Chương 1: A stifled scream(Tiếng thét bị kiềm nén)

I stood there, gazing down at the lifeless body on the table. Her eyes remained open, staring blankly at the ceiling, filled with terror and helplessness. Perhaps, in her final moments, she realized the truth-there was no escape.

(Tôi đứng đó, nhìn xuống cơ thể bất động trên bàn. Đôi mắt cô ta vẫn mở, trừng trừng nhìn lên trần nhà, ánh nhìn tràn ngập nỗi hoảng loạn và bất lực. Có lẽ, trước khoảnh khắc cuối cùng, cô ta đã nhận ra sự thật - rằng không còn lối thoát.)

"Are you afraid?" I whispered, my voice as soft as the wind slipping through a crack in the door. Of course, there was no reply. Yet in the silence, I could almost hear desperate pleas, broken sobs, or perhaps just a strangled scream buried deep in her throat.

("Em sợ không?" tôi thì thầm, giọng nhẹ bẫng như gió lùa qua khe cửa. Đương nhiên, không có câu trả lời. Nhưng trong im lặng, tôi có thể tưởng tượng ra tiếng cầu xin tuyệt vọng, những lời nức nở, hoặc có lẽ chỉ là một tiếng thét nghẹn ngào bị chôn vùi trong cổ họng.)

The wooden chair creaked as I sat beside the table, the scalpel gleaming in my hand, reflecting the dim yellow light from the overhead lamp. I lifted it carefully, like an artist cradling his brush, my eyes admiring the blade's perfect curve.

(Chiếc ghế gỗ kêu cọt kẹt khi tôi ngồi xuống cạnh bàn, chiếc dao phẫu thuật sáng bóng trong tay phản chiếu ánh sáng vàng vọt từ chiếc đèn treo lơ lửng trên trần. Tôi cầm nó lên như một nghệ sĩ nâng niu cây cọ của mình, đôi mắt chiêm ngưỡng từng đường cong hoàn hảo trên lưỡi dao.)

"Where shall we begin?" I asked, as if she were still alive to answer. I took her left hand-slender, cold as wax. The trembling fingers were now mere silent witnesses to the moment I was about to create."

("Chúng ta bắt đầu từ đâu đây?' tôi hỏi, như thể cô ta còn sống để trả lời. Tôi cầm lấy bàn tay trái của cô ta - mảnh mai, lạnh lẽo như sáp nến. Những ngón tay run rẩy lúc này chỉ còn là chứng nhân bất lực cho khoảnh khắc mà tôi sắp tạo nên.)

The scalpel traced a straight line from her wrist, precise and unwavering. Blood began to flow, rich and warm, cascading down in thick, crimson ribbons. Gently, I severed each finger, arranging them neatly on the stainless steel tray beside me, like a chef meticulously preparing a fine dish.

(Con dao rạch xuống từ cổ tay, một đường thẳng tắp, chính xác. Máu bắt đầu tuôn ra, dòng máu đỏ tươi tràn xuống, ấm nóng và đặc quánh. Tôi cẩn thận tách từng ngón tay ra, đặt chúng gọn gàng trên chiếc khay inox bên cạnh, như một đầu bếp tỉ mỉ chuẩn bị món ăn cao cấp.)

"Beautiful," I murmured, admiring the fingers. "They'll be an important part of my collection."

("Đẹp đấy,' tôi lẩm bẩm, ngắm nhìn từng ngón tay. 'Chúng sẽ là phần quan trọng trong bộ sưu tập của tôi.')

As I moved to her arm, a soft whimper escaped her lips, halting me. Her eyes fluttered, lids twitching as if trying to open.

(Khi tôi chuyển sang cánh tay, một tiếng rên rỉ nhẹ vang lên, làm tôi khựng lại. Đôi mắt cô ta co giật, mí mắt nhấp nháy như đang cố mở.)

"Oh, you're still here?" I leaned closer, my breath hot against her pallid face. "Good. It's always more enjoyable when you're awake."

("Ồ, em vẫn ở đây sao?' Tôi cúi gần xuống, hơi thở nóng rực phả vào gương mặt tái nhợt. 'Tuyệt. Chúng ta sẽ vui hơn nếu em tỉnh.')

Reaching into my pocket, I retrieved a vial of ammonia, soaked a cloth, and pressed it to her nose. Her body convulsed, breaths coming in frantic gasps like a bird trapped in a cage. Her eyes snapped open, wide with primal terror, and I savored the fear seeping into every fiber of her being.

(Tôi lấy từ túi áo một lọ ammoniac, nhúng một miếng vải, rồi ấn lên mũi cô ta. Cơ thể giật nảy, hơi thở dồn dập như một con chim bị bẫy. Đôi mắt mở to, lấp đầy nỗi kinh hoàng, và tôi cảm nhận được sự hoảng sợ nguyên thủy tràn vào từng tế bào trong cơ thể cô ta.)

"Don't worry, darling. We'll take it slow," I said soothingly, as if comforting a child.

("Đừng lo, em yêu. Chúng ta sẽ từ từ thôi,' tôi nói, như thể đang dỗ dành một đứa trẻ.)

The blade slid across her skin again, from beneath the sternum to the navel, carving a deep crimson path. The muscle beneath quivered, glistening under the light. I peeled the skin back carefully, as if opening a door to the heart of life itself.

(Lưỡi dao lại trượt trên da, từ dưới xương ức đến rốn, mở ra một đường đỏ thẫm. Lớp cơ bên dưới lộ ra, căng mọng, run rẩy dưới ánh đèn. Tôi cẩn thận tách lớp da sang hai bên, như mở một cánh cửa dẫn vào nơi sâu thẳm nhất của sự sống.)

With each movement of the scalpel, each muffled cry of agony, a surge of exhilaration coursed through me. The glass jars on the table quickly filled with organs-liver, kidneys, lengths of intestine-all meticulously arranged like pieces of an exquisite collection.

(Mỗi lần lưỡi dao di chuyển, mỗi tiếng nức nở đau đớn từ cổ họng bị bịt chặt, tôi đều cảm nhận được một niềm phấn khích trào dâng. Lọ thủy tinh trên bàn nhanh chóng được lấp đầy bởi các mảnh nội tạng - lá gan, quả thận, đoạn ruột non - tất cả được sắp xếp tỉ mỉ như một bộ sưu tập hoàn hảo.)

She was dying. I could see it in her ragged breaths, the fading light in her glassy eyes.

(Cô ta sắp chết. Tôi có thể thấy điều đó trong hơi thở đứt quãng và ánh mắt lờ đờ đang tắt dần.)

"Thank you," I whispered, leaning close to her ear. "You've helped me create a masterpiece. You won't be forgotten."

("Cảm ơn em,' tôi thì thầm, cúi sát tai cô ta. 'Em đã giúp tôi tạo nên một kiệt tác. Em sẽ không bị lãng quên đâu.')

The scalpel sank one final time into her still-beating heart. Her body jerked violently, then went still.

(Lưỡi dao cuối cùng cắm sâu vào trái tim vẫn còn đập yếu ớt. Một cú giật mạnh chạy dọc cơ thể, rồi tất cả ngừng lại.)

I stepped back, admiring my "work." Her body was now an abstract canvas-flesh laid bare, organs arranged like flawless puzzle pieces.

(Tôi đứng lùi lại, nhìn ngắm 'tác phẩm' của mình. Cơ thể cô ta chỉ còn là một bức tranh trừu tượng - da thịt lột trần, các phần nội tạng bày biện xung quanh như những mảnh ghép hoàn mỹ.)

Removing my gloves, I felt the lingering warmth of her blood on my fingertips and smiled. This wasn't just killing. This was art. And I-alone in this world-understood its beauty.

(Tôi tháo đôi găng tay, cảm nhận làn máu ấm còn đọng lại trên đầu ngón tay, và mỉm cười. Đây không chỉ là sự giết chóc. Đây là nghệ thuật. Và tôi - là kẻ duy nhất trên thế giới này hiểu được vẻ đẹp ấy.)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top