7
CHƯƠNG 13:
Đương nhiên, lời này y tuyệt đối sẽ không nói ra miệng. Chẳng qua khó trách Nam Phong và Phù Dao hễ nghe thấy bướm bạc là biến sắc, coi bộ đã từng ăn quả đắng của chủ nhân bướm bạc lúc đi theo hai vị thần quan mà mình hầu hạ.
Một thần quan hỏi: "Thái tử điện hạ, ngươi gặp phải Hoa Thành, hắn hắn hắn... hắn có làm gì ngươi không?"
Giọng điệu này, rõ ràng nghe như đang hỏi "Ngươi thiếu cánh tay hay thiếu cái chân" hơn. Tạ Liên đáp: "Cũng không có làm gì, chỉ..." Nói đến đây, y lại không biết tìm từ nào thích hợp để diễn tả, tự cân nhắc: "Chỉ gì đây? Đâu thể nói chỉ cướp kiệu hoa của ta, dắt tay ta đi một đường được." Im lặng giây lát, Tạ Liên không thể làm gì hơn ngoài nói: "Chỉ phá mê trận mà nữ quỷ Tuyên Cơ bố trí trong núi Dữ Quân, dẫn ta vào đó thôi."
Các vị thần quan đều tỏ vẻ nghi ngờ, trầm ngâm không đáp. Hồi lâu sau mới có thần quan hỏi: "Chư vị, các ngươi thấy thế nào?"
Chỉ nghe giọng thôi, Tạ Liên cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ các vị thần quan liên tục lắc đầu nhún vai:
"Không có quan điểm gì, không có quan điểm gì hết!"
"Chẳng biết hắn muốn làm gì, thật khiến người ta sợ hãi."
"Rốt cuộc Hoa Thành muốn làm gì, xưa giờ không ai hiểu nổi cả..."
Mặc dù vừa được phổ cập Hoa Thành là bậc hỗn thế ma vương nhường nào, song đối với người này, Tạ Liên lại không hề cảm thấy kinh khủng như thế. Nếu thật sự phải nói, y cảm thấy lần này Hoa Thành coi như còn giúp mình nữa cơ. Nói tóm lại, việc cầu phúc đầu tiên y nhận được sau khi phi thăng về thiên giới, hẳn nên được xem là hoàn thành rồi.
Từ đầu đã sớm nói, công đức hoàn nguyện của hành trình đến núi Dữ Quân lần này đều tính cho Tạ Liên, tuy rằng vị quan lão gia kia vì cái chết của con gái mà qua thật lâu mới nhớ phải hoàn nguyện, do hoàn nguyện với niềm đau xót, khó tránh ăn xén ăn bớt, nhưng đông góp tây góp, nhường tới nhường lui, tám trăm tám mươi tám vạn công đức cũng không kém là bao. Tạ Liên hết nợ cả người nhẹ nhõm, trong lòng trời quang mây tạnh, khoan khoái dễ chịu, tinh thần phơi phới, quyết định làm thần cho đàng hoàng, tốt nhất là có thể trở thành nửa người bạn của các vị thần quan. Mặc dù Thông Linh trận của Thượng thiên đình yên tĩnh thật, nhưng hễ bận thì cũng la lối không ngừng. Thường ngày tâm trạng tốt, hoặc nhìn thấy thứ gì thú vị, chư vị thần quan cũng vào trận nói, trêu đùa vài câu nhưng biết ngừng đúng chỗ. Tuy không phân biệt được ai với ai, Tạ Liên vẫn yên lặng lắng nghe, chỉ là không thể cứ im ỉm không nói tiếng nào mãi được, vì vậy nghe hồi lâu, thỉnh thoảng y cũng bất chợt ló đầu nói một câu:
"Đúng là thú vị thật đó."
"Đọc được một bài thơ ngắn nghe hay quá, chia sẻ với chư quân một chút."
"Một bí quyết trị nhức hông và chân vô cùng hiệu quả, chia sẻ với chư quân một chút."
Điều khiến người ta tiếc nuối chính là, mỗi lần Tạ Liên phát những nội dung mà mình dày công chọn lựa đồng thời rất có ích cho thể xác lẫn tinh thần đó, trong Thông Linh trận lại im như thóc. Dần dà về sau, Linh Văn thật sự nhịn hết nổi, bèn nói riêng với y: "Điện hạ à, những thứ mà ngươi phát trong Thông Linh, tốt thì tốt thiệt đó, có điều ngay cả thần quan lớn hơn ngươi trăm tuổi còn chưa phát nữa là."
Vì thế Tạ Liên cảm thấy hơi phiền muộn. Thật ra rõ ràng y không được tính là người lớn tuổi nhất, nhưng tại sao giữa các vị thần quan, y lại giống như một người già không theo kịp lớp trẻ? Có lẽ do y rời khỏi thiên giới quá lâu, lại quê mùa nông cạn, không quan tâm đến thế giới bên ngoài, hết cứu được rồi, thôi bỏ đi bỏ đi. Sau khi bỏ qua việc này, Tạ Liên không còn phiền muộn nữa.
Nhưng còn một vấn đề: Đến tận bây giờ, nhân gian vẫn chưa có ai xây một đạo quán mới nào cho y. Biết đâu có, nhưng thiên giới không tìm thấy nên không có bất cứ ghi chép nào trong danh sách. Phải biết ngay cả thổ địa ít nhiều gì cũng có một từ đường, còn y thân là một thần quan phi thăng đường hoàng, lại phi thăng tận ba lần, thế mà đến giờ vẫn không có đạo quán nào, cũng không có tín đồ nào cung phụng, đây quả là chuyện vô cùng xấu hổ.
Có điều xấu hổ chỉ là thần quan khác xấu hổ giùm y thôi, bản thân Tạ Liên cảm thấy cũng tạm được. Đã thế có một ngày y nhất thời nổi hứng, đột phát ý tưởng nói: "Nếu không có ai muốn thờ ta, vậy ta tự thờ mình chắc được ha."
Chư vị thần quan không biết nên trả lời thế nào.
Mẹ nó nào giờ làm gì nghe nói có thần quan nào tự thờ mình đâu!
Làm thần mà thê thảm đến mức này, còn ý nghĩa gì chứ!
Mà Tạ Liên đã sớm quen với việc mình vừa mở miệng là mọi người im lìm, cảm thấy mình tự hớn tự sướng thế này vẫn được xem là chuyện lý thú, một khi đã đưa ra quyết định, y lại nhảy xuống nhân gian.
Lần này, địa điểm y rơi xuống là một sơn thôn nhỏ, tên là thôn Bồ Tề.
Nói là sơn thôn, thật ra chỉ là một sườn đất nhỏ mà thôi. Thấy nơi này non xanh nước biếc, ruộng lúa miên man, phong cảnh tuyệt vời, Tạ Liên nghĩ bụng: "Lần này rơi đúng chỗ tốt rồi." Nhìn thêm lần nữa, thấy trên sườn đất có một gian nhà tồi tàn xiêu vẹo, y bèn đi hỏi xung quanh, thôn dân đều nói: "Gian nhà đó bỏ hoang, không có chủ nhân, thỉnh thoảng có kẻ lang thang vào ngủ tạm một đêm, thích thì ở đi." Thế chẳng phải quá hợp ý mình sao? Tạ Liên lập tức đến gần vào xem.
Đến gần mới phát hiện, nhà gỗ nhỏ này nhìn từ xa đã tồi tàn, nhìn gần càng tồi tàn hơn. Bốn cây cột ở bốn góc phòng e rằng đã mục nát hết hai cây, gió thổi qua là cả gian nhà kêu cót két, tình nghi sẽ sập bất cứ lúc nào. Có điều mức độ này vẫn nằm trong phạm vi mà Tạ Liên chấp nhận được, y vào trong xem thử rồi bắt đầu dọn dẹp.
Các thôn dân nhìn sang, thấy nơi này thế mà có người muốn vào ở thật, ai nấy cũng kinh ngạc không thôi, bèn rủ nhau qua xem náo nhiệt. Thật ra thôn dân nơi này nhiệt tình dữ lắm, không chỉ tặng y một cây chổi, thấy y quét dọn đến mặt xám mày tro còn tặng y một giỏ củ năng mới hái. Củ năng đã được gọt vỏ, củ nào củ nấy trắng trắng mềm mềm, ngon ngọt mọng nước. Ngồi chồm hổm trước cửa gian nhà xập xệ ăn hết củ năng, Tạ Liên hạnh phúc chắp tay trước ngực, trong lòng quyết định gọi nơi này là Bồ Tề quán.
Vốn dĩ trong Bồ Tề quán đã có một chiếc bàn nhỏ, lau mấy cái là làm bàn thờ được ngay. Tạ Liên lụi cụi một phen, thôn dân vây xem phát hiện chàng trai trẻ này muốn biến nơi đây thành một đạo quán nhỏ thì càng ngạc nhiên hơn, nhao nhao hỏi: "Quán của ngươi thờ ai vậy?"
Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, nói: "Ừm, bản quán thờ Thái tử Tiên Lạc."
Mọi người ra chiều mù tịt: "Đó là ai thế?"
Tạ Liên nói: "Ta... ta cũng không biết nữa. Hình như là một vị Thái tử điện hạ."
"Ồ, vị ấy làm gì?"
"Chắc là bảo vệ bình an." Tiện thể lượm đồng nát.
Mọi người sốt sắng hỏi: "Thái tử điện hạ này có lo việc chiêu tài tiến bảo không?!"
Tạ Liên nhủ thầm, không nợ ngược đã may lắm rồi, ấm giọng nói: "Tiếc quá, hình như là không."
Mọi người đua nhau đề xuất ý kiến cho y: "Thôi thờ Thủy Sư đi, chiêu tài á! Chắc chắn nhang đèn thịnh vượng!"
"Không thì thờ Linh Văn chân quân đi! Biết đâu thôn chúng ta có thể đào tạo ra một Trạng nguyên!"
Một cô gái ngượng nghịu nói: "Cái đó... huynh có... có cái đó không..."
Tạ Liên giữ nguyên nụ cười, hỏi: "Cái nào?"
"Cự Dương tướng quân."
"......"
Nếu y thật sự mở một gian Cự Dương quán, chỉ sợ Phong Tín sẽ lập tức từ trên trời bay xuống cho y một mũi tên!
Quét dọn sơ lược Bồ Tề quán, còn thiếu lư hương, ống xăm này nọ kia, nhưng Tạ Liên quên béng mất việc quan trọng nhất —— Tượng thần. Y đeo mũ đi ra cửa, đúng rồi, đâu có cửa đâu. Nghĩ ngợi một lát, gian nhà này nhất định phải sửa lại, y bèn viết một tấm bảng đặt ở cửa: "Bản quán xập xệ nguy hiểm, khẩn thiết tìm bậc hiền sĩ, quyên tiền tu sửa, tích lũy công đức."
Ra khỏi cửa, đi bộ bảy tám dặm, đi đến trấn trên. Đến trấn trên để làm gì? Tất nhiên là để kiếm miếng cơm ăn, dùng lại nghề cũ của mình rồi.
Trong truyền thuyết thần thoại, thần tiên đều chẳng cần ăn gì, thật ra việc này khó nói lắm. Đúng là các Đại năng Tạo hóa có thể trực tiếp hấp thu linh khí cần thiết từ ánh sáng mặt trời và mưa sương, nhưng vấn đề là —— Có thể thì có thể, nhưng khi không ai lại thích làm thế? Tại sao phải làm thế?
Mà có một số thần quan, vì tu luyện pháp môn yêu cầu ngũ tạng sạch sẽ, tuyệt đối không thể dính vào thức ăn mặn nhiều dầu mỡ của con người, nếu dính vào, sẽ giống như con người ăn sống trùng độc bùn đất, vừa nôn mửa vừa tiêu chảy. Nói thế cũng không phải không ăn được thức ăn, chẳng qua chỉ ăn được quả tiên linh cầm sống ở đất sạch, có hiệu quả kéo dài tuổi thọ và tăng cường pháp lực.
Nhưng Tạ Liên không gặp vấn đề đó, y mang gông nguyền rủa trong người, không khác gì người phàm, gì cũng ăn được, hơn nữa do thân kinh bách chiến, ăn cái gì cũng không chết, bất luận là bánh bao để cả tháng hay bánh ngọt đã mọc mốc xanh, y ăn vào hoàn toàn không thành vấn đề. Nhờ sở hữu thể chất nghịch thiên như thế, lúc lượm đồng nát thật ra y sống cũng khá ổn. So sánh một chút: Mở quán thì mất tiền, lượm đồng nát kiếm tiền, quả nhiên phi thăng không bằng lượm đồng nát.
Tạ Liên tướng tá ngọc thụ lâm phong tiên phong đạo cốt, lúc lượm đồng nát có nhiều ưu thế hơn, chẳng mấy chốc đã thu đủ một bao lớn. Trên đường trở về, thấy một con bò già kéo một chiếc xe đẩy, trên xe chất vài đống rơm rạ cao ngất, y sực nhớ hình như khi nãy mình từng thấy chiếc xe đẩy này ở thôn Bồ Tề, hẳn là đi cùng đường. Tạ Liên hỏi có thể tiện đường quá giang không, chủ xe đẩy hất cằm, ý bảo y có thể lên, Tạ Liên bèn vác một bao đồng nát lớn lên xe ngồi. Ngồi lên rồi mới phát hiện, sau đống rơm rạ cao ngất, có một người đã nằm đó từ sớm.
Thân trên của người này giấu sau đống rơm, chân trái gác lên chân phải, dường như đang gối cánh tay nằm ở đó nghỉ ngơi, thoạt nhìn vô cùng thong dong tự đắc, điệu bộ thoải mái thích ý như thế khiến Tạ Liên hâm mộ không thôi. Đôi giày đen buộc rất chặt, dán sát cẳng chân thon dài thẳng tắp, trông khá là đẹp mắt. Nhớ đến những gì mình nhìn thấy dưới khăn voan ở núi Dữ Quân đêm hôm đó, Tạ Liên nhịn không được nhìn thêm vài lần, xác nhận trên đôi giày này không mắc dây bạc, không biết dùng da động vật gì chế thành, y nghĩ thầm: "Chắc tiểu công tử nhà nào chạy ra ngoài chơi rồi."
Xe đẩy chầm chậm lắc lư trên đường, Tạ Liên lưng đeo mũ, lấy ra một cuộn giấy chuẩn bị đọc. Xưa giờ y không mấy chú ý đến tin tức lưu truyền ở thế giới bên ngoài, nhưng do bị phũ nhiều lần, y cảm thấy ít nhiều gì cũng nên bù lại. Lắc lư chẳng biết bao lâu, xe bò đi ngang qua một rừng cây phong. Ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh, dải ruộng xanh mượt, rừng phong rực đỏ, mang chút mộc mạc lý thú của núi non, cùng với mùi cỏ tươi mát thấm tận ruột gan, khiến lòng người say đắm, Tạ Liên không khỏi ngẩn ngơ.
Thuở nhỏ y tu hành ở Hoàng Cực quán, Hoàng Cực quán xây dựng trong núi, khắp núi đồi đều là rừng phong, chói lọi như vàng, hừng hực như lửa. Cảnh tượng này, khó tránh khiến y có chút hoài niệm. Nhìn một hồi lâu, cuối cùng y mới cúi đầu tiếp tục đọc cuộn giấy.
Vừa mở ra nhìn đã thấy một hàng chữ, viết:
Thái tử Tiên Lạc, phi thăng ba lần. Võ Thần, ôn thần, đồng nát thần.
"......"
Tạ Liên nói: "Được rồi, thật ra nghĩ kỹ lại, Võ Thần với thần đồng nát cũng không khác gì mấy. Chúng thần bình đẳng, chúng sinh bình đẳng."
Lúc này, sau lưng y truyền đến một tiếng cười khẽ, một giọng nói cất lên: "Vậy sao?"
Thiếu niên nọ nói bằng giọng biếng nhác: "Ngoài miệng mọi người tất nhiên thích nói chúng thần bình đẳng, chúng sinh bình đẳng. Nhưng nếu thật sự là thế, chúng thần tiên căn bản sẽ không tồn tại."
Giọng nói này truyền đến từ sau đống rơm trên xe bò. Tạ Liên quay đầu lại nhìn, thấy thiếu niên nọ vẫn lười biếng nằm ở đó, không có ý định đứng dậy, chắc chỉ thuận miệng xen vào một câu, y mỉm cười nói: "Lời đệ nói cũng có lý lắm."
Tạ Liên quay trở lại, tiếp tục đọc cuộn giấy, bên dưới lại viết:
Rất nhiều người tin tưởng, với tư cách là ôn thần, bút tích hoặc ảnh chân dung của Thái tử Tiên Lạc có tác dụng nguyền rủa. Nếu dán vào lưng người nào hoặc trên cửa nhà nào, thì sẽ làm cho người đó hoặc hộ nhà đó gặp vận rủi liên tục.
"......"
Kiểu tường thuật này, quả thật khiến người ta khó mà nhận định rốt cuộc đang nói thần hay nói quỷ.
Tạ Liên lắc đầu, không nỡ đọc những tường thuật liên quan đến mình nữa, quyết định trước hết nên tìm hiểu về các vị thần quan hiện nay ở thiên giới, để tránh không nhận ra ai là ai, mắc công thất lễ. Nhớ lại khi nãy có thôn dân đề cập đến Thủy Sư, y bèn lật lại tường thuật về Thủy Sư, lật đến một câu:
Thủy Sư Vô Độ. Chưởng nước, kiêm chưởng tài. Trong cửa hàng và trong nhà của nhiều thương nhân đều thờ một pho tượng Thủy Sư, bảo vệ tài vận của họ.
Tạ Liên cảm thấy hơi khó hiểu: "Đã là Thuỷ thần, tại sao lại kiêm luôn chưởng tài vận?"
Lúc này, thiếu niên nằm sau đống rơm lại lên tiếng: "Đội buôn ra ngoài kinh doanh vận chuyển hàng hóa, chủ yếu đều di chuyển bằng đường nước, cho nên trước khi khởi hành phải đến Thủy Sư miếu đốt cao hương, cầu xin một đường bình an, nếu nhận lời thì khi về sẽ thế này thế kia. Dần dà cứ thế, Thuỷ thần mới từ từ kiêm luôn chưởng tài vận."
Đây đúng là đang giải đáp thắc mắc riêng cho y. Tạ Liên xoay người lại, nói: "Là vậy sao? Thú vị thật, nói thế vị Thủy Sư này là đại thần quan lợi hại lắm nhỉ."
Thiếu niên nọ cười nhạo: "Ừ, Thủy Hoành Thiên cơ mà."
Nghe giọng điệu của cậu ta, dường như không hề đặt vị thần quan này vào mắt, cũng chẳng giống đang nói lời tán dương, Tạ Liên hỏi: "Thủy Hoành Thiên là cái gì?"
Thiếu niên nọ khoan thai nói: "Thuyền băng qua sông lớn, đi hay ở đều dựa vào một câu nói của gã. Không dâng lễ cho gã thì gã sẽ trở mặt, rất ngang ngược (ngang ngược = hoành), bởi vậy mới tặng cho gã cái biệt hiệu, gọi là Thủy Hoành Thiên, ý nghĩa từa tựa Cự Dương tướng quân với Quét Nhà tướng quân ấy."
Thần quan tên tuổi vang dội, ít nhiều cũng có vài biệt hiệu ở nhân gian và thiên giới, tương tự như Tạ Liên là trò cười ba giới, nổi tiếng lạ đời, đồ sao chổi, chó nhà có tang, khụ khụ khụ khụ, vân vân mây mây. Thông thường dùng biệt hiệu gọi thần quan là chuyện vô cùng thất lễ, chẳng hạn như nếu như ai dám gọi Mộ Tình là "Quét Nhà tướng quân" ngay trước mặt hắn, Mộ Tình tất sẽ nổi cơn tam bành. Tạ Liên vẫn nhớ không thể gọi như thế, nói: "Thì ra là vậy, cảm ơn đệ đã giải đáp." Dừng một lát, cảm thấy thiếu niên này nói năng thú vị, y lại nói: "Anh bạn này, tuổi còn trẻ mà biết nhiều phết."
Thiếu niên nọ đáp: "Không nhiều lắm đâu. Nhàn rỗi ấy mà, lúc rảnh đọc lung tung vậy thôi."
Ở dân gian, đâu đâu cũng thấy hàng đống sách truyện thần thoại, toàn nói về những chuyện nào thần nào quỷ, lớn thì nào ân nào oán, nhỏ thì lông gà vỏ tỏi, có thật cũng có giả, thiếu niên này biết nhiều như thế cũng không có gì kỳ lạ. Tạ Liên buông cuộn giấy, nói: "Vậy, anh bạn này, thần thì đệ biết nhiều, còn quỷ thì đệ biết không?"
Thiếu niên nọ hỏi: "Quỷ nào?"
Tạ Liên nói: "Huyết Vũ Thám Hoa, Hoa Thành."
Nghe vậy, thiếu niên nọ cười khẽ vài tiếng, cuối cùng cũng ngồi dậy. Thiếu niên vừa quay đầu, hai mắt Tạ Liên bỗng sáng lên.
Chỉ thấy thiếu niên nọ ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, áo đỏ hơn lá phong, da trắng như tuyết, mắt sáng như sao, mỉm cười nghiêng mắt nhìn y, khôi ngô một cách lạ thường, nét mặt lại mang vài phần hoang dã khó tả. Tóc đen buộc lỏng lẻo, buộc hơi lệch một chút, thoạt nhìn tùy ý cực kỳ.
Hai người đang băng qua rừng phong đỏ rực như lửa, lá phong rơi rụng từng chiếc, có một chiếc rơi xuống đầu vai thiếu niên nọ. Hắn thổi nhẹ một hơi, thổi rơi lá phong, bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn Tạ Liên, cười như không cười nói: "Huynh muốn biết gì? Cứ hỏi thoải mái."
CHƯƠNG 14:
Sắc mặt thiếu niên mang vẻ trêu tức, nhưng chẳng hiểu sao lại có nét bình tĩnh ung dung của người biết tất tần tật. Tuy là giọng của một thiếu niên trẻ, song chất giọng của hắn có phần trầm thấp hơn bé trai cùng trang lứa, nghe rất êm tai. Tạ Liên ngồi ngay ngắn trên xe bò, suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Huyết Vũ Thám Hoa (Che chở hoa dưới mưa máu), cảnh tượng này nghe có vẻ thật khó lường, anh bạn, đệ có thể nói xem nguồn cơn từ đâu không?"
Để bày tỏ sự tôn trọng, Tạ Liên vẫn không thêm chữ "nhỏ" vào sau chữ "anh bạn". Thiếu niên nọ ngồi một cách thoải mái, cánh tay khoác lên đầu gối gập thẳng, sửa lại ống tay áo tiễn tụ, hờ hững nói: "Không có lai lịch gì to tát cả. Chỉ là có lần hắn bưng ổ của một con quỷ khác, mưa máu đổ khắp núi, lúc rời đi trông thấy ven đường có một đóa hoa bị mưa máu xối đến thảm thương, hắn bèn nghiêng dù che cho nó một chút."
Tưởng tượng đến hình ảnh đó, Tạ Liên chỉ cảm nhận được một vẻ thanh nhã quyến luyến khó tả giữa mưa máu gió tanh. Lại nhớ đến truyền thuyết quỷ áo đỏ đốt ba mươi ba miếu thần, y cười nói: "Vị Hoa Thành này thường xuyên đánh nhau khắp nơi hả?"
Thiếu niên nọ đáp: "Cũng không phải thường xuyên, xem tâm trạng đã."
Tạ Liên hỏi: "Lúc còn sống hắn là người thế nào?"
Thiếu niên nọ đáp: "Chắc chắn không phải người tốt gì."
Tạ Liên hỏi: "Hắn trông như thế nào?"
Câu này vừa hỏi ra miệng, thiếu niên nọ ngước mắt nhìn Tạ Liên, đoạn nghiêng đầu, đứng dậy đi đến bên người Tạ Liên, sóng vai ngồi xuống, hỏi ngược lại: "Huynh cảm thấy, hắn nên trông như thế nào?"
Nhìn ở khoảng cách gần thế này, Tạ Liên càng cảm thấy thiếu niên nọ tuấn tú một cách lạ thường, mà còn là kiểu tuấn tú mơ hồ mang ý công kích, tựa như thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, loá mắt đến tột độ, khiến người ta không dám lại gần nhìn. Ngưng mắt nhìn nhau giây lát, Tạ Liên bỗng thấy có chút đỡ không nổi, y khẽ nghiêng đầu, nói: "Đã là một đại Quỷ vương, ắt hẳn hình thái biến đổi đa dạng, có rất nhiều diện mạo khác nhau."
Thấy Tạ Liên quay đầu đi, thiếu niên nọ nhướn một bên lông mày, nói: "Ừ, nhưng đôi khi hắn vẫn sẽ dùng diện mạo gốc. Cái mà chúng ta đang nói, tất nhiên là bản tôn."
Không biết có phải ảo giác hay không, Tạ Liên cảm thấy dường như khoảng cách giữa hai người đã xa hơn một chút, vì vậy y lại xoay mặt về, nói: "Ta thì cảm thấy, có lẽ bản tôn của hắn là một thiếu niên giống như đệ."
Nghe vậy, thiếu niên nọ khẽ nhếch khóe miệng, hỏi: "Vì sao?"
Tạ Liên nói: "Không vì gì cả. Đệ tùy tiện nói một chút, ta cũng tùy tiện nghĩ một chút. Mọi sự tùy tiện thôi."
Thiếu niên nọ bật cười ha ha: "Biết đâu được nhỉ? Có điều, hắn mù một con mắt." Nói đoạn chấm chấm dưới mắt phải của mình, nói: "Mắt này nè."
Cách nói trên trái lại không có gì đáng ngạc nhiên, trước đây Tạ Liên từng nghe rồi. Trong một vài phiên bản thuật lại, mắt phải của Hoa Thành đeo một miếng bịt mắt màu đen, che khuất con mắt mà hắn bị mất. Tạ Liên hỏi: "Vậy đệ có biết, mắt đó của hắn bị gì không?"
Thiếu niên nọ đáp: "Ừm, vấn đề này, nhiều người muốn biết lắm."
Người ngoài muốn biết thứ gì khiến cho Hoa Thành mất một mắt phải, thật ra vì muốn biết nhược điểm của Hoa Thành là gì thôi, còn Tạ Liên hỏi vậy chỉ thuần túy vì muốn biết. Y còn chưa tiếp lời, thiếu niên nọ đã lên tiếng: "Hắn tự móc."
Tạ Liên sửng sốt, hỏi: "Tại sao? "
Thiếu niên nọ nói: "Phát điên."
... Điên lên thậm chí ngay cả mắt mình cũng móc, đối với Quỷ vương áo đỏ Huyết Vũ Thám Hoa này, Tạ Liên thật sự càng ngày càng tò mò. Y đoán có lẽ không phải là phát điên đơn giản như thế, nhưng nếu thiếu niên đã nói vậy, xem ra cũng không có chi tiết tỉ mỉ hơn, y hỏi tiếp: "Vậy Hoa Thành có nhược điểm nào không?"
Hỏi câu này, Tạ Liên vốn không chờ mong thiếu niên có thể trả lời, chỉ thuận miệng hỏi mà thôi. Nếu nhược điểm của Hoa Thành dễ bị người ta biết như thế thì đâu còn là Hoa Thành nữa. Ai ngờ, thiếu niên nọ trả lời không chút do dự: "Tro cốt."
Nếu lấy được tro cốt một con quỷ, là có thể sai sử con quỷ đó. Nếu quỷ không nghe lệnh, hủy tro cốt của nó, nó sẽ thần hình câu diệt (thể xác lẫn tinh thần đều bị diệt), hồn phi phách tán, đây vốn là kiến thức thông thường. Có điều nếu áp dụng trên người Hoa Thành, kiến thức thông thường này hẳn không có ý nghĩa gì quá lớn. Tạ Liên cười nói: "Chỉ sợ không ai có thể lấy được tro cốt của hắn, thế nên nhược điểm này cũng đồng nghĩa với không có nhược điểm."
Thiếu niên nọ lại nói: "Chưa chắc. Có một loại tình huống, quỷ sẽ chủ động dâng tro cốt của mình."
Tạ Liên hỏi: "Giống như lúc hắn ước chiến với ba mươi ba thần quan, giao nộp với tư cách là tiền cược ư?"
Thiếu niên nọ bật cười: "Sao có thể?"
Tuy thiếu niên chưa nói hết câu, Tạ Liên vẫn nghe ra được, ý của hắn chắc là Hoa Thành sao có thể thua được. Thiếu niên nọ nói tiếp: "Quỷ giới có một tập tục. Nếu một con quỷ đã chọn người nào, nó sẽ giao phó tro cốt của mình vào tay người đó."
Vậy quả thật chẳng khác gì giao phó tính mạng của mình vào tay người khác, tình thâm như thế phải là giai thoại thiết tha đến nhường nào. Tạ Liên nói bằng giọng thích thú: "Thì ra quỷ giới còn có tập tục nghĩa tình thủy chung như thế."
Thiếu niên nọ nói: "Có, nhưng chẳng mấy ai dám làm."
Tạ Liên cũng lường được điều này. Trên đời không chỉ có yêu ma dụ dỗ lòng người, cũng có loài người lừa gạt yêu ma, nhất định có rất nhiều lợi dụng và phản bội. Y nói: "Nếu một tấm lòng si trao ra, cuối cùng đổi lấy nghiền xương thành tro, quả thật khiến người ta đau lòng."
Thiếu niên nọ lại cười ha ha: "Sợ cái gì? Nếu là ta, tro cốt đưa rồi, người đó muốn nghiền xương thành tro hay rắc chơi thế nào chẳng được?"
Tạ Liên mỉm cười, sực nhớ hai người nói chuyện nãy giờ mà vẫn chưa biết tên nhau, bèn hỏi: "Anh bạn này, xưng hô thế nào đây?"
Thiếu niên nọ gác một tay lên lông mày, che khuất ánh chiều tà màu rượu đỏ, mắt khẽ híp lại, dường như không thích ánh mặt trời lắm. Thiếu niên nói: "Ta hả? Ở nhà ta đứng hàng thứ ba, tất cả mọi người đều gọi ta là Tam Lang."
Thiếu niên không chủ động nói tên, Tạ Liên cũng không hỏi nhiều, nói: "Ta họ Tạ, tên một chữ Liên. Đệ đi hướng này, vậy là cũng muốn đến Bồ Tề thôn sao?"
Tam Lang ngả lưng ra sau, tựa vào đống rơm, gối lên hai tay, bắt chéo hai chân, nói: "Không biết. Ta đi lung tung à."
Lời của Tam Lang nghe như có ẩn giấu nội tình, Tạ Liên hỏi: "Sao vậy?"
Tam Lang thở dài, thong thả nói: "Ở nhà cãi nhau, bị đuổi ra ngoài. Đi lâu ơi là lâu, nhưng không có nơi nào để đến. Hôm nay đói bụng đến mức suýt té xỉu ngoài đường, giờ mới tìm đại chỗ để nằm."
Quần áo của Tam Lang tuy trông tùy tiện thật, nhưng chất liệu thượng hạng, cộng thêm nói năng không tầm thường, lại giống như ngày nào cũng rảnh rỗi, có thời gian đọc này đọc nọ nên cái gì cũng biết, Tạ Liên đã sớm đoán Tam Lang là tiểu công từ nhà giàu nào đó chạy ra ngoài chơi. Một thiếu niên sống an nhàn sung sướng ra ngoài một mình lâu như thế, dọc đường tất nhiên gặp rất nhiều gian khổ, điểm này Tạ Liên hiểu rõ hơn ai. Nghe Tam Lang than đói, Tạ Liên lục bọc đồ mang theo bên người, chỉ lục ra được một cái bánh bao, nhủ thầm may là chưa bị cứng, đoạn nói với Tam Lang: "Muốn ăn không?" Tam Lang gật đầu, Tạ Liên bèn đưa bánh bao cho đối phương. Tam Lang nhìn y, hỏi: "Huynh không còn nữa sao?"
Tạ Liên nói: "Ta vẫn ổn, không đói lắm."
Tam Lang trả bánh bao lại cho y, nói: "Ta cũng ổn."
Thấy thế, Tạ Liên nhận lại, bẻ bánh bao ra làm đôi rồi đưa cho Tam Lang phân nửa, nói: "Vậy đệ phân nửa, ta phân nửa nhé."
Bấy giờ Tam Lang mới nhận lấy, sóng vai ngồi gặm bánh bao với Tạ Liên. Nhìn Tam Lang ngồi kế bên cắn bánh bao, ngoan ngoãn một cách kỳ lạ, Tạ Liên có cảm giác như mình làm người ta tủi thân chỗ nào đó.
Xe bò kéo chầm chậm trên đường núi gập ghềnh, mặt trời dần dần lặn về hướng Tây, hai người ngồi trên xe trò chuyện. Càng trò chuyện Tạ Liên càng cảm thấy, đây quả là một thiếu niên lạ kỳ. Mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng động tác và lời nói mang một thái độ bễ nghễ, thong dong tự tại, như thể trên trời dưới đất không có gì hắn không biết, cũng không có gì làm khó được hắn, khiến Tạ Liên cảm thấy hắn hiểu biết rất nhiều, như ông cụ non vậy, song cũng có lúc, hắn lại bộc lộ điểm thú vị của thiếu niên trẻ tuổi. Tạ Liên nói mình là quán chủ của Bồ Tề quán, Tam Lang hỏi: "Bồ Tề quán? Nghe có vẻ có nhiều củ năng để ăn đây, ta thích lắm. Thờ ai thế?"
Lại bị hỏi vấn đề khiến người ta đau đầu này, Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, nói: "Thái tử Tiên Lạc, chắc đệ không biết đâu."
Thiếu niên nọ mỉm cười, còn chưa lên tiếng, thân xe bò thình lình rung mạnh một cái.
Hai người cũng lắc lư theo, sợ Tam Lang té xuống, Tạ Liên vội đưa tay túm lấy đối phương. Nào ngờ tay y vừa đụng đến Tam Lang, thiếu niên nọ như bị vật nóng đốt trúng, hất phăng tay y.
Tuy biểu cảm trên mặt Tam Lang chỉ thay đổi chút ít, Tạ Liên vẫn phát hiện ra được, lòng nhủ thầm lẽ nào thiếu niên này thật ra rất ghét mình? Rõ ràng dọc đường hai bên trò chuyện vui vẻ lắm mà? Nhưng bây giờ cũng không tâm trí suy nghĩ nhiều, y đứng lên nói: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Ông bác chủ xe bò nói: "Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa! Lão Hoàng à, sao mày không đi, mày mau đi coi!"
Lúc này mặt trời đã xuống núi, xe bò lại đang nằm giữa núi rừng, bốn phía ảm đạm mờ tối. Con bò Lão Hoàng dừng yên tại chỗ, vẫn cứng đầu không chịu đi, mặc cho ông bác kia giục thế nào cũng vô dụng, chỉ hận không thể dúi đầu xuống đất, rống ụm bò ụm bò mãi, đuôi vẫy như một sợi roi. Thấy tình hình không ổn, Tạ Liên đang định nhảy xuống xe, bỗng nhiên, ông bác kia la hét chỉ về phía trước.
Chỉ thấy phía trước đường núi, vô số đóm lửa xanh biếc đông một lùm, tây một lùm cháy âm ỉ. Một đám người áo trắng ôm đầu của chính mình, chậm rãi đi về hướng này.
Thấy thế, Tạ Liên vội nói: "Bảo vệ!"
Nhược Da tuột khỏi cổ tay y, quấn một vòng quanh xe bò, nối thành một vòng tròn lơ lửng giữa không trung, che chở ba người một bò. Tạ Liên quay đầu lại hỏi: "Hôm nay là ngày mấy?"
Ông bác kia còn chưa trả lời, Tam Lang ở sau lưng y đáp: "Trung Nguyên."
Rằm tháng bảy, Quỷ môn mở. Y ra ngoài không nhìn ngày, hôm nay vừa khéo là tết Trung Nguyên!
Tạ Liên trầm giọng nói: "Đừng đi lung tung. Hôm nay gặp tà. Nếu đi nhầm đường, sẽ không về được."
CHƯƠNG 15:
Đám người áo trắng trên cổ không đầu, thân mặc quần áo tù nhân, mỗi người ôm một cái đầu lâu, trông hệt như là một đám tù phạm bị chém đầu. Bọn chúng chậm rãi đi về hướng xe bò, đầu lâu trong khuỷu tay vẫn đang lải nhải không ngừng. Tạ Liên thấp giọng dặn dò hai người còn lại: "Lát nữa bọn chúng đến gần, tuyệt đối đừng lên tiếng."
Tam Lang nhìn thoáng qua Nhược Da lơ lửng trên không trung, nghiêng đầu hỏi: "Vị ca ca này, huynh lại còn là một vị kỳ nhân dị sĩ nữa cơ à?"
Giọng điệu của Tam Lang nghe tràn đầy hứng thú, Tạ Liên nói: "Cũng tạm thôi. Kỳ nhân dị sĩ thì không hẳn, chỉ biết một chút thôi. Bây giờ bọn chúng nhìn không thấy chúng ta, lát nữa đến gần rồi, ngộ nhỡ lên tiếng thì khó nói lắm."
Thấy dải lủa trắng tự bay, người không đầu đi đường, ông cụ đánh xe đã trợn mắt há mồm, nghe mà hoảng hồn, lắc đầu liên tục: "Không được không được! Ta sợ mình không nín được."
"......" Tạ Liên nói: "Vậy, đắc tội." Nói xong nhanh chóng ra tay, chạm vào lưng ông cụ một cái, ông cụ lập tức nghiêng người ngã xuống, ngủ mê man. Lần này, cuối cùng không cần lo ông cụ sợ quá la lên bị phát hiện nữa. Tạ Liên nhẹ nhàng đỡ lấy ông cụ, đặt ông ta trên xe bò, đoạn xoay người nói với Tam Lang: "Không sao đâu. Đừng căng thẳng."
Sắc trời đã tối, không thấy rõ nét mặt của Tam Lang, chỉ thấy Tam Lang gật gật đầu. Tạ Liên lên trước xe ngồi, cầm dây thừng nhẹ giọng dỗ con bò kia. Đám quỷ mặc áo tù nhân đã đi tới, muốn băng qua nhưng phát hiện giữa đường có thứ gì chặn lại, cả bọn thô lỗ quát: "Đúng là kỳ lạ! Sao không băng qua được!"
"Đúng thế! Không qua được! Bộ gặp quỷ à!"
"Mẹ nó, bản thân chúng ta không phải là quỷ sao, còn gặp quỷ gì nữa!"
Tạ Liên vất vả lắm mới dỗ được con bò, sát vai đi qua đám quỷ không đầu mặc áo tù nhân, nghe bọn chúng ôm đầu cãi nhau chí chóe, chỉ thấy hết sức buồn cười. Lũ quỷ hồn kia vẫn còn oán trách không ngớt: "Ê, có phải ngươi lấy nhầm không? Sao ta cảm giác như cái mà ngươi đang ôm mới là đầu của ta thế?"
"Sao vết chém của đầu ngươi không nuột gì hết vậy?"
"Uầy, đao phủ kia là lính mới, chém năm sáu nhát mới đứt, ta còn nghi không biết có phải gã cố tình không."
"Người nhà ngươi chưa đút lót tiền cho gã chứ gì! Lần sau nhớ đút lót trước một chút, một nhát đứt luôn!"
"Làm gì còn lần sau nữa!"
...
Rằm tháng bảy, Tết Trung Nguyên, chính là ngày lễ lớn nhất của Quỷ giới. Hôm đó, quỷ môn rộng mở, lũ yêu ma quỷ quái thường ngày ẩn núp trong bóng tối đều túa ra ngoài, thỏa sức cuồng hoan, người sống phải lẩn tránh. Nhất là vào buổi tối hôm đó, đóng cửa không ra là lựa chọn tốt nhất. Hễ ra khỏi cửa, cơ hội đụng phải thứ gì cao hơn ngày thường nhiều. Tạ Liên xưa giờ luôn là người uống nước lạnh cũng mắc răng, mặc áo đạo sĩ cũng gặp quỷ, bây giờ lại gặp ngay trực diện. Chỉ thấy ma trơi xanh lục lơ lửng bốn phương tám hướng, nhiều quỷ hồn đuổi chạy theo ma trơi, còn có vài quỷ hồn mặc áo liệm mặt không biểu cảm ngồi lẩm bẩm một mình trước một vòng tròn, thò tay nhận tiền giấy, đĩnh vàng và đồ cúng mà con cháu đốt cho mình. Cảnh tượng này, có thể nói là lũ quỷ múa loạn. Tạ Liên đi ngang qua chính giữa, trong lòng đang nghĩ sau này ra ngoài nhất định phải xem hoàng lịch thì bỗng cảm giác được phía sau có động tác lạ. Y ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy thiếu niên nọ ngồi xuống sau lưng mình.
Tạ Liên hỏi: "Đệ không sao chứ?"
Tam Lang dùng một tay chống cằm dưới, nói: "Có sao đó. Ta sợ lắm."
"......" Mặc dù thật sự chẳng hề nghe được nửa phần cảm giác sợ hãi từ giọng của Tam Lang, Tạ Liên vẫn an ủi: "Đừng sợ. Đệ ngồi sau người ta, không có thứ gì làm đệ bị thương được đâu."
Tam Lang cười cười, không đáp. Tạ Liên chợt phát hiện, Tam Lang thế mà lại đang nhìn mình chằm chằm. Lát sau, cuối cùng cũng kịp phản ứng, y nhận ra thứ mà Tam Lang nhìn chính là gông nguyền rủa trên cổ mình.
Gông nguyền rủa này hệt như một cái vòng màu đen quấn quanh cần cổ, căn bản giấu không được, hơn nữa dễ khiến người ta nảy sinh một vài liên tưởng không hay. Tạ Liên đang định mở miệng, lúc này con bò già kia kéo xe đi đến một ngã ba. Tạ Liên vừa nhìn, hai đường núi tối như mực tách nhau tại đây, y lập tức kéo dây thừng của con bò.
Ngã ba này, phải hết sức cẩn thận.
Vào ngày Tết Trung Nguyên, thỉnh thoảng mọi người đi một hồi sẽ phát hiện trước mặt xuất hiện một con đường mọi khi không tồn tại. Con đường đó, người sống không thể đi được. Một khi đi nhầm, đi vào địa bàn của Quỷ giới, muốn về hơi bị khó.
Tạ Liên mới vừa đến đây, không rõ nên đi đường nào trong hai đường núi này, nhớ khi nãy đến trấn trên ngoại trừ hốt được một bọc đồng nát lớn còn mua chút vật dụng linh tinh, trong đó có ống xăm, y nghĩ bụng để tính thử một quẻ xem sao, bèn lấy ống xăm ra khỏi bọc đồ, cầm trong tay lắc soạt soạt, vừa lắc vừa giải thích với Tam Lang: "Quẻ đầu tiên bên trái, quẻ thứ hai bên phải, đường nào được xăm tốt, chúng ta đi đường đó." Tạ Liên dùng một chút pháp lực, sau đó đọc thầm ba lần, hai quẻ xăm rơi ra khỏi ống, y cầm lên xem thử rồi lặng thinh.
Xăm hạ hạ, đại hung!
Hai quẻ xăm đều là xăm hạ hạ, nói cách khác, hai con đường đều là đại hung, thế chẳng phải đi đường nào cũng chết?
Tạ Liên bất đắc dĩ, đành nói với ống xăm: "Ống ơi là ống, hôm nay tao và mày gặp nhau lần đầu tiên, có cần tuyệt tình như thế không? Làm lại lần nữa, cho tao chút mặt mũi đi."
Vì vậy, y đổi thành hai tay cầm ống, lắc tiếp một phen. Lại lắc ra hai quẻ, y cầm lên xem, vẫn là xăm hạ hạ, đại hung!
Tạ Liên quyết định không lãng phí pháp lực nữa, bấy giờ, Tam Lang ngồi bên cạnh chợt lên tiếng: "Để ta thử xem?"
Suy cho cùng thử hay không cũng thế, Tạ Liên bèn đưa ống xăm cho đối phương. Tam Lang dùng một tay nhận lấy, tùy tiện lắc lắc, hai quẻ rơi ra, hắn cầm lên chẳng buồn nhìn đã đưa cho Tạ Liên. Tạ Liên nhận lấy xem thử, hai quẻ ấy thế mà đều là xăm thượng thượng.
Tạ Liên hơi kinh ngạc. Bởi vì thảm đến nông nỗi như y, dường như ngay cả vận may của người ngoài cũng bị y làm thảm theo, tuy không biết có phải thật sự là vậy không, nói chung ngày xưa y thường bị oán trách như thế. Vậy mà thiếu niên này không hề bị y ảnh hưởng, trực tiếp lắc ra được hai quẻ xăm thượng thượng. Tạ Liên tán thán từ tận đáy lòng: "Anh bạn, vận may của đệ tốt ghê."
Tam Lang tiện tay ném ống xăm ra sau, cười nói: "Vậy sao? Ừ, ta cũng thấy vận may của mình không tệ. Bao giờ cũng thế."
Nghe hắn nói "Bao giờ cũng thế", Tạ Liên xoa xoa ấn đường, nghĩ thầm chênh lệch giữa người và người quả nhiên hệt như rãnh trời. Tam Lang lại hỏi: "Đi sao đây?"
Với tình hình trước mắt, chỉ có thể đi, không thể ở lại, ban đầu Tạ Liên cũng định chọn đại một đường, bèn nói: "Nếu hai cái đều là xăm thượng thượng, vậy đi đại đi."
Nói đoạn lập tức giật dây thừng mấy cái, bánh xe bò lại lặn chầm chậm. Tạ Liên vốn đã căng thẳng thần kinh, chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với các tình huống đột phát, ai ngờ thế mà lại một đường suôn sẻ thật. Không lâu sau, xe bò chậm chạp ra khỏi rừng, đi lên đường núi bằng phẳng, không ngờ y cũng có ngày chọn đúng đường.
Bồ Tề thôn đã nằm dưới sườn núi, hàng đống đèn đuốc ấm áp sáng sủa. Gió đêm thổi qua, Tạ Liên quay đầu lại, tâm trạng của Tam Lang có vẻ rất tốt, hắn lại nằm xuống, gối lên hai tay của mình, nhìn vầng trăng sáng đằng xa, dưới ánh trăng mờ ảo, mặt mũi của thiếu niên nọ trông không giống người thật.
Trầm ngâm chốc lát, Tạ Liên cười nói: "Anh bạn, đệ coi bói bao giờ chưa?"
Qua một chặng đường, trong lòng y chung quy vẫn có chút hoài nghi.
Tinh thông đủ thứ hay hiểu biết sâu rộng cũng không có gì, nhưng lúc đi đêm giữa đám quỷ, thiếu niên này không khỏi có phần bình tĩnh quá. Mặc dù không thể loại trừ khả năng có người trời sinh đã giỏi giữ bình tĩnh, song Tạ Liên vẫn cảm thấy mình cần phải xác nhận một chút.
Nghe y hỏi vậy, Tam Lang quay đầu nói: "Chưa."
Tạ Liên nói: "Vậy, đệ muốn ta coi giúp đệ không?"
Tam Lang nhìn y, cười nói: "Huynh muốn coi giúp ta?"
Tạ Liên đáp: "Cũng hơi muốn."
Tam Lang khẽ gật đầu: "Được."
Hắn ngồi dậy, thân thể hơi nghiêng về hướng Tạ Liên, nói: "Huynh muốn coi thế nào?"
Tạ Liên nói: "Coi tay, được không?"
Nghe vậy, Tam Lang khẽ nhếch khóe miệng. Nụ cười kia không rõ mang ý gì, chỉ nghe hắn nói: "Được."
Nói đoạn, Tam Lang chìa tay trái về phía Tạ Liên.
Tay trái này ngón tay thon dài, đốt nào ra đốt nấy, trông đẹp vô cùng, hơn nữa không phải kiểu đẹp yếu đuối, mà là sức mạnh tích tụ trong đó, chẳng ai muốn bị bàn tay này bóp cổ họng đâu. Nhớ đến sắc mặt khẽ biến của Tam Lang khi chạm vào mình lúc nãy, Tạ Liên chú ý tránh tiếp xúc thân thể, không trực tiếp chạm vào tay Tam Lang, chỉ cúi đầu quan sát thật kỹ.
Ánh trăng trong sáng, nói tối thì không tối, nói sáng cũng không hẳn là sáng, Tạ Liên nhìn ngắm một hồi, xe bò vẫn lăn chầm chậm trên đường núi, bánh xe và trục gỗ kêu cót két. Tam Lang hỏi: "Sao rồi?"
Lát sau, Tạ Liên chậm rãi đáp: "Số mệnh của đệ rất tốt."
Tam Lang nói: "Ồ? Tốt thế nào?"
Tạ Liên ngẩng đầu, dịu giọng nói: "Đệ tính tình nhẫn nại, nhất mực kiên trì, tuy gặp phải gian nan, nhưng quý ở chỗ mãi mãi giữ vững lương tâm, thường xuyên gặp dữ hóa lành, ngộ nan trình tường. Mệnh này hạnh phúc dài lâu, anh bạn, tương lai của đệ tất sẽ phồn hoa tựa gấm, viên mãn xán lạn."
Mấy câu trở lên, toàn bộ đều là bịa ra tại chỗ. Tạ Liên hoàn toàn không biết coi tay cho người ta. Lúc trước bị giáng chức, có dạo y thường xuyên hối hận tại sao ngày xưa ở Hoàng Cực quán mình không học coi tay và coi mặt, nếu có học thì lúc kiếm ăn ở nhân gian không cần thổi sáo gảy đàn đập đá trên ngực mãi nghệ đầu đường rồi. Mà sở dĩ y muốn coi, không phải vì muốn coi số phận thiếu niên này ra sao, mà là muốn xem rốt cuộc thiếu niên này có chỉ tay và dấu vân tay không.
Yêu ma quỷ quái tầm thường có thể biến ra xác thịt giả tạo, đóng giả người sống, song những chỗ nhỏ nhặt trên xác thịt, chẳng hạn như chỉ tay, dấu vân tay, lọn tóc, thông thường không thể nào kỹ lưỡng đến mức đó. Mà trên người thiếu niên này, chẳng những không có bất cứ pháp lực gì dao động, không phát hiện được đầu mối nào, ngay cả chỉ tay cũng rõ mồn một. Nếu thật sự là yêu ma quỷ quái ngụy trang, vậy chỉ có cấp bậc "Hung" trở lên mới có thể ngụy trang hoàn hảo không kẽ hở nào như thế. Tuy nhiên, Quỷ vương đạt đến cấp bậc thân phận đó, sao lại cùng y đến một sơn thôn nhỏ ngồi xe bò giết thời gian? Cũng như các thần quan thiên giới ai cũng ngày bận ngàn việc chân không chạm đất, bọn họ cũng bận rộn lắm chứ!
Tạ Liên bất chấp bịa ra vài câu như đúng rồi, cuối cùng bịa hết nổi, Tam Lang vẫn nhìn y không dời mắt, vừa nghe y nói bậy, vừa bật cười thật khẽ, điệu cười nghe đầy thâm ý, hỏi: "Còn gì nữa không? Hả?"
Tạ Liên nhủ thầm không lẽ phải bịa nữa sao, nói: "Đệ còn muốn coi gì nữa?"
Tam Lang nói: "Đã coi bói, chẳng phải ai cũng muốn coi nhân duyên sao?"
Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, nghiêm nghị nói: "Ta học nghệ chưa thông, không biết coi nhân duyên lắm. Có điều xem ra, đệ không cần lo lắng việc này đâu."
Tam Lang nhướn một bên lông mày, hỏi: "Tại sao huynh cảm thấy ta không cần lo lắng việc này?"
Tạ Liên mỉm cười: "Chắc chắn sẽ có rất nhiều cô nương thích đệ rồi."
Tam Lang nói: "Vậy tại sao huynh cảm thấy chắc chắn sẽ có rất nhiều cô nương thích ta?"
Tạ Liên đang định mở miệng trả lời theo đối phương, lại bỗng nhiên phát hiện ra, anh bạn nhỏ này đang tìm cách dẫn dụ mình mở miệng khen hắn, y vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, không biết nên nói gì cho phải, bèn xoa xoa ấn đường, nói: "Tam Lang à."
Đây là tiếng Tam Lang đầu tiên mà Tạ Liên mở miệng gọi. Nghe xong, thiếu niên nọ cười ha ha, cuối cùng tha cho y. Lúc này xe bò đã thở phì phò chạy vào trong thôn, Tạ Liên xoay người, khẽ nâng trán rồi vội vàng xuống xe. Tam Lang cũng nhảy xuống xe, ai ngờ Tạ Liên ngẩng đầu lên mới phát hiện, suốt chặng đường khi nãy Tam Lang đều lười biếng nằm trên xe bò, bây giờ hai người đứng cùng nhau thế này, Tam Lang ấy thế mà còn cao hơn y, hai người lại càng không có cách nào nhìn thẳng. Tam Lang đứng trước xe duỗi lưng một cái, Tạ Liên nói: "Tam Lang, đệ đi chỗ nào?"
Tam Lang thở dài: "Không biết nữa. Chắc ngủ ngoài đường quá, hoặc tìm cái hang núi ở tạm cũng được."
Tạ Liên nói: "Vậy không được lắm nhỉ?"
Tam Lang nhún vai, nói: "Hết cách thôi, ta lại không có nơi nào để đi." Hắn nhìn sang đây, cười hai tiếng, nói: "Cảm ơn huynh coi bói cho ta. Nhận lời chúc phúc của huynh, hẹn ngày tái ngộ."
Nghe Tam Lang nhắc đến việc coi bói, Tạ Liên xấu hổ toát mồ hôi. Thấy đối phương xoay người đi thật, Tạ Liên vội nói: "Chờ đã, nếu đệ không chê, có muốn đến quán của ta không?"
Bước chân khựng lại, Tam Lang xoay nửa người qua, hỏi: "Được ư?"
Tạ Liên nói: "Gian nhà đó vốn dĩ cũng không phải của ta, nghe nói trước đây thường có nhiều người qua đêm ở đó. Chỉ là có lẽ nó còn thô sơ hơn đệ ngươi tưởng tượng, sợ đệ ở không được thôi."
Nếu thiếu niên này thật sự là tiểu công tử bỏ nhà ra đi, không thể cứ mặc hắn chạy loạn khắp nơi như thế được. Tạ Liên rất hoài nghi cả ngày hôm nay hắn chỉ ăn nửa cái bánh bao kia, người trẻ tuổi ỷ mình thân thể khỏe mạnh thỏa sức làm bậy, cứ theo đà này sớm muộn gì cũng có ngày té xỉu ngoài đường thật. Nghe Tạ Liên nói thế, bấy giờ Tam Lang mới xoay người lại, không trả lời mà đi tới trước mặt y, nửa người trên ngả về phía trước. Tạ Liên còn chưa rõ hắn muốn làm gì, chỉ cảm thấy khoảng cách giữa hai người bỗng gần nhau đến lạ, khiến y có chút đỡ không nổi.
Tam Lang lại lùi về, ra là hắn chỉ tiện tay xách bọc đồng nát sắt vụn to đùng mà Tạ Liên vác về, nói: "Vậy đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top