🔥Chương 55: Một mạng đổi thương sinh

Lâm Khước Li trở về tế đàn.

Lâm Lạc thấy Lâm Khước Li thì có chút kinh ngạc: "Ngươi... ngươi sao đã trở lại rồi?"

Hệ thống từng nói với gã rằng Lâm Khước Li có được là hệ thống chữa trị, chứ không phải hệ thống huỷ diệt mà? Cậu làm sao lại có khả năng trốn thoát khỏi Hạ Lan Tuyết được chứ!

Lâm Khước Li cười khẽ nói: "Không sao đâu, đừng so đo làm gì."

Dù sao thì cậu làm như vậy, Hạ Lan Tuyết bọn họ chắc chắn sẽ dẫn binh tấn công tới.

Cậu thu phục Ma kiếm xong, đám người này còn lấy gì mà chống lại Hạ Lan Tuyết nữa! Hạ Lan Tuyết lập tức sẽ cùng bọn họ tính sổ cho ra trò!

Giờ đây vì đã hoàn thành song tu, ngoài việc chân hơi mềm và mông hơi đau, trạng thái của Lâm Khước Li đã khá hơn nhiều. Cậu đứng trên tế đàn, hít sâu một hơi, triệu gọi toàn bộ các mảnh nhỏ của Ma kiếm ra.

Năm mảnh nhỏ xoay quanh bên người Lâm Khước Li, trong nháy mắt bầu trời xung quanh trở nên u ám, ma khí dày đặc đến mức ngưng tụ thành sương đen, từ người cậu mà lan ra xung quanh.

Trên tế đàn, các mảnh vỡ rung động, như muốn thoát khỏi ngọn lửa nóng này để bay về phía Lâm Khước Li.

"Cậu ta định làm gì vậy...!" Kim trưởng lão vừa đến thì trừng to mắt, sốt ruột nói: "Cậu ta định đoạt lấy Ma kiếm sao?! Mau ngăn lại!"

Lâm Lạc nghiến răng: "Ngươi có bản lĩnh thì tự đi mà ngăn."

Kim trưởng lão nhìn cảnh tượng trước mắt, nuốt khan một ngụm nước miếng.

Chỉ thấy trên bầu trời, bầy quạ đen bay vòng quanh, mây đen không tan, trong chốc lát che khuất hết ánh sáng, sương đen hòa cùng nhau khiến bốn phía chìm trong bóng tối.

Tia sét lóe lên giữa tầng mây đen, vang lên những tiếng rền nặng nề, còn có gió mạnh thổi quét qua mặt đất khiến cây cối nghiêng ngả khắp nơi.

Ma khí dày đặc gần như muốn nghiền nát tất cả.

Mười mảnh vỡ Ma kiếm đã hội tụ đủ, tự nhiên động tĩnh sẽ không nhỏ.

Lâm Khước Li hít sâu một hơi, dang hai tay cảm nhận luồng ma khí đang lưu chuyển. Toàn thân cậu khẽ bay lên, đôi mắt bị nhuộm đen hoàn toàn.

Theo tiếng triệu hoán của cậu, những mảnh nhỏ trên thánh hoả cuối cùng cũng bắt đầu ngọ nguậy, muốn bay về phía cậu.

Khoảnh khắc này, trên người Lâm Khước Li không còn chút vẻ non nớt hay phấn chấn nào trước kia. Ma khí ngàn năm của Ma kiếm bao trùm toàn thân cậu, từ linh hồn đến thể xác đều bị ma khí quấn lấy đến mức gần như nghẹt thở. Nhưng đồng thời, cậu lại toát ra một áp lực và vẻ đáng sợ cực kỳ, đến mức ngũ quan tinh xảo cũng trở nên âm trầm.

Lâm Lạc nhắc nhở: "Đợi cậu ta dung hợp thành công với Ma kiếm, chỉ cần nhúc nhích ngón tay là có thể khiến ngươi và ta hồn phi phách tán. Ngươi còn mơ làm Ma tôn gì nữa, sợ rằng ngay cả nguyên hồn cũng không giữ nổi."

Kim trưởng lão bất chấp tất cả, cắn răng giơ vũ khí xông lên.

Lâm Khước Li thấy Kim trưởng lão triệu ra ma binh, cùng tấn công về phía mình thì ném một pháp khí xuống, lập tức một trận pháp khổng lồ được dựng lên. Ánh sáng đỏ rực xuyên qua lớp sương mù dày đặc, gần như chiếu sáng nửa bầu trời. Khi ánh sáng tan đi, toàn bộ ảnh vệ của Ma cung đều xuất hiện.

Bọn họ bao quanh Lâm Khước Li, bảo vệ cậu kín kẽ.

Kim trưởng lão trừng lớn mắt: "Các ngươi... Hiện giờ ta mới là chủ nhân Ma cung, các ngươi phải nghe lệnh ta! Chẳng lẽ các ngươi định phản Ma tộc sao?!"

Thính Phong lạnh mặt nói: "Chúng ta chỉ trung thành với tôn thượng."

Truy Ảnh cũng cười nhạo: "Chỉ bằng ngươi mà đòi làm chủ nhân của Ma cung? Ngươi quan tâm chỉ là quyền lực của bản thân, chứ đâu phải sự an nguy và lợi ích của Ma tộc! Chính các ngươi mới là phản đồ, tôn thượng nên giết các ngươi mới đúng!"

Ảnh vệ và người của Ma cung lao vào giao chiến.

Hiện tại Ma cung có số lượng đông đảo, trong khi ảnh vệ chỉ có 50 người. Tuy ai nấy đều là tu giả cấp cao, nhưng rốt cuộc vẫn không chiếm được ưu thế, tuy nhiên, để bảo vệ Lâm Khước Li thì vẫn đủ.

"Ong ——"

Các mảnh nhỏ của Ma kiếm cuối cùng cũng bắt đầu thoát ra, định bay về phía Lâm Khước Li, nhưng lại bị ngọn lửa bao lấy. Giờ đây Ma kiếm vẫn đang trong quá trình rèn, không thể dễ dàng bị phá vỡ.

Thấy vậy, đám người Kim trưởng lão càng thêm sốt ruột, bọn họ triển khai thế công càng mãnh liệt hơn. Lâm Lạc thấy thế cũng gia nhập chiến đấu, thực lực của gã rất mạnh, thậm chí còn vượt qua cả Kim trưởng lão. Trong chốc lát, thế cục lập tức bị xoay chuyển.

Theo lệnh triệu hoán của Kim trưởng lão, càng lúc càng nhiều Ma tộc gia nhập cuộc chiến. Khi ảnh vệ sắp không thể ngăn cản được nữa, từ bốn phía truyền đến tiếng kèn báo động.

Cách đó không xa, khói trắng bắt đầu bốc lên từ cổng thành.

"Đây là... tín hiệu báo quân địch tập kích sao?!" Cả người Kim trưởng lão run rẩy, chẳng lẽ là Hạ Lan Tuyết đã đánh tới rồi?

Không thể nào! Rõ ràng hắn đã đồng ý rút quân rồi mà! Bọn họ còn ký giấy sinh tử, không một tu giả nào dám vi phạm lời thề đó!

Lâm Lạc lạnh lùng nói: "Ma tôn đã trốn trở lại thì khế ước đó coi như vô hiệu rồi!"

Kim trưởng lão "phì" một tiếng, sau đó nói: "Không sao, tường thành phòng thủ kiên cố, hắn..."

Ầm ——!

Một luồng linh lực khổng lồ quét tới, sương tuyết tung bay khắp nơi.

—— Đệ tử của Vạn Kiếm môn đã xông tới tế đàn!

Thủ vệ Ma tộc lảo đảo chạy đến bên Kim trưởng lão, thở hổn hển nói: "Là... là người của tộc Thiên Địa đã giúp bọn chính đạo mở cửa!"

"Hỗn trướng!! Phản đồ! Toàn bộ đều là phản đồ!!"

Cùng lúc đó, toàn bộ tế đàn rung chuyển dữ dội, chấn động mạnh mẽ. Tất cả các mảnh vỡ từ ngọn lửa bốc lên, mang theo những tia lửa bay thẳng lên trời, rồi lại lao vào người Lâm Khước Li.

Một mảnh, hai mảnh, ba mảnh...

Mười mảnh nhỏ đồng thời hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể Lâm Khước Li!

Hoa văn đỏ trên tế đàn như được thấm máu, thiên lôi càng dày đặc, cuồn cuộn giữa mây đen, như báo hiệu một cơn bão lớn sắp ập đến.

Sức mạnh đánh sâu vào khiến Lâm Khước Li phun ra một ngụm máu đen, cậu quỳ rạp xuống đất, nhắm mắt chịu đựng nỗi đau tưởng chừng như bị xé rách cơ thể.

"Tôn thượng...!"

Thính Phong và Truy Ảnh vội vàng đỡ lấy cậu: "Tôn thượng, nghi thức đã hoàn tất rồi... Chúng ta đưa ngài rời đi nhé?"

"Không... không được..." Lâm Khước Li thở dốc nói: "Ta... phải ở lại... tế đàn này."

Mọi người đều nghĩ rằng Lâm Khước Li muốn đoạt lấy Ma kiếm, nhưng không ai biết rằng cậu thực ra muốn... phá hủy Ma kiếm.

Nếu muốn phá hủy Ma kiếm, chỉ có thể thực hiện ngay tại tế đàn, mượn sức của thiên lôi để tự bạo!

Lâm Khước Li cười khổ. Phá hủy Ma kiếm không đơn giản chỉ là làm hư nó, Ma kiếm đâu có dễ dàng bị hủy như vậy? Cậu chỉ có thể mang nó cùng đi với mình.

Nhưng "mang nó cùng đi" nghĩa là gì? Chính là dung hợp cơ thể mình với sức mạnh của Ma kiếm, rồi dẫn thiên lôi giáng xuống, để thiên lôi đánh tan cả thân thể lẫn Ma kiếm, hồn phi phách tán, rời khỏi thế giới nhỏ này.

"Được rồi...!" Thính Phong tưởng rằng Lâm Khước Li còn cần mượn linh khí thiên địa của tế đàn nên đáp: "Chúng ta sẽ hộ pháp cho ngài!"

Lâm Khước Li ngồi xếp bằng, bắt đầu nhập định. Cậu muốn dùng cơ thể để tiêu hóa luồng ma khí bá đạo của Ma kiếm. Sắc mặt cậu tái nhợt, khóe miệng vẫn còn vết máu, chỉ cảm thấy trong người như có một con thú khổng lồ đang gầm rống, muốn xé toạc cậu ra.

Trên tế đàn, những hoa văn đỏ sáng rực dần chảy về phía Lâm Khước Li, ma khí trong trời đất như đều đang tụ lại quanh cậu.

Cùng lúc đó, Vạn Kiếm môn đã xông lên, cùng Ma tộc giao chiến dữ dội. Tế đàn biến thành chiến trường.

Ảnh vệ vây quanh Lâm Khước Li, đứng ngoài cuộc mà quan sát, bảo vệ cậu.

Không xa đó, Thủ Dương và Kim trưởng lão đang giao đấu khiến trời đất rung chuyển. Thiên Tuế cùng Ma tộc cũng lao vào chém giết nhau, binh khí va chạm, linh khí bạo liệt, tiếng kêu rên vang lên khắp nơi.

Tuyết càng lúc càng rơi dày hơn, đọng lại trên người đệ tử Vạn Kiếm môn, hóa thành lớp hộ thể, còn giúp họ tăng thêm linh khí.

Không chỉ có toàn bộ Vạn Kiếm môn xuất chiến, mà cả tộc Trường Minh cũng đã tới rất nhiều người.

"Tiểu Lạc...?"

Từ phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc, toàn thân Lâm Lạc cứng đờ, gã thu kiếm về.

Thanh kiếm ấy rút ra từ hông một đệ tử Vạn Kiếm môn ngay trước mắt, mang theo máu thịt. Đệ tử ngoại môn kia lảo đảo ngã xuống, mất đi ý thức.

"Tiểu Lạc!"

Lâm Lạc xoay người, nhìn thấy Trường Minh tiên quân - Minh Trinh.

—— Chính là tộc trưởng, dưỡng phụ và sư tôn của gã.

Minh Trinh ngây người nhìn Lâm Lạc.

Giờ phút này, y coi như đã tận mắt chứng kiến lời đồn suốt một năm qua về "Lâm Lạc", là kẻ âm hiểm, xảo trá, tàn nhẫn và độc ác.

Y mang theo người trong tộc chạy tới đây, lập tức thấy Lâm Lạc đang cùng Ma tộc đứng chung, tay cầm kiếm tàn sát chính đạo.

Trong mắt Lâm Lạc không còn ánh sáng như xưa, chỉ còn vẻ lạnh lẽo. Thần sắc của gã cũng không còn thuần khiết như ngày ở tộc Trường Minh nữa mà tràn đầy sát ý.

Đây... thật sự là Lâm Lạc sao?

Nhưng từ nhỏ y đã trông đứa trẻ này lớn lên, chắc chắn không thể nhận nhầm.

Dù cho Lâm Lạc đã... hoàn toàn thay đổi.

Lâm Lạc cũng đang nhìn Minh Trinh, ban đầu gã hơi sững người, trong đáy mắt thoáng qua một tia hoảng hốt, nhưng ngay sau đó lại cười nhạt nói: "Cũng được thôi..."

Gã khẽ lẩm bẩm: "Ngày này... cuối cùng cũng tới."

Minh Trinh khàn giọng nói: "Ngươi đang làm cái gì vậy! Tại sao... tại sao lại biến thành ra nông nỗi này!"

Nói xong, y ho sặc sụa, gần như không đứng vững được, sắc mặt vốn đã tái nhợt nay càng trắng bệch hơn.

Y đã đến cuối chặng đường của sinh mệnh, mà suốt một năm qua tin đồn về "Lâm Lạc" mất tích khiến y ngày đêm thao thức, lòng như lửa đốt, dù tu vi vẫn còn cao cường, thân thể lại chẳng thể gắng gượng nổi nữa.

"Xin sư tôn quay về đi..." Lâm Lạc bước tới muốn đỡ y: "Nơi này rất nguy hiểm, ngài..."

"Đừng gọi ta là sư tôn nữa!" Minh Trinh lạnh giọng: "Khi nào ta từng dạy ngươi kết giao với Ma tộc, hại người vô tội hả?!"

"... Nhưng sư tôn trước đây từng hứa với ta, dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không bỏ rơi ta, chẳng phải vậy sao?" Lâm Lạc nói, đáy mắt gã thoáng tối lại, giọng cười khẽ xen lẫn chút chua chát.

"Ngươi..."

Minh Trinh hít sâu một hơi, rút ra trường kiếm của mình, lặng lẽ nhìn Lâm Lạc: "Theo ta trở về đi, trở về rồi nói... đừng phạm thêm sai lầm nữa."

"Việc này đệ tử thật khó làm theo." Lâm Lạc cũng giơ kiếm lên, nhưng rồi lại thu kiếm vào vỏ, đối diện với Minh Trinh.

Minh Trinh nhún chân lao tới tấn công Lâm Lạc, kiếm pháp vô cùng sắc bén, Lâm Lạc dùng vỏ kiếm đỡ lại.

Hai người giao đấu ngay bên cạnh tế đàn.

Tu vi của Minh Trinh không thấp, nhưng sức lực không còn, trong khi Lâm Lạc đã nhập ma, lại còn được hệ thống trợ giúp nên mạnh hơn cả sư tôn của mình. Thế nhưng gã từ đầu tới cuối chỉ thủ chứ không công, bởi sợ nếu ra tay sẽ làm y bị thương.

Kim trưởng lão thấy vậy thì gấp đến mức muốn phát điên: "Lâm Lạc! Ngươi còn chần chừ gì nữa? Ma tôn sắp luyện hóa Ma kiếm thành công rồi! Đến lúc đó cả ngươi lẫn ta đều chết! Còn không mau tới giúp!"

Lâm Lạc quay người định rút lui, nhưng lại bị Minh Trinh ngăn lại.

Kim trưởng lão nói: "Ngươi không ra tay được thì để ta!"

Lão lao về phía Minh Trinh.

"Ngươi xen vào chuyện của ta làm gì!" Lâm Lạc trừng mắt giận dữ, rút kiếm đánh bay Kim trưởng lão, quát lớn: "Ai cho ngươi chạm vào sư tôn của ta?!"

Kim trưởng lão ngã lăn ra đất, nhìn hai người chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, lão nói với Minh Trinh: "Vì sao ngươi lại cản nó? Đồ đệ của ngươi, dù nhập ma hay hợp tác với ta, đều chỉ để tìm cách kéo dài thọ mệnh cho ngươi! Giờ ngươi cản nó, chẳng phải là tự hại mình sao! Hiện giờ chỉ có hợp tác với chúng ta, giết Ma tôn mới... A!!"

—— Đây chính là chấp niệm của Lâm Lạc.

Nếu nói Lâm Khước Li bị hệ thống trói buộc, phần thưởng cuối cùng là có thể mang tiền tài trở về thế giới ban đầu, thì phần thưởng của Lâm Lạc chính là đạo cụ có thể kéo dài tuổi thọ.

Hệ thống chữa trị của Lâm Khước Li không cần chấp niệm, nhưng hệ thống huỷ diệt của Lâm Lạc lại bị chấp niệm dẫn lối.

Lâm Lạc đã vô số lần oán hận, vì sao sau khi gã rời khỏi thế gian này, Minh Trinh lại đi đến cuối đời, lại sắp chết chứ.

Điều đó thật không công bằng.

Thế gian này, chỉ có Minh Trinh là người tốt với gã. Nếu để Minh Trinh sống sót, cái giá phải trả là sinh mạng của người khác... thì có gì là không thể?

Mắt Lâm Lạc đỏ rực, gã dốc toàn bộ linh lực đánh thẳng về phía Kim trưởng lão, suýt nữa khiến lão trọng thương.

"Cút!!"

Minh Trinh ngẩn người nhìn Lâm Lạc.

Cái gì?

Đôi môi y run rẩy: "Những lời lão nói... là thật sao?"

"Sư tôn..." Lâm Lạc nhìn quanh, rồi nhìn khuôn mặt gần như tuyệt vọng của Minh Trinh, sau đó nói: "Sư tôn, ta đồng ý cùng ngài trở về, chúng ta trở về rồi nói được không?"

Minh Trinh khẽ nói: "Cả đời ta tiêu dao tự tại, tuy không quá cẩn trọng trong lời nói việc làm, nhưng tự thấy chưa từng phạm sai lầm lớn, lại càng làm tròn trách nhiệm của một tu giả bảo vệ chúng sinh. Ta vốn không vướng bận gì, thứ duy nhất ràng buộc ta... chính là ngươi. Không ngờ rằng... cuối cùng lại trở thành tâm ma của ngươi."

Lâm Lạc nhận ra điều gì đó không ổn, lao về phía Minh Trinh: "Sư tôn...!"

"Ta bây giờ vốn dĩ chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, sống hay chết vốn cũng chẳng còn ý nghĩa gì... Nhưng lại gây ra tai họa lớn đến như vậy. Tội lỗi thật..."

Minh Trinh cầm thanh kiếm Trường Minh, thanh kiếm đã cùng y chinh chiến khắp nơi, lấy đi vô số mạng sống của ác nhân và Ma tộc, đặt lên bên cổ mình, nhắm mắt lại nói: "Tiểu Lạc, đừng cố chấp phạm sai lầm nữa."

Xoẹt ——!

Lâm Lạc sững sờ nhìn người trước mắt ngã xuống, chỉ cảm thấy đầu óc "ong" một tiếng nổ tung, miệng há ra mà không phát được tiếng nào.

Gã nhào tới đỡ lấy thân thể nhẹ như tờ giấy của Minh Trinh, ôm chặt người vào lòng, khóe mắt như muốn nứt ra.

"Sư tôn......"

Người trong lòng gã đã không còn hơi thở.

......

Trên tế đàn.

Lâm Khước Li nhìn quanh, hơi nghi ngờ. Lâm Lạc dường như đang ôm ai đó lúc rời đi, còn Kim trưởng lão thì bị trọng thương, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chẳng lẽ bọn họ biết không thể chống lại chính đạo và Hạ Lan Tuyết nên bỏ chạy?

Có Đạp Tuyết tiên tôn ở đó, Ma tộc quả thật chẳng mấy chốc sẽ bị đánh bại.

Truy Ảnh thấy vậy thì nghi hoặc hỏi: "Tôn thượng, vì sao ngài lại để người của tộc Thiên Địa mở cửa cho chính đạo?"

Tuy Kim trưởng lão và Vạn Kiếm môn đánh nhau dữ dội đến mức không còn để ý đến họ, nhưng thực lực của Vạn Kiếm môn mạnh đến đáng sợ, sợ rằng khi giết xong Kim trưởng lão, người kế tiếp họ đối phó sẽ là bọn họ.

Chạy cũng không thoát được?

"Không phải như thế......" Lâm Khước Li ngẩng đầu tìm bóng dáng của Hạ Lan Tuyết.

Cậu thấy nam nhân áo trắng hơn cả tuyết kia đứng giữa không trung, như thần linh hạ thế, sau lưng là hàng ngàn hàng vạn thanh phi kiếm kết thành từ linh khí, lúc này từng thanh một đang rơi xuống, cắm thẳng vào thân thể Ma tộc.

Ánh mắt cậu chạm với ánh mắt Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết nhìn đôi mắt bị ma khí bao phủ của Lâm Khước Li, rồi nhìn lên bầu trời dày đặc sấm chớp, lần hiếm hoi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lâm Khước Li khẽ cười, vỗ vai hai người bên cạnh, trong khi đang gắng gượng chống lại ma khí, cậu nói đứt quãng: "Tiên tôn... khụ khụ... sẽ... sẽ giúp ta."

Hạ Lan Tuyết hiểu ra.

Trước đây cậu không dám nói thẳng vì lo Hạ Lan Tuyết sẽ không tin, dù gì cậu cũng nợ quá nhiều, đã từng lừa gạt Hạ Lan Tuyết không biết bao lần. Nhưng bây giờ chính mắt thấy, Hạ Lan Tuyết chắc chắn sẽ giúp cậu.

Quả nhiên, Hạ Lan Tuyết nhanh chóng lao về phía cậu, trên đường đi giết sạch tất cả Ma tộc dám cản trở, không chút do dự. Kiếm trong tay hắn vung lên, một đường máu đỏ rực.

Ánh mắt lạnh lùng và sát khí dày đặc khiến chẳng ai dám tới gần.

Lâm Khước Li thầm nghĩ, lấy mạng mình đổi cho Ma kiếm bị hủy, đổi lấy hòa bình cho tam giới, Hạ Lan Tuyết nhất định sẽ đến giúp cậu.

Dù cậu hiện giờ vẫn mang danh nghĩa đệ tử đường đường chính chính của Vạn Kiếm môn, đối lập với chúng sinh, thì hành động này vẫn là đúng đắn.

Lâm Khước Li ra lệnh cho ảnh vệ rút lui. Truy Ảnh và Thính Phong nhìn nhau, rồi nghe lời dẫn ảnh vệ rời đi, bọn họ vẫn còn nhiệm vụ: hộ tống và hỗ trợ Vạn Kiếm môn mở cổng cho tộc Thiên Địa, để họ an toàn rút lui.

Khi bên cạnh cậu chẳng còn một ai, Lâm Khước Li lại thấy yên lòng hơn. Cậu lặng lẽ nhìn Hạ Lan Tuyết, chờ người kia đến.

Những bông tuyết khẽ rơi xuống, đọng lại trên vai cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top