1mb yêu
Đơn giản là một tập hợp những câu chuyện nho nhỏ, những mẩu ký ức về tình yêu từng có trong đời của mỗi bloggers. Giống như một ngăn tủ, nơi cất giữ những bức chân dung tự họa bằng ngôn từ thể hiện một cách nhìn, một cách cảm nhận tình yêu của người họa sĩ.
Trong ngăn tủ nhỏ đó, người họa sĩ ẩn mình kín đáo sau bức vẽ dưới những nickname, để cho bức vẽ tự nó cất lên tiếng nói của mình, cất lên những tâm tư tình cảm mà người họa sĩ hằng ấp ủ. Rồi thì tất cả những người họa sĩ sẽ hoá thành cát bụi vào một ngày nào đó, nhưng những bức vẽ bằng ngôn từ này, tự nó sẽ ở lại trong tâm trí của người đọc. Chỉ như một lời tâm tình, một sự sẻ chia giản dị mà thôi.
Tìm một nửa thất lạc
Đã đến lúc tôi phải đi tìm cho mình một người yêu. Tôi biết rằng anh đang ở đâu đó và chắc chắn rằng em sẽ tìm được anh. Hình như bây giờ anh cũng đang đi tìm em thì phải. Em cũng mong rằng anh sẽ không xấu hổ nếu em không phải là cô gái ăn mặc đúng "mốt", hay một cô gái quá đẹp để anh có thể khoe với bạn bè.
ElizCua
Có những lúc em trở thành một cô gái cứng đầu chỉ để đấu tranh cho một quan điểm mà em nghĩ rằng nó đúng, vì vậy nên đã có người nói em là học trò của N.H.L., Đ.P.D. và là bạn của ông C.T.H. Không phải em là một học giả, cũng không phải em là nhà tâm lý, cũng chẳng phải em là bà tiến sĩ mà vì em hơi lý sự thôi. Nhưng ba người em vừa kể trên họ không phải là người lý sự đâu nhé.
Nhưng mong anh hiểu rằng em không phải luôn luôn cứng đầu, có những lúc em là một con mèo ngoan, biết nghe lời nếu như anh là người cứng cỏi và là bờ vai vững chãi của em.
Chắc anh sẽ biết là em thường tỏ ra mạnh mẽ, đôi khi có phần kiêu ngạo nhưng em thật sự bối rối và nhỏ bé khi đứng trước anh. Và anh đừng nói điều này cho ai biết nhé mà hãy trở thành một cây tùng to lớn để che chở cho em.
Anh là ai? Anh giàu có hay nghèo khổ? Tất cả đều không quan trọng. Anh là ai không quan trọng, việc anh làm sẽ định nghĩa được con người anh. àh nói tới đây em mới nhớ, em là một cô gái tham công tiếc việc vì vậy chắc anh sẽ không phiền nếu như có một ngày phải đợi em ở công ty tới 8 giờ tối mà em vẫn chưa chịu về?
Em sẽ yêu thương anh thật nhiều vì anh xứng đáng được như vậy mà. Và anh cũng hứa là yêu thương em đến suốt cuộc đời nhé.
Em mong rằng anh sẽ chân thành với em bởi vì em sợ bị lạc mất niềm tin lắm và em cũng hứa sẽ chân thành với anh.
Anh có thấy rằng em đòi hỏi anh quá nhiều không? Chưa hết đâu anh ạ, còn nữa này:
1. Anh sẽ giàu có hơn Bill Gate?
2. Anh đẹp trai hơn Tom Cruise?
3. Anh sẽ dí dỏm hơn cả Mr.Bean?
4. Anh sẽ có nhiều quyền lực hơn cả Bush?
Đọc đến đây chắc anh sợ rồi phải không? Nhưng không sao đâu anh đọc tiếp thì sẽ thấy:
1. Vì anh sẽ giàu thời gian hơn ông ấy anh sẽ dành thời gian cho em nhiều hơn đúng không?
2. Vì anh sẽ cao hơn Tom Cruise, chiều cao tính từ đầu lên mà phải không?
3. Vì chắc rằng khi em ở cạnh anh sẽ luôn ngập tràn nụ cười.
4. Vì anh là người tự do
Em đang đi tìm anh đấy vì vậy anh hãy đứng yên đó, nếu nhìn thấy em nhớ gọi nhé, đừng để lạc mất nhau. Và anh nhớ rằng tên em là elizCua
Có những lúc trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đã đi lướt qua nhau...
Chắc ai cũng công nhận rằng cuộc sống không thể thiếu tình yêu. Phải không nhỉ?
Cá nói: Anh không nhìn thấy nước mắt của tôi, vì tôi sống trong nước. Nước nói: Tôi có thể cảm nhận được nước mắt của chị; vì chị ở trong trái tim tôi!
Hãy tin rằng luôn có một ai đó dành riêng cho mình, và tiếp tục cuộc hành trình...
Vài nét về blogger
"Có bao giờ trên đường đời tấp nập/Ta vô tình đi lướt qua nhau…” - ElizCua không mong mình sẽ có một kết thúc buồn như câu thơ của Bùi Minh Quốc đâu dù thích nó lắm. ElizCua tin mình sẽ ngoảnh đầu lại và nhận ra nhau. Sống ở TP HCM, làm việc trong ngành quảng cáo, suốt ngày chỉ biết “tung tăng” trong công việc, tưởng thời gian dành cho sự lãng mạn và những cảm xúc thầm kín chẳng bao giờ còn chỗ trong cuộc sống của ElizCua nữa. Nhưng cách đây không lâu, khi vô tình đến với blog, rồi để niềm say mê biến mình thành một blogger chính hiệu, ElizCua nhận ra lòng mình hãy còn một góc tươi sáng lắm, rằng ở nơi này mình như được “hồi sinh” sau những nỗi buồn, cũng như được học hỏi và trao đổi những điều bổ ích cho công việc. ElizCua vui vẻ hơn, cười nhiều hơn khi quanh mình giờ luôn có những người bạn để nhỏ to chia sẻ…
Gửi người con gái tôi yêu
Bài viết họa lại bài Đi tìm một nửa thất lạcdo Giỏ Cua viết dành tặng ElizCua.
Có đôi khi trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đi lướt qua nhau.
Anh cũng không mong chuyện tình chúng ta lại có một kết cục buồn như thế. Nhưng hẳn đã có một thi sĩ nào đó đã nói: Tình yêu đẹp là tình yêu vượt qua nhiều gian lao trắc trở. Và anh mong rằng chính tình yêu anh dành cho em sẽ giúp anh vượt qua tất cả để mãi chờ đợi và yêu em.
Em yêu của anh!
Anh yêu em không phải vì em là một cô gái ăn mặc đúng mốt, không phải vì vẻ đáng yêu của em cũng không phải vì vẻ lý sự trẻ con của em mà là vì anh yêu em. Em yêu! Em đừng hỏi vì sao anh yêu em? Nếu em hỏi anh sẽ trả lời với em rằng Anh cũng không biết nữa. Đơn giản là anh yêu em. Vậy đó, tình yêu anh dành cho em đơn giản nhưng dịu dàng, nồng cháy nhưng không làm em bỏng rát, dữ dội nhưng dịu êm khi có em kề bên.
Em yêu!
Anh không phải là một người đẹp trai, không phải là một người giàu có, cũng như không phải là một người luôn chân thật. Có đôi khi, anh sẽ dối em rằng anh khỏe trong khi thực sự anh rất mệt, Công việc anh tốt trong khi mọi thứ đều xáo trộn, và thậm chí anh sẽ nói anh không còn yêu em trong khi anh không thể đem lại hạnh phúc cho em. Em yêu! Đừng giận anh tất cả những điều đó nhé, anh dối em vì anh không muốn thấy điều lo lắng hiện lên trong mắt em, không muốn những điều làm anh bận tâm lại làm em phải khổ sở. Em yêu! Hãy để anh là cây tùng cây bách che chở cho em qua những ngày bão tố, hãy để anh làm bếp lửa sưởi ấm cho em trong những đêm lạnh giá, hãy để anh quan tâm và chia sẻ những khó khăn của em. Nhưng hãy để anh vùi chôn những mối lo của anh vào tận trong tâm khảm, và trong mắt anh khi đó, em sẽ thấy rằng anh rất yêu em.
Em yêu !
Có những mối tình thoáng qua như giọt sương nhưng đọng lại cả một kiếp người. Em yêu của anh, anh biết những người xưa đã đến và đi qua cuộc đời em, để lại trong em những nỗi đau mất mát và cả những hạnh phúc giờ chỉ là kỉ niệm. Cũng như đã để lại trong anh. Anh không mong rằng anh là người đến trước với em, nhưng anh biết rằng Anh chính là một nửa thất lạc cuối cùng mà em cần tìm cho mình. Em yêu! Ngay cả khi em lý sự rằng em mới chính là một nửa anh phải đi tìm thì anh cũng mỉm cười và bảo rằng em đúng, vì có nghĩa lý gì đâu khi anh yêu em và ai đúng ai sai điều đó không còn quan trọng.
Em yêu!
Anh yêu em nhiều như thế, nhưng đôi khi anh cũng thật vô tâm. Anh quên mất hôm nay em diện bộ đồ mới, quên mất rằng mái tóc em có gì lạ, quên cả việc em hờn dỗi nếu như anh không nhận ra. Nhưng anh không hề quên tình cảm anh dành cho em, em yêu! Anh sẽ không quên ngày sinh của em, không quên ngày kỷ niệm của hai đứa, không quên cả những gì mà em bắt anh phải nhớ, vì anh yêu em.
Nhưng nếu anh có quên, thì khi đó em hãy nhắc khéo anh em nhé. Không phải vì anh cố tình quên đâu, mà vì cuộc sống cơm áo gạo tiền, vì mải lo cho cuộc sống vật chất mà anh đã quên chăm sóc cho tâm hồn của cả anh và em. Em yêu! Hãy nhắc anh em nhé, vì cây tùng để làm gì khi không có ai trú, bếp lửa để làm gì khi không có ai sưởi, và anh để làm gì khi không có em.
Em yêu!
Hẳn em đã biết anh yêu em nhiều như thế, nhưng anh biết điều đó vẫn chưa bằng tình yêu em dành cho anh. Vẫn chưa bằng nụ cười trên môi em khi anh đón em tan sở về nhà, vẫn chưa bằng cái liếc mắt của em khi ánh mắt anh dừng lại ở một người con gái xa lạ, vẫn chưa bằng một vòng tay ôm anh khi chỉ có hai chúng mình... và vẫn chưa bằng tình yêu em đã dành cho anh.
Em yêu!
Nếu có thể, anh ước gì mỗi chữ trong thư này đều là "Anh yêu em", nhưng như thế sẽ làm em buồn chán khi đọc thư anh và anh không muốn điều đó. Nhưng nếu một ngày nào đó em cảm thấy rằng hết yêu anh, thì em hãy nhớ anh vẫn chờ đợi em, vẫn yêu em, và vẫn nhớ mãi tên em là ElizCua. Khi đó em chỉ việc ngoảnh đầu nhìn lại thôi em nhé, và em sẽ thấy tình yêu của anh.
Hạnh phúc như viên kẹo
Em bảo em thích nhìn người yêu ngủ. Bình yên trong căn phòng nhỏ màu hồng của em, với ánh đèn vàng ấm áp ở bàn làm việc, với nhạc Secret Garden vặn nhỏ.
Katia
Em bảo nếu có người yêu, em muốn được như thế. Nhìn người yêu bình yên trong căn phòng nhỏ xinh màu hồng của mình.
Chị cười bảo đấy là mong muốn của những tình nhân. Chỉ có những cô gái cả đời làm người tình của kẻ khác mới có ý nghĩ như thế. Con gái khi yêu thường mơ về hạnh phúc của một mái ấm gia đình, một người chồng tốt và những đứa trẻ xinh xắn, đáng yêu, về những bữa cơm đầy ắp tiếng cười.
Em không tin. Em bảo mỗi người một cách nghĩ, một cách sống. Tâm hồn lãng mạn mong manh của em chỉ nghĩ đến căn phòng nhỏ màu hồng của em, có nhạc Secret Garden, có người yêu nằm ngủ, bình yên.
Chị bảo ừ thôi đừng tin. Cứ đi đi. Khi nào vấp ngã, biết đau thì sẽ nhớ.
Thế là em đi.
Rồi thì em cũng có người yêu. Người yêu giống như em vẫn tưởng tượng, ngọt ngào và lãng mạn. Người yêu ấm áp, biết quan tâm và chia sẻ. Người yêu nhẹ nhàng và cũng đầy mãnh liệt. Cuối cùng thì em cũng được nhìn thấy người yêu ngủ. Ngủ bình yên trong căn phòng nhỏ xinh màu hồng, cùng ánh đèn vàng, với tiếng nhạc Secret Garden dịu dàng. Em cứ ngắm nhìn người yêu thế thôi. Hạnh phúc ngọt ngào như viên kẹo.
Trong mơ hồ em nhớ đến chị. Chị bảo em cứ đi đi. Khi nào ngã sẽ biết đau ngay ý mà...
Hạnh phúc ngọt ngào như viên kẹo. Người có tiết kiệm thế nào thì viên kẹo vẫn cứ tan, để lại cảm giác hơi chua chua, rát rát. Càng tiết kiệm, càng giữ viên kẹo lâu trong miệng, thì khi tan ra, cảm giác càng khó chịu. Hạnh phúc ngọt ngào như viên kẹo, và cũng tan ra như vậy. Cuối cùng thì em cũng biết thế nào là ngã, và thế nào là đau. Người yêu đi, đơn giản như tan một viên kẹo.
Một ngày nào đấy sau nhiều năm, người yêu quay lại. Người yêu lại trở về căn phòng nhỏ xinh màu hồng của em, bình yên cùng giấc ngủ, với đèn vàng nơi bàn làm việc, với giai điệu êm êm hiền dịu của Secret Garden. Em yên lặng ngắm nhìn. Hạnh phúc ngọt ngào như viên kẹo thế thôi.
Hạnh phúc ngọt ngào như viên kẹo, và tan ra như vậy. Điện thoại của người yêu kêu, "boom boom boom boom, I want you in my room…". Những lời hát xé tan cả giai điệu của Secret Garden. Người yêu bừng tỉnh, vội vã ra về, kịp rơi lại một câu: "Vợ anh gọi". Người yêu lại đi, bỏ quên bình yên ở sau lưng, hay trở về với bình yên?
Em một mình, trong căn phòng nhỏ màu hồng, với ánh đèn vàng nơi bàn làm việc, cùng Secret Garden. Nhớ lời chị bảo, đó là mong muốn của những tình nhân...
Ngọn đèn…
Mưa
Lại mưa, từng giọt mưa bay bay tạt vào ô cửa sổ. Gã ghét mưa, ít nhất là ghét những cơn mưa fùn của Hà Nội. Mưa không đủ to để làm ướt áo 1 ai đó và cũng quá nhỏ để gã có thể che ô cho cô bé ngồi cạnh. À! Mà gã cũg chẳng cần fai che ô, cả hai đag ngồi trg xe cơ mà nhỉ! J
Gã thik chụp hình, thik thỏa mãn cái thú đam mê ghi lại những khoảnh khắc tuyệt đẹp theo cách riêg của gã. Lần này gã lên miền ngược theo lời giới thiệu của 1 người bạn, một blogger theo trường fái “ẩn dật” như gã. Để coi, cô ta nói j sau khj xem nhữg tấm hìh mà gã đã chụp? “Anh nên lên Sơn La, dù mùa này ko còn nhữg cáh rừg bạt ngàn hoa đào, hoa mận nở 2 bên đườg, ko còn hoa ban nở trắg triền đồi, nhg tin tôi đi, còn nh' lắm nhg~ thứ mà a sẽ thấy mê ly. Lên Sơn La đi, a sẽ ko bao h fải hối hận đâu.” Tò mò nhỉ? Bây h thì gã đag có mặt trên chuyến xe sớm lên Sơn La. Gã ko cho cô bạn blogger biết, đơn jản là gã chẳg biết mặt cô ta, cũg chẳg biết tên cô ta là j, ngoài cái nick “DMH” khó hiểu mà gã dù đã cất côg tìm hiểu mãi cũg chẳg biết nó có ý nghĩa j dù gã và cô ta đã tâm sự vs nhau rất nh' điều. Thậm chí gã tâm sự vs cô ta nh' hơn bất kỳ 1 ng bạn khác giới nào of gã. Gã thì chẳg bao h tin vào “tìh ảo” trên mạg, nhg 1 tìh bạn qua blog thì có lẽ là có chứ nhỉ?
Cô bé có vẻ thik mưa, cô đưa tay ra bên ngoài, thik thú để từg hạt mưa nhỏ đáp nhẹ xuốg cáh tay mát rượi. Cô có điệu cười thật thú vị, 2 mắt cứ nhắm tịt lại, trôg xih xắn và hồn nhiên. “Nhg~ cô nàg có vẻ ngoài hồn nhiên thườg gây rất nh' tội lỗi cũg … hồn nhiên chẳg kém” – gã nghĩ thầm.
Xe chuẩn bị lăn báh; chuyến xe trên miền núi có khác, có vẻ thưa người. Chỉ có gã, có bé và khoảng 15 hành khách. Vé rất hài lòg vs số lượg khách trên xe, ng fụ xe hét to: “Nào, SƠn La thẳg tiến”…
Xe chầm chậm bò lên dốc Kun, nhìn xuốg fía dưới, thàh phố Hòa Bìh cứ như 1 mô hìh xây dựg bé tẹo, mờ ảo trg cơn mưa bay lất phất. Cô bé ngồi bên cạh gã đã bắt đầu ngủ gật, còn gã thì ko có thói quen ngủ khj đi xe. (^^.Lên xe là ngủ gật!-T là như thế!^^ Có lần lên bus, t ngủ gật may mà có ông a đi cùg ko thì nó đưa đi đâu cũg ko biết!^^ J) Khẽ mở chiếc túi, gã xem lại chiếc máy ảnh Nikon bất ly thân mà gã luôn mag theo bên mìh, đưa lên mắt ngắm theo thói quen. Chợt gã quay ngag chiếc máy ảh, khuôn mặt cô bé hiện lên trg ống kíh trôg thật dễ thươg vs bộ dạg đag say ngủ. “Chụp trộm thì có sao ko nhỉ?” – gã đấu trah tư tưởg – “Cô ta có biết đâu mà lo? Chắc chẳg sao đâu!” Gã bấm máy, 1 tiếng click nhỏ vag lên, cô gái khẽ trở mìh, mở mắt ra nhìn gã, thì ra cô ta chưa ngủ.
- 1 tên chụp trộm, trôg anh cũg đâu đến nỗi xấu xa như vậy nhỉ?
- Tôi vì nghệ thuật đấy chứ? Cô lên hìh trog thật dẽ thươg.
- Khả năg nói dối và nịh nọt dở tệ, tôi sẽ xử fạt a thế nào đây nhỉ?
- Hay để tôi giúp cô?
- Vừa là bị cáo, lại vừa là chánh án, vậy tôi có nên tin a ko? Anh…
- Gia Huy, và cô nên tin tôi, tôi là 1 kẻ cực kỳ côg bằg, tôi hứa đấy!
- Được, coi như t là kẻ cả tin, a lên Sơn La làm j?
- Trước hết là để tìm hiểu xem cô tên là j? – gã dí dỏm – kế nữa là chụp hìh, Sơn La rất đẹp.
- Cũng đẹp như ten tôi vậy, tôi tên là Phương Dung.
- Đúng là tên đẹp thật, chug ta nói chuyện chứ?
- Thế anh nghĩ chug ta đag làm j? Xử án àh? Nhiếp ảnh ja?
- Tôi nghĩ chúg ta đag tìm hiểu lẫn nhau…
- Ha ha ha, anh hài hước thật…]
- Thì người ta nói: Hai ng lần đầu tiên đi vs nhau mà gặp mưa, họ sẽ đến vs nhau?
- Điều đó chỉ đúg trg hoàn cảh nếu như 1 cô gái xih xắn đi cùg 1 anh chàg nhà nghèo, anh có hay coi film ko? Cô gái xih xắn thì t có vẻ hợp vai lắm. Nhg ko anh chàg nhà nghèo nào đeo bôg tai bạch kim, máy ảnh Nikon và nhất là lấp ló cái Laptop Sonny Vaio đâu.
Cô gái cười to đầy sảng khoái.
Trời đã bắt đầu hết mưa; khj xe chạy tới địa fận Sơn La, cô bé vỗ nhẹ vai gã và hất hàm ra cửa sổ, nhìn theo hướng cô ta chỉ, gã fải ngẩn ng mất 5s, tới giấy thứ 6, gã thốt lên: “Đẹp quá!” Phía dưới kia, ẩn mìh mờ ảo trg lớp sươg mù là nhg~ ngôi nhà nhỏ xíu, vuôg vức như nhg~ hộp diêm, ẩn hiện sau nhg~ tàg cây đào, cây mận. Ở vugf này thật nh' đào và mận, mùa này chúg ra quả lúc lìu đầy trên cành. Phía dưới, ở lưg chừg đồi, từg đám mây trắg bay lữg lờ, hờ hữg, trôi êm ả như 1 bà lão chốg gậy chậm rãi đi ngắm cảh. thỉnh thoảng nhữg cáh chim bất thần từ 1 càh cây nào đó bay vút lên, cất tiêgs kêu tháh thót.
- Chúg ta đag đi trên đỉh núi! – gã thốt lên.
- Anh đag lướt trên mây. – cô bé dí dỏm – và hãy nhìn bên fải a kia kìa, a thấy thác nước đag đổ xuốg kia ko? Hqua hãy còn là 1 dòg suối nhỏ, đổ từ trên đỉh đồi xuốg, sau 1 cơn mưa đêm, chúg đã trở thàh 1 cái thác nước lớn. rồi anh sẽ tìm thấy nh điều tuyệt vời hơn. Nhg h thì a fải xuốg xe đi thôi, fía tr’c có sương mù, và chúg ta ko thể đi tiếp đc.
- Lạ thật, fía dưới và fía sau chúg ta, trời vẫn nắg đẹp, sao fía tr’c lại có sươg mù dày đặc thế kia?
- Đó là nét quyến rũ of Sơn La đấy. – Phươg Dug nháy mắt tih nghịch – ko fải ở đâu cũg có đâu.
Gã lắc đầu vẻ ngạc nhiên. Gã đã đi nh nơi, thấy nh cảnh đẹp, nhg như vùg đất này thì thật hiếm. Fía tr’c, từ trg sươg mù, 1 đôi vợ chồg H’mông bước ra như trg chuyện cổ tíh. Anh chồg đi tr’c, trên vai lủg lẳg 1 chiếc radio bán dẫn, vừa vui vẻ bước đi, vừa lắg nghe tiếng đài. Cô vợ xúg xíh trg chiếc váy H’mông truyền thống, vừa bước theo chồg vừa hát. Gã giật mìh vừa đưa máy ảnh lên chụp lia lịa.
- cô nhìn kìa, thật hạh phúc fải ko?
- Fải, chẳg cần j fải jàu sag mới hạh fúc fải ko? – cô bé thở dài.
- Triết lý quá, cô làm tôi ngạc nhiên đấy. Kể tôi nghe cô có chuyện j đi nào, biết đâu tôi júp dc.
- Không có gì đâu, chuyện một người bạn tôi ấy mà, cô ta là một sinh viên Luật năm cuối, và vụ án đầu tiên mà cô ta sẽ làm sau khi tốt nghiệp và nhận việc làm ở tỉnh là gì anh biết không?
- Là…
- Viết giùm một lá đơn ly dị và xử vụ ly dị đó.
- Ồ! Và ...
- Vụ ly dị của chính Ba Mẹ cô ta, bi hài nhỉ? - Cô gái mỉa mai vẻ nghẹn ngào, nhưng Gã không để ý.
- Cuộc sống thật lắm điều bi đát, tôi thì chẳng thể nghĩ được cái kịch bản nào oái oăm hơn thế nữa cả, thật tội nghiệp cô ta.
- Ừ! Thật tội nghiệp, sương đã tan rồi kìa, chúng ta đi tiếp thôi.
Xe lại lăn bánh, Phương Dung trở nên ít nói một cách khác thường. Gã cũng không chú ý lắm, gã đang chú tâm xem lại những bức hình mà gã vừa chụp được. Gã luôn dành nhiều thời gian nghĩ về chúng như vậy. Suốt chặng được dài, cả hai đuổi theo những nghĩ suy riêng của mình, mà không để ý rằng chuyến đi đang sắp kết thúc. Xe đã tới đầu thị xã Sơn La. "Mọi người chuẩn bị đồ nhé, chúng ta sắp vào bến rồi - Người phụ lái lại kêu lên - Sơn La xin kính chào quý khách".
- Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ, tôi cần phải gửi cho cô những tấm hình mà tôi đã chụp cho cô, chúng khá nhiều.
- Còn tuỳ ở vận may của anh - Phương Dung mỉm cười.
- Vậy cô cho vận may của tôi một chút ưu ái nhé, tôi xin số của cô được chứ? - Vừa nói gã vừa rút điện thoại ra.
Cô gái ghé lại gần, miệng tính đọc số cho gã, nhưng vừa nhìn vào màn hình điện thoại của gã thì chợt dừng lại. Mỉm cười vẻ bí hiểm :
- Thôi, tôi nghĩ là nên công bằng với vận may của anh, và cả của tôi nữa. Chào nhé, Nhiếp ảnh gia.
- Khoan đã, tôi biết tìm cô thế nào?
Không có tiếng trả lời, gã nhìn theo bóng cô ta xa dần rồi xốc lại túi đồ và kêu xe ôm đi tìm khách sạn. Có vẻ như gã sẽ ở lại đây khá lâu.
Ba ngày, thời gian trôi qua thật nhanh, gã thậm chí không còn quá nghĩ ngợi về cô gái mà gã tình cờ gặp trên xe. Gã chụp được thật nhiều hình ưng ý, Sơn La còn đẹp hơn là gã tưởng tượng. Lúc về đến Hà Nội, có lẽ gã nên ghé qua Blog của cô bạn và cảm ơn cô ta về chuyến đi thú vị này. Chân bước vô định trên sườn đồi phía cuối Thị xã, gã muốn nhìn lại từ trên cao cái cảnh vật tuyệt đẹp này. Chợt gã nghe như có tiếng ai đó thút thít. Vòng qua tảng đá lớn, chẳng phải là cô bé mà gã đã gặp trên xe sao?
- Cô đang khóc?
- Vậy anh nghĩ tôi đang làm gì?
- Tôi giúp cô nhé?
- Thôi, tôi không cần người khóc hộ.
- Tôi chia sẻ được mà. Đôi lúc người ta cần nói với ai đó về một vài chuyện.
- Ví như là chuyện về vụ xử án đầu tiên của tôi sắp tới, đúng không? - Cô bật khóc to hơn - Tôi sẽ xử cho Ba Mẹ mình ly dị, hay là cố hoà giải để níu kéo cái hạnh phúc mong manh như sợi chỉ ràng buộc ở Ba Mẹ mình? Sợi chỉ rồi sẽ đứt vì những tham vọng điên rồ về danh vọng và tiền bạc của họ, tiền bạc có làm nên hạnh phúc không nhỉ?
- Vậy đó là chuyện của cô? - Gã thốt lên ngạc nhiên rồi tự rủa mình đúng là một gã vô duyên nhất trên đời.
- Phải, là anh thì anh sẽ làm gì?
-Tôi ... tôi - Gã bối rối, gã chưa bao giờ rơi vào tình huống khó xử như vậy cả.
- Mà thôi, rồi tôi sẽ tự giải quyết được, Anh chụp được nhiều hình đẹp chứ?
- Nhiều lắm, mà này, cô đã bao giờ nói cho Ba Mẹ mình biết là cô yêu họ rất nhiều chưa? Cô có từng nói với họ rằng sẽ chẳng ai thay thế được họ trong trái tim cô chưa? Cô có từng nói với họ rằng, niềm hạnh phúc của họ, không phải là tiền bạc mà chính là tình yêu của họ, và chính cô mới là sợi chỉ kết nối hạnh phúc của họ chưa? Cuộc hôn nhân hai mươi mấy năm không dễ dàng bị cắt đứt vậy đâu. Họ đang đi sai đường, và cô nên là người thắp lại ngọn đèn soi đường cho họ nhé, tôi nghĩ là cô làm được mà ...
- Tôi không biết mình sẽ bắt đầu thế nào? Tôi sợ ...
- Vậy thì, cô có Blog chứ? Thời đại này mà không có Blog thì thật lạ.
- Dĩ nhiên có, thậm chí Ba tôi cũng có, ông làm trong lĩnh vực văn hoá mà.
-Vậy hãy viết một bài, và gửi Link tới cho ba cô, để ông biết rằng họ có ý nghĩa với cô thế nào? Tôi nghĩ, rồi Ba Mẹ cô sẽ hiểu. Ai cũng cần có một ngọn đèn để soi sáng con đường đi tìm hạnh phúc ...
Gã trở về Hà Nội, việc đầu tiên là mở vội Blog của mình và sang cảm ơn cô bạn DMH của mình về lời khuyên tuyệt vời của cô. Gã thật sự ngạc nhiên, thì ra cô ta có Entry mới, đó cũng là một Entry dành để cảm ơn.
"Tôi đã viết hai Entry trong một ngày, bài đầu tiên là tôi muốn nói với ba mẹ mình rằng họ có ý nghĩa với tôi thế nào? Và tôi yêu họ ra sao? Và bài này, tôi muốn cảm ơn một người bạn, một Blogger đã giúp tôi tìm được phương thức để thắp sáng ánh đèn hạnh phúc trong ngôi nhà mình. Cảm ơn nhiều, Nhiếp ảnh gia. Và tôi muốn nói với bạn rằng, một "Blogger ẩn dật" thì không nên để Avarta ở màn hình điện thoại. Và nếu bạn có cần tìm một ngọn đèn soi sáng cho bạn trên con đường đi tìm hạnh phúc của mình, tôi nghĩ bạn nên hỏi Phương Dung_DMH".
Gã bật cười, vậy là gã đã lộ mặt từ lâu, thế giới thật là nhỏ bé và đầy sự tình cờ. Blog đem lại cho gã thật nhiều điều. Không chỉ là nơi để giao lưu, để kết bạn, để viết ra những cảm xúc của mình, mà nó còn là nhịp cầu kết nối để thế giới trở nên nhỏ bé và gần gũi hơn.
Gã sẽ lại một lần nữa lên Sơn La, Gã muốn tìm ngọn đèn của mình, và đóng nốt cảnh cuối của bộ phim "anh chàng nhà nghèo đi dưới mưa với cô nàng xinh xắn"...
From Bi Ngầu's blog.
Em là để yêu
[Phan Ý Yên]
" Phụ nữ là để yêu chứ không phải để hiểu "
-Shakespeare-
Em sinh tháng 2. Anh sinh tháng 12.Em chào đời lúc mùa xuân. Anh biết khóc lúc đông về giá lạnh.Em chỉ quan trọng những điều cuối cùng. Anh đánh giá cao chuyện khoảnh khắc đầu tiên.Em thích viết, thích đọc, thích lặng thinh ngắm một ngọn cỏ quyến luyến giọt suơng mai.Anh máy tính, bàn phím,say sưa bàn chuyện Sarkozy lên làm thủ tuớng Pháp.Em luôn trốn chạy đám đông,tìm kiếm an bình trong những góc nhỏ vắng hoe thành phố.Anh nhiệt tình sục sôi tổ chức, hội đoàn,thấy bản thân hữu ích khi góp mình cho quần chúng.Em tỉ mỉ chuyện bếp núc, chuyện ăn mặc. Anh ăn gì cũng đuợc, mặc gì cũng xong.Em đanh đá, bốc đồng, kiêu kì và ngạo nghễ. Anh thân thiện, hiền lành, điềm tĩnh, lừng lững cái tôi của thứ từ điển ghi là quân tử...
Em độc lập đến buớng bỉnh.
Anh độc lâp đến nhẫn tâm.
Em và anh. Hoạ chăng điểm giống nhau duy nhất chắc là cùng thích “tiền” thôi anh nhỉ! Bằng chứng à? “Cool” là đứa con của hai chúng ta đấy còn gì!
Thưc ra em và anh đã từng yêu nhau. Yêu đến mức từ “nhiều lắm” cũng chưa chắc đủ mạnh để diễn tả hết đuợc. Lúc thì như những đứa trẻ mới lớn, tập toẹ tìm tòi. Lúc lại như hai kẻ trốn nhà đi tình tự, hừng hực khát khao. Lúc bình thản thanh bình như cặp vợ chồng ân nghĩa đời đời kiếp kiếp.Nhiều năm như thế. Em dỗi anh chiều. Anh giận, em khinh khỉnh, em khóc, em giậm chân đành đạch như đứa trẻ. Anh thua.Cũng đuợc nhiều năm như thế cho đến lúc anh bảo “mình lấy nhau em nhé!”.
Thế là bỏ nhau. Ngày mình chia tay, như là có bão. Đùng đùng. Đoàng đoàng. Áo giáp bao bọc tình yêu trái cực của chúng ta vỡ. Hay tim mình đang vỡ.Chỉ có anh biết của anh.Em biết của em. Có ai chịu cùng thốt ra đâu mà biết chung phải không anh?
Anh cầu hôn cổ điển. Tức là hoa hồng đỏ, ăn tối lãng mạn và nhẫn kim cuơng.Em sung suớng, bất ngờ, và đột nhiên lần đầu tiên thấy xấu hổ truớc anh. Líu ríu uống sạch ly ruợu đỏ làm hai má bừng bừng đến ngô nghê.
Anh nắm lấy tay em thủ thỉ “Em sẽ là cô dâu đẹp nhất.Là nguời vợ tuyệt vời của anh!Rồi mình sẽ có những đứa con, sẽ cùng nhau trang trí phòng cho chúng, yêu thuơng chúng...”
Em ngất ngây.
Anh tiếp “Anh sẽ đưa em đến bất cứ đâu.Hôn em mỗi buổi sáng khi em thức giấc. Đón em mỗi tối ở Cool. Mình sẽ thuê thêm nguời làm em nhé, để em còn có thời gian nghỉ ngơi, thỉnh thoảng đi chùa với mẹ...”
Em ngắt ngang “Mẹ em không đi chùa bao giờ anh ạ!
-Đi với mẹ anh chứ.
-À vâng, mỗi rằm với mùng một em sẽ đến đón mẹ đi.
-Sao lại là đến đón?-Anh lộ chút ngạc nhiên dịu dàng-Chúng ta sẽ sống chung với bố mẹ chứ em. Anh là con trai cả trong nhà, phải có trách nhiệm phụng duỡng bố mẹ mà”
Em nhìn anh ái ngại xen lẫn.Anh vỗ về em “Sẽ ổn thôi mà. Bố mẹ anh không quá khắt khe đâu!”
Em càng hoang mang tợn. Em vốn bất cần như thế, đỏng đảnh như thế, em đi làm dâu thế nào? Em thích tự do. Em muốn chúng ta có ngôi nhà của riêng chúng ta, nơi em có thể chạy xồng xênh thẳng từ phòng tắm, thân thể nồng nàn mùi cỏ và âm ấm uớt mà hôn anh còn lấm lem bụi phố phuờng. Nơi em có thể vô tư buớc chập chân trong váy ngủ mỏng tan, tóc vấn cao từ phòng này sang phòng khác, nơi em có thể tự do nghe nhạc và rú rít theo như lên đồng lên dại.Nơi em có thể quấn lấy anh bất kì góc nào, bất kì vị trí nào, bất kì cảm giác nào...
Anh buồn bã “Sao em ích kỉ thế?
-Tự do yêu thuơng anh. Tự do sống với anh là ích kỉ à?
-Em không yêu anh nhiều như anh nghĩ!Em chẳng thể hi sinh những chuyện cá nhân cỏn con vì anh sao?
Em trâng tráo ngó anh với đôi mắt ầng ậc nuớc. Em tung ghế bỏ đi. Cánh hoa hồng rơi lả tả xuống sàn. Như những bệt loang lổ lớn.
Vậy là chúng ta chia tay.
3 tháng.Rồi 6 tháng. Anh chỉ còn thỉnh thoảng tạt qua Cool ngó chừng chừng xem khách khứa, thỉnh thoảng đưa mắt chào em đang tỉ mẩn xào xào nấu nấu sau lớp kính. Có lần em bắt gặp anh đứng khoanh tay thật lâu quan sát em...như ngày xưa cũ.Em bần thần cắm nhầm hoa ớt vào bát canh. Mấy giây sau ngẩng mặt lên mỉm cuời với anh xa lạ.
Rồi 9 tháng. Anh dắt bạn gái mới đên thăm quan. Anh lựa lúc chiều chiều, giờ em không ở quán. Anh ngại em ? Khổ thay, hôm ấy em lại ở đó mải miết cho một thử nghiệm với nếp và thịt cua.Bạn gái mới của anh gầy gầy, cao cao, tóc dài dài, da trắng trắng, nói chuyện nhỏ nhẹ và thân mật.Anh hai tay đút túi, đứng dựa nhẹ vào cửa « Đây là Vân, bạn gái anh. »
Bạn gái anh nhanh nhảu « Đây chắc là Y Ly rồi, cô bạn đồng sự xinh đẹp của anh đúng chưa ?-Rồi cô ấy tiến đến sát cạnh em vồn vã-Ly đang làm gì đấy, có cần tớ giúp không ?
-Bạn đứng ra chỗ kia đi không bẩn đấy !-Em gay gắt.
Ôi ! Chắc là lúc đó em đã làm bạn gái anh tiu nghỉu. Cô ấy lủi thủi phất phơ đi dạo quanh quanh.
Anh vẫn đút tay vào túi quần, ghé sát tai em thầm thì rất khẽ « Này, em ghen đấy à ? »
Em mà thèm ghen với anh ? Ừ, mà cứ cho là em ghen đấy, anh liệu có bỏ cô ta mà mua nhà cuới em hay không ?
Anh không.Ngàn lần không.Cả đời này cũng không.ANh nhỉ ?
Rồi 12 tháng. Đúng ngày 14 tháng 10, ngày chúng ta yêu nhau.Anh đám cuới. Đãi tiệc linh đình.Bánh cuới đích thân em làm tặng.Cô dâu duyên dáng.Chú rể lịch thiệp.Bố mẹ hai bên hỉ hả.Chỉ có em.Chỉ có em... Đêm đó, em về Cool, thắp nến dọc quầy bar. Pha một ly Caipirovka cho anh.Một Green Girl cho em.Bật bản Save me from myself tới lui lui tới và khe khẽ nói "Chúc mừng sinh nhật!"
Rồi 1 năm 3 tháng.Hôm đó chúng ta đãi tiệc sinh nhật cho Cool.Bạn bè đến rất đông. Vợ anh không đến vì...chẳng biết.Thỉnh thoảng cô ấy có đủ thẩm quyền và vị trí để ghen với ...em là cũ xưa.Mà em thì cũng chẳng bao giờ hỏi han quá mức nếu ai đó vắng mặt.Ngoại trừ anh của ngày hôm qua.Em quá chén. Lâng lâng quá mức. Lúc khách khứa tan hết, em đã say vật say vã. Mà em say thì khóc. Như cuồng phong.Em đánh anh thình thịch vào lồng ngực vấn vuơng mùi Allure đã bao lâu rồi em xa vắng.Em cắn anh.Em vuốt ve khuôn mặt anh.Em hôn anh. Dồn dập. Tới tấp. Chúng ta quấn lấy nhau trên ghế xô pha, trong ánh sáng mờ mờ của đèn đuờng hay hắt.Chúng ta say.Chúng ta quên hết đã là nửa đêm.Quên hết vợ anh.Cả bố mẹ anh, bố mẹ em.Quên chuyện mua nhà, chuyện sống chung, chuyện đám cuới, chuyện chia tay. Chúng ta lại là của nhau như 1 năm 3 tháng truớc đó.
Sáng hôm sau, em thấy mình cuộn tròn trong tay anh duới lớp chăn xốp bông ở nhà.Em vùng dậy sợ hãi. Anh hôn lên lưng em. Âm ấm.
“Em đã làm gì thế này?
-Mình cứ thế này em nhé!”
Em quay lại nhìn anh.Nụ cuời 1 năm 3 tháng.Thân hình 1 năm 3 tháng.Vòng tay 1 năm 3 tháng.Nụ hôn 1 năm 3 tháng.Nhưng lí trí kia đã khác. Đã là lí trí của nguời đàn ông có vợ.
Em không làm vợ.Làm nhân tình để đuợc yêu anh?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top