Chương 3.1: Ngũ bách niên chi luyến
BGM: Mỹ Lệ Thần Thoại (美丽的神话) - Tôn Nam ft Hàn Hồng
Tiểu đội bắt yêu gồm ba người tách ra, Công Dã Tịch Vô có trách nhiệm dụ dỗ lại bị Dạ Mị đánh bị thương. Công Dã Tịch Vô bị thương được Mạt Nữ cứu đi. Thương Cửu Mân nhận được lời cầu cứu giằng co với Ma thần do Dạ Mị ngụy trang ở ngoài thành. Lê Tô Tô lo lắng đuổi theo, trên cổ tay hai người quấn dây tơ hồng.
------------------
Đêm đen kìn kịt rất nhanh đã đến, dựa theo kế hoạch bắt yêu mà bọn họ đã quyết định, Công Dã Tịch Vô nhận trách nhiệm dụ dỗ yêu quái hiện thân. Lê Tô Tô phụ trách tiếp ứng ở giữa thành phố; Thương Cửu Mân phụ trách cầm chân yêu quái trong thành, phòng ngừa Dạ Mị thoát khỏi kinh thành Cảnh quốc gây tai họa nơi khác.
Trăng lên giữa trời, chú Truyền Âm của Công Dã Tịch Vô cùng bay đến trước người Thương Cửu Mân.
"Trong thành gặp Dạ Mị, nó đã trốn thoát."
Dặn dò Lê Tô Tô án binh bất động trước, còn hắn đi truy tung, Thương Cửu Mân một đường đuổi theo thành phía nam.
Cảnh giác quan sát bốn phía, Dạ Mị kia ẩn núp trong bóng đêm thật sâu, thật sự làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Bỗng nhiên, một trận hàn ý từ sau lưng dâng lên, Thương Cửu Mân cả người cứng đờ, quay đầu lại nhìn lại, lại cái gì cũng không có. Nhưng Thương Cửu Mân lần thứ hai nghe thấy thanh âm khiến hắn sởn tóc gáy kia.
"Bắt yêu trừ tà, ngươi cảm thấy rất thú vị sao?"
Thương Cửu Mân kinh hãi, mồ hôi lạnh trong nháy mắt thấm ướt quần áo của hắn, một đoàn hắc khí không ngừng vờn quanh hắn, phất phất lưu động.
Thương Cửu Mân đánh ra một cỗ linh lực màu bạc, muốn đánh tan nó, hắc khí kia một lần nữa tụ hợp lại, phát ra tiếng cười quái dị lạnh như băng.
"Như thế nào, ngươi cứ nghĩ chỉ như vậy làm cho ta biến mất sao?"
Khi Thương Cửu Mân mở miệng, thanh âm nhịn không được phát run: "Ngươi muốn thế nào? "
Thanh âm kia ở bên tai chợt xa lúc gần, như hình với bóng.
"Ngươi đến tột cùng khi nào mới có thể thấy rõ, con đường duy nhất đã định của ngươi."
Thương Cửu Mân bình phục hô hấp, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: "Con đường gì?"
"Ngươi không thừa nhận cũng vô dụng, trốn không thoát. Ngươi từ khi sinh ra số mệnh đã như thế, chỉ có thể..."
Âm cuối Dạ Mị chuyển thành một tiếng kêu thảm thiết sắc bén, ánh sáng từ kiếm Nam Chi phát ra, đâm thủng hắc vụ.
Dạ Mị bị kiếm Nam Chi xuyên qua, từ giữa không trung rơi xuống đất, không động đậy. Sợi tơ đỏ trên cổ tay Thương Cửu Mân chạm vào Dạ Mị, nhanh chóng quấn quanh, trói Dạ Mị cực chắc.
Ánh mắt Thương Cửu Mân lạnh như băng, từng bước đi lên phía trước, từ trên người Dạ Mị rút ra Kiếm Nam Chi đầy máu. Với một cái búng tay, kiếm Nam Chi động tiếng du dương, ánh sáng bao quanh kắp thân kiếm.
Hắn liếc mắt nhìn Dạ Mị đang hôn mê, nhẹ nhàng phun chữ: "Không có gì là định trước. Con đường phía trước, do ta tự chọn."
Trong rừng sâu xa xa, Tự Anh ảo não nhìn, lắc mình biến mất trong bóng đêm.
-Thương Cửu Mân? Lê Tô Tô vẫn lo lắng đi theo, xa xa nhìn thấy linh quang đại thịnh. Sợi tơ đỏ trên cổ tay phảng phất quấn lấy đồ vật, càng là khẩn cấp chạy về phía Thương Cửu Mân mà đến.
Thần sắc lạnh như băng của Thương Cửu Mân trong nháy mắt lui đi. Hắn xoay người, nhìn Lê Tô Tô khẩn trương chạy về phía mình.
Lê Tô Tô tim đập như trống, sợ hắn phát hiện ra cái gì đó, cuối cùng vẫn thăm dò hỏi một câu: "Tơ Hồng mới có phản ứng! Ta liền vội vàng đuổi theo, đệ không sao chứ--"
Lời Lê Tô Tô đột nhiên dừng lại, Thương Cửu Mân giang hai tay ôm lấy nàng. Lê Tô Tô nhất thời hóa đá.
"Ta không sao... Có nàng ở đây, ta sẽ không sao đâu. "
Xa xa, Công Dã Tịch Vô cước bộ vội vàng chạy tới đột nhiên dừng lại. Hắn cứng đờ tại chỗ, không cách nào tiến về phía trước, cũng không cách nào lui về phía sau, nhất thời lại không biết mình nên đi đâu.
Gió đêm mát lạnh thổi qua, Lê Tô Tô nhịn không được dựa vào bả vai Thương Cửu Mân một hồi. Thân thể mềm mại nằm sấp trên lồng ngực Thương Cửu Mân, hai tay vòng quanh cổ hắn.
Công Dã Tịch Vô chỉ cảm thấy ánh mắt tựa như bị cái gì đó làm bỏng, ôm vết thương trên vai mình, hốt hoảng chật vật xoay người rời đi.
Qua hồi lâu, Lê Tô Tô hít sâu một hơi, kéo cánh tay Thương Cửu Mân xuống, đỏ mặt trừng hắn. "Không có việc gì thì mau trở về, ta đều muốn mệt chết. Đúng rồi, phải truyền tin cho Công Dã sư huynh, nói cho huynh ấy biết yêu quái đã bắt được rồi."
Ý cười trên khóe miệng Thương Cửu Mân không nén xuống được, "Được, ngày mai chúng ta cùng nhau vào cung, đem yêu quái bắt được giao cho Diệp Thanh Vũ, đi lấy vảy Hộ Tâm. "
Ánh mặt trời chiếu vào lụa lụa rủ xuống, đường tiêu cắt xuống đêm hôm trước đã nở rộ, nhụy hoa trắng trải rộng khắp cành cây, trong phòng chuyển ra hương thơm nhàn nhạt.
Diệp Thanh Vũ đẩy cửa sổ ra, không khí ẩm ướt. Mặt trời vừa mọc, đường nét cung điện hoàng cung không quá rõ ràng, nhà cửa nằm sương mù, mơ hồ mà tái nhợt.
Lê Tô Tô đưa một tờ giấy bùa đến trước mặt Diệp Thanh Vũ, trong địa đồ trên bùa vẽ hai con yêu quái.
"Hai con Dạ Mị kia phong ấn trong phù chú này."
Diệp Thanh Vũ tiếp nhận, rũ mắt nhìn một lát, "Cho nên nó thật sự không có quan hệ gì với Phiên Nhiên đúng không?"
Thương Cửu Mân đối diện với ánh mắt Diệp Thanh Vũ, thần sắc không đành lòng.
"Nó có thể đọc tâm giải ý, biến ảo bộ dáng trong lòng người mong đợi, cho nên..."
Mí mắt Diệp Thanh Vũ khẽ run rẩy, gật gật đầu, từ trong ngực lấy ra vảy Hộ Tâm.
"Cô hiểu rồi. Nếu bắt được yêu quái, Cô cũng đã đến lúc thực hiện lời hứa. Vảy Hộ tâm, hai người cầm đi. "
Thương Cửu Mân tiếp nhận vảy Hộ Tâm, nhẹ nhàng vuốt ve, trên vảy hộ tâm còn lưu lại dấu vết bị Diệt Hồn Đinh đụng ra.
"Ngày sau có cơ hội, ta cùng Tô Tô lại đến thăm ngươi."
Diệp Thanh Vũ chỉ cười, "Các ngươi muốn trở về, cũng không cần gấp vào lúc này. Tiên môn thanh u, hôm nay chính là tết lạnh hàng năm của Cảnh Kinh, trong thành tất nhiên náo nhiệt, các ngươi đi dạo một chút rồi đi về. "
"Thương Cửu Mân, lúc này đây đối xử tốt với tỷ, đừng làm mất tỷ ấy nữa."
Thương Cửu Mân gật gật đầu. Cùng một ngày hai người đều mất đi người mình yêu cũng không cần nhiều lời. Chẳng qua hắn là mất mà lấy lại được, Diệp Thanh Vũ còn đang khổ sở thủ hồi ức tiếp tục chờ đợi xa vời.
Đường phố Cảnh Kinh đã lâu không thấy náo nhiệt, mọi người đánh chiêng đánh trống chạy đi hô hào.
"Yêu quái đã bị trừ! Yêu quái đã bị trừ!"
Đám đông nhộn nhịp, người dân trên đường phố thường đeo mặt nạ, hoặc mặc da thú, ăn mặc như ma quỷ, dã thú, la sát, ma quỷ.
Các tiểu thương hai bên đường nối đầy nhau, nhiệt tình quát lớn.
Thương Cửu Mân và Lê Tô Tô sóng vai đi, cảnh tượng trước kia còn rõ ràng trước mắt, mảy may vẫn chưa thay đổi, điều này làm cho tư vị trong lòng Thương Cửu Mân khó tả.
Đi đến bên cạnh quầy mặt nạ, hắn thấy được hoa văn mặt nạ quen thuộc, cầm lấy một cái mặt nạ, đeo trên mặt Lê Tô Tô so sánh.
"Không nghĩ tới, nhiều năm trôi qua như vậy, cứ đến lễ hội này, vẫn náo nhiệt y như trước."
Thương Cửu Mân cách mặt nạ nhìn Lê Tô Tô, Lê Tô Tô đột nhiên chuyển ánh mắt.
"Chúng ta đi phía trước xem một chút đi."
Lê Tô Tô tháo mặt nạ ra, đặt ở trên tay Thương Cửu Mân, xoay người rời đi.
Thương Cửu Mân cuống quít đuổi theo.
Hai người cứ như vậy dạo chơi trên đường một ngày, vẫn đi đến khi màn đêm buông xuống. Trên đường dài tiếng người huyên náo, một đường quầy hàng kéo dài đến mức nhìn cũng không thấy điểm cuối. Phàn phu tục tử, gánh hát tung hứng, ở trên rất nhiều quầy hàng còn có rất nhiều đèn lồng hình thù kỳ quái, nhìn qua đặc biệt náo nhiệt.
Bộ dáng Thương Cửu Mân sinh ra quá đẹp. Mặc dù quần áo đơn giản, nhưng nhìn lên một thân phong thái như tiên giáng trần, cử chỉ vui mắt, không nói lời nào cũng có vẻ rất chiều nhà gái. Tuy nhiên bởi vì hắn lôi kéo Lê Tô Tô, cũng không có tính toán tiến thêm một bước.
Chậm rãi đi, Thương Cửu Mân đột nhiên dừng lại trước một quầy hàng, kéo tay nàng lên chỉ về phía đường hồ lô đỏ tươi, "Nàng có muốn ăn hay không? "
Lê Tô Tô nhìn về phía đường hồ lô mùi thơm xông vào mũi, nàng lắc đầu, thấp giọng cự tuyệt, "Không cần..."
Xung quanh cho dù tiếng ồn ào cũng có thể nghe rõ thanh âm của nàng, trong lúc nhất thời nơi này giống như bị ngăn cách một tầng thiên địa, yên tĩnh đến chỉ cảm thấy thời gian đều đình trệ không tiến.
Thương Cửu Mân nghe vậy im lặng đứng hồi lâu, vẫn dắt nàng tiếp tục đi về phía trước, giống như vừa mới cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Lê Tô Tô đi theo hắn cả đường, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi một câu, "Các ngươi trước kia ở Cảnh Kinh, cũng là ra ngoài dạo chơi như vậy sao? "
Thương Cửu Mân nghe vậy chậm chạp không mở miệng trả lời, Lê Tô Tô cho rằng hắn không nghe thấy, hắn lại nói:
"Năm trăm năm trước cùng một buổi tối, chúng ta là lần duy nhất vui vẻ như vậy. Sau đó, ta phạm phải một sai lầm lớn không thể tha thứ làm tổn thương trái tim nàng. Nàng chết đi, ta liền chạy tới sông U Minh tìm nàng suốt năm trăm năm. Đây cũng là lễ Ném tuyết thứ hai ta trải qua. Lễ Ném tuyết của Cảnh Kinh mỗi lần đều cực kỳ náo nhiệt trong năm. Nàng hẳn là sẽ thích..." Từ bình thản, lại không hiểu sao lộ ra vài phần hoang vu.
Có lẽ đối với nàng mà nói, mười năm bế quan cùng lắm chỉ là thế gian lác đác mấy năm trôi qua. Nhưng đối với hắn mà nói, lại là tròn năm trăm năm trăm năm. Hắn một mình ở sông U Minh, tìm nàng thời gian dài như vậy.
Thời gian quá dài, dài đến mức có thể quên hết thảy, thậm chí quên mình là ai, hắn làm sao dựa vào từng chút từng chút hồi ức chịu đựng được?
Sẽ cô đơn và tuyệt vọng như thế nào, nàng sẽ không bao giờ tưởng tượng.
Nếu đổi lại là nàng, nàng tất nhiên sẽ phát điên...
Nàng đột nhiên dừng lại và không thể đi bộ nữa.
Thương Cửu Mân thấy nàng không đi, cũng cùng dừng lại, nhìn nàng im lặng không nói, đôi mắt không còn nửa điểm thâm trầm, chỉ còn lại nghiêm túc.
Hốc mắt nàng hơi chua xót, nhẹ giọng nói: "Thương Cửu Mân, ta đói bụng, muốn ăn kẹo hồ lô kia..."
Lúc đó hai người đã đi ra một khoảng chút, người tới người đi lại lại rất nhiều, qua lại ít nhiều có chút phiền toái. Vừa mới hỏi nàng lại nói không cần, hiện tại lại muốn ăn, không phải là tự tìm việc cho mình sao?
Nhưng Thương Cửu Mân nghe vậy lại rất vui mừng. Mặt mày hắn xưa nay lạnh lùng lúc này nhiễm ý cười, lúc này kéo tay nàng trở về, mua cho nàng hai chuỗi.
Lê Tô Tô ăn một chuỗi một nửa, cầm một chuỗi do dự khác một hồi lâu, đưa tay kéo ống tay áo kéo Thương Cửu Mân. Thấy hắn cúi đầu nhìn lại, vội vàng mở miệng nói: "Ta ăn không được nhiều như vậy, ngươi cũng nếm thử..." Nàng ít nhiều có chút đuối lý, ý đồ dùng lời che dấu hành vi lãng phí mình chỉ ăn một chuỗi liền không muốn ăn.
Thương Cửu Mân nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên đưa tay ôm eo nàng, ôm nàng đến trước người, cúi đầu khẽ hôn một chút trên cánh môi nàng.
Lê Tô Tô nhìn vẻ mặt hắn ngẩn người. Hơi thở nam tử trong trẻo dần dần ập tới, hắn rời đi một lát lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên, từng chút từng chút cực nhẹ ôn nhu.
Trái tim nàng bị mắc câu, nhảy nhót liên tục. Đường hồ lô trong tay không biết rơi xuống đất ở đâu, nàng hơi khẽ giương chân đưa tay ôm cổ chàng, bắt đầu đáp lại chàng từng chút một.
Thương Cửu Mân đưa tay vuốt ve sau đầu nàng, cánh môi quấn lấy mút mút. Đầu lưỡi của hắn nhẹ nhàng dò xét vào, giống như đang chậm rãi nhấm nháp vị ngọt ngào giữa môi và răng cô.
Lê Tô Tô chỉ cảm thấy tất cả tiếng ồn ào chung quanh đều biến mất bên tai, chỉ có môi và răng chàng quấn quýt, ôn tồn triền miên mê người trầm luân.
Editor: Chương sau có H
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top