Chương 12
Từ việc lúc đầu anh Pa và bạn của anh ấy lái xe rất nhanh, nhưng bây giờ tôi và băng bác sĩ man rợ lại là nhóm cuối cùng tới nơi. Tôi tới đúng lúc người ta đang cho Hoa khôi, Nam khôi năm nhất ngồi nghe các anh chị nói. Tôi bước vào với bộ dạng không thoải mái cho lắm (Không có yếu đuối đâu đó, nhưng mà thế giới giống như lúc nào cũng bị nghiêng vậy). Mọi người quay qua hỏi quá trời rằng tôi đỡ hơn chưa. Tôi thì nói rằng ổn, xin lỗi vì làm mọi người lo lắng...
Nhưng không biết mặt của tôi vẫn còn đỏ hay không. Tôi nghĩ rằng nó đỏ suốt khoảng thời gian nằm trên đùi anh Pa chắc luôn.
Ai mà ngờ được rằng ngẩng mặt lên thì có khuôn mặt đẹp trai của anh Pa nhìn chằm chằm xuống chứ. Thần linh cứu con với, suýt chút nữa bị đau tim thay vì bị say xe mà chết.
"Được rồi. Tới đông đủ rồi nhỉ? Và em Yo không có bị gì nặng lắm. Chúng ta nói chuyện công việc đi thì hơn bởi vì chúng ta có thời gian rất giới hạn."
Lúc mấy anh chị nhân viên trong đoàn dự thi nói, băng bác sĩ man rợ đi vòng ra phía sau và ngồi trong khu vực đại sảnh... Nhìn có vẻ như thoải mái lắm và thằng cha Pa lại lấy mắt kính chống nắng ra đeo nữa. Cả đoàn ai cũng nhìn.
Đúng chảnh...
Nhưng mà... đẹp trai thiệt... chịu luôn, thật sự chịu luôn đó.
"E hèm.". Chế đang nói phải kêu gọi sự chú ý của mọi người lần nữa. "Các em trai xinh gái đẹp trước tiên phải ghi nhớ rằng chúng ta không có đi chơi. Chúng ta đi làm việc. Thời gian của chúng ta có hạn nhưng chị hiểu rằng đang mệt và hơn nữa bây giờ ánh sáng quá chói.". Chế ấy ra vẻ lấy tay che mắt. "Chụp hình cũng không đẹp được. Chị sẽ cho thời gian tự do cỡ 1 tiếng đồng hồ. Vào phòng nghỉ, nghỉ ngơi tự do sau đó hẳn tập trung nhé. Chuyện phòng nghỉ...". Chế ấy quay về phía chìa khóa phòng đầy trên tay một chị nhân viên khác. "Bắt cặp nhau 2 người và sẽ có một anh (chị) nhân viên tới ngủ chung nhé. Tạo mối quan hệ tốt đẹp trước và để kiểm soát hành vi."
Tôi và thằng Ming không cần phải nhìn mặt nhau gì cả bởi vì biết chắc rằng sẽ ngủ với nhau... Thằng Ming cầm lấy chìa khóa cùng lúc với kéo tôi đứng lên.
"Một hồi sẽ có anh chị nhân viên năm 2 theo sau nhé. Giải tán được rồi. Tái bút: Các em Hoa khôi đừng có mơ rằng sẽ được bác sĩ Phana ngủ cùng nhé... Tất cả bánh bèo 'nhịn ăn' nhé. Anh ấy phải ngủ với con trai nhé mấy đứa, ok?"
Tại sao phải làm như thằng cha Pa nổi tiếng tới mức đó chứ. Nhưng mà bạn tin không? Hoa khôi năm của tôi phát ra tiếng than vãn cả đàn. Khoan đã... Không được đẹp chút nào... Cả đám làm cái gì thế?
"Mày chịu nổi không?". Ming giành lấy túi xách trong tay tôi cầm lấy. Tôi giành lại, nó lại giành tiếp. Ok, tao chịu thua.
"Nổi."
"Mày có nghĩ rằng sẽ được ngủ với người yêu dấu của mày không?". Ming nhướn mày liếc mắt với tôi.
Tôi nhìn đám anh chị nhân viên năm 2 cỡ mấy chục người...
"Không đời nào. Nhưng mà đừng tới ngủ với tao. Tao ngáy thì biết làm sao? Nhất định sẽ xấu hổ lắm. Và hắn sẽ thấy được lúc tao đeo kính trước khi ngủ nữa. Không chịu nổi đâu, tao không tự tin."
Tôi xả ra một tràng tới nỗi thằng Ming lắc đầu, sau đó chúng tôi đi tới phòng nghỉ. Trước khi đi khỏi đó, tôi liếc nhìn thằng cha Pa đang cosplay khách du lịch bãi biển (quần áo và mắt kính đầy đủ... Cực kỳ đúng đề tài) đi tới gặp các nhân viên đoàn khác. Nhìn có vẻ cũng nghiêm túc làm việc đó.
Xin phép tự sướng rằng ít nhất cũng được đi dã ngoại với con người không nghĩ rằng sẽ có thời gian đi với người khác...
*********************************************
"Yeah, giường êm.". Tôi nhảy lên giường ngay khi thằng Ming mở cửa xong. "Tao ngủ được không? Vẫn còn hơi chóng mặt."
"Ngủ đi. Ăn gì không? Để tao điện thoại gọi cho.". Thằng Ming đóng cửa và hỏi cùng lúc.
Tôi lắc đầu: "Để chiều ăn luôn vậy."
"Mày có chắc chịu nổi không?". Nó đi tới và kéo mền ở phía dưới tôi làm cho tôi quay vòng vòng qua một bên, nhưng nó kéo ra để đắp cho tôi đó. Mà đừng có nghĩ rằng sẽ đắp kiểu dịu dàng nâng niu nhé, phải gọi là ném mền trùm lên người tôi thì đúng hơn. "Không khỏe thì mau nói."
"Nổi mà."
"Tao biết ngay là mày sẽ say xe mà."
"Tao cũng biết trước rồi. Xấu hổ quá. Người ta chắc ai cũng nghĩ tao ẻo lả hết quá.". Tôi lấy tay bịt mặt, thằng Ming ngồi xuống và lấy tay vò đầu tôi chơi chơi tới nỗi rối hết lên.
"Mày say xe như vậy từ hồi nhỏ tới giờ, không có ẻo lả đâu."
"Haizzz."
"Rồi trên xe có gì tiến triển với anh Pa không?"
Mặt tôi nhất định là đang đỏ lên... "Tao... ngủ trên đùi hắn luôn."
"Hey!". Ming há hốc mồm.
"Lúc đầu cũng chả hiểu gì hết. Định dậy rồi thế mà nó thoải mái quá nên tao nằm vậy và ngủ một giấc dài cho tới lúc đậu xe lúc nãy luôn. Thằng cha Pa không than phiền câu nào. Quái lạ."
"Anh Pa đúng là người tốt."
"Tao nhất định đã làm hắn tê chân chắc luôn."
"Anh ấy cũng đâu có than thở gì đâu."'
"Say xe lần này coi như đáng. Muốn say thêm 10 lần nữa."
*Pặc*...
Thằng Ming đánh vào đầu tôi.
"Tao nói chơi!"
"Mày nghĩ người dọn dẹp vết ói như tao vui vẻ lắm hả? Người vuốt lưng cho mày vui vẻ lắm hả? Thằng chết tiệt."
"Tao nói chơi mà..."
"Tao có cắt ngang chuyện gì hay không vậy?"
Câu này thằng Ming không có nói... Và tôi vừa mới nói xong, chắc chắn không thể nào lại nói tiếp... Nếu vậy thì... nhất định có người tới thăm.
Và người đó lớn lao hơn từ 'người tới thăm' gấp mấy lần. Thì đó là người mà tôi và thằng Ming vừa mới nhắc tới cách đó không bao nhiêu giây!
Thằng cha Pa...
"Anh ngủ phòng này hả?". Thằng Ming há hốc mồm...
"Tao chuyển đi chỗ khác cũng được.". Anh Pa ra vẻ chuẩn bị bước ra ngoài.
"Khoan đã anh, khùng hả?". Thằng Ming nhanh chóng gọi anh Pa ở lại trong phòng. Có thể là do cả vấn đề phép cư xử giữa đàn anh với đàn em và cả chuyện của tôi nữa. Còn tôi bây giờ giống như bị thần chú 'Petrificus Totalus' của Harry Potter làm cho cả người lặng thinh, cứng ngắc, không cử động được ở trên giường.
(Petrificus Totalus: thần chú đông cứng trong phim Harry Potter)
Anh ấy thật sự sẽ được ngủ ở phòng này hả?...
"Thì thấy tụi bây đang hợp cạ hợp rơ.". Thằng cha Pa nói với giọng chán đời theo phong cách của hắn.
"Đâu có đâu.". Thằng Ming nói.
"Ngủ phòng này hả?". Tôi hỏi để cho chắc ăn.
"Tới tận đây rồi, không lẽ ngủ ngoài phòng chắc?"
"Sẽ thoải mái sao? Ba người trên một giường.". Tôi không hề lo cho sức khỏe của bản thân chút nào cả. Tôi lo cho cái tên đẹp trai thượng lưu đứng ngay trước cửa kia kìa. Sợ hắn sẽ khó chịu bởi vì thằng Ming người to như con trâu đực (??).
Anh Pa nhìn khắp phòng. "Tao ngủ trên ghế salon vậy."
Nói xong thì ném balô của mình lên ghế salon phía trước tivi (chuẩn nữa là đằng khác).
"Tình tứ cho đã nhưng đừng quên xuống đúng giờ hẹn."
Anh ấy nói câu cuối trước khi đi ra khỏi phòng, bỏ lại thằng Ming nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt không dám tin sau khi nó đi ra đóng cửa lần nữa.
"Trời, anh Pa tới ngủ chung. Tao nên làm gì? Tao nên làm gì đây? Muốn thử nghiệm làm ra trải giường nhìn mày và anh ấy ngọt ngào với nhau, nhưng tao lại không làm được."
"Ming chết tiệt!"
"Tao có cần phải chuyển phòng không?"
"Thằng này, mày là bạn tao đó.". Tôi cắn móng tay căng thẳng. "Không ai phải chuyển đi hết."
Ming ngồi lên giường làm cho giường lõm xuống... "Yo"
"Ừm..."
"Phiền lòng chuyện anh Pa hả?"
Biết tỏng tôi nữa... "Hắn hiểu lầm."... Ai lại muốn người mình thích nghĩ rằng mình đang thích người khác chứ.
"Không đâu... Anh ấy ghen."
"Hả?"
"Hổ với nhau nên nhìn ra nhau."
(Hổ: ý chỉ đàn ông đào hoa, có kinh nghiệm về chuyện tình cảm)
Hổ cha già mày, mày có mà (thân to như) trâu đực thì có...
"Nói bóng nói gió tới như vậy... Không giống như chỉ là hiểu lầm thôi đâu, em Yo ạ.". Nói nói chuyện chọc ghẹo tôi trong khi tôi mặt mày cau có. "Ơ thằng này, được ngủ cùng một phòng với người mày thích đó. Làm cho tâm trí thoải mái đi. Ngủ nghỉ trước, một hồi phải đi quay clip điên khùng gì đó nữa. Không được đẹp trai rồi mất danh tiếng khoa mày..."
Tôi thở dài... Để bàn tiếp sau khi tôi thức dậy vậy... "Đánh thức tao với."
"Ờ."
*********************************************
"Dậy đi..."
Ai tới gọi tôi dậy vậy nhỉ?... Tiếng như ở một nơi xa xôi lắm.
"Dậy đi..."
Tao không động đậy đâu, tao buồn ngủ.
"Lùn... Tao kêu là dậy đi mà."
Lùn? Kẻ nào chửi tôi lùn? Còn có người nào trên thế giới nghĩ rằng 1m78 là lùn nữa ngoại trừ...
"Em Yo ơi... dậy được rồi đó."
Tôi dậy ngay lập tức luôn! Giọng nói lúc nãy thì thầm ngay tận bên tai tôi luôn. Và đó là giọng của cái người nghĩ rằng tôi lùn đó... Anh Pa đang khoanh tay đứng cao quá đầu tôi đang nằm trên giường... Hắn chắc chắn là người nói lúc nãy, dám thề luôn.
"Đã nói rằng đừng gọi mà... vẫn chưa có đồng ý!"
Suýt chút nữa té giường, chắc chết... Giọng nói dịu dàng dữ lắm. Hắn đóng phim hay sao mà làm cho tim tôi run rẩy và làm tôi điên tới mức này vậy chứ.
"Thì mày không dậy...". Thằng cha Pa nhún vai. "...Nên phải chơi tới điểm yếu của mày chứ."
Tin hắn liền luôn... Hắn không nhận ra rằng mỗi lần hắn nói chuyện dịu dàng đều làm cho tôi mắc cỡ, xấu hổ tới nỗi quắn quéo hay sao vậy?
Khả năng miễn dịch không có bao nhiêu... bởi vì chưa từng bị.
"Tỉnh rồi, tỉnh rồi.". Tôi nhăn nhó bởi vì vừa buồn ngủ và vừa bị đụng vào điểm yếu.
"Tỉnh rồi nhưng không dậy?"
"Chút đi... Phải thích ứng một chút."
"Vừa nãy ngủ ngon lắm hả?"
"Thì... vậy đó."
"Mày chắc là người ngủ sâu.". Thằng cha Pa nói. "Lúc ở trên xe thằng Beam, tao đánh vào miệng mày cả chục cái mày cũng không dậy."
Tôi sờ lên miệng mình một cách tự động... Đâu thấy đau nhức gì đâu.
"Tin tao hả?". Khóe miệng anh Pa hơi động một chút... Sắc mặt không dữ tợn cho lắm. Thật ra tôi bắt đầu ít thấy sắc mặt dữ tợn của anh Pa hơn trước rồi.
"Mày nhất định là đã đánh thật rồi.". Tôi nói phòng hờ trước.
"Khùng hả? Tao sắp làm bác sĩ, sao mà đi làm tổn thương người đang bệnh được chứ?"
"Thì... ai biết đâu. Người như mày... Người như mày vậy đó...". Tôi nhấn mạnh.
"Lùn... Ghẹo gan hả?". Hắn ngồi xuống giường và nắm lấy cổ áo tôi. Tôi vẹo cổ lại một cách tự động và điều đó... làm cho hắn biết được... tôi có thêm một điểm yếu nữa.
Cổ tôi... không ai được đụng vào... nó nhột.
Khi anh Pa biết rằng tôi nhột chỗ đó thì làm tới liền luôn. Dùng ngón tay của hắn chơi cổ tôi hết bên trái tới bên phải. Tôi gập cổ lại tới nổi muốn gãy.
"Tao nhột!". Tôi đánh lên tay thằng cha Pa lần thứ 100. Mẹ nó, chẳng ăn thua gì hết. "Thằng cha Pa chết tiệt, thằng..."
"Dậy được chưa?"
"Dậy lâu rồiiiiiii!"
"Vậy thì đứng dậy khỏi giường."
Anh Pa rút tay ra khỏi cổ tôi và quay lưng lại như chuẩn bị đứng dậy. Thế là tôi thử nghiệm chọt eo anh ấy, có khi lại gặp được điểm yếu.
Thằng cha Pa giật mình...
"Oops!". Tôi chọc... "Không hề nghĩ rằng bác sĩ Phana cũng có điểm yếu bị nhột nữa chứ."
Anh ấy nhất định là đang giận chắc luôn, bởi vì sắc mặt đang dần dần giận dữ hơn. Tôi làm ra vẻ không có gì xảy ra cho tới khi anh ấy quay đi lần nữa. Thế là tôi chọc thêm lần nữa.
Nhưng chậm trễ... Thằng cha Pa quay lại nắm lấy tay tôi kịp. Đè lên cái tay bên kia của tôi. Thành ra tôi đang bị anh Pa cưỡi ở phía trên và tôi nằm ở dưới.
Ôi mẹ nó... Cái tư thế chết tiệt gì thế nàyyyyy.
Tôi nhắm nghiền mắt... Lúc nằm trên đùi nghĩ rằng được nhìn mặt anh ấy gần lắm rồi đó, nhưng bây giờ có thể gọi là cực kỳ gần của cực kỳ gần...
"Đừng để tao phải chọc lét cổ mày bằng miệng đó..."
Lời đe dọa của hắn làm cho tôi mềm nhũn người ra... Đáng sợ hơn tôi nghĩ... Hơi thở của anh Pa phà lên khắp mặt tôi bởi vì mặt anh Pa sát mặt tôi lắm. Tôi chỉ dám hí mắt một chút và mỗi khi vừa thấy mặt anh ấy, tôi đều phải nhắm nghiền mắt lại ngay lập tức.
"... Chịu thua chưa?"
Chịu từ cái mặt của mày rồi. TT
"Ưm."
"Sẽ không trả đũa tao nữa, đúng không?"
Tại sao cảm thấy gần quá ta? Cái hơi thở thơm tho này... Tôi mở mắt ra... ôi mẹ nó! Suýt chút nữa nhắm mắt lại không kịp, bởi vì thằng cha Pa hối thúc đòi câu trả lời làm cho hắn phải cúi mặt xuống gần mặt, gần cổ tôi lần nữa.
"Ừm dạ, ừm, ừm, ừm. Không chọt eo ngài nữa ạ."
Trời phật ơi... chóp mũi anh Pa chạm vào cằm tôi...
Dù chỉ một chút... nhưng tôi cảm nhận được... Tôi tê rần cả người...
Thân hình cao lớn rời khỏi người tôi. Tôi lấy mền che mặt ngay lập tức một cách không xấu hổ với trời với đất (Hay tôi nên xấu hổ với người trong phòng hơn nhỉ?... Mà thằng bạn tôi nó biến đâu mất rồi!)
"Lùn!"
"..."
"Lùn... Chết rồi hả?"
"Cha già mày.". Tôi hét lên chửi.
"Dậy được rồi, sắp tới giờ rồi."
"..."
"Lúc nãy...". Anh Pa chậm rãi nói. "Mày nghe thấy âm thanh gì không?"
"Âm thanh?"
"Ừm, âm thanh."
Nếu như hắn muốn nói tới âm thanh của trái tim tôi thì...
"Không có!!"
"Vậy thì tốt rồi..."
Hay hắn muốn nói tới âm thanh của trái tim hắn...
Nếu như tôi nhớ không sai cảm giác đó và không suy nghĩ bênh vực bản thân quá mức...
Có khi nó đập mạnh và lớn tiếng ngang cỡ tôi luôn đó...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top