🔥Chương 66: Ánh mắt kia... sắp kéo thành tơ rồi còn gì!

"Chào mọi người." Lâm Khước Li ôm A Tuyết, gượng cười chào hai người kia.

A Vũ phản ứng lại, dừng một chút rồi nói: "Chúng ta là tộc nhân của A Tuyết, ta tên là A Vũ, còn muội ấy là A Lâm. Chúng ta đến để cùng A Tuyết đi Vạn Kiếm môn tham gia đại hội tỉ thí..."

Lâm Khước Li lập tức hiểu ra: "À à... ra là vậy!"

Vậy thì tốt quá rồi!

Lâm Khước Li nhéo nhéo má A Tuyết, vẻ mặt vô cùng vui mừng.

Có nhiều người quan tâm đến A Tuyết như vậy, thật sự là điều tốt!

A Vũ nói tiếp: "Hiện giờ còn ba ngày nữa là đến đại hội, trong ba ngày này chúng ta sẽ ở lại Dung Thành chờ đợi. A Tuyết cũng có thể nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, để chuẩn bị cho đại hội."

A Lâm tiếp lời: "Đúng vậy! Hơn nữa, vừa hay ngày mai còn có lễ hội hoa đăng, có thể đi chơi một chuyến đó."

Lễ hội hoa đăng?!

Đôi mắt của Lâm Khước Li lập tức sáng rực: "Lễ hội hoa đăng có gì vui không?"

A Lâm thầm nghĩ, tôn thượng quả nhiên vẫn như trước, vẫn thích chơi như vậy.

"Vui lắm chứ, có rất nhiều quán ăn nhỏ, rồi trò đố đèn, còn có thể thả hoa đăng nữa." A Lâm liếc nhìn Hạ Lan Tuyết, mỉm cười nói: "Nói chung là rất thích hợp để đi cùng người mình thương."

Hạ Lan Tuyết hơi khựng lại.

Lâm Khước Li chẳng hề để ý, chỉ gật đầu lia lịa, hưng phấn xoa tay: "Được được được! Vậy có cần chuẩn bị gì không?"

Hạ Lan Tuyết nói: "Trước hết, phải đưa ngươi đi mua mấy bộ quần áo đã."

"Hửm?"

Lâm Khước Li cúi xuống nhìn lại quần áo trên người mình, từ lúc xuyên thư đến giờ, nhờ có thuật pháp làm sạch, cậu vẫn mặc bộ... đồng phục cũ.

Bộ đồng phục này chất lượng rất tốt, theo cậu lăn lộn bao lâu nay chỉ rách có mấy lỗ nhỏ.

Cũng may đây là tu tiên giới, mà hiện giờ lại đang là mùa hè nên mọi người cũng chẳng thấy việc ăn mặc hơi lôi thôi là vấn đề gì. 

Dù sao thì bọn người của Hợp Hoan Tông còn ăn mặc kiểu "rách rưới" hơn nhiều!

Nhưng nếu định đi dự một lễ hội lớn như lễ hội hoa đăng thì đúng là nên mua vài bộ đồ mới thật.

A Vũ và A Lâm vì đi đường mệt mỏi nên trở về phòng nghỉ trước.

Còn Hạ Lan Tuyết thì ôm lấy Lâm Khước Li bằng một tay, tay kia nắm tay A Tuyết, cùng nhau đi ra chợ.

Khi vào cửa hàng quần áo, chủ quán rất nhiệt tình giới thiệu một loạt trang phục, nhất là khi... cả ba người này đều có ngoại hình cực kỳ xuất chúng.

Hiện giờ Hạ Lan Tuyết đã thành tiên, khí chất hoàn toàn khác người phàm; Lâm Khước Li tuy không còn vẻ quyến rũ của Ma tộc nữa, nhưng vẫn rất đẹp, sáng sủa; mà A Tuyết thì kế thừa cả nét của Hạ Lan Tuyết lẫn Lâm Khước Li, khỏi phải nói cũng biết là đẹp thế nào.

Ba người đứng cùng nhau, quả thật khiến người ta phải ngoái nhìn.

Ông chủ cười hì hì nói với Hạ Lan Tuyết: "Hai vị này là đệ đệ của ngài sao? Cả nhà đều đẹp như vậy, chắc là tu sĩ rồi phải không? Dạo gần đây ở Dung Thành có rất nhiều tu sĩ đến đó, nghe nói là để tham gia cái đại hội gì đó!"

Bà chủ đứng bên cạnh vừa nghe đã vội bước lên, quạt cho ông chủ một cái, mắng: "Đồ lão già chết tiệt, ông có mắt mà không thấy hả! Đây là một đôi! Một đôi đó! Là một nhà ba người đấy!"

"Hả?!"

Ông chủ quay sang nhìn Lâm Khước Li, rồi lại nhìn Hạ Lan Tuyết, cuối cùng như hiểu ra, vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, ta hiểu lầm rồi!"

Mặt Lâm Khước Li lập tức nóng bừng, tai cũng đỏ lên, thầm nghĩ cái này mới thật sự là hiểu lầm lớn đây!

Cậu luống cuống xua tay: "Không, không phải..."

Bà chủ cười tươi nói: "Ai nha, ngại ngùng gì chứ! Ta thấy tình cảm của hai người rất tốt mà!"

Lâm Khước Li gãi đầu: "Phải, phải không? Làm sao mà thấy được vậy?"

"Hai người các ngươi thân mật như thế, ánh mắt kia... sắp kéo thành tơ rồi còn gì! Coi ta mù chắc? Đến cả bà già ta đây cũng nhìn ra được." Bà chủ đưa thước dây cho Hạ Lan Tuyết: "Nào, để ngài đo cho phu quân của mình đi. Người gầy quá, ta phải sửa lại áo quần cho vừa vặn một chút."

Hạ Lan Tuyết cúi mắt, giấu đi ý cười nơi đáy mắt, nhận lấy thước dây. Hắn vòng tay từ phía sau ôm lấy eo Lâm Khước Li, như thể muốn ôm cả người vào lòng.

Tim Lâm Khước Li đập thình thịch, cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Chuyện, chuyện gì đang xảy ra thế này!

Văn Trần vốn là người nghiêm túc đàng hoàng, bản thân mình không nên... suy nghĩ lung tung mới phải...

"A!"

Tay Hạ Lan Tuyết chạm phải hõm eo của Lâm Khước Li, khiến cậu giật nảy người.

... Có khi suy nghĩ lung tung cũng không sai!

Tên này rốt cuộc có ý gì vậy, bụng dạ thật khó đoán!

Lâm Khước Li cắn răng, liếc hắn một cái siêu dữ.

Hạ Lan Tuyết khẽ cười: "Xin lỗi."

Nụ cười đó khiến Lâm Khước Li bỗng ngẩn ngơ.

Cậu bối rối cúi đầu, không dám nhìn lại.

Ánh mắt của Hạ Lan Tuyết quá đỗi dịu dàng, quá đắm say, vừa như đang bày tỏ điều gì, lại vừa như ngầm xác nhận lời trêu chọc của bà chủ.

Nếu người của Vạn Kiếm môn mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn đều sẽ không thể tin nổi.

Giờ khắc này, Hạ Lan Tuyết chẳng hề giống một tiên nhân siêu phàm thoát tục, mà giống hệt một phu quân dịu dàng nơi nhân gian, trên người mang theo hương khói phàm trần.

Đầu óc Lâm Khước Li rối như tơ vò.

"Đo xong rồi."

Hạ Lan Tuyết buông tay khỏi người cậu, quay người sang thương lượng với bà chủ.

Không còn ai đứng gần nữa, trong khoảnh khắc ấy Lâm Khước Li lại thấy... hơi luyến tiếc.

Cậu gãi đầu, cố giấu vẻ bối rối rồi cầm lấy một bộ quần áo bên cạnh giơ lên trước mặt A Tuyết mà làm bộ: "Ai ai ai, cũng không khác gì mấy! A Tuyết, ngươi chọn xong chưa?"

A Tuyết khẽ cười.

Cha nhỏ đỏ mặt kìa.

Sau khi rời khỏi cửa hàng quần áo, A Tuyết có thêm mấy bộ đồ mới, còn Lâm Khước Li nhìn lại bản thân, cuối cùng cũng hòa hợp với phong cách nơi đây rồi.

Hạ Lan Tuyết đã chọn cho cậu không ít, mà hiện giờ trên người cậu là một bộ quần áo màu vàng tươi. Chất vải tốt, nhẹ và thoáng, đường may ôm sát vừa phải, khiến dáng người cậu thêm phần rạng rỡ.

Lâm Khước Li tươi cười hớn hở, đang định mở miệng cảm ơn thì bỗng nghe phía sau có tiếng gọi vang lên: "Lâm công tử?!"

"Hửm?"

Lâm Khước Li quay đầu lại, thấy một nam nhân cao lớn chạy về phía mình.

Nam nhân có nét mặt thật thà, hiền hậu, trên người tuy mặc quần áo dân thường nhưng chất vải nhìn qua là biết không hề rẻ.

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Lâm Khước Li, người kia có chút lúng túng nói: "Lâm công tử, ngài quên ta rồi sao? Ta là Tưởng Lợi ở thôn Dương Cảnh đây mà! Trước kia ta còn tặng ngài điểm tâm đó... Ngài xem này!"

Tưởng Lợi lấy từ thắt lưng ra một miếng ngọc bội: "Đây là tín vật ngài tặng ta trước kia, ta vẫn giữ kỹ lắm! Không ngờ có duyên như vậy, lại được gặp lại ngài!"

Lâm Khước Li chớp mắt liên tục.

Ai đây?

Có phải... nhận nhầm người rồi không?

Không đúng, cậu bắt đầu nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ mặt mình có gì đặc biệt sao, sao ai cũng nhận nhầm hết vậy? Văn Trần lúc trước cũng nhận nhầm, giờ tới người này nữa?

Ánh mắt Hạ Lan Tuyết tối lại, kéo Lâm Khước Li sang một bên, nói: "Ngươi nhận nhầm người rồi."

"Sao có thể nhận nhầm được, chẳng lẽ ta nhận nhầm tới hai người à?" Tưởng Lợi cười khanh khách nhìn Hạ Lan Tuyết: "Người có tướng mạo thần tiên như ngài, chắc chắn không thể nhận sai được đâu."

Hạ Lan Tuyết khẽ nhíu mày.

Hắn suýt nữa quên, thuật pháp ẩn dung hắn dùng vốn là xoay chuyển linh khí để mê hoặc tầm mắt người có tu vi, nhưng với phàm nhân vốn không có linh khí... thì lại chẳng có tác dụng gì.

"Không sao đâu... Lâm công tử là người tu luyện, quên ta cũng phải thôi. Nhưng mà chúng ta có duyên gặp lại, chi bằng làm quen lần nữa." Tưởng Lợi cười nói: "Lâm công tử vẫn còn thích ăn điểm tâm chứ? Ta mở một tiệm điểm tâm ngay gần đây, lễ hội hoa đăng ngày mai cũng sẽ bày quán, Lâm công tử có muốn..."

Hạ Lan Tuyết ôm lấy vai Lâm Khước Li, cắt ngang: "Xin lỗi, chúng ta còn có việc, xin cáo lui trước."

Lâm Khước Li: "Này, nhưng mà..."

"Đó chính là điểm tâm mà!!

A Tuyết nhìn gương mặt không vui của Hạ Lan Tuyết, lại nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ của Lâm Khước Li, vừa cười vừa chen tới bên Hạ Lan Tuyết đẩy đẩy: "Ta mệt rồi...... chúng ta về được không?"

"A, a? À......"

Lâm Khước Li đành phải quay lại vẫy tay với Tưởng Lợi: "Vậy ngày mai gặp nhé!"

Giữa hai hàng mày của Hạ Lan Tuyết giật giật.

Hắn hạ giọng nói: "Ta cũng có..."

"Nhưng đều là điểm tâm khác nhau mà!" Lâm Khước Li chớp mắt nói: "Thay đổi khẩu vị?"

Hạ Lan Tuyết: "..."

Đổi cái gì chứ?

Giữa hai hàng mày Hạ Lan Tuyết lại giật thêm hai cái.

"... Về thôi."

......

Sáng hôm sau, Lâm Khước Li vừa tỉnh dậy, từ cửa sổ nhìn ra, gần đó là chỗ Hạ Lan Tuyết và A Tuyết đang luyện công, còn ở xa xa, hàng xóm đã treo đèn kết hoa, chuẩn bị cho lễ hội hoa đăng tối nay.

Đến khi đêm xuống, vài tiếng pháo nổ vang lên, báo hiệu lễ hội đã bắt đầu.

Lâm Khước Li nắm tay A Tuyết, hào hứng chen qua dòng người trên phố. Hạ Lan Tuyết thì đi phía sau hai người, che chở để bọn họ không bị đám đông dày đặc tách ra. Giờ phút này, người trên đường đông đến mức xoay người cũng khó, xe ngựa không thể quay đầu, nhưng chẳng ai để ý, tất cả đều mải mê ngắm đèn lồng và xem biểu diễn.

A Tuyết và Lâm Khước Li là lần đầu tiên đến nên nhìn khắp nơi.

A Vũ và A Lâm đi theo phía sau, cũng thấy mọi thứ mới mẻ và lạ lẫm.

Những chiếc đèn lồng tinh xảo do thợ thủ công làm ra cùng với pháo hoa rực rỡ trên trời chiếu sáng lẫn nhau, khiến cả thành như bừng sáng rực rỡ.

Dưới ánh sáng do đèn phản chiếu, đèn lồng giăng khắp mặt đất như biển hoa, lộng lẫy chẳng khác gì ban ngày.

Lâm Khước Li ngẩng đầu nhìn pháo hoa, Hạ Lan Tuyết quay đầu lại thì thấy trong mắt Lâm Khước Li phản chiếu ánh sáng rực rỡ, như thể có hoa lửa nở rộ trong đó.

"A Li." Hạ Lan Tuyết hỏi: "Ngươi có nhìn trúng chiếc đèn hoa đăng nào không?"

Những đèn hoa đăng bình thường có thể mua trực tiếp, nhưng nếu muốn loại có hình dáng đặc biệt thì phải thắng trò chơi hoặc đoán đúng câu đố đèn.

Lâm Khước Li nhìn quanh, thật sự là bị thu hút bởi một chiếc đèn hình con thỏ.

Các đèn hoa đăng khác đều đua nhau khoe sắc, dường như hận không thể viết chữ "Ta rất đắt" lên mặt, chỉ có chiếc đèn con thỏ toàn thân trắng tuyết ấy được thiết kế đơn giản, khiêm nhường, nhưng vẫn tinh tế và mang cảm giác dịu dàng, thật sự rất đặc biệt.

Hạ Lan Tuyết tò mò hỏi: "Sao lại chọn cái này?"

Lâm Khước Li cười nói: "Ta cảm thấy nó rất giống ngươi và A Tuyết. Ừm, đặc biệt là ngươi."

Cậu liếc nhìn mái tóc bạc của Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết nghiêng đầu.

Lâm Khước Li cười càng rạng rỡ hơn: "Văn Trần ca ca đang ngượng ngùng sao?"

Hạ Lan Tuyết xoay người nói: "Để ta lấy giúp ngươi."

"Được!"

Chiếc đèn hoa đăng này phải thông qua việc đoán câu đố đèn mới có thể lấy được. Lâm Khước Li nhìn Hạ Lan Tuyết đang nghiêm túc lắng nghe câu đố bên cạnh, chỉ cảm thấy thật đáng yêu.

Lâm Khước Li không kìm được mà mỉm cười, có lẽ ngay cả trong mơ cậu cũng không ngờ được rằng, một người cao lớn, diện mạo thanh lãnh như thần tiên của Hạ Lan Tuyết lại có thể bị cậu dùng từ "đáng yêu" để miêu tả.

Lâm Khước Li đang định bước qua để cùng nhau đoán câu đố đèn, nhưng đột nhiên cảm thấy trong ngực bị đè nặng, có chút buồn nôn và khó chịu, đầu óc thì choáng váng.

Cậu cảm thấy vô cùng không khỏe, cũng không rõ là do không khí ngột ngạt trong đám đông, hay là vì nguyên nhân nào khác.

Lâm Khước Li không muốn ảnh hưởng tâm trạng mọi người đang dạo hội hoa đăng, nên giao A Tuyết cho A Vũ và A Lâm, nói: "Ta qua bên kia mua cây kẹo hồ lô!"

"Khoan, chờ đã......!"

Ngay sau đó, Lâm Khước Li lợi dụng thân hình cao lớn của mình, vốn cao hơn hẳn đám người nhỏ nhắn thời cổ đại, mà chen qua biển người trốn đi.

"Ha......"

Lâm Khước Li đi đến một con hẻm nhỏ vắng người, rồi cúi gập người nôn ra một ngụm máu.

A......?

Lâm Khước Li ngây người nhìn vết máu trên mặt đất, có chút sững sờ.

—— máu ấy thậm chí còn có màu đen!!

Cậu... bị làm sao vậy?

Lâm Khước Li lắc lắc đầu, cảm giác cả người như sắp rã ra từng mảnh. Cơn khó chịu này đến quá bất ngờ, cậu thậm chí không thể tìm ra nguyên nhân.

—— Chẳng lẽ mình sắp chết rồi?!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top