🔥Chương 48: Phu quân

Hạ Lan Tuyết đang nhìn cậu.

Người kia không phải là bản thể của hắn, mà chỉ là thần thức. Lâm Khước Li không hiểu Hạ Lan Tuyết bằng cách nào có thể kết nối được với thần thức của mình, chẳng lẽ là do cú đánh vừa nãy sao?

Dù không phải thân xác thật mà chỉ là trong mộng, nhưng đối với tu giả, chỉ cần thần thức còn tồn tại thì có thể làm mọi thứ, thậm chí sức mạnh của thần thức còn mạnh hơn cả bản thể, gọi là linh thể.

Thông thường, tu giả sẽ không dễ dàng kết nối thần thức với người khác, vì điều đó đồng nghĩa với việc giao hòa linh hồn. Một khi thần thức bị tổn thương, thân thể cũng sẽ chịu ảnh hưởng tương ứng.

Hơn nữa, việc kết nối thần thức là hai chiều. Nếu Hạ Lan Tuyết có thể bước vào thức hải của Lâm Khước Li, điều đó có nghĩa là Lâm Khước Li cũng có thể làm ngược lại. Nhưng cậu không có năng lực ấy và cũng không dám thử.

Nếu Hạ Lan Tuyết giết cậu trong không gian này, cậu cũng sẽ chết thật, thậm chí chết thê thảm hơn, hồn phi phách tán!

Lâm Khước Li run rẩy, theo bản năng che bụng lại, cảm giác tuyệt vọng dâng trào.

Khó khăn lắm mới lừa có được Long Ngạo Thiên, cậu không muốn làm lại nữa đâu.... nếu hồi sinh rồi bắt đầu lại thì cục tuyết nhỏ còn như trước nữa không?

Cục tuyết nhỏ đã ở trong cơ thể cậu hơn nửa năm, sớm đã nảy sinh cảm tình.

Ngay cả chính cậu cũng thấy điều đó thật kỳ lạ.

Lâm Khước Li vô thức lùi lại vài bước, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói: "Sư... sư tôn..."

Ánh mắt Hạ Lan Tuyết lóe sáng: "Ngươi gọi ta là gì?"

Sau nửa năm, đây là lần đầu tiên họ nói chuyện lại với nhau, và rõ ràng chẳng có chút vui mừng nào.

Không khí im lặng đến ngột ngạt, nặng trĩu như có gì đó đè xuống.

Lâm Khước Li sợ hãi, run rẩy cả nửa ngày mới lí nhí nói: "Xin lỗi... ta... ta... ta nói là... Đạp Tuyết tiên tôn..."

Ngay sau đó, cậu thấy đôi mắt vàng của Hạ Lan Tuyết chuyển sang màu đỏ.

Trong thức hải, mọi cảm xúc đều có thể hiện hình. Ví dụ như cục tuyết nhỏ chính là hình tượng của ý thức "đứa trẻ". Giờ phút này, vì sợ hãi mà thần thức xung quanh cậu chấn động mạnh, gợn sóng không ngừng.

Hạ Lan Tuyết lặng lẽ nhìn cậu, vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại ẩn chứa nguy hiểm, phía sau là cơn bão tuyết cuồn cuộn đang cuốn lên dữ dội.

Lâm Khước Li suýt khóc, giờ có quỳ xuống van xin thì cũng tránh bị chặt đầu chắc?!

Hạ Lan Tuyết từng bước một đi đến gần.

Lâm Khước Li thấy bão tuyết ấy càng lúc càng áp sát mình, như thể muốn nuốt chửng cậu vào trong.

Cho đến khi Hạ Lan Tuyết đứng ngay trước mặt, Lâm Khước Li không chịu nổi nữa, "bịch" một tiếng quỳ sụp xuống.

Cậu ôm lấy chân Hạ Lan Tuyết, gần như bật khóc thành tiếng: "Tiên tôn, ta sai rồi!!! Ta thật sự sai rồi! Xin ngài, nể tình quen biết bao lâu nay, hãy nghe ta giải thích được không, hu hu hu hu... ta thật sự có thể giải thích mà!"

Hạ Lan Tuyết nhìn người đang quỳ rạp dưới chân mình, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Lúc Lâm Khước Li bỏ trốn, hắn từng nghĩ rằng đệ tử này sẽ sớm quay về. Dù sao Lâm Khước Li vốn là người hiền lành, có lẽ chỉ là hiểu lầm.

Thế nhưng, Lâm Khước Li không những không quay lại mà Ma tộc còn nổi loạn, làm dấy lên đại họa. Bao lần đào thoát đều xảy ra ngay dưới mắt của Hạ Lan Tuyết.

Tên bỏ trốn ấy dường như không còn là cậu nữa, không còn mang hơi thở quen thuộc, không còn chiếc vòng tay đó. Hạ Lan Tuyết không thể nào liên hệ được tiểu đệ tử từng ngoan ngoãn của mình với kẻ đã gây ra bao nhiêu chuyện.

Nhưng là người đứng đầu chính đạo, hắn không thể mạo hiểm danh nghĩa của tam giới chỉ để đánh cược vì một người.

Hơn nữa, nếu đó không phải Lâm Khước Li thì trong tam giới này chẳng còn lại chút hơi thở nào của cậu. Cậu rốt cuộc đã trốn đến nơi nào, mới có thể ẩn giấu hành tung hoàn hảo đến thế?

Vì vậy, Hạ Lan Tuyết chỉ còn biết nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh, không được để tâm ma nhân cơ hội chiếm lấy. Mỗi lần bị tâm ma hành hạ đều khiến tâm thần rối loạn, hắn lại cố gắng ổn định tinh thần.

Nhưng tâm ma vẫn nói hắn điên rồi.

Trước mặt, Lâm Khước Li nói nhanh như súng bắn liên thanh: "Ta thề ta hoàn toàn không có ý đồ xấu với ngài! Trước kia ta nói thích ngài, nói muốn song tu với ngài đều là lừa ngài thôi, ta chỉ vì bất đắc dĩ mới làm thế! Ta thật sự vô cùng tôn kính ngài! Ta nguyện làm bất cứ điều gì để chuộc lỗi, chỉ cầu tiên tôn tha cho ta tội hỗn láo trước kia!"

"Còn chuyện Ma tộc gần đây giết người phóng hỏa vì tranh đoạt mảnh nhỏ kia, ta có thể giải thích! Không phải ta, đó là Lâm Lạc, ta thật sự không làm... Hu oa ——!"

Cổ cậu bị Hạ Lan Tuyết bất ngờ bóp chặt, cả người bị ấn xuống mặt đất, tầm mắt quay cuồng. Sức ép mạnh đến mức khiến cậu hoa mắt chóng mặt, phía sau đầu đau đến mức nước mắt tuôn như mưa.

"Tiên tôn..."

Sắc mặt Hạ Lan Tuyết lúc này càng thêm đáng sợ.

Trước kia, hắn từng có thể giữ bình tĩnh, nhưng giờ chỉ cần nhìn thấy Lâm Khước Li, Hạ Lan Tuyết mới nhận ra rằng hắn... thật sự đã phát điên.

Không phải đồ đệ đối với hắn dĩ hạ phạm thượng, mà là chính hắn không còn kiềm chế nổi lòng mình.

Nỗi cố chấp tích tụ suốt ngàn năm dần trồi lên mặt nước, lần đầu tiên trong đời hắn muốn... một người.

Trước mắt xem ra bé lừa đảo kia chỉ xem hắn như công cụ, nhưng người có lòng rối loạn... lại là hắn.

"Khụ... ha..."

Nhìn Lâm Khước Li bị mình bóp cổ đến đỏ bừng mặt, cố gắng ngẩng đầu lên để thở, trong lòng Hạ Lan Tuyết lại dâng lên một cảm giác thỏa mãn méo mó.

Nửa năm nay hắn tìm khắp nơi, giờ cuối cùng người kia đã bị hắn nắm gọn trong tay, không thể chạy thoát nữa.

Hạ Lan Tuyết cúi đầu, giọng nói khàn khàn: "Giờ sắp tới tháng thứ sáu, ngươi không có hoa Hàn Thiên thì định làm sao vượt qua lần độc phát này?"

Đôi mắt hắn đỏ sậm, giọng nói gấp gáp như muốn giành lại quyền chủ động từ tay Ma tộc, như thể nếu làm vậy thì hắn sẽ không còn là công cụ bị Ma tộc lợi dụng, mà vẫn là vị sư tôn mà Ma tộc kia từng tôn kính, từng muốn lấy lòng.

Nhưng hiện tại, Ma tộc đó đã không còn gọi hắn là sư tôn nữa, mà chỉ thản nhiên gọi hắn là Đạp Tuyết Tiên Tôn, cố gắng phủi sạch mọi quan hệ.

Dùng hắn xong thì vứt bỏ.

Coi hắn chỉ như một công cụ song tu.

Đời nào lại có chuyện vô đạo lý như thế.

Dù là song tu, thì cũng không thể chỉ một lần rồi thôi!

"Hức..." Lâm Khước Li cảm thấy hơi thở quanh mình nguy hiểm khác thường. Cậu nhìn Hạ Lan Tuyết đang đè lên người mình, toàn thân run rẩy. Trước mắt cậu không còn là vị tiên sư thoát tục thanh cao thường ngày, mà là một kẻ nửa người nửa ma, ánh mắt đỏ ngầu, sát khí ngùn ngụt.

Lâm Khước Li không biết giờ Hạ Lan Tuyết còn bao nhiêu lý trí, nhưng vẫn cố lấy hết can đảm. Một tay cậu nắm lấy cổ tay đang bóp chặt mình, muốn để đối phương nới lỏng lực đạo, gắng gượng hít vào một hơi rồi nói nhỏ, tay còn lại kéo nhẹ ống tay áo Hạ Lan Tuyết, giọng run run: "Tiên tôn... khụ... có thể, có thể trả lại hoa Hàn Thiên cho ta không?"

"Trả?" Hạ Lan Tuyết nheo mắt, giọng lạnh lẽo: "Đó là đóa hoa mà ta đã dùng linh lực nuôi dưỡng suốt sáu tháng. Nó thì có liên quan gì đến ngươi?"

Hạ Lan Tuyết lại siết mạnh hơn.

Lâm Khước Li duỗi chân, toàn thân run rẩy, nước mắt chảy dài bên khóe mắt.

Cậu nghiêng mặt sang, cố nén nước mắt.

Được rồi, Hạ Lan Tuyết không cần cậu vì cậu đúng là chẳng phải người của Vạn Kiếm môn, đóa hoa ấy đúng là chẳng liên quan gì đến cậu... Nhưng mà... không có hoa, cậu sẽ chết mất!

Cậu ngẩng đầu, cố gắng nói từng chữ: "Khụ... Vậy... vậy ta nói cho tiên tôn biết tin về Lâm Lạc, giúp ngài đoạt được mảnh vỡ đó, đổi lại ngài đưa hoa Hàn Thiên cho ta được không... Hức... cầu xin... ngài..."

Hạ Lan Tuyết hừ lạnh: "Đây là khí phách và cách hành xử của Ma tôn sao? Bán đứng đồng tộc, cúi đầu cầu xin chính đạo?"

Nhưng mà... thật ra, bộ dạng đó lại giống hệt trước kia, dù đã thành Ma tôn rồi nhưng vẫn giữ cái thói quen ưa làm nũng như thế.

"Khụ......"

Lâm Khước Li có chút không kiên trì nổi, cậu nắm lấy tay Hạ Lan Tuyết đang đặt trên cổ tay mình, nức nở không ngừng.

Hạ Lan Tuyết: "Nhưng làm sao ta có thể tin lời ngươi nói rằng "Lâm Lạc" là một người khác, chứ không phải chính ngươi? Ngươi, cái kẻ lừa đảo này...... lời nói không hề có tính thuyết phục."

"Hu hu...... Ta sai rồi...... Khụ......"

Lâm Khước Li ngay cả đầu ngón tay cũng đang run rẩy, chật vật đến cực điểm.

Không được ——

Cứ thế này tiếp diễn thật sự sẽ bị Hạ Lan Tuyết bóp chết, Lâm Khước Li trước khi ngất đi dồn hết một hơi, tung ra toàn bộ linh lực về phía Hạ Lan Tuyết, dốc hết mọi thứ muốn đánh lui đối phương.

Hạ Lan Tuyết khó lòng phòng bị, không ngờ "tiểu đệ tử" lại dám ra tay với mình, nhất thời quả thật mắc mưu, buông lỏng tay ra.

Nhưng hắn rất nhanh lại phất tay áo hóa giải chiêu thức của Lâm Khước Li, lần nữa đè người xuống.

Linh lực hai người quấn lấy nhau, Hạ Lan Tuyết vì quán tính mà dán chặt trên người Lâm Khước Li, hắn cũng thuận thế từ phía sau ôm lấy Lâm Khước Li, tay mạnh mẽ ấn lên eo của cậu, dùng sức siết chặt.

"......!"

Lâm Khước Li chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụt eo xuống trên bãi cỏ, cậu vốn dĩ đã bị thể chất lô đỉnh phát tác hành hạ, giờ nửa thân dưới lại bị linh lực của Hạ Lan Tuyết bao phủ, cộng thêm gió tuyết lạnh băng lướt qua lớp vải mỏng tràn vào bên trong, trong nháy mắt lập tức mất đi sự chống cự.

"Ưm...... tiên tôn...... A......" Lâm Khước Li hai tay nắm chặt mặt đất, run rẩy càng thêm dữ dội.

Ý thức được Hạ Lan Tuyết muốn làm gì, cậu chỉ cảm thấy không dám tin, thậm chí không thể tưởng tượng nổi.

Tại sao lại......!

Hạ Lan Tuyết lạnh lùng nói: "Ta sẽ không làm bất kỳ giao dịch nào với kẻ lừa đảo như ngươi."

Nếu lúc này hắn cùng Lâm Khước Li song tu, thì đó chính là cắt đứt con đường Lâm Khước Li sử dụng hoa Hàn Thiên.

Song tu với cực Hàn Nguyên Hồn vượt qua một lần, thân thể Lâm Khước Li sẽ không còn được hoa Hàn Thiên thỏa mãn, dù có dùng cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc.

Như vậy, Ma tôn các hạ sẽ không còn đường lui, đến lúc đó là cậu phải cầu xin rồi nghe hắn, chứ không phải cùng kẻ lừa đảo không giữ chữ tín mà làm giao dịch.

"A......!" Lâm Khước Li sợ hãi đến cực điểm: "Hu hu hu không, không muốn! Tiên tôn hung dữ quá, ta không muốn......"

Hu hu hu, Đại Tráng cứu mạng ——!

Nhưng hệ thống khi đối mặt với cốt truyện giới hạn sẽ cưỡng chế tắt máy, giờ phút này hệ thống đã chuẩn bị biến mất, trước khi biến mất...

【Ký chủ, nghĩ theo hướng tốt, đây cũng là một loại phương thức chữa bệnh... Rất, rất tốt mà! 】

【Tạm biệt! 】

"......!"

A a a!!! Không muốn mà ——

Trong thức hải và ở hiện thực lại có chút khác biệt, ví dụ như lần trước dùng chuỗi hạt, còn lần này lại chỉ dựa vào linh lực hư vô.

Lâm Khước Li cảm thấy trong sâu thẳm linh hồn của mình bị xâm nhập thô bạo, cậu hoảng loạn bò về phía trước, nhưng eo lại bị người phía sau bắt lấy rồi kéo lại, trốn không thể thoát.

"Tiên tôn tha cho ta hu hu hu......"

Lâm Khước Li nghe thấy giọng nói của người phía sau.

"Nói như vậy, ngươi không muốn?"

Lâm Khước Li cúi đầu quỳ rạp trên cỏ, cậu vùi mặt vào khuỷu tay mình, giọng nói mang theo vài phần nức nở, nghe vô cùng đáng thương.

"Ta......"

Người phía sau vẫn chưa ngừng lại, cậu thở dốc, giọng khàn khàn nói: "Muốn, muốn......"

Lâm Khước Li chỉ có thể cầu xin nói: "Nhưng tiên tôn có thể nào, có thể nào nhẹ một chút."

"Đừng gọi ta là tiên tôn."

Hả?

Lâm Khước Li mơ hồ, không gọi tiên tôn thì gọi gì? Gọi sư tôn Hạ Lan Tuyết chắc chắn hắn sẽ tức giận mà? Nhưng cậu và Hạ Lan Tuyết cũng không có mối quan hệ nào khác, vậy Hạ Lan Tuyết rốt cuộc muốn gì?

Lâm Khước Li chỉ vừa thoáng thất thần đã bị trừng phạt, cậu đầu tiên phát ra một tiếng thở nhẹ dính nhớp, sau đó hoảng loạn nói: "Quan nhân, phu quân......"

Đây là những từ cậu vô tình nghe được khi cùng Hạ Lan Tuyết ở thanh lâu, người ở phòng bên cạnh từng tiếng từng tiếng gọi những từ này, nhưng kia chỉ là khách, lấy đâu ra phu quân, vì thế cậu cho rằng đây chẳng lẽ là cách xưng hô và tình thú khi làm loại chuyện này.

"......"

Người phía sau dường như dừng lại một chút, sau đó cậu bị phạt càng nặng, khiến Lâm Khước Li không ngừng khóc kêu.

Những tiếng khóc này làm Hạ Lan Tuyết tâm phiền ý loạn.

"Đừng giở trò, cũng đừng mở miệng nữa."

Lâm Khước Li trừng lớn mắt, bởi vì ngay sau đó miệng cậu bị yểm một đạo thuật pháp, không thể mở miệng nữa, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ bị kìm nén.

Hạ Lan Tuyết không nhìn mặt cậu, cũng không nghe tiếng cậu, chỉ một mực hành động.

Nhưng như vậy ngược lại làm Lâm Khước Li an tâm, cậu cuộn tròn mình lại, hai người càng lúc càng kịch liệt, nhưng tất cả chỉ diễn ra bên trong thức hải không người biết đến này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top