🔥Chương 57: Mười năm sau sẽ trở về!

Suốt nghìn năm qua, đây là lần duy nhất giữa tầng tầng lớp lớp tuyết dày lại bừng lên một ngọn lửa, nhỏ bé nhưng như muốn thiêu rụi tất cả băng tuyết. Thế nhưng, ngọn lửa ấy còn chưa kịp lan ra thì đã tắt, chỉ để lại giữa tuyết trắng một vết cháy đen không gì có thể xóa được.

Sau khi thiên kiếp kết thúc, Thủ Dương dẫn người của Vạn Kiếm môn đi xử lý Kim trưởng lão cùng toàn bộ tay chân của lão, khiến bọn họ phải đền tội.

Người của tộc Thiên Địa vội vã cùng đám ảnh vệ rút lui. Thủ Dương đã nhìn thấy, nhưng không ngăn cản.

Giờ đây Ma cung đã tan hoang, 72 tộc có lẽ sẽ rời khỏi núi Quần Ma, đi tìm một nơi khác để ẩn náu.

Trên tế đàn, không biết đã qua bao lâu, đến khi tuyết lớn phủ kín Hạ Lan Tuyết và Lâm Khước Li, Hạ Lan Tuyết mới ôm thi thể Lâm Khước Li đứng dậy.

Hắn từng bước một đi xuống bậc thang.

Sau khi thành tiên, Đạp Tuyết tiên tôn mỗi bước đi đều như có hoa sen nở rộ bên dưới, nơi hắn đi qua ánh kim rực rỡ tràn đầy.

Mây đen tan biến, trời đất như mới được khai mở lại lần nữa, ánh vàng xuyên qua tầng mây rải khắp mặt đất.

Thiên địa đều đang nghênh đón vị tiên thật sự này.

Đây là người đầu tiên trong nghìn năm qua chứng đạo thành tiên, từ nay về sau, hắn đã khác hẳn với người tu hành bình thường.

Nhưng rõ ràng là đã thành tiên, mà trên trán của vị tiên tôn thoát tục ấy lại hiện càng sâu vết hồng văn, thần sắc thiếu đi vài phần lãnh tĩnh, lại nhiều thêm vài phần khí tức của người trần.

Sự đối lập ấy khiến người ta khó hiểu, vì bình thường kẻ thành tiên sẽ ngày càng vô dục vô cầu. Nhưng Hạ Lan Tuyết tu luyện là đạo Thương Sinh, nên hiện tại trở nên như vậy cũng là điều hợp lẽ.

Thủ Dương tiến lại gần, nhìn thấy người trong lòng Hạ Lan Tuyết thì trong lòng chợt trống rỗng.

Tiểu sư đệ từng làm nũng, từng rạng rỡ tươi sáng nay toàn thân đều là vết thương và máu. Thân thể gần như bị ma khí của Ma kiếm xé nát, bộ y phục đỏ đặc trưng của Ma tôn rách nát, không phân biệt được đó là màu vải hay màu máu.

Hắn ta run rẩy đưa tay, định sửa lại mái tóc rối của Lâm Khước Li, nhưng tóc rối tung quá mức, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Thủ Dương nhẹ nhàng thu tay lại, nhắm mắt nói bằng giọng khàn đục: "Sư tôn... mang sư đệ về nhà đi. Dù đệ ấy là ma, nhưng đã chết vì đạo, là đệ tử của Vạn Kiếm môn chúng ta. Sư đệ nên được đưa về Vạn Kiếm môn... chờ đến ngàn vạn năm sau, lại đoàn tụ cùng chúng ta."

Hạ Lan Tuyết không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Khước Li.

Một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ giọng đáp: "Không."

Thủ Dương sững sờ, giọng khàn đi, lần hiếm hoi dám thất lễ với sư tôn: "Sư tôn! Ngài hiểu rõ tính tình của sư đệ mà, đừng để đệ ấy một mình cô quạnh bên ngoài..."

Thủ Dương nhìn quanh bốn phía.

Lâm Khước Li là Ma tôn, theo lẽ phải được chôn ở núi Quần Ma, nơi chất đầy xương khô và là mồ của các Ma tôn đời trước, những kẻ tàn bạo và cực ác. Nhưng nếu sư đệ chết rồi mà vẫn ở nơi đó, chẳng phải sẽ bị bọn họ khinh bỉ sao?

"Ừ." Hạ Lan Tuyết khẽ cúi mắt nói: "Ta sẽ mang người về động phủ Hàn Băng."

Thủ Dương ngẩn người.

A?

Hắn ta nói rõ ràng là núi Vạn Kiếm, chứ đâu phải động phủ Hàn Băng?

Động phủ Hàn Băng là nơi Hạ Lan Tuyết từng bế quan tu luyện, mang về đó làm gì chứ?

Trong lòng Thủ Dương chợt lạnh buốt, chẳng lẽ lần này Hạ Lan Tuyết muốn dùng hàn khí trong động phủ để bảo tồn thi thể sao?

Vì sao Hạ Lan Tuyết lại không chọn an táng cho cậu?

"Sư tôn......"

Thủ Dương còn muốn nói thêm, nhưng Hạ Lan Tuyết đã thi triển truyền tống trận và biến mất.

Bốn phía tuyết lớn vẫn không ngừng rơi, gió lạnh cắt da thổi vào mặt khiến Thủ Dương đau rát, đến lúc này hắn ta mới sững sờ tỉnh ngộ.

Hắn ta đã quen với dáng vẻ điềm tĩnh, lạnh nhạt của Hạ Lan Tuyết nên căn bản không nhận ra vẻ mặt vừa rồi của hắn khác thường đến thế nào.

Người đó... đã không còn là Đạp Tuyết tiên tôn thanh lãnh, nhàn nhạt năm xưa nữa.

Ầm ——!

Cách đó không xa, Ma cung ầm ầm sụp đổ.

Thủ Dương ngây người nhìn khắp đống phế tích xung quanh.

Mọi bụi trần đều đã lắng xuống.

......

......

【Năm Thiên Nguyên thứ tám, Kim Thiền phái Ma tộc hợp lực khơi mào chiến tranh Tiên - Ma, cuối cùng bị Vạn Kiếm môn tiêu diệt hoàn toàn.】

【Năm Thiên Nguyên thứ chín, trong "Trận chiến tế đàn", Ma tôn sau khi được Đạp Tuyết tiên tôn cảm hóa đã hoàn toàn tỉnh ngộ, lấy thân tế kiếm, cùng Ma kiếm hóa thành tro, đồng thời chấm dứt chiến tranh Tiên - Ma. Tất cả những kẻ âm mưu phản loạn đều đã đền tội, Ma kiếm cũng vỡ nát, mọi thứ kết thúc viên mãn. HE!】

Sau khi rời khỏi thế giới nhỏ, trong không gian giả lập toàn màu trắng, hệ thống đang giúp Lâm Khước Li tra đọc tiếp diễn biến sau đó.

【Ồ. Thậm chí còn viên mãn hơn cả nguyên tác! Sau "Trận chiến tế đàn", mọi người đã thay đổi cách nhìn về Ma tộc. Trong nguyên tác, Long Ngạo Thiên vốn là người mang huyết thống lai tạp, nên tương lai bị khinh thường, chịu đủ chèn ép, giờ đây những thành kiến đó sẽ không còn xuất hiện. 】

【Ma tôn cùng Kim Thiền cùng toàn bộ Ma tộc đều đã chết, nên cốt truyện Long Ngạo Thiên liều chết đánh Ma tộc để vượt cấp thăng tu vi cũng bị loại bỏ.】

【Long Ngạo Thiên từ nhỏ lớn lên trong tộc Thiên Địa, bị chính đạo ganh ghét, bắt nạt, còn bị thanh mai trúc mã từ hôn, những tình tiết này cũng bị xóa bỏ luôn!】

【Có lẽ tương lai nó vẫn sẽ gặp Hạ Lan Tuyết như trong nguyên tác, rồi trở mặt thành thù, nhưng giờ đây do hoàn cảnh sinh trưởng khác, mà Hạ Lan Tuyết trong nguyên tác vốn chưa thành tiên, nay đã thành tiên rồi. Nên khi hai người gặp nhau, khả năng phản bội sẽ thấp hơn rất nhiều! Phần còn lại thì... cứ để số phận định đoạt đi!】

【Ký chủ, mọi chuyện đều đang phát triển rất tốt mà!】

Mọi chuyện... thật sự đều rất tốt sao?

Lâm Khước Li ngây người nhìn hệ thống.

Cậu hỏi: "Hạ Lan Tuyết đâu?"

【Để tôi xem... Sau khi "Trận chiến tế đàn" kết thúc, hắn bế quan không còn xuất thế nữa. Theo dòng thời gian nguyên tác, hiện tại chính là lúc thế hệ trước đã rời khỏi sân khấu, và câu chuyện của Long Ngạo Thiên cùng thế hệ sau đang mở ra!】

Mọi chuyện... đều rất tốt.

【Ký chủ...! Sao cậu lại khóc?!】

Lâm Khước Li sững lại, xoa xoa mắt: "Có lẽ là... mắt dính phải hạt cát?"

【Nhưng đây là không gian giả lập mà...?】

"......"

【Được rồi... Vậy tôi khởi động đạo cụ, đưa cậu trở về thế giới gốc nhé? 】

"Được."

【Cảm ơn ký chủ đã đồng hành suốt chặng đường, nhiệm vụ hoàn thành, hệ thống sắp được gỡ bỏ, chúc ký chủ tương lai thuận buồm xuôi gió!】

【Trước khi truyền tống được mở ra, hệ thống có lời nhắc nhở ấm áp: Sẽ xóa bỏ ký ức, trên người cậu có đồ vật ví dụ như trang sức, quần áo đều không thể mang về đâu!】

A??

Lâm Khước Li hơi cứng họng, nhìn về phía vòng ngọc trên cổ chân.

Không thể mang theo về sao?

Ngay cả ý niệm cũng không thể giữ lại sao?

【Sau khi xác nhận xong, hệ thống sẽ bắt đầu truyền......】

"Đợi đã!"

Lâm Khước Li há miệng, cuối cùng hỏi: "Thật sự không thể mang theo về sao?"

【Không thể đâu.】

Lâm Khước Li vò đầu: "Vậy... vậy ta quay lại thế giới nhỏ đó trả lại chiếc vòng ngọc một chút được không?"

【......】

【Ký chủ, cậu có biết ngài đang nói cái gì không?】

"......"

Lâm Khước Li thở dài, rồi bất chấp tất cả.

"Hệ thống! Tôi không muốn quay về thế giới ban đầu nữa, tôi muốn ở lại trong thế giới nhỏ, có được không?"

【...... A? 】

【Qua điều tra, ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, thực ra có 45% người chọn ở lại thế giới nhỏ, vậy thì tự nhiên là được thôi. Hơn nữa nếu ký chủ chọn ở lại, tôi cũng không cần bị xóa bỏ nữa! Nhưng ký chủ phải nghĩ kỹ hậu quả.】

【Muốn ở lại thế giới nhỏ phải tiêu hao đạo cụ "Tâm nguyện thời không", đổi thành truyền tống đến thế giới nhỏ. Nói cách khác, cậu sẽ vĩnh viễn không thể quay về thế giới ban đầu, số tiền và điểm tích lũy ban đầu cũng sẽ mất hết, cần phải tích lũy lại từ đầu, cậu thật sự chấp nhận sao?】

Lâm Khước Li ngẩn người.

"Tôi ở thế giới ban đầu không có ràng buộc gì, nhưng ở thế giới nhỏ..." Cậu lắc đầu cười nói: "Tôi chấp nhận."

【Hơn nữa khác với những ký chủ khác, bởi vì thân thể của cậu đã chết, nếu quay lại hệ thống phải giúp cậu tái tạo thân thể mới, không thể dùng lại thân thể ban đầu được. Việc này cần mười năm, cậu có thể ngủ say trong không gian giả lập này để chờ đợi. Đối với cậu mà nói chỉ như một cái chớp mắt, nhưng với thế giới nhỏ thì đã trôi qua mười năm. 】

Lâm Khước Li thầm nghĩ, nói cách khác, chờ đến khi cậu trở lại thì cục tuyết nhỏ đã mười tuổi rồi, cậu sẽ bỏ lỡ mười năm đó, Hạ Lan Tuyết cũng đã có mười năm để chấp nhận việc cậu qua đời. Không biết bọn họ... có quên mất cậu không?

【Ký chủ hãy nghĩ kỹ rồi quyết định đi!】

"Tôi nghĩ kỹ rồi!" Lâm Khước Li hít sâu một hơi: "Trở về!"

【A?】

Lâm Khước Li cười nói: "Mất mười năm thôi! Còn hơn là mãi mãi không thể gặp lại nhau, hối hận cả đời! Tu giả có hàng trăm hàng nghìn lần mười năm, chẳng phải sao?"

【Được!】

Lâm Khước Li nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top