4.

Nhìn Jeon Jungkook đang ở trước mặt chìa tay đợi mình, Kim Ami dù có quê độ đến mấy cũng không có đủ can đảm nắm lấy tay anh.

Cô quay mặt sang hướng khác, nhanh chóng nhặt những tờ tiền vương vãi trên mặt đất rồi chậm rãi đứng dậy mà không cần sự giúp đỡ của Jeon Jungkook.

Thấy cánh tay đang chơi vơi giữa không trung mà không một lời đáp lại, Jungkook đành rụt rè thu lại, sau đó nở một nụ cười. Ánh mắt chất chứa bao nỗi nhớ nhung suốt mấy tháng qua, nhẹ nhàng nói:

"Em vẫn khoẻ chứ."

Kim Ami dường như không thay đổi gì. Mỗi đêm trên người đồ lấp lánh hàng hiệu, vẻ ngoài lúc nào cũng được trau chuốt kĩ càng. Dù chỉ là một nhân viên quán bar, nhưng Jungkook nghe Hoseok bảo rằng số ngày cô nghỉ ngơi để chữa lành còn nhiều hơn cả những ngày đi làm.

Đối với câu hỏi của Jungkook, cô mím môi gật đầu. Điều cô muốn biết hơn là mấy tháng qua anh đã làm gì? Diện mạo của Jungkook sau một thời gian dài không gặp đột nhiên trở nên thay đổi rất nhiều, nhiều đến mức bản thân cô cũng không thể nào thích nghi kịp.

Quả đầu dừa ngày nào cũng đã nuôi dài rồi để thành hai mái, những hình xăm nhỏ lưa thưa ngày trước giờ cũng đã được phủ kín lên một cánh tay. Lại còn... rất giống như một người giàu có.

"Anh đưa em về."

"Không cần, tôi có thể tự về."

Vừa dứt câu, chiếc Taxi Ami vừa ngoắc vào đã dừng lại trước mặt. Sự xuất hiện của Jungkook trước mặt cô ngày hôm nay xem như vô ích . Cô căn bản không ngó ngàng đến anh, nhanh chóng bước lên taxi rồi rời đi.

Trời khuya, ngoài tiếng gió rít và lưa thưa vài tiếng xe qua lại, Jungkook còn có thể nghe rõ nhịp thở của chính bản thân mình.

Dưới anh đèn vàng mờ nhạt chiếu xuống mặt đường, anh hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói:

"Anh đã rất nhớ em."

.....

"Còn em thì sao."

Còn em có cảm thấy nhớ anh như cái cách mỗi ngày anh đều trải qua hay không.

Tiếc là người kia đã khuất xa còn chưa nghe thấy. Jungkook chỉ có thể đem nổi nhớ ấy gói gọn trong lòng. Sau cùng cũng buồn bã rời khỏi đó.

Ngày hôm sau, Kim Ami không muốn đi làm. Với số tiền mà gã  kia vứt cho cô hôm qua, cô muốn dùng nó để chữa lành cho mình vài hôm.

Nghĩ thế người kia ở trên giường mệt mỏi cầm lấy điện thoại, gửi một tin nhắn cho Jung Hoseok.

"Hôm nay em xin nghỉ, khi nào có tâm trạng sẽ đi làm lại."

Jung Hoseok ở đầu dây bên kia nhận được tin nhắn còn tự nhủ rằng con nhỏ này không biết là chủ của mình hay là nhân viên. Nhưng với tính cách của Ami, gã không còn cảm thấy lạ. Sau đó gửi lại một dấu like xem như là đồng ý.

Tầm trưa, Ami rời giường rồi ăn uống qua loa.
Cô căn bản không nghĩ nhiều đến Jungkook, kể cả sự xuất hiện của anh vào đêm hôm qua.

Trong lúc ăn, đột nhiên bên ngoài có người giao hàng gõ cửa, nhớ rõ ràng mấy hôm nay không có đặt quần áo hay mỹ phẩm. Tuy nhiên khi nghe lời người giao hàng nói rằng đây là quà tặng được gửi đến, Ami cũng bất đắc dĩ nhận lấy.

Nhìn hộp đồ có kích thước tầm hai gang tay, tò mò không biết bên trong là gì. Địa chỉ được gửi đi tuy không rõ lắm, nhưng tên người gửi là Jeon Jungkook.

Sau cùng Kim Ami cũng nhanh chóng mở ra.

"Ối mẹ ơi."

Tròng mắt Kim Ami sáng rực, chiếc túi Dior vừa mới ra mắt cách đây vài hôm không ngờ lại được gửi đến. 

"Nhưng mà, Jeon Jungkook có đủ tiền mua nó ư?"

Kim Ami suy nghĩ, sau đó cứ nghi ngờ rằng đây là hàng nhái. Nhưng sau khi check lại mã vạch ở trên túi, cô mới ngỡ ngàng khi biết được giá tiền thật sự của nó.

Kim Ami ngẫm lại, sự xuất hiện đột ngột của Jungkook cho cô cảm giác như thể anh đã lột xác trở thành một người hoàn toàn khác trước đây. Kể cả chiếc túi vừa được gửi đến cũng không phải là giá rẻ.

Và đối diện với ánh mắt si tình của anh vào tối qua, cô chắc rằng Jungkook vẫn còn yêu cô rất nhiều. Nhưng nếu thật sự là như vậy, thì để xem anh làm được gì, có cho cô được nhiều hơn những thứ cô muốn hay không.

Buổi tối, Ami đến PERSONA chơi, tay đeo túi xách Dior vừa mới nhận được sáng nay, cơ thể mảnh mai mặc một chiếc váy body ôm sát, tóc xoăn thả dài, vô cùng quyến rũ bao nhiêu ánh mắt của những gã đàn ông tại đó.

"Cuộc đời làm chủ, tôi chưa bao giờ thấy nhân viên xin nghỉ phép rồi lại đến nơi mình đang làm chữa lành."

Ami nhếch môi, nhận lấy ly rượu từ tay Jung Hoseok nhấp một ngụm.

"Trước khi làm nhân viên ở đây, em là khách quen đấy anh quên à."

Jung Hoseok nói thêm vài câu, sau đó cũng quay vào trong để cho Kim Ami thoải mái cùng bạn bè.
Trong lúc cô vô tư đứng lắc lư giữa sân khấu lớn cùng vài cô bạn, không hề để ý đến phía ngoài cửa, có hai bóng dáng bước vào.

Min Yoongi cùng Jungkook vừa ngồi xuống. Bao nhiêu ánh mắt của những cô gái xung quanh đều đổ dồn vào hai người bọn họ.

Jungkook mắc áo sơ mi đen, tháo ra hai cúc phía trên cùng. Mái tóc được vuốt lên gọn gàng, trên vành tai điểm vài chiếc khuyên nhỏ vô cùng điển trai. Ngay cả khi nhân viên mang ra hai ly rượu, anh còn không ngại ngùng nháy mắt một cái.

"Có thấy ai quen thuộc đứng ở kia không."

Nghe Yoongi hỏi, Jungkook gật đầu, từ khi bước vào đã đem dáng hình nhỏ bé kia thu vào tầm mắt chẳng lẽ còn không thấy hay sao.

Tay anh cầm lên một điếu thuốc, từ tốn châm lửa rồi phả ra một làn khói trắng. Để mặc cho Yoongi đang được bồi rượu và chăm sóc bởi một cô gái nào đó, Jungkook uống cạn ly rượu, rồi từ từ đứng dậy tiến về phía Kim Ami.

Min Yoongi nhìn theo bóng lưng của người kia, ánh mắt chán chường trước gã đàn ông từ phía xa đang vô cùng say đắm Kim Ami như không còn để ý bất kì điều gì xung quanh nữa.

"Sao lại có một người dại gái như thế này vậy."

Mặc dù Yoongi nghĩ vậy, nhưng Jungkook đã ra ngoài bương chải nữa năm, chắc chắc không thể không có ý đồ gì.

Bản thân Kim Ami đã ngà ngà say vì rượu, hai má ửng hồng, hôm nay cô uống đặc biệt nhiều hơn mọi ngày, nhưng vẫn hết sức nhiệt tình mà nhảy.

Trong lúc còn đang đắm chìm vào tiếng nhạc xập xình đến mức chói tai cô thấy Jeon Jungkook với dáng vẻ phong lưu hiện ra trong tầm mắt, một tay cầm lấy tay cô, từ tốn đặt lên một nụ hôn kiểu pháp.

"Tiểu thư, có muốn nhảy cùng anh không?"

Bộ dạng của Jungkook bây giờ chẳng hề giống một kẻ nghèo hèn trước đây. Kim Ami mặc dù từng chán ghét điều đó từ anh, nhưng đối với hiện giờ, cô sẽ không từ chối mà gật đầu.

Jungkook đặt hai tay lên eo cô, còn hai bàn tay nhỏ cũng nhanh chóng đặt lên vai anh. Trên bản nhạc vừa sôi động nhưng cũng đầy sự ma mị kia cả hai cùng nhau tận hưởng. Jungkook say đắm như lạc vào thế giới thần tiên, chỉ tiếc rằng bây giờ cả hai không phải là người yêu, không thể hôn cô thật sâu một cái.

Kim Ami không ngại khi nhìn thẳng vào mắt anh, điều đó lại càng làm anh trở nên mê muội.
Người đàn ông vừa ôm eo, động tác nhảy đã ngưng lại từ lúc nào, đôi môi anh áp sát vành tai trước mắt, trên hơi thở còn vương lại mùi thuốc lá.

"Anh đã rất nhớ em."

Kim Ami không phải lần đầu tiếp xúc với Jungkook ở khoảng cách gần. Nhưng sau bao ngày tháng gặp lại cô có hơi e ngại, dù vậy, nếu anh cho cô được những thứ nhiều hơn bản thân cô có, cô cũng sẽ không từ chối.

Cứ như thế cho đến khi bản nhạc kết thúc, anh luyến tiếc buông tay khỏi eo cô. Chỉ mong có vậy rồi Jungkook rời đi, nhỏ giọng nói:

"Cảm ơn tiểu thư, vì đã đồng ý nhảy cùng anh."

Nói rồi, Jeon Jungkook quay trở lại bàn rượu như chỉ cần có bấy nhiêu đó. Kim Ami nhìn theo anh, cảm giác luyến tiếc khó tả, cũng không nghĩ rằng Jungkook sẽ rời đi nhanh như thế. Nhưng Kim Ami sau đó cũng quay trở lại bàn rượu uống thêm vài ly.

Cho đến lúc quán bar đã vắng bớt người nhưng tiếng nhạc xập xình vẫn chưa hề giảm bớt. Vài cô bạn thân của cô đã ra về từ trước. Đôi môi đỏ nhấp cạn ngụm rượu cuối cùng, tay cầm túi xách Dior vừa được tặng sáng nay, chậm rãi tiến đến bàn rượu của Jeon Jungkook.

Min Yoongi đã về từ lâu, và trước giờ luôn luôn là người về trước. Xung quanh Jungkook bây giờ hiện không có ai, anh thích thú đưa mắt nhìn Kim Ami đã chớm say bước về phía mình, tấm lưng rộng lớn ngã ra ghế, mong chờ hành động tiếp theo của Ami.

Bất ngờ là, cả cơ thể nhỏ bé nhẹ nhàng ngồi lên đùi anh. Hai tay choàng qua chiếc cổ còn thơm hơn hương bạc hà.

"Ọccc"

Không nhanh không chậm, cô đem hết rượu từ trong cơ thể đổ lên người anh.

Jeon Jungkook đơ mặt, với bao ánh nhìn xung quanh, Kim Ami như vậy đã ói lên người anh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top