Chương 4.1: Cam tâm tình nguyện

Thương Cửu Mân và Lê Tô Tô đã đưa Hộ Tâm Lân từ Cảnh Quốc trở lại Hành Dương Tông,  và Thương Cửu Mân đã đích thân xin Cù trưởng môn cầu hôn.

"Cha!"

"Cù trưởng môn!"

Cù Huyền Từ và Triệu Du Chân Nhân đang chơi cờ trong căn phòng yên tĩnh của Hành Dương Tông, và khi nghe thấy tiếng nói, họ biết rằng con gái quý giá và trò cưng đã trở về từ Cảnh Quốc để đưa lại cho họ Hộ Tâm Lân.

Khi hai người đến gần, Triệu trưởng môn phát ra một tiếng "hả". Nhìn sắc mặt của họ, trên mặt mang theo nụ cười hỏi: "Cháu gái ngoan, con và đệ tử Thương Cửu Mân của ta đã đi phàm giới rồi trở về, tại sao các ngươi với nhau rạng rỡ thế?" Có gì hay, kể cho ta nghe với!

Lông mi của Lê Tô Tô run lên, nàng nâng lòng bàn tay lên trán, cố gắng che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Thương Cửu Mân ngước mắt lên nhìn nàng, và hôn lên búi tóc của Lê Tô Tô với tình cảm không hề giấu giếm.

"Sư phụ, nhãn lực của người thật tốt"

Thương Cửu Mân trao Hộ Tâm Lân cho sư phụ, sau đó nghiêm trang cúi đầu chào Cù trưởng môn.

"Sư phụ, Cù sư phụ. Đệ tử phái Tiêu Dao Tông Thương Cửu Mân phải lòng Lê Tô Tô , Dục Linh tiên tử từ Hành Dương Tông. Bây giờ chúng con đang yêu nhau. Hôm nay, Cửu Mẫn có can đảm cầu đến Cù sư phụ và ngỏ lời cầu hôn cho Tô Tô làm vợ con ạ."

Cù Huyền Từ sửng sốt một lúc, và theo bản năng nhìn vào phản ứng của con gái mình, có thể thấy rằng con mình vừa xấu hổ vừa vui mừng. Không khỏi nhìn lên nhìn xuống Thương Cửu Mân, Cù Huyền Từnhẹ giọng nói: "Cửu Mân, con có biết trước đây Tô Tô và Tịch Vô đã có hôn ước không?"

Đôi mắt của Thương Cửu Mân khẽ di chuyển khi nghe những lời này, "Tịch Vô đã từng nói với con rằng Tô Tô trong quá khứ không hiểu tình yêu và rất ít người biết về hôn ước." Không có cảm xúc dư thừa, "Người mà Tô Tô thích bây giờ là con, con sẽ đích thân cầu xin Tịch Vô tha thứ. Con không sợ bất cứ điều gì, không sợ ánh mắt của người khác, không sợ những lời đàm tiếu vô căn cứ. Con thích Tô Tô, là tình cảm chân thành. Con chỉ muốn ở bên nàng ấy cả đời này cho đến khi bạc đầu."

Triệu Du sư phụ cười ha hả, chỉ vào đồ đệ của mình nói: "Ngươi tay chân thật nhanh nhẹn, mới có mấy ngày mà đã hạ gục được cháu gái ngoan của ta. Tô Tô là mỹ nữ số một trong tiên môn của chúng ta, không những thế nàng còn như hoa như ngọc, đàn Không rất giỏi."

Lời vừa dứt, bút lông của Cù Huyền Tử bay tới, Triệu Du sư phụ quen thuộc né tránh.

Cù Huyền Tử tựa hồ có chút tức giận, "Đồ đệ tốt đẹp đoan chính như vậy đều là do ngươi dạy hư."

Lê Tô Tô nãy giờ vẫn im lặng ngẩng mặt lên: "Cha..."
Cù Huyền Từ đứng dậy và kéo nàng lại, "Ta vẫn cần nói chuyện với con gái ta về điều này, thứ lỗi trước."
Lê Tô Tô tiếp tục im lặng, ngoan ngoãn đi theo Cù Huyền Từ rời khỏi căn phòng yên tĩnh, và ngoái đầu cho Thương Cửu Mân một nụ cười an ủi trước khi rời đi.

Thương Cửu Mân thu hồi ánh mắt lưu luyến bịn rịn và quay sang bắt gặp nụ cười trêu chọc của sư phụ.
"Yên tâm đi, lão Cù mặc dù cổ hủ, nhưng nếu Tô Tô muốn, hắn sẽ không ngăn cản con."

Triêu Du Chân Nhân gõ vào cổ tay của Thương Cửu Mân và mỉm cười, "Trước mặt nhà vợ  con không nói với chúng ta cũng được. Nhưng hãy nói cho ta biết nhanh, con đã yêu cháu ta chính xác khi nào? Con đã làm sao giành được tình cảm của cháu ta? Trước đây ta luôn lo lắng cho chuyện chung thân cả đời của con. Con là đệ tử đoan chính của Tiêu Dao Tông chúng ta, cuối cùng không hỏng trong tay chúng ta. "

Thương Cửu Mân cúi đầu nhìn, trên mu bàn tay có một vết xước, không rõ ràng lắm nhưng chỉ là vết xước nhẹ. Đêm hôm qua Lê Tô Tô bám vào tay chàng, móng tay vô ý cào vào mu bàn tay chàng. 

Chàng nhìn xuống vết tích, màng tai bỗng đỏ bừng.

"Sư phụ..."

Triệu Du Chân Nhân không nhịn được cười nói: "Này, con còn ngại thùng với sư phụ sao? Nhưng là, nếu con dám cầu hôn bảo bối của lão Cù, chúng ta Tiêu Dao Tông nhất định phải nghiêm túc xử lý. Nếu không, đường đường đệ nhất mỹ nhân tiên môn, con gái Trưởng môn , sao có thể dễ dàng như vậy gả nàng đi được?"

Thương Cửu Mân mỉm cười với sư phụ: "Cảm ơn sư phụ."

Khi Lê Tô Tô trở lại nơi ở của mình, hai cha con ngồi đối diện nhau.

Cù Huyền Từ đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện xảy ra khi nào?"

Vẻ ửng hồng trên mặt Tô Tô đã cho anh một câu trả lời chắc chắn, không giống như câu trả lời mơ hồ của cô lúc này: "Cha nói gì cơ ạ?"

"Nhóc con, bây giờ không có người ngoài." Cù trưởng môn lại hỏi nàng một cách rõ ràng, "Chuyện với Thương Cửu Mân bắt đầu từ khi nào?"

Cô vặn dải ruy băng mềm mại trên váy, "Khoảng... con cũng không nhớ nữa."

Cù Huyền Từ mỉm cười và đoán, "Là trong cuộc thi đại hội Tiên môn hôm đó, hay chuyện gì đã xảy ra ở Cảnh Quốc lần này?" Sau khi suy nghĩ một lúc, "Con không bận tâm đến nguồn gốc thực sự của Thương Cửu Mân?"

Nàng giật mái tóc đang xõa xuống, lông mày như nhật nguyệt chi quang, thanh trong gợn sóng: "Con đã biết lai lịch của anh ta."

Diệp Thanh Vũ để lại cho cô một bức thư, trong đó anh viết rất nhiều điều anh biết về Đàm Đài Tẫn và Diệp Tịch Vụ năm trăm năm trước, kể lại tình yêu và thù hận giữa hai người họ bằng giọng điệu của người ngoài cuộc. Mặc dù trái tim nàng rất cảm động, nhưng nàng không đồng cảm sâu sắc với Diệp Tịch Vụ, bởi vì Đàm Đài Tẫn và Diệp Tịch Vụ đã ở quá khứ năm trăm năm trước, và chỉ có Thương Cửu Mân và Lê Tô Tô ở lại hiện tại và tương lai.

"Nhìn con thế này, quả nhiên con sớm có thâm tình với Thương Cửu Mân, cho nên ta cũng không có gì ngạc nhiên Thương Cửu Mân dám sớm như vậy cầu hôn."

Lê Tô Tô đỏ mặt, bắt tay cha và nói: "Cha, đừng cười con." Nàng cắn môi, "Mặc dù chàng không có cùng tính cách với đại sư huynh, nhưng Thương Cửu Mân ... rất tốt. "

"Tâm ý của con, con cứ thế mà quyết định?"

Lê Tô Tô gật đầu, "Ngày đó ở quán trọ, chàng đã hứa với con. Chàng nói, chàng nói..." Nàng không thể tiếp tục, vô cùng xấu hổ dậm chân, "Dù sao con cũng quyết rồi."

"Nếu con thật muốn, ta cũng có thể hỏi ý của Triệu Du, xem hắn nói như thế nào. Nhưng con không được phép lẻn ra ngoài gặp Thương Cửu Mân. Nếu Triệu Du sư phụ của con mà biết được, nhất định sẽ cười nhạo các con." 

Lê Tô Tô ngượng ngùng đồng ý và chạy về phòng ngủ để nghỉ ngơi.

~

Mặt trời lại lặn.

Sự hào phóng nhất của Thượng Thiên đối với phàm thế có lẽ là mặt trời mọc và lặn, vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại. 

Lê Tô Tô mở cửa sổ. Không khí buổi tối vừa mát mẻ vừa thanh cảnh. Có một ánh trăng mờ ảo bên trong sương mù mờ mịt. Nhìn phong cảnh phía xa, ánh tà dương và sông núi thường cách nhau bằng một sợi tóc, so le, lấp lánh như một giấc mơ. Hào quang khắp trời, rải rác dưới đất. Trên hồ, ánh sáng láp lánh kéo dài cài vào nhau, trong veo như mộng. 

Một khi gió nhẹ thổi qua, nàng cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, bất an đập kịch liệt, lực lượng kia mơ hồ chống lại nàng hồn nhiên thể, làm cho nàng rất khó chịu.

Sau mười năm bế quan tại núi Trường Trạch trong hồ Thiên Trì, Lê Tô Tô có thể cảm nhận được tu vi trong cơ thể mình đang dần mất đi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tu vi của nàng sớm muộn gì cũng biến mất. 

Từ cửa sổ nhảy xuống, Lê Tô Tô bay thẳng đến bờ Thiên Trì, và thấy Nguyệt Phù Nhai đang ngồi bên hồ.

"Phù Nhai, con ở chỗ này làm gì?" Ngực của nàng lại truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, làm cho nàng không tự chủ được thở dốc.

Nguyệt Phù Nhai hình như cũng phát hiện ra vẻ mặt của nàng có gì đó khác thường, vội vàng chạy tới nắm cánh tay nàng: "Tiểu sư thúc, thúc không khỏe sao?"

Lê Tô Tô lắc đầu trấn an: "Không, con không cần lo lắng. Ta đi hồ nước tĩnh tọa, một lát nữa sẽ trở lại."

"Còn con? Con ở đây làm gì?"

Nguyệt Phù Nhai lắp bắp đứng lên, và cũng có tâm sự của riêng mình.

Thân thể không có chỗ cho chậm trễ, Lê Tô Tô cũng không hỏi thêm nữa, bay thẳng đến giữa hồ, biến mất ở trung tâm Tu Linh Tọa.

Ở trung tâm của Tu Linh Tọa khổng lồ, trên đỉnh giếng tâm linh có hoa văn phức tạp, Lê Tô Tô nín thở và tập trung năng lượng, mở ra một vòng tròn ma thuật xung quanh nàng.

Đang ngồi thiền nhắm mắt, kết ấn trong tay, Tu Linh Tọa có một luồng ánh sáng thần thánh mờ nhạt màu trắng bay lên và tập trung về phía nàng.

Ánh sáng thần thánh nhấp nháy và hợp nhất thành một luồng ánh sáng giống như thiên hà, bao quanh Lê Tô Tô và tiêm vào cơ thể cô. Ánh sáng thần thánh biến thành một câu thần chú, bao bọc sức mạnh thần bí và tà ác trong cơ thể, niêm phong nó kín gió.

Tóc của Lê Tô Tô tung bay, và biểu cảm trên khuôn mặt nàng dần bình tĩnh lại.

Gió đêm thổi, nước chảy róc rách, trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm. Trăng sao thưa thớt, ve kêu hai bên.

Lê Tô Tô từ Tu Linh Tọa trở về, vừa mới bước vào sân, trong rừng đào trước mặt đột nhiên xuất hiện một làn sương mỏng. Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa bay khắp trời như được truyền linh khí, rồi từ từ trôi đi. Khi nó rơi xuống, một con đường hoa dài uốn lượn trong nháy mắt trải ra, đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở.

Lúc này, một bóng người cao lớn tuấn mỹ thấp thoáng trong sương mù. Bạch y nhẹ nhàng, tay áo dài dao động, thắt lưng có tua rua gợn sóng nhàn nhạt, tóc đen múa may bay lượn, bước đi nhẹ nhàng mà tao nhã.

Từ xa đến gần đều có thể nhìn thấy dáng vẻ uyển chuyển. Lông mày như núi xa, môi mỏng chớm đỏ, ánh mắt như sương khói, trầm mặc xa cách, như thể băng qua sương mù, không chút dấu vết của pháo hoa.

Không chỉ khiến người ta kinh ngạc trước vẻ ngoài cốt cách thiên tiên, dửng dưng khó gần, thực sự đủ để làm cho nhật nguyệt thất sắc.

"Thương Cửu Mân..." Nàng lon ton chạy đến bên chàng, có chút kinh ngạc hỏi: "Sao chàng lại ở đây?"

"Ta nhớ nàng" Thanh âm của chàng ôn nhu như ngọc, giống như đóa hoa súng buổi sớm vừa chớm nở ra khỏi đầm sen, đột nhiên lấp lánh trong ao.

Thật táo bạo và thẳng thắn, thật là Thương Cửu Mân, đã nói ra điều đó dễ như trở bàn tay.

Lo lắng về việc bị người khác nhìn thấy, Lê Tô Tô vội vàng đẩy chàng ta vào phòng.

"Chàng tới đây làm cái gì? Buổi tối không nghỉ ngơi, chỉ vì trộm hương trộm ngọc*?"

*tức là bí mật qhtd ấy

Thương Cửu Mân nắm lấy tay nàng, "Chẳng nhẽ không được?"

Ánh mắt của chàng vẫn bình tĩnh, trải qua mấy lần giãy giụa, vẫn là nói ra sự thật, "Tịch Vô còn chưa có trở về Hành Dương Tông, cũng không có người nghe được tin tức của huynh ấy. Nhưng nàng không cần lo lắng, hồn đăng của Tịch Vô còn chưa trở về, chứng tỏ không có chuyện gì xảy ra, chắc là huynh ấy ở lại Cảnh Quốc một thời gian không trở lại."

Lê Tô Tô cúi ​​đầu, lẩm bẩm nói: "Sư huynh, huynh ấy chắc là đang giận ta..."

Thương Cửu Mân nhẹ nhàng vuốt chu sa giữa lông mày của Lê Tô Tô, nhẹ nhàng nói: "Ta cũng đã làm huynh ấy tức giận. Khi Tịch Vô trở lại, chúng ta sẽ cùng nhau tìm gặp huynh ấy và xin lỗi."

Lê Tô Tô cười khúc khích. Khi gió nhẹ thổi qua, chàng nhìn xuống nàng.

Thấy nàng hơi ngẩng đầu nhìn chàng, đôi mắt trong veo sáng ngời, như chứa đầy ánh trăng trên bầu trời... đẹp đến kinh tâm động phách.

Chàng khẽ nhướng mi, rồi nhẹ nhàng nói: "Chúng ta làm lại từ đầu, lần này, nàng có thể không vì bất kỳ ai khác mà toàn tâm toàn ý yêu ta không?" Hỏi bằng giọng khẽ thầm gần gũi như vậy khó tránh khỏi ái muội khiến người ta động lòng. 

Lê Tô Tô đột nhiên cảm thấy miệng cực kỳ khô khốc, đại não lại chậm rãi sưng lên, thậm chí nói không nên lời, chỉ là nhìn vào mắt chàng, theo bản năng ừ một tiếng.

Thương Cửu Mân đột nhiên cúi đầu hôn lên môi nàng, cọ nhẹ lên môi nàng, hơi thở giữa môi và răng vô cùng nóng bỏng.

Ống tay áo của chàng ẩm mát, nhưng hơi thở của chàng lại nóng bỏng khiến nàng chút nào không chịu nổi, rên rỉ một tiếng, cả người mềm nhũn thành một vũng nước.

Hơi thở của Thương Cửu Mân ngày càng nặng nề, cơ thể chàng càng ngày càng đè lên người nàng. Lực trên tay càng lúc càng lớn, chỉ khi nghe thấy giọng nói của nàng, chàng mới bừng tỉnh như vừa tỉnh giấc mộng, động tác đột ngột dừng lại. Chàng từ từ mở đôi mắt bối rối, phải cố gắng rất nhiều mới rời khỏi đôi môi và hàm răng ngọt ngào của nàng.

Đôi mắt Lê Tô Tô mơ hồ như sương nước, ánh mắt như tơ, đôi môi khẽ mấp máy, lời sắp nói ra vô cùng quyến rũ.

Thương Cửu Mân nhìn nàng, ánh mắt càng ngày càng tối, khiến trên trán lấm tấm mồ hôi mịn, hơi thở cũng rối bời.

Ngay khi cơ thể nóng bỏng của chàng rời đi, Lê Tô Tô đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, và những suy nghĩ trong đầu nàng trở nên rõ ràng hơn.

Nàng vội vàng ngồi dậy, vươn tay chỉnh lại quần áo, nhịp tim chậm rãi bình tĩnh trở lại, điệu bộ có chút lúng túng.

Thương Cửu Mân ngồi thẫn thờ một lúc vẫn không kìm nén được suy nghĩ trong lòng, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Sắp khuya rồi, nàng đi nghỉ đi, ta về đây."

Lê Tô Tô vừa nghe lời này lập tức khó chịu, sao có thể dụ hoặc như vậy, nàng có chút oán hận nói: "Được, chàng tự muốn làm chính nhân quân tử, không thể nuốt lời!"

Bên cạnh hắn có một khối ôn hương như ngọc thế này, vừa lại nếm thử lần đầu, cho dù có trầm ổn thanh lãnh đến đâu, làm sao có khả năng không bị phân tâm? Khi Thương Cửu Mân nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của nàng, chàng gần như không thể đứng yên. Nhưng đối mặt với lời cảnh cáo nghiêm túc của sư phụ, đêm nay chàng vẫn không dám chọc giận nhạc phụ tương lai trên lãnh địa của Hành Dương Tông. Vì muốn cưới được nữ nhi tôn quý của trưởng môn, chỉ có thể chờ đợi hồi âm của Cù trưởng môn ngày mai.

Hai tay ôm lấy nàng mảnh khảnh eo, giữa lông mày hôn nàng một nụ hôn an ủi : "Đêm nay trước tiên làm quân tử, từ sau chỉ làm phu quân."

Ánh ban mai mờ nhạt.

Núi Trường Trạch luôn bị mây mù bao phủ, nhưng hôm nay là một ngày thời tiết tốt hiếm có. Sương mù tan dần, dần dần lộ ra một khung cảnh tràn ngập mùa xuân. Chim hót ríu rít trên cành, Tang Hải dẫn đầu một hàng đệ tử Tiêu Dao Tông ngẩng cao đầu, vô cùng vui mừng và kiêu hãnh. Họ xếp thành một hàng, mang theo những khay đầy ngỗng gỗ, quà tặng, v.v. và đi qua hành lang dài dưới con mắt của các đệ tử Hành Dương Tông.

Diêu Vi không thể không hỏi: "Những đệ tử của Tiêu Dao Tông đang làm gì, nghi thức pháp thuật nào vậy?"

Tề Việt nói: "Sư tỷ, ngươi thật đúng là cái gì cũng không nghe thấy chuyện bên ngoài. Mấy ngày trước, Triệu Du chưởng môn đến Hành Dương Tông cầu hôn cho đồ đệ, nghe nói sư phụ đã đồng ý hôn sự của Tô Tô và Thương Cửu Mân. Không, Tiêu Dao Tông họ hôm nay đến hạn chót."

Diêu Vi ngơ ngác, "Hạn chót?"

Tề Việt: "Là vì định thời gian ngày lành kết hôn."

Diêu Vi kinh ngạc gật đầu: "Đã định sớm như vậy, chúng ta cùng tham gia đi."

Lúc này, Lê Tô Tô và Thương Cửu Mân, một cặp vợ chồng chưa cưới đang định tham gia cuộc vui, đã bị Cù trưởng môn xua đến hồ Thiên Trì, họ đang thong thả đi dạo bên bờ hồ Thiên Trì nắm tay nhau.

Lê Tô Tô nhìn Thương Cửu Mân, người luôn mỉm cười, và cố tình hỏi: "Thương Cửu Mân, thế giới rất rộng lớn, chàng có thể đi bất cứ đâu. Bây giờ chàng là người tu hành và chàngđã sống lâu hơn người bình thường. cả đời bị khổ sở cứu tiên vấn đạo, trong đời giết yêu ma phiền phức, không bằng làm hoàng đế uy nghiêm của chàng ở nhân gian, mỗi ngày sống cuộc sống của người khác hầu hạ chàng, chẳng phải là phúc sao?"

Thương Cửu Mân cố nén nụ cười trên môi, giả vờ suy nghĩ nghiêm túc.

"Cứ như vậy, quả thực là thua thiệt. Nhưng có nàng cùng ta đồng cam cộng khổ, chỉ sợ mùi vị của sự thua thiệt này sẽ rất ngọt ngào."

Lê Tô Tô vẻ mặt chán ghét, "Lời nói của ngươi nhất định có vị chua."

Thương Cửu Mân quay đầu lại và nghiêm túc nhìn nàng.

"Tô Tô, ta chưa từng hối hận khi yêu nàng. Bây giờ nghĩ lại, chỉ tiếc chúng ta gặp nhau quá muộn, thời gian cũng không quá trùng hợp, đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian."

Lê Tô Tô bất đắc dĩ cười cười, "Không phải bây giờ chúng ta đều đang sống tốt sao, đến lúc đó cũng chưa muộn. Thương Cửu Mân tiểu sư đệ, chàng nên vừa lòng."

Thương Cửu Mân nghiêm túc lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối: "Không đủ. Trước đây ta muốn ở bên nàng cả đời, tương lai cũng sẽ ở bên nàng. Không chỉ trên thế giới, không chỉ ở Hành Dương Tông, mà là một ngày nào, ta muốn cùng nàng du ngoạn tam giới tứ châu, sáng tối nhìn thấy hết thảy núi sông thế gian này."

Lê Tô Tô ngạc nhiên nhìn Thương Cửu Mân.


Editor: Lúc ban đầu, mình dịch fic này tưởng là sẽ ít H thôi, là câu chuyện ngọt ngào giữa na9 và nu9. Ai dè khi nhận bản full thì nửa chap rất liên quan nhưng cuối chap là H. Muốn dịch fic nào đó đỡ mất máu nên chọn fic này, ai dè lại dịch toàn fic có H. Buồn của tui không chứ!

Chương sau H cháy như cách viên phòng của anh chị trong phim nhé. Tác giả còn để image ngược để khỏi dịch, nhưng mình vẫn lật được ngược và dịch ngon ơ. Đọc xong là hiểu tại sao tác giả phải làm thế luôn...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top