CHƯƠNG 22
"Một lần nữa," Arokan thô bạo ra lệnh.
Tôi thở hổn hển, chân và tay tôi run rẩy sau hàng giờ tập luyện mà Arokan bắt tôi phải trải qua.
Khi anh nói sẽ không dễ dãi với tôi, anh thực sự có ý như vậy.
Tuy nhiên, tôi đã yêu cầu điều này nên tôi sẽ nhận bất cứ thứ gì anh đưa cho tôi. Tôi sẽ không phàn nàn. Tôi sẽ học hỏi.
Tôi trở lại vị trí, đối diện với anh, cách đó khoảng sải tay. Biểu cảm của anh thật khó đoán khi bàn tay anh lao về phía tôi. Bụng tôi quặn lên và tôi cúi xuống, những cơ bắp ít được sử dụng ở đùi tôi căng ra vì những chuyển động lặp đi lặp lại.
Tôi bật dậy, mồ hôi chảy ròng ròng trên lưng, đúng lúc bàn tay còn lại của anh lao về phía tôi, nhanh đến mức chỉ như một vệt mờ. Quá muộn. Tôi quá chậm và bàn tay anh chạm vào vai tôi, không đủ mạnh để làm tôi ngã nhưng cũng đủ mạnh để khiến tôi đau nhức.
Phát ra âm thanh chán nản trong cổ họng, tôi chuẩn bị cho đòn tấn công tiếp theo của anh và cố gắng chặn nó bằng cẳng tay, mặc dù sẽ có một vết bầm tím ở đó vào buổi sáng.
"Tốt," anh khen ngợi. "Lại nào."
Trời đã tối rồi. Một ngày của tôi—bắt đầu trong chuồng pyroki—thật dài. Tôi kiệt sức, đau nhức và đói... nhưng tôi cảm thấy bình tĩnh lạ lùng. Những bài tập mà Arokan bắt tôi thực hiện khiến tôi tập trung, khiến mọi suy nghĩ và lo lắng khác trôi khỏi tâm trí tôi cho đến khi tôi không tập trung vào điều gì khác ngoài anh. Đối thủ của tôi. Chồng của tôi.
Mặc dù chúng tôi tập luyện từ trước khi mặt trời lặn nhưng anh vẫn chưa đưa cho tôi một lưỡi dao, một thanh kiếm hay thậm chí một con dao găm nhỏ. Không có vũ khí, anh nói với tôi, cho đến khi tôi tăng cường cơ thể, cho đến khi cơ bắp của tôi phản ứng theo bản năng, cho đến khi tôi biết cách sử dụng chúng.
Vì vậy, tôi lại vào vị trí, cố gắng phớt lờ các chiến binh và bất kỳ thành viên nào đi ngang qua trong bộ lạc đang tụ tập để xem. Tôi thậm chí còn nhìn thấy Lavi đang quan sát cùng với chiến binh của cô ấy, mặc dù tôi đã bảo cô ấy đi trước khi hoàn thành việc trong chuồng pyroki.
Khi Arokan bắt đầu lại trận đấu, tôi không chặn được một quả nào, mặc dù tôi cố gắng né đi và xoay người ở đòn cuối cùng.
"Em yếu đi rồi," anh nhận xét và tôi ghét việc anh không hề thở dốc chút nào, trong khi tôi đang hít không khí vào phổi như thể đó là nước và tôi bị mất nước. "Chuyển động của em ngày càng lỏng lẻo. Tối nay chúng ta xong việc rồi."
"Thêm một lần nữa," tôi nói, ghét từ đó. Yếu đuối. Hít một hơi dài, tôi từ từ thở ra, nhìn anh. "Chỉ một lần nữa thôi."
Anh gật đầu.
Trận này, tôi xoay xở chặn được hai đòn tấn công của anh.
"Đủ rồi," anh nói, đến chỗ tôi sau khi mọi việc đã xong. "Chúng ta sẽ bắt đầu lại vào ngày mai."
Tôi gật đầu, mọi thứ đều đau nhức. Tôi sẽ trả giá cho việc này vào buổi sáng.
Giọng anh dịu đi khi anh cúi thấp đầu. "Em làm tốt lắm, kalles."
Ngẩng lên nhìn anh, tôi nở một nụ cười nhẹ, mệt mỏi. "Anh chỉ nói vậy để em không bóp anh ngạt thở khi đang ngủ thôi."
Anh thở ra một hơi thích thú, lắc đầu. "Đi nào. Em cần ngủ."
Cơ thể tôi có thể mệt mỏi, nhưng tâm trí tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng. Tuy nhiên, tôi không tranh cãi khi anh dẫn chúng tôi trở lại lều của chúng tôi, voliki của chúng tôi, như cách gọi của người Dakkari.
Lều của chúng tôi, tôi trầm ngâm. Từ khi nào nó đã trở thành lều của chúng tôi chứ không phải của anh?
Khi vào bên trong, một bồn tắm nước nóng, trong lành và một bữa ăn đang chờ chúng tôi, giống như đêm hôm trước. Arokan mang khay thức ăn đến gần bồn tắm rồi nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi của tôi và sau đó là của anh.
Và cũng giống như đêm trước, khi anh dẫn tôi vào làn nước nóng khiến tôi cảm thấy tuyệt vời trên những cơ bắp đau nhức của tôi, khi tôi ngồi giữa hai bắp đùi săn chắc của anh và để anh rửa sạch cho mình, tôi cảm thấy cái bu*i to bự của anh cương cứng và hưng phấn, ấn vào sống lưng tôi. Và cũng giống như đêm hôm trước...anh không làm gì cả.
Nó làm tôi bối rối. Nó làm tôi thất vọng. Bởi vì tôi bắt đầu nghi ngờ rằng tôi thích quan hệ tình dục với anh, mặc dù nó rất thô bạo, tốn sức và...tuyệt vời.
Chúng tôi đã không quan hệ tình dục kể từ trước khi tên trinh sát Ghertun bị hành quyết. Xét đến việc khi Arokan lần đầu tiên đưa tôi đến trại và anh gần như không thể rời tay khỏi tôi trong vài ngày đầu tiên đó...tôi bắt đầu tự hỏi liệu anh có mất hứng thú với tôi hay không.
Ngay cả khi tôi đang thắc mắc điều đó, tôi vẫn ngồi yên trong khi anh tắm rửa cho tôi.
"Quay lại," anh cộc cằn ra lệnh.
Hơi thở của tôi nghẹn lại và tôi ngập ngừng làm theo lời anh nói, tự hỏi liệu anh có bắt đầu điều gì không, bụng tôi cồn cào chờ đợi.
Mắt anh chạm mắt tôi khi tôi ngồi trên đùi anh trong bồn tắm, nước chảy tung tóe xung quanh.
Một cái nhìn nhanh xuống dương vật cương cứng của anh, cái đầu căng sữa nhô lên khỏi mặt nước, áp vào bụng anh. Tôi nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của những hình xăm màu vàng xung quanh nó, một ở gốc, một ở ngay dưới phần đầu.
"Tắm cho ta đi," anh thì thầm, đưa cho tôi chiếc khăn vẫn còn dính xà phòng mà anh vẫn đang dùng.
Tôi cầm lấy, cắn môi và vén phần đuôi tóc ẩm ướt qua vai.
Mắt Arokan kéo xuống núm vú nhô ra của tôi, mí mắt anh nặng trĩu. Khi tôi nghiêng người về phía trước và quàng chiếc khăn tắm qua vai anh, anh cúi đầu xuống và ngậm một núm vú vào miệng. Tôi hít một hơi ngạc nhiên, bàn tay tôi dừng lại khi khoái cảm râm ran dọc sống lưng khi anh đưa chiếc lưỡi nóng bỏng của mình lên đó, búng qua đẩy lại nụ hoa cứng ngắc.
Tôi tựa mình vào đôi vai rộng của anh, bộ phận sinh dục của tôi co thắt và siết chặt khi cơn kích tình chạy dọc cơ thể tôi.
Sau một lúc do dự, tôi tiếp tục tắm cho anh, chà xát da an có lẽ thô bạo hơn một chút, đặc biệt là khi anh chuyển núm vú.
Và anh lại tiếp tục như thế. Tôi cắn môi để không rên rỉ khi anh trêu chọc tôi, khi anh bú tôi một cách điên cuồng, trong khi tôi tiếp tục tắm rửa cho anh, cố gắng hành động như thể điều anh đang làm không khiến tôi mất trí.
Vì vậy, tôi rửa sạch bất cứ nơi nào tôi có thể với tới - lưng, cánh tay, ngực, bụng - cho đến khi tôi không thể tránh được dương vật của anh nữa.
Anh càu nhàu khi tôi chạy tấm vải dọc theo chiều dài của anh, nhưng tôi chỉ thực hiện một vài đường lau ngắn trước khi tôi di chuyển lên đùi anh.
Arokan phát ra một âm thanh khác nhưng sau đó anh lùi ra khỏi núm vú của tôi và dựa vào thành bồn tắm. Con c*c của anh vẫn nhô lên khỏi mặt nước, không thể không nhìn thấy, nhưng nét mặt anh đanh lại, miệng mím lại, quai hàm nghiến chặt.
Một lần nữa, sự thất vọng lại dâng lên khi tôi lau đùi cho anh. Anh dừng lại sau khi trêu chọc tôi một lần nữa. Cũng giống như tối qua. Núm vú của tôi cảm thấy mềm mại và nhạy cảm. Âm hộ của tôi đau nhức như cơ bắp của tôi sau buổi tập.
Anh cẩn thận quan sát tôi - tôi có thể cảm nhận được đôi mắt đó đang nhìn mình - trước khi anh với tay tới khay thức ăn và nhét một miếng thịt om vào miệng.
Sự hoài nghi chạy khắp người tôi, mặc dù tôi che giấu rất giỏi. Anh dừng lại và bây giờ anh đang ăn. Có phải anh thực sự không định bắt đầu bất cứ điều gì vào đêm nay?
Tôi thở ra một hơi run rẩy và cố gắng phân tâm với nhiệm vụ trước mắt. Tôi làm xong rất nhanh và khi làm xong, đầu óc tôi bớt mơ hồ hơn một chút. Khi tôi tắm rửa xong cho anh, khi tôi phủ tấm vải giặt lên thành bồn tắm, anh đưa cho tôi một miếng thịt kho.
Không chút do dự, tôi nhận lấy nó. Tôi đã quen với mùi vị, năng lượng mà thức ăn tươi ngon mang lại cho tôi. Tôi mới ở cùng Arokan chưa đầy hai tuần, nhưng tôi có thể cảm thấy cơ thể mình đang thay đổi. Tôi tăng cân rất nhiều. Hông tôi mềm đi, xương sườn không còn lồi ra như trước nữa. Tôi không còn cảm thấy cạn kiệt năng lượng nữa. Tôi thực sự có thể cảm thấy thứ gì đó giống như sức mạnh đang hình thành trong tôi.
Tôi thậm chí còn không thể nhớ mùi vị khẩu phần ăn của Liên bang Thiên Vương tinh. Điều đó khiến tôi cảm thấy tội lỗi, vì có lẽ nó sẽ luôn như vậy. Mặc dù tôi biết rằng Arokan đã giao thịt bveri tươi đến làng của tôi nhưng việc nó hết chỉ là vấn đề thời gian.
Arokan vươn tay ra, nước chảy ra từ khuỷu tay anh, và anh ấn ngón tay cái vào giữa đường kẻ hình thành giữa hai lông mày của tôi do suy nghĩ của tôi.
"Điều gì làm em lo lắng?" Anh thì thầm, giọng anh trầm, lặng lẽ và bình tĩnh, như thể vừa rồi anh chưa hề hôn núm vú của tôi.
Tôi do dự khi nói với anh điều mà anh nhận thấy. Nhưng sau một lúc, tôi nói: "Em chỉ đang nghĩ về ngôi làng của mình thôi".
Anh thở dài một hơi, buông tay ra. Anh quay đầu gắp thêm thức ăn trong khay, đút cho tôi một ít rồi tự mình ăn.
"Ta có đối xử tốt với em không?" Anh hỏi sau một khoảng im lặng khó xử.
Câu hỏi khiến tôi chớp mắt ngạc nhiên. "Vâng, Arokan," tôi nói nhẹ nhàng và đó là sự thật. "Anh có."
Anh chưa bao giờ ngược đãi tôi. Anh đối xử với tôi tốt hơn và tôn trọng hơn những gì tôi có thể tưởng tượng. Lúc đầu, điều đó khiến tôi mất cảnh giác, đặc biệt khi lớn lên tôi đã nghe thấy người Dakkari tàn nhẫn và nhẫn tâm như thế nào.
Nhưng tôi đã học được rằng không phải mọi câu chuyện và tin đồn đều là sự thật. Đôi khi, sự thật lại hoàn toàn ngược lại.
"Nhưng em sẽ luôn trung thành với làng của mình," anh nói tiếp, như thể đó là điều hiển nhiên. "Không phải với bộ lạc. Không phải với ta."
Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu tôi trước giọng điệu của anh. Anh có vẻ...thất vọng.
"Điều đó không công bằng, Arokan," tôi thì thầm.
Đôi mắt anh nghiên cứu tôi. "Cho ta biết như thế nào."
"Em biết, sâu thẳm trong trái tim mình, có lẽ em sẽ không bao giờ nhìn thấy ngôi làng của mình nữa. Em trai em," tôi nói. Môi anh mím lại với nhau. "Em đã hứa với anh. Em sẽ giữ lời. Theo một cách nào đó, lòng trung thành của em là dành cho anh."
"Và nếu ta giải phóng em khỏi lời hứa của em?" tiếp theo anh lặng lẽ hỏi. Trán tôi nhăn lại, môi tôi hé mở. "Em sẽ làm gì? Em sẽ ở lại hay sẽ rời đi?"
Tâm trí tôi chạy đua. Anh đang làm gì vậy?
"Em..." Tôi ngắt lời. Tôi nghĩ về nó. Nếu Arokan cho phép tôi quay lại với em trai mình, tôi có đi không? "Em không biết," tôi thì thầm, thành thật.
Quai hàm anh nghiến lại và anh nhìn đi chỗ khác.
Ngực tôi đau nhức trước biểu hiện của anh và tôi đưa tay ra trước khi biết mình đang làm gì, áp lòng bàn tay vào má anh. Tôi chưa bao giờ chạm vào mặt anh trước đây, nhưng nó mềm mại đến đáng kinh ngạc, ngoại trừ những vết sẹo nhỏ do chiến đấu thường xuyên hằn lên đó.
Anh nhìn vào mắt tôi khi tôi nói nhẹ nhàng, "Làng của em là một nơi. Dù em sinh ra ở ngôi làng đó, dù em lớn lên ở đó nhưng đó không phải là nhà của em. Gia đình là nhà của em, anh trai em là nhà của em. Bất chấp mọi điều cậu ấy đã làm, em vẫn yêu cậu ấy. Bất chấp mọi thứ em đã từ bỏ vì cậu ấy, em vẫn yêu cậu ấy. Anh không thể yêu cầu em lựa chọn. Bởi vì em không thể và em sẽ không làm vậy."
Arokan nhìn tôi, mắt anh đảo qua đảo lại giữa tôi. Anh đưa tay chạm vào tay tôi và môi tôi hé ra, nhớ lại những gì Mirari đã nói, rằng có lẽ một Vorakkar cần sự mềm mại, cần sự ấm áp hơn hết. Tim tôi thắt lại trong lồng ngực, tình cảm bất ngờ bao bọc lấy tôi.
"Em nói đúng, rei Morakkari," an thì thầm, làm tôi ngạc nhiên. Nữ hoàng của ta. "Đáng lẽ ta không nên hỏi."
Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực khi tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
Sau đó anh hỏi, "Em sinh ra ở Dakkar?"
Tôi chợp mắt. "Đúng. Nó có làm anh ngạc nhiên không?"
"Đúng vậy," anh thừa nhận. "Có vẻ như cách đây không lâu vị vua già đã chấp nhận việc định cư."
"Được chấp nhận?" Tôi hỏi, một nụ cười nhỏ đầy mỉa mai nở trên môi.
Anh hít một hơi. "Bị buộc phải hối lộ bởi Liên bang Thiên Vương Tinh," anh sửa lại.
Tôi thả lỏng, lắc đầu. "Nghe có vẻ giống vậy hơn.Em luôn thắc mắc, vì sự hiện diện của chúng em chưa bao giờ...được chấp nhận."
"Người Dakkari được thiết lập theo truyền thống," anh giải thích sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi giữa chúng tôi. "Người dân ở thủ đô phản đối nhiều nhất. Họ không nhìn thấy những gì bộ lạc nhìn thấy. Dothikkar thậm chí còn không nhìn thấy."
"Và đó là gì?"
"Cuộc đấu tranh của em," anh trả lời.
Trán tôi nhăn lại.
"Phải thừa nhận rằng," anh tiếp tục, "thậm chí ta cũng không biết nó kéo dài bao lâu cho đến khi em nói cho ta biết nguồn cung cấp thực phẩm của em thấp đến mức nào. Chúng ta luôn cho rằng Liên bang Thiên Vương Tinh đối xử tốt với những người tị nạn của họ, đảm bảo rằng họ có đủ khẩu phần ăn, nước uống và vật tư."
"Lúc đầu," tôi nói nhẹ nhàng, "họ đã làm vậy. Khi em còn nhỏ, ngay khi em trai em chào đời, có rất nhiều thức ăn. Nhưng nó đã giảm dần theo năm tháng. Và chúng em không được phép săn bắt hoặc hái lượm lấy thức ăn để bù đắp cho sự thiếu hụt đó."
"Đó là mệnh lệnh của Dothhikar," anh nói với tôi, vẻ mặt nhăn nhó. "Chúng ta làm theo vì đó là ý muốn của ông ấy."
Tôi lắc đầu. "Anh trừng phạt những người cố gắng nuôi sống gia đình họ," tôi nói nhẹ nhàng. "Làm sao vậy được? Đất của anh rất dồi dào. Thú vật của các anh đầy rẫy và rất phong phú. Có hại gì chứ?"
Quai hàm của Arokan căng lại. "Con người và các khu định cư khác từ lâu đã chứng minh rằng họ không thể tuân theo truyền thống của chúng ta. Họ phá hủy và đốt cháy đất đai của chúng ta—Kakkari. Điều này là không thể chấp nhận được."
"Chỉ vì họ cần được chỉ dạy," tôi nhẹ nhàng tranh luận. "Chúng em đã ở đây hàng chục năm rồi. Em sinh ra ở đây nhưng thậm chí em còn biết rất ít về đất đai, cách trồng trọt trên đất của các anh thành công, cách săn thú để không làm giảm số lượng. Những thứ này chỉ yêu cầu kiến thức và kiến thức là miễn phí."
"Nó không bao giờ miễn phí," anh nhẹ nhàng sửa lại.
"Anh nói pujerak của anh đã dạy làng em cách làm khô thịt bveri khi anh cử anh ta đến đó," tôi nói. "Đó là kiến thức. Và nhờ nó, nó sẽ giữ cho làng của em được no lâu hơn bất kỳ khẩu phần ăn nào của chúng em."
"Điều đó phải trả giá," anh nói. "Em đã trả nó. Đó là một cuộc trao đổi."
"Việc trả giá duy nhất của em là đồng ý ăn. Đó khó có thể là một mức giá," tôi nói.
"Tuy nhiên, nó không miễn phí. Ăn uống mang lại cho em sức mạnh. Sức mạnh đó rất hữu ích cho bộ lạc...cho ta."
Mặt tôi nóng bừng trước lời ám chỉ của anh.
"Điều gì sẽ xảy ra nếu các ngôi làng trả tiền cho anh theo cách nào đó?" Tôi hỏi tiếp. "Đổi lại quyền săn bắn và trồng trọt."
"Đó không phải là quyết định của tôi. Đó là quyết định của riêng Dothikkar," anh nói, giọng điệu cảnh báo tôi rằng tôi sẽ không thể tiến xa hơn trong đêm nay. Nhưng tôi sẽ tiếp tục cố gắng. Tôi nợ ngôi làng của tôi, chủng tộc của tôi, để tiếp tục cố gắng.
Tôi đổi chủ đề, có lẽ không khéo léo lắm, nhưng tôi thấy mình thích nói chuyện với anh, ngay cả khi chúng tôi tranh cãi.
"Anh sinh ra ở thủ đô à?" Tôi hỏi. "Hay trong bộ lạc?"
"Ở Dothik," anh trả lời.
"Đó có phải là lý do tại sao anh biết ngôn ngữ thiên hà tốt như vậy không?" Tôi hỏi tiếp và nhớ rằng Mirari nói rằng hầu hết người Dothik đều được dạy ngôn ngữ thiên hà.
"Lysi," anh trả lời. "Cha ta tin rằng nó sẽ hữu ích, mặc dù ta ghét phải học nó. Ông ấy đã đúng. Bây giờ nó khá hữu ích với ta."
Tôi bật ra một tiếng cười nhỏ. "Anh có thể thích em hơn nếu anh không biết em đang nói gì."
Nụ cười của anh rất nhẹ nhưng nó khiến tôi rung động. "Ta không biết. Ta thích cái lưỡi sắc bén của em."
"Anh có nhớ Dothik không?" Tôi hỏi, cố gắng đánh lạc hướng bản thân khỏi cảm giác ấm áp đang dâng trào trong bụng trước những lời nói của anh.
"Nik," anh nói ngay lập tức, khiến tôi ngạc nhiên. Một lần nữa, tôi biết rất ít về thành phố. "Đó là một nơi tuyệt vời. Có nhiều thứ xa hoa và tiện nghi hơn ở vùng đất hoang dã này, nhưng ta sẽ không bao giờ từ bỏ bộ lạc của mình vì tất cả những điều đó. Tinh thần của người Dakkari là lang thang, đi theo vùng đất bất cứ nơi nào nó dẫn chúng ta đi. Đó là sự tự do. Đó là điều kêu gọi ta, cho tất cả chúng ta. Những người ở Dothik... họ đã quên điều đó. Dothikkar đã quên điều đó."
Arokan của Rath Kitala...Tôi không bao giờ có thể tưởng tượng anh ở bất kỳ nơi nào khác ngoài vùng đất hoang dã, trên lưng pyroki, với thanh kiếm bên hông, chiến đấu vì sự an toàn của bộ lạc.
Hukan đã đúng một lần nữa. Arokan được sinh ra cho việc này. Anh được sinh ra để trở thành một Vorakkar.
Sự hoảng loạn truyền vào tĩnh mạch của tôi ngay lúc đó. Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng trái tim mình đang bị chiếm đoạt, từng chút một, bởi vị vua bộ lạc mà tôi đang nằm trên đùi trần trong bồn tắm đó.
Anh không giống bất cứ điều gì tôi từng tưởng tượng. Và điều đó làm tôi sợ.
"Như em đã nói," anh thì thầm, vuốt những ngón tay lên tóc tôi, "Dothik là một nơi. Bộ lạc của ta là nhà của ta."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top