3

CHƯƠNG 3:

Chủ thượng năm xưa biến thành trò cười "ba không" không nhang đèn không đạo quán không tín đồ, hai người hầu dưới trướng lại qua được Thiên Kiếp, phi thăng trở thành đại Võ Thần trấn thủ một phương, tình huống thế này, cho dù là ai cũng khó mà không nghĩ nhiều. Nếu muốn Tạ Liên chọn giữa Phong Tín và Mộ Tình rốt cuộc người nào làm y thấy ngại hơn, y sẽ nói "Cũng thường thôi!". Nhưng nếu để người ngoài chọn xem họ muốn nhìn Tạ Liên đánh nhau với Phong Tín hay đánh nhau với Mộ Tình, vậy thì mỗi người mỗi khẩu vị. Suy cho cùng bên nào cũng có lý do để đánh, khó phân cao thấp.

Cho nên, bên Phong Tín hồi lâu không người trả lời, cuối cùng không tiếp câu nào mà ẩn luôn, tất cả mọi người đều thất vọng tràn trề. Tạ Liên kết thúc câu chuyện, tự đánh mình mấy cái, nói: "Ta cũng không ngờ sẽ ầm ĩ như vậy, ta không có cố ý, gây thêm phiền phức cho chư vị rồi."

Mộ Tình lạnh lùng nói: "Ồ, vậy thật là trùng hợp quá."

Đúng là trùng hợp thật, Tạ Liên cũng cảm thấy trùng hợp quá đỗi, sao lại vừa khéo đập trúng Mộ Tình, phá điện của Phong Tín, nhìn từ góc độ của người ngoài, quả thật cứ như y đang có ý định trả thù. Nhưng sự thật là thế, y chính là loại người nếu phải chọn một chén rượu độc trong một nghìn chén rượu, bất luận chọn kiểu nào cũng tuyệt đối sẽ chọn trúng chén có độc. Nhưng trong lòng người ta nghĩ thế nào, chúng ta cũng chẳng làm gì được, Tạ Liên chỉ có thể nói: "Điện vàng của các vị và những tổn thất khác, ta sẽ cố hết sức đền bù, mong mọi người có thể cho ta một chút thời gian. "

Tuy rằng dùng đuôi phất trần nghĩ cũng biết, chắc chắn Mộ Tình còn muốn gây hấn tiếp, nhưng dù gì điện vàng của hắn cũng không bị tổn hại, cái chuông đập trúng hắn còn bị hắn chém làm đôi, nếu cứ hùng hổ ép người thì sẽ rất khó coi, còn mất thân phận, vì vậy Mộ Tình cũng ẩn không nói nữa. Thấy cục diện rối rắm đều tự giải tán, Tạ Liên cũng tranh thủ chạy luôn.

Y vẫn đang nghiêm túc nghĩ xem nên đến đâu để kiếm tám trăm tám mươi tám vạn công đức, hôm sau Linh Văn đã mời y đến bảo điện Linh Văn một chuyến.

Linh Văn là thần quan của ty nhân sự*, điều hành nhân sự lưu loát, một bước lên mây, cả tòa bảo điện từ mặt đất đến mái vòm chất đầy công văn và cuộn giấy, cảnh tượng ấy gây ấn tượng mạnh vô cùng, khiến người ta sợ hãi không thôi. Dọc đường Tạ Liên đi, chỉ thấy mỗi thần quan bước ra từ điện Linh Văn đều bưng chồng công văn cao hơn người, mặt cắt không còn giọt máu, nếu không phải mặt tàn tạ thì là mặt tê liệt. Vào đại điện, Linh Văn xoay người, đi thẳng vào vấn đề: "Điện hạ, Đế Quân có việc muốn nhờ, ngươi có bằng lòng giúp Đế Quân một tay không?"

Thiên giới có rất nhiều vị chân quân, nguyên quân, nhưng có thể xưng là Đế Quân, chỉ có một vị mà thôi. Nếu vị này muốn làm chuyện gì, từ trước đến nay chưa bao giờ phải xin người khác. Vì thế, Tạ Liên ngớ ra một hồi mới hỏi: "Việc gì?"

Linh Văn đưa cho y một cuộn giấy, nói: "Gần đây phía Bắc có một nhóm đại tín đồ liên tục cầu phúc, xem ra không được yên bình cho lắm."

Cái gọi là đại tín đồ, thông thường chỉ ba loại người: Loại thứ nhất, kẻ có tiền, bỏ tiền thắp hương làm pháp sự, tu sửa đạo quán miếu thờ. Loại thứ hai, kẻ có thể truyền pháp giảng đạo với người ngoài. Loại thứ ba, kẻ mà thể xác lẫn tinh thần triệt để đi theo tín ngưỡng. Trong số đó, loại thứ nhất là đông nhất, kẻ càng có tiền càng kính sợ chuyện quỷ thần, mà trên đời này kẻ có tiền nhiều vô số. Loại thứ ba là ít nhất, bởi vì nếu thật sự có thể làm đến bước đó, như vậy cảnh giới của người này nhất định rất cao, không còn cách phi thăng bao xa. Theo lời nhắc đến, rõ ràng là loại thứ nhất.

Linh Văn nói: "Hiện giờ Đế Quân không đủ sức quan tâm phía Bắc, nếu ngươi đồng ý đi thay Đế Quân một chuyến, đến lúc đó bất luận nhóm đại tín đồ này cung phụng bao nhiêu công đức khi hoàn nguyện*, tất cả đều dâng lên đàn của ngươi. Ngươi thấy thế nào?"

Tạ Liên nhận cuộn giấy bằng hai tay, nói: "Cảm ơn."

Rõ ràng là Quân Ngô đang giúp đỡ y, thế mà lại hỏi y có đồng ý giúp mình hay không. Tạ Liên làm sao nhìn không ra, nhưng y không tìm được từ nào có thể biểu đạt suy nghĩ trong lòng mình tốt hơn để thay thế hai chữ này. Linh Văn nói: "Ta chỉ phụ trách làm việc, muốn cảm ơn thì chờ Đế Quân về tự ngươi nói cảm ơn Đế Quân đi. Được rồi, ngươi có cần ta cho ngươi mượn pháp bảo gì không?"

*

Tạ Liên nói: "Không cần. Cho dù đưa ta pháp bảo, ta xuống dưới cũng bị mất pháp lực, không dùng được đâu."

Tạ Liên bị đày xuống hai lần, mất hết pháp lực. Ở Thiên giới còn dễ nói, Thiên giới là nơi tập trung của tiên cung trên trời, linh khí dồi dào, cuồn cuộn không ngừng, tiện tay nhặt lên là dùng được ngay. Một khi trở lại nhân gian, vậy y coi như ngốc luôn rồi, nếu muốn đấu pháp chỉ còn cách tìm người mượn tạm một chút để dùng, rất là bất tiện.

Linh Văn ngẫm nghĩ giây lát, nói: "Vậy tốt nhất nên mượn vài Võ Quan đến giúp ngươi."

Đám Võ Thần đương nhiệm một là không quen mình hai là không thích mình, điểm này Tạ Liên vẫn rõ chứ, y nói: "Thế thì không cần, ngươi không mượn được người đâu."

Linh Văn tự có suy tính, nói: "Để ta thử xem."

Thử hay không cũng vậy thôi, Tạ Liên không đồng ý cũng không phản đối, tùy nàng đi thử. Linh Văn vào Thông Linh trận, cất cao giọng hỏi: "Chư vị, Đế Quân có nhiệm vụ quan trọng ở phía Bắc, cần dùng người gấp. Liệu có Võ Thần điện hạ nào cử được hai Võ Quan từ điện mình qua không?"

Vừa dứt lời, giọng của Mộ Tình khẽ vang lên: "Nghe nói hiện tại Đế Quân không ở phía Bắc, e là mượn cho Thái tử điện hạ thôi."

Tạ Liên nghĩ thầm: "Bộ ngươi đóng đô trong Thông Linh trận cả ngày hay sao vậy..."

Linh Văn cũng nghĩ như y, mặc dù trong lòng chỉ muốn tát cho Mộ Tình cản trở mình làm việc bay ra khỏi trận, ngoài miệng lại cười nói: "Huyền Chân, sao mấy ngày nay ta cứ thấy ngươi trong Thông Linh trận vậy, xem ra dạo này ngươi cõi đời tạm được nửa ngày nhàn* nhỉ? Chúc mừng chúc mừng."

Mộ Tình thản nhiên đáp: "Tay bị thương, đang dưỡng thương."

Chư thiên thần quan nghĩ bụng: "Tay đó của ngươi ngày xưa bổ núi xẻ biển cũng không thành vấn đề, chém cái chuông ngốc thì làm gì được ngươi?"

Lẽ ra Linh Văn định gạt hai người qua làm việc trước rồi tính tiếp, Mộ Tình chẳng những đoán cái biết ngay mà còn phải nói ra mới chịu, vậy chắc chắn không tìm được người rồi. Quả nhiên, hồi lâu không ai đáp trả, Tạ Liên cũng không cảm thấy gì, y nói với Linh Văn: "Ngươi thấy rồi đó, ta đã nói không mượn được người mà."

Linh Văn nói: "Huyền Chân mà không lên tiếng là mượn được rồi."

Tạ Liên cười: "Lời ngươi nói sao mà như ôm tỳ bà che nửa mặt, ngắm hoa trong sương sướng ba phần*, người ta tưởng rằng làm việc cho Đế Quân, ắt sẽ gọi đến được thôi, nhưng nếu đến phát không cảm thấy thiếu tay thiếu chân, cứ như vậy đi. Làm phiền ngươi rồi, giờ ta đi ngay."

Linh Văn cũng không còn cách nào, chắp tay nói: "Vậy thôi được. Cầu chúc điện hạ thuận buồm xuôi gió. Quan trời ban phúc."

Tạ Liên trả lời: "Không kỵ gì hết!" Phất tay một cái, thong dong rời đi.

...

Ba ngày sau, nhân gian, phía Bắc.

Bên đường cái có một tiệm trà bánh nhỏ, mặt tiền cửa tiệm không lớn, tiểu nhị qua quýt sơ sài, nhưng ghi điểm ở chỗ phong cảnh đẹp. Có núi có sông, có người có thành, gì cũng có nhưng không nhiều, không nhiều mà vừa đủ. Thân tại cảnh này, nếu tương phùng nơi đây, tất sẽ thành hồi ức đẹp. Chủ quán trà trong tiệm vô cùng nhàn hạ, không có khách thì bắc cái ghế ngồi trước cửa, nhìn núi ngắm sông, nhìn người ngắm thành, nhìn đến vui tươi hớn hở, chợt thấy một đạo nhân áo trắng từ xa đi tới, mình đầy gió bụi, dường như đã đi thật lâu. Đạo nhân đến gần, lướt ngang qua cửa tiệm, bỗng nhiên khựng lại, sau đó chậm rãi lùi về, nâng mũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua lá cờ trước tiệm, cười nói: "Quán nhỏ Tương Phùng, tên hay đấy."

Tuy rằng trông hơi mỏi mệt, mặt mày người nọ lại cười tủm tỉm, khiến người khác nhìn vào mà hai khóe miệng không khỏi nhếch lên. Người nọ hỏi tiếp: "Làm phiền, xin hỏi núi Dữ Quân ở gần đây phải không?"

Chủ quán trà chỉ hướng cho y, nói: "Đúng là ở vùng này."

Người nọ phun ra một hơi, cũng may không phun cả hồn ra, nghĩ bụng: "Cuối cùng đã đến nơi."

Người nọ chính là Tạ Liên.

Hôm đó rời khỏi Tiên kinh, ban đầu Tạ Liên đã xác định được địa điểm hạ phàm là vùng phụ cận núi Dữ Quân. Nào ngờ y thong dong rời đi, thong dong nhảy xuống đất, tay áo vướng vào một mảng mây thong dong, đúng thế, bị vướng mây, y cũng không biết rốt cuộc tại sao lại vướng, nói chung y lăn vòng vòng trên trời cao vạn trượng, lăn xuống rồi lại không biết mình đang ở đâu. Đi bộ suốt ba ngày ròng, cuối cùng cũng đến địa điểm trước đó xác định sẽ đáp xuống, nhất thời xúc động vô vàn.

Vào tiệm, Tạ Liên tìm cái bàn gần cửa sổ, gọi nước trà và điểm tâm, vất vả lắm mới ngồi vào chỗ, chợt nghe tiếng khóc sướt mướt và tiếng khua chiêng gõ trống truyền đến từ bên ngoài.

Tạ Liên nhìn ra đường cái, chỉ thấy một nhóm nam nữ già trẻ vây quanh một chiếc kiệu hoa chóp đỉnh đỏ chót, đi ngang qua đường.

Đội ngũ này tỏa đầy mùi quái lạ, nhìn sơ qua cứ như đội ngũ tiễn dâu, nhưng nhìn kỹ lại, biểu cảm trên mặt những người này có nghiêm túc, có đau buồn, có phẫn nộ, có sợ hãi, duy chỉ không có vui vẻ, nhìn kiểu nào cũng không giống đang lo liệu việc vui, thế mà ai nấy cũng mặc đồ đỏ cài hoa, thổi kèn gõ trống. Tình huống này, phải nói là quái dị tột độ. Chủ quán trà tay cầm bình đồng, nâng bình lên cao, chân khẽ nhón lên, cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng chỉ lắc đầu rồi đi xuống.

Nhìn đội ngũ kỳ quặc nọ đi xa, Tạ Liên bình tĩnh suy tư chốc lát, đang định lấy cuộn giấy mà Linh Văn đưa cho mình ra đọc lại lần nữa, chợt thấy một vật chói mắt lóe lên.

Y vừa ngẩng đầu, một con bươm bướm màu bạc bay qua trước mắt.

Con bươm bướm lóng lánh trong suốt đó bay lượn trên không trung, để lại vết tích sáng chói. Tạ Liên nhịn không được đưa tay về phía nó, con bươm bướm này rất có linh tính, chẳng những không sợ mà còn đậu trên đầu ngón tay của y, đôi cánh của nó lấp lóe, đẹp mà tĩnh mịch cùng cực, dưới ánh mặt trời, trông nó như mộng ảo chạm vào sẽ vỡ, chỉ chốc lát sau, nó bay đi mất.

Tạ Liên vẫy vẫy tay với nó, xem như chào tạm biệt, lúc quay đầu lại lần nữa, bàn của y xuất hiện thêm hai người.

Bàn có bốn phía, hai người này một trái một phải, mỗi người chiếm một phía, cả hai đều là thiếu niên mười tám mười chín tuổi, người bên trái cao hơn, trông khá ưu tú, người bên phải trắng muốt, rất là thanh tú. Sắc mặt hai người đều khó coi.

Tạ Liên chớp chớp mắt, hỏi: "Hai vị là?"

Bên trái nói: "Nam Phong."

Bên phải nói: "Phù Dao."

Tạ Liên nghĩ thầm: "Ta đâu có hỏi tên các ngươi..."

Lúc này, Linh Văn bỗng truyền âm đến, nàng nói: "Điện hạ, Trung thiên đình có hai vị tiểu Võ Quan bằng lòng đến đây giúp đỡ, bọn họ đã xuống dưới tìm ngươi, bây giờ hẳn nên đến rồi."

Cái gọi là Trung thiên đình, tất nhiên là đối lập với Thượng thiên đình. Chúng thần quan trên Thiên giới có thể được chia một cách đơn giản thành hai loại: Phi thăng, và không phi thăng. Thượng thiên đình, tất cả đều là thần quan phi thăng bằng chính sức mình, trong cả Thiên giới có chưa đến trăm vị, cực kỳ quý báu, còn trong Trung thiên đình là những người được "điểm mặt" đưa lên, nghiêm túc mà nói, thật ra danh xưng đầy đủ của họ nên là "đồng thần quan" (đi theo thần quan), nhưng thông thường khi gọi, mọi người sẽ lược bớt chữ "đồng" này.

Có Thượng thiên đình và Trung thiên đình, vậy có Hạ thiên đình không?

Không có.

Thật ra lần đầu tiên Tạ Liên phi thăng thì vẫn có, lúc ấy vẫn chia thành Thượng thiên đình và Hạ thiên đình, nhưng sau đó mọi người phát hiện một vấn đề: Lúc tự giới thiệu, mở miệng nói "Ta là người này người nọ đến từ Hạ thiên đình" nghe chướng tai quá. Có một chữ "hạ" đã cảm thấy kém xa một bậc, phải biết rằng trong số họ tuyệt nhiên không thiếu những nhân tài thiên phú hơn người, pháp lực hùng mạnh, chỉ cách thần quan đích thực một đạo Thiên Kiếp, biết đâu chừng ngày nào đó sẽ chờ được thì sao? Vì vậy có người đề nghị sửa một chữ, đổi thành "Ta là người này người nọ đến từ Trung thiên đình", như thế cũng dễ nghe hơn, tuy rằng mang cùng một ý. Nói chung sau khi sửa lại, có một dạo Tạ Liên cũng không quen lắm.

Nhìn hai vị tiểu Võ Quan trước mắt, sắc mặt người này tệ hơn người kia, hoàn toàn không giống "bằng lòng đến đây giúp đỡ", Tạ Liên nhịn không được nói: "Linh Văn à, ta thấy hai đứa nó đâu có giống muốn tới đây giúp ta làm việc, giống muốn tới đây lấy đầu chó của ta hơn đó. Ngươi đừng có gạt người ta đến nha."

Tiếc rằng hình như câu này của y không truyền được, bên tai cũng chẳng nghe thấy giọng nói của Linh Văn. Xem ra rời khỏi tiên kinh quá lâu cách quá xa, pháp lực hao sạch rồi. Tạ Liên không còn cách nào, trước tiên mỉm cười với hai vị tiểu Võ Quan, nói: "Nam Phong và Phù Dao phải không? Các ngươi bằng lòng đến đây giúp đỡ, lòng ta vô cùng biết ơn."

Hai người chỉ gật đầu một cái, trông rất có tư thái, xem ra hẳn là dưới trướng Võ Thần thanh danh hiển hách. Tạ Liên bảo chủ quán trà châm thêm hai chung, đoạn nâng chung trà lên, thổi thổi lá trà, thuận miệng hỏi một câu: "Hai ngươi dưới trướng vị điện hạ nào?"

Nam Phong nói: "Nam Dương Điện."

Phù Dao nói: "Huyền Chân Điện."

"......"

Chuyện này thật sự khiến người ta hãi hùng.

Tạ Liên nuốt ngụm trà, hỏi: "Tướng quân nhà các ngươi cho các ngươi đến đây sao?"

Hai người đồng thanh: "Tướng quân nhà chúng ta không biết ta đến đây."

Tạ Liên ngẫm nghĩ một lát, hỏi tiếp: "Vậy, các ngươi biết ta là ai không?"

Nếu hai tiểu Võ Quan này lớ ngớ bị Linh Văn gạt đến giúp y, lúc về còn bị tướng quân nhà mình mắng thì thật không đáng.

Nam Phong nói: "Huynh là Thái tử điện hạ."

Phù Dao nói: "Huynh là chính đạo nhân gian, huynh là trung tâm thế giới."

Tạ Liên nghẹn họng, ngần ngừ hỏi Nam Phong: "Vừa rồi cậu ta trợn mắt khinh bỉ đúng không?"

Nam Phong nói: "Đúng. Bảo nó cút đi."

Nam Dương và Huyền Chân quan hệ không tốt, đây cũng không phải là chuyện bí mật gì. Lúc nghe nói về việc này, Tạ Liên cũng không bất ngờ mấy, trước đây quan hệ giữa Phong Tín và Mộ Tình đã không được tốt lắm, có điều khi đó y là chủ bọn họ là tùy tùng, Thái tử nói hai ngươi đừng cãi nhau mà, hai ngươi phải làm bạn tốt của nhau, bởi vậy cả hai mới ráng nhịn không trở mặt, nếu khó chịu quá thì nhiều nhất chỉ dùng lời đâm thọt đối phương, nhưng lăn lộn đến hôm nay chẳng cần giả mù sa mưa nữa. Chính vì thế, điện Nam Dương và điện Huyền Chân điện cũng quanh năm coi nhau là thù, mà ngay cả tín đồ của hai vị thần quan ở Đông Nam và Tây Nam cũng không vừa mắt nhau, hai vị trước mặt chính là ví dụ điển hình.

Phù Dao cười khẩy: "Linh Văn chân quân nói ai tự nguyện là có thể tới, dựa vào đâu mà bắt ta chạy về."

Hai chữ "tự nguyện" thốt ra với vẻ mặt của Phù Dao, thật sự chẳng có tí sức thuyết phục nào. Tạ Liên nói: "Để ta xác nhận lại, các ngươi tự nguyện thật sao? Nếu không muốn tuyệt đối đừng miễn cưỡng."

Hai người đồng thanh: "Ta tự nguyện."

Nhìn hai gương mặt ủ rũ nặng nề kia, Tạ Liên nghĩ bụng, các ngươi thưc sự muốn nói là " Ta tự sát" đi.

CHƯƠNG 4

"Nói tóm lại "

Tạ Liên nói: "Trước hết bàn chính sự. Lần này đến phương bắc làm gì , các ngươi đều đã biết. Ta đây không kể lại......"

Hai người cùng nói: "Không biết."

"......"

Tạ Liên bất lực, lại lôi quyển trục ra, nói: "Ta đây sẽ kể lại từ đầu cho các ngươi ."

Nhiều năm trước kia, ở gần núi Dự Quân có đôi tân lang tân nương thành hôn, phi thường ân ái. Tân lang kia chờ đội rước dâu đến, nhưng đợi mãi cũng không thấy tân nương. Tân lang trong lòng sốt ruột, liền tìm đến nhà mẹ đẻ tân nương, kết quả nhạc phụ nhạc mẫu nói cho hắn, tân nương tử đã sớm xuất phát từ lâu. Hai nhà báo quan,tìm kiếm khắp nơi , trước sau không thấy,cứ cho là do mãnh thú trong núi ăn thịt, tốt xấu gì cũng phải thừa lại cánh tay, căng chân gì đó, làm gì có chuyện mất tích không dấu vết? Vì thế khó tránh khỏi có người hoài nghi, là do chính tân nương không muốn gả , thông đồng với đội rước dâu bỏ chạy. Ai ngờ, qua mấy năm, lại một đôi tân nhân khác thành hôn, ác mộng lại tái hiện.

Tân nương tử lại biến mất. Có điều, lần này không phải không có dấu vết. Mọi người trên một con đường nhỏ tìm được một cẳng chân bị con gì đó ăn bỏ sót lại. Nhìn bề mặt cắt, giống như vết răng nanh cắn xé.

Ngoài thứ đó ra, cái gì cũng không tìm thấy. Gần trăm năm nay, có tổng cộng mười bảy vị tân nương xung quanh núi Dự Quân mất tích. Có lúc là mười mấy năm yên ổn không việc gì, có lúc lại ngắn ngủn trong vòng một tháng mất tích hai người. Một truyền thuyết kinh khủng nhanh chóng lan truyền: Núi Dự Quân có một vị Quỷ tân lang, nếu hắn nhìn trúng vị nữ tử nào, liền chờ trên đường xuất giá mà bắt nàng đi, lại đem đội rước dâu ăn luôn.

Chuyện này thực chất không thể truyền đến tai Thiên Giới, bởi vì, tuy rằng mất tích 17 vị tân nương, nhưng vẫn còn hơn trăm ngàn vị bình yên vô sự. Dù sao tìm cũng không ra, phòng cũng không phòng được, chuyện kia cũng chỉ cứ vậy bỏ ngỏ. Cùng lắm thì hạn chế gả nữ nhi đến vùng này, tân lang tân nương có thành hôn thì không tổ chức long trọng thôi. Nhưng đến vị tân nương thứ mười bảy này,phụ thân lại là quan lão gia. Hắn rất sủng ái nữ nhi, nghe phong phanh truyền thuyết nơi này, tỉ mỉ chọn lựa bốn mươi võ quan nổi tiếng vũ dũng tuyệt luân hộ tống nữ nhi thành thân, cuối cùng nữ nhi vẫn mất tích.

Vị quỷ tân lang này đã chọc phải tổ kiến lửa. Vị quan lão gia này ở nhân gian không tìm được người, vì thế hắn dưới cơn nóng giận đã liên hợp một nhóm quan bằng hữu, làm một đợt pháp sự, còn nghe lời cao nhân khuyên bảo làm việc từ thiện, khiến cho dư luận xôn xao, lúc này mới rốt cuộc kinh động tới các vị thần quan. Bằng không, những thanh âm phàm nhân nhỏ bé đó muốn truyền tới tai chư thần Thiên giới, e là không có khả năng.

Tạ Liên nói: "Đại khái là như vậy."

Nhìn hai người kia biểu tình phi thường không hợp tác, hắn cũng không biết bọn họ rốt cuộc có nghe hay không. Nếu không nghe được cũng chỉ có thể nói lại lần nữa. Nam Phong thế nhưng lại ngẩng đầu, cau mày nói: "Tân nương mất tích có điểm chung gì không?

Tạ Liên nói: "Có nghèo có giàu, có đẹp có xấu, có thê có thiếp, nói tóm lại: Không có quy luật. Căn bản không thể phán đoán khẩu vị của tên quỷ tân lang này là gì."

Nam Phong "Ân" một tiếng, cầm lấy chén trà uống một ngụm, bắt đầu một bộ suy tư. Phù Dao thì còn chưa thèm chạm vào chén trà Tạ Liên đẩy cho hắn, chỉ ngồi một bên lấy khăn tay trắng thong thả ung dung lau ngón tay, mặt mày lãnh đạm nói: "Thái Tử điện hạ, ngươi sao biết đó nhất định là quỷ tân lang? Cũng chưa chắc, trước nay không ai thấy nó, sao biết nó là nam hay nữ, già hay trẻ? Ngươi có chắc không vậy?"

Tạ Liên mỉm cười, nói: "Quyển trục là do quan văn ở Linh Văn điện tổng kết, quỷ tân lang chỉ là cách gọi dân gian. Bất quá, ngươi nói rất có lý." Ngừng một chút, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Sắc trời tối rồi, mau đi thôi."

Ba người tạm thời rời khỏi tiểu điếm. Tạ Liên đội nón lá, vừa đi vừa nói, phát hiện ra hai tên tiểu võ quan này rất có hiểu biết, tuy thần sắc không tốt, luận sự lại không chút hàm hồ, cảm thấy vui mừng. Đi một hồi, bỗng nhiên cảm thấy hai người phía sau mãi chưa đuổi kịp, buồn bực mà quay đầu lại nhìn, kết quả hai tên kia cũng đang thực buồn bực mà nhìn hắn. Nam Phong hỏi: "Ngươi đang đi đâu vậy?"

Tạ Liên nói: "Tìm chỗ nghỉ chân? Phù Dao, ngươi lại trợn mắt cái gì."

Nam Phong lại hỏi: "Vậy ngươi sao lại hướng đến hoang sơn dã lĩnh mà đi?"

Tạ Liên đã quen ngủ màn trời chiếu đất, trải một mảnh vải liền có thể nằm một đêm, tự nhiên theo thói quen mà chuẩn bị tìm một sơn động nhóm lửa, bỗng có người nhắc, lúc này mới phản ứng lại, Nam Phong cùng Phù Dao này đều là võ thần dưới quyền võ quan , nếu gần đây có Nam Dương miếu hoặc Huyền Chân miếu, có thể trực tiếp đi vào, hà tất phải ăn ngủ ngoài hoang dã?

Bỗng chốc, ba người tìm được một gian thờ thổ địa rách nát trong một góc khuất nhỏ, hương tàn bàn sập, thoạt nhìn thập phần hiu quạnh, vái lạy vài cái trước tượng thạch thổ địa công. Tạ Liên gọi vài tiếng, thổ địa này nhiều năm không người cung phụng không người gọi, chợt nghe người kêu, hai mắt trợn lớn, nhìn ba người phía trước, hai người hai bên trái phải quanh thân đều toát lên một tầng linh quang phú quý, căn bản thấy không rõ mặt, kinh hãi nhảy lên, run run rẩy rẩy nói: "Ba vị tiên quan có gì muốn sai sử tại hạ?"

Tạ Liên gật đầu nói: "Không phải sai sử. Chỉ là hỏi một chút, gần đây có miếu Nam Dương tướng quân hay miếu Huyền Chân tướng quân nào không?"

Thổ địa không dám chậm trễ, nói: "Này này này......" Bấm tay tính toán, nói: "Cách đây năm dặm có một gian miếu, chính là, là, là Nam Dương tướng quân miếu."

Tạ Liên chắp tay trước ngực nói: "Đa tạ." Mà thổ địa kia bị hai luồng linh quang bên cạnh hoảng đến mù mắt, vội vàng mà ẩn đi. Tạ Liên lấy ra mấy đồng tiền đặt trước bàn thờ, thấy tàn hương rơi rụng bên cạnh, liền nhặt cắm lên lư. Trong lúc đó, Phù Dao khinh bỉ liếc đến Tạ Liên quả thực muốn hỏi mắt hắn có thấy mệt không.

Đi qua năm dặm, quả nhiên nhìn thấy một gian miếu, rực rỡ ngự tại ven đường. Miếu thờ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, người đến người đi náo nhiệt phi phàm. Ba người ẩn thân đi vào trong miếu, trên thượng điện chính là thần tượng Nam Dương võ thần mặc giáp cầm cung bằng đất nung.

Vừa thấy tượng thần, Tạ Liên âm thầm "Ân..." một tiếng.

Miếu nhỏ thôn quê, tượng thần này điêu khắc lẫn sơn màu đều thô kệch, nhìn tổng thể khác xa Phong Tín trong ấn tượng của Tạ Liên.

Nhưng với các vị thần quan mà nói, tượng thần bị làm lệch tông là chuyện như cơm bữa. Đừng nói mẹ nhận không ra, có thần quan thấy tượng thần của mình cũng nhận chẳng ra. Dù sao chẳng có bao nhiêu sư phụ thủ công thật sự từng gặp thần quan, vì thế một là đẹp đến lệch tông, hai là xấu đến lệch tông, chỉ có thể dựa vào tư thế, pháp khí, mũ áo riêng biệt để nhận ra đây là vị thần quan nào.

Nói tóm lại, nơi càng giàu có và đông đúc, tượng thần càng hợp ý thần quan. Nơi càng nghèo, phẩm vị của thợ thủ công càng kém, tượng thần càng thảm thương không nỡ nhìn. Hiện nay bàn tới, chỉ có tượng thần của Huyền Chân tướng quân là đỡ nhất, tại sao lại thế? Bởi vì người ta toàn là tượng thần xấu thì xấu, thây kệ, còn Mộ Tình thấy mình bị làm xấu, hắn sẽ lén lút đi phá để người ta làm lại, hoặc là lấp lửng bày tỏ sự bất mãn của mình qua mộng, dần dà cứ thế, các đại tín đồ đã biết, nhất định phải tìm sư phụ làm cho đẹp!

Toàn bộ điện Huyền Chân giống y hệt tướng quân nhà mình, khá là để ý chi li. Trong vòng một canh giờ sau khi vào miếu Nam Dương, Phù Dao liên tục bình phẩm soi mói tượng Nam Dương, nào là tạo hình méo mó, màu sắc dung tục, kỹ nghệ thấp kém, phẩm vị lạ đời. Nhìn trán Nam Phong từ từ nổi gân xanh, Tạ Liên nghĩ thầm phải mau đổi đề tài thôi, vừa khéo nhìn thấy lại thêm một cô gái nữa vào thăm viếng, thành kính quỳ xuống trước tượng, y bèn dịu giọng nói: "Mà nói chứ, sân nhà của Nam Dương chân quân ở Đông Nam, không ngờ nhang đèn của các ngươi ở phía Bắc cũng dồi dào như thế."

Thật ra người dân xây dựng miếu thờ và đạo quán mô phỏng theo tiên cung thiên giới, còn tượng thần chính là ảnh phản chiếu của chính thần quan. Đạo quán hội tụ tín đồ, thu hút nhang đèn, trở thành suối nguồn quan trọng cho pháp lực của chúng thần quan. Mà do nguyên nhân địa lý lịch sử phong tục và nhiều nguyên nhân khác, người dân sống ở khu vực khác nhau thường cung phụng thần quan khác nhau. Trên địa bàn của mình, pháp lực của một vị thần quan sẽ phát huy đến mức mạnh nhất, đây chính là ưu thế sân nhà. Chỉ có Thần Võ Đại Đế tín đồ khắp thiên hạ, bốn biển tám phương đều có đạo quán, có sân nhà hay không chẳng mang ý nghĩa gì. Thần điện của tướng quân nhà mình ở nơi không phải sân nhà cũng nhang đèn thịnh vượng, đây là chuyện tốt, Nam Phong vốn nên tự hào mới phải, nhưng sắc mặt cậu ta trông cực kỳ khó coi. Phù Dao đứng bên cạnh lại mỉm cười, nói: "Không tệ, không tệ, được kính yêu quá chứ."

Tạ Liên nói: "Chẳng là ta có một thắc mắc, không biết..."

Nam Phong nói: "Nếu là 'không biết có nên nói hay không', vậy thôi khỏi nói đi."

Tạ Liên nghĩ thầm: "Không. Điều ta muốn nói là 'Không biết có ai giải đáp được không'."

Nhưng mà y có dự cảm nói ra câu này sẽ không ổn, vậy nên quyết định đổi đề tài vẫn hơn. Ai ngờ, Phù Dao thong thả nói: "Ta biết huynh muốn hỏi gì, chắc chắn huynh muốn hỏi, vì sao nữ tín đồ đến đây thăm viếng lại nhiều như vậy phải không?"

Đúng là Tạ Liên muốn hỏi vấn đề này.

Nữ tín đồ của hệ Võ Thần luôn ít hơn nam tín đồ, chỉ có Tạ Liên tám trăm năm trước là ngoại lệ. Có điều nguyên nhân ngoại lệ hết sức đơn giản, chỉ một chữ: Đẹp.

Tạ Liên thừa biết không phải vì mình đức cao vọng trọng hay thần lực phi phàm gì gì đó, chỉ vì tượng thần của mình đẹp, đạo quán của mình cũng đẹp nốt. Hầu như tất cả đạo quán của y đều do hoàng gia xây dựng, tượng thần thì triệu tập thợ thủ công tài nghệ cao siêu ở các nơi khắp cả nước chạm khắc theo mặt y. Hơn nữa nhờ câu "Thân tại vô gián, lòng tại đào nguyên", đám thợ thủ công thường thích thêm hoa cho tượng thần của y, còn thích trồng một biển cây hoa trong đạo quán, vì thế lúc đó y còn có biệt danh là "Hoa Quan Võ Thần" (Võ Thần đội vòng hoa). Các tín nữ thích y ở chỗ tượng thần đẹp, cũng thích trong đạo quán của y toàn là hoa, chỉ vì bấy nhiêu cũng sẵn lòng tiện thể đi vào vái lạy y.

*Đào nguyên như đã giải thích ở chương 1 là nơi tiên cảnh, "đào" ở đây chỉ "hoa đào" nha, minh họa đào nguyên giống như vầy.

Nhưng do khí sát phạt quá nặng, diện mạo của Võ Thần thường bị khắc thành nghiêm túc, dữ tợn, lạnh lùng, khiến cho tín nữ nhìn thấy chỉ thà đi vái Quan Âm cho lành. Tuy rằng pho tượng Nam Dương này chẳng có tí gì gọi là khí sát phạt, nhưng cách chữ đẹp còn xa hơn, thế mà nữ tín đồ đến thăm viếng gần như còn nhiều hơn nam tín đồ, bởi vậy Tạ Liên cảm thấy hơi khó hiểu.

Nam Phong rõ ràng không muốn trả lời vấn đề này, bèn nói với Phù Dao: "Ngươi câm miệng đi! Rảnh thế thì lo mà nghĩ chính sự ấy." Phù Dao "ha" một tiếng, đang định tiếp lời, đúng lúc này, cô gái kia vái xong, đứng dậy lấy nhang rồi xoay người.

Cô gái vừa xoay người, Tạ Liên đẩy đẩy Nam Phong và Phù Dao. Cả hai đều mất kiên nhẫn, bị y đẩy bèn đưa mắt nhìn theo, sắc mặt lập tức thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hahaha123