🔥Chương 42: Trường Minh tiên quân
Ánh mắt của Lâm Khước Li quá mức nóng bỏng, Hạ Lan Tuyết để ý thấy thì quay đầu đi, nhìn thấy tiểu đồ đệ của mình đang nắm chặt đôi đũa, các ngón tay vì dùng sức mà ửng đỏ.
Hạ Lan Tuyết khựng lại, đuôi lông mày hơi nhướng lên, động tác này rất nhỏ, gần như không ai nhận ra.
Hắn cầm lấy ly trà, ngón tay khẽ động, trà trong ly theo đó mà khẽ sóng sánh.
Tiểu đồ đệ có để ý không?
Cậu còn nhỏ như vậy, ngây ngô như vậy, đối với tình cảm thì hiểu được bao nhiêu chứ? Ba ngày hoang đường kia, tiểu đồ đệ có phải chỉ coi đó là cách để giải độc thôi không?
Hạ Lan Tuyết nhìn sang Diệu Âm tiên tử, cuối cùng mở miệng nói: "Không cần. Ta đã ngàn năm không đánh đàn. Tu sĩ theo đạo Thương Sinh đánh đàn là để tiết chế cảm xúc, giúp tâm không vướng niệm, không nghĩ suy. Ta đã qua giai đoạn đó rồi."
Dù thế nào đi nữa, đây cũng là chuyện giữa hắn và Lâm Khước Li, không nên để người ngoài xen vào.
Nghe Hạ Lan Tuyết dùng giọng lạnh lùng như băng để từ chối, không hề nể mặt, Diệu Âm tiên tử khựng lại, có chút xấu hổ mà thu đàn về: "À... thì ra là vậy."
Lời Hạ Lan Tuyết nói không phải giả. Từ khi bước vào giai đoạn tu hành tâm như nước lặng, hắn thực sự chưa từng đánh đàn lại.
Lâm Khước Li mím môi.
Ai, không hổ là Hạ đại ca, đến cả Diệu Âm tiên tử đến mời cũng bị cự tuyệt thẳng thừng.
Cậu nhìn quanh thấy khung cảnh náo nhiệt, lại ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Tuyết trên đài cao, bỗng cảm thấy chẳng còn hứng thú gì, cầm mấy miếng điểm tâm rồi bước ra ngoài giải sầu.
Trong điện thì ồn ào náo nhiệt, ngoài sân thì yên tĩnh đến mức không một tiếng động. Lâm Khước Li ngồi xuống ghế đá, vừa ăn điểm tâm vừa ngắm trăng.
【Ký chủ sao lại ra đây?】
"Tôi sợ xã giao."
【?】
Ăn hết điểm tâm rồi, Lâm Khước Li phủi vụn bánh trên tay, chợt nghe phía sau truyền đến một giọng nói: "Xem ra ngươi hoàn toàn quên mất lễ nghi rồi."
Lâm Khước Li giật mình, quay đầu lại thì thấy Hạ Lan Tuyết đứng phía sau không xa, ánh trăng chiếu lên mái tóc bạc và y phục trắng của hắn, khiến dáng hình như vừa gần vừa xa.
Hạ Lan Tuyết nhíu mày nhìn những vụn bánh trên người Lâm Khước Li, thấy tay cậu dơ thì khẽ lắc đầu.
Lâm Khước Li chỉ biết cười gượng.
Hạ Lan Tuyết tiến lên, đưa khăn lụa cho Lâm Khước Li.
Lâm Khước Li bất ngờ đến mức sững người, trong giây lát quên cả đón lấy.
Thấy vậy, Hạ Lan Tuyết tưởng rằng Lâm Khước Li đang giận dỗi, trực tiếp nắm cổ tay rồi giúp cậu lau.
Sắc mặt Hạ Lan Tuyết có vài phần không vui.
Tiểu đồ đệ này, lại tránh né hắn dữ như vậy.
Lâm Khước Li ngơ ngác nhìn Hạ Lan Tuyết: "Sư tôn... sao ngài lại ra đây?"
Hạ Lan Tuyết hỏi lại: "Còn ngươi, vì sao lại ra đây?"
Lâm Khước Li cười nói: "Ta ra hay không ra cũng chẳng khác gì nhau, nhưng sư tôn mới là nhân vật chính mà! Sao sư tôn lại không hợp tấu cùng Diệu Âm tiên tử? Ta vốn còn tưởng có thể nghe sư tôn đánh đàn nữa cơ... Lần cuối sư tôn đánh là ngàn năm trước... Oa, khi đó ta còn chưa ra đời nữa!"
Hạ Lan Tuyết yên lặng nhìn Lâm Khước Li: "Muốn nghe sao?"
"A...?" Lâm Khước Li gãi đầu: "Tất nhiên là muốn nghe rồi..."
Nhưng giữa cậu và Hạ Lan Tuyết cách nhau mấy ngàn năm, dù không nghe được khúc đó thì cũng chẳng sao.
Hạ Lan Tuyết khẽ vuốt chiếc vòng trên cổ tay.
Hai người không nói gì thêm, bốn phía càng trở nên yên tĩnh hơn, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào từ trong điện vọng ra cùng tiếng ve kêu râm ran bên bụi cỏ.
Hạ Lan Tuyết bỗng nhiên khoanh chân ngồi giữa không trung, trôi nổi giữa làn mây mờ, rồi lấy từ trong túi trữ vật ra một cây đàn cổ bằng gỗ.
Cây đàn không có bất kỳ hoa văn hay trang trí nào, nhưng thân đàn mang vẻ cổ xưa, khi được Hạ Lan Tuyết ôm trong tay lại toát lên một nét thiền ý tĩnh lặng.
Trong ánh mắt không dám tin của Lâm Khước Li, Hạ Lan Tuyết đặt cây đàn lên, hai tay khẽ đặt trên dây.
Lâm Khước Li mở to mắt: "Sư tôn muốn đánh đàn sao?!"
Không phải đã nói là đoạn tình tuyệt ái, ngàn năm không chạm vào đàn rồi sao?
Hạ Lan Tuyết khẽ cụp mắt: "Đã lâu không đánh, kỹ thuật tự nhiên không còn linh hoạt. Tùy ý gảy một khúc rồi thôi."
Mấy ngày nay, Lâm Khước Li đã thấy rõ sức mạnh và sự linh hoạt trong từng ngón tay của Hạ Lan Tuyết. Lúc này, khi những ngón tay đó khẽ chạm lên dây đàn, âm thanh trầm thấp cổ xưa lập tức tuôn ra như dòng nước chảy.
Theo tiếng đàn vang lên, Lâm Khước Li thấy dưới chân Hạ Lan Tuyết, mặt cỏ dần kết một tầng sương lạnh, bốn phía lại phiêu tán từng hạt tuyết mịn.
Đối với người tu hành đạt tới cảnh giới như Hạ Lan Tuyết, chỉ một động tác đơn giản đã khiến linh lực lay động trời đất. Cũng may hắn cố ý thu liễm, nên gió xung quanh vẫn ôn hòa, chỉ khẽ cuốn lên vô số hạt sương.
Lâm Khước Li nhìn mà choáng váng, trong lòng thầm nghĩ: Thì ra đây là "tùy tiện đánh một khúc" của đại lão.
Cậu đưa tay hứng lấy một bông tuyết.
Hạ Lan Tuyết tuy từ chối hợp tấu trong điện, nhưng lại ở trong đình nhỏ này, chỉ đàn cho một mình cậu nghe.
Khoảnh khắc này, chỉ có cậu được thấy dáng vẻ Hạ Lan Tuyết đánh đàn, chỉ có cậu được nghe tiếng đàn của Hạ Lan Tuyết.
Nhận thức ấy khiến lòng bàn tay Lâm Khước Li nóng lên, bông tuyết trong tay tan chảy, cậu luống cuống muốn giữ lại điều gì, nhưng trong tay chỉ còn lại một vệt nước.
Lâm Khước Li ngẩn người nhìn lòng bàn tay, rồi ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Tuyết.
Ánh trăng chiếu lên người Hạ Lan Tuyết và cây đàn, khi ngón tay hắn chạm vào dây, phảng phất như cả biển mây ngàn dặm đều hóa thành băng giá.
Lâm Khước Li nghe không hiểu khúc nhạc, chỉ cảm thấy âm điệu uốn lượn, dường như ẩn chứa vô số câu chuyện xưa. Có lẽ ca khúc vốn mang nét bi thương và mềm mại, nhưng qua tay người diễn tấu này lại thêm phần lạnh lẽo. Dẫu vậy, Lâm Khước Li vẫn nghe ra trong đó một nỗi áp lực mãnh liệt, trĩu nặng.
Từng đợt nối tiếp từng đợt, từng đoạn nối tiếp từng đoạn.
Khi kết thúc, Lâm Khước Li ngơ ngác nhìn Hạ Lan Tuyết: "Sư tôn, đây là khúc gì vậy?"
Hạ Lan Tuyết khẽ nhíu mày: "Ngươi không biết sao?"
Lâm Khước Li cẩn thận đáp: "... Có thể là ta quên rồi?"
Chẳng lẽ đây là kiến thức phổ thông trong giới tu tiên?
Một lúc lâu sau, sương tuyết quanh đó tan biến không còn dấu vết. Hạ Lan Tuyết ôm đàn đứng dậy, nói: "Cũng được. Dù ngươi thật sự quên hay không, thì đây cũng chỉ là một khúc tuỳ tâm, không cần để ý."
Giọng Hạ Lan Tuyết lạnh lẽo: "Đêm dài rồi, trở về nghỉ đi."
Lâm Khước Li cảm nhận được trong lời nói có chút không vui cùng áp lực, cậu sợ hãi rụt cổ, không biết mình lại làm điều gì khiến Hạ Lan Tuyết không hài lòng, chỉ có thể ủ rũ nói: "Vậy... vậy đệ tử về phòng đây, chúc sư tôn ngủ ngon!!"
Lâm Khước Li không dám quay đầu lại, cũng chẳng dám nhìn sắc mặt Hạ Lan Tuyết.
Không khí xung quanh dường như càng lạnh hơn.
Lâm Khước Li vừa chạy chậm về phòng, vừa cuộn mình chui vào chăn. Nhưng chưa được bao lâu, bụng bắt đầu đau và buồn nôn.
Cậu ôm bụng lăn qua lộn lại: "Đại Tráng!"
【Tới đây! A ký chủ... là do cậu chạy quá nhanh, lại thêm cảm xúc dao động mạnh nên xuất hiện... phản ứng thai nghén sớm?】
Lâm Khước Li: "......"
Một từ lạ hoắc, mà áp lên người cậu lại càng thêm lạ lùng.
【Hiện giờ bảo bảo đã hình thành rồi ký chủ!】
Lâm Khước Li đè nén cảm giác khác thường, cắn răng chịu đau, đứng dậy sờ lên bụng mình.
Trời ơi...
Cái bụng vốn phẳng lì giờ lại hơi nhô lên. Tuy không rõ rệt, thoạt nhìn còn tưởng là ăn nhiều, nhưng mà...
"Hu hu hu oa ——"
Lâm Khước Li lại lăn lộn trên giường, lần này không phải vì đau, mà là do cảm giác mang thai thật sự!
Cứu với ——
Chỉ cần nghĩ đến việc bên trong có thứ gì đó, cậu đã cảm thấy kinh hãi!
Đến tận giờ, Lâm Khước Li vẫn đang cố gắng chấp nhận hiện thực này.
【Ký chủ không cần lo lắng, hệ thống đã có cách giúp cậu không phải chịu khổ, hệ thống đã điều chỉnh lại toàn bộ các chỉ số của bảo bảo, chỉ cần cậu ngủ nhiều một chút thì sẽ không thấy khó chịu! Đến giai đoạn sau, chúng ta sẽ trực tiếp tiến vào trạng thái ngủ đông, ký chủ chỉ cần ngủ một giấc dậy là bảo bảo sẽ ra đời rồi!】
Vậy là tốt sao?
Khóe miệng Lâm Khước Li giật giật: "Tôi còn phải cảm ơn cậu nữa chắc."
Có lẽ vì cái gọi là giải pháp chính là ngủ nên Lâm Khước Li mơ màng ôm lấy bụng mình, ngã xuống rồi lập tức ngủ tới tận giữa trưa hôm sau.
Cuối cùng là Thiên Tuế đứng ngoài cửa vừa gọi vừa gõ, Lâm Khước Li mới miễn cưỡng tỉnh dậy.
"Mặt trời chiếu tới mông rồi kìa!" Thiên Tuế bước vào thúc giục: "Sư thúc mau rửa mặt, đánh răng, thay quần áo đi!"
Lâm Khước Li mơ mơ màng màng rửa mặt xong thì bị Thiên Tuế kéo đi, khó khăn lắm mới nhớ ra hỏi: "Ngươi sao lại gấp thế? Có tiến triển sao? Đã tìm được Ma tộc à?"
"Không phải!" Thiên Tuế cười khanh khách nói: "Là vì Trường Minh tiên quân cuối cùng cũng tới rồi! Sau khi ngài ấy xuất quan, nghe nói sư tổ đang điều tra chuyện này, cảm thấy việc này rất nghiêm trọng, lập tức đến đây tìm chúng ta. Ngài ấy vốn quen biết với Diệu Âm tiên tử, không chỉ có thể giúp đỡ chúng ta mà còn tiện thể đến thăm ngươi với sư tổ nữa!"
A?
Ai?!
Trường Minh tiên quân?!
"Nè nè nè? Sư thúc, ngươi chạy đi đâu đó!!"
......
Trong chính điện, một nam tử tuấn tú trông có phần gầy yếu đang ngồi bên cạnh Hạ Lan Tuyết, hai người nhã nhặn ngồi bên bàn, trước mặt là ấm trà nóng.
Nam nhân kia chính là Trường Minh tiên quân, mái tóc đen làm nổi bật làn da vốn đã tái nhợt của y càng thêm trắng, trên môi không chút huyết sắc, trong mắt cũng hiện rõ sắc xanh nhàn nhạt không rõ.
Trường Minh và Hạ Lan Tuyết đều đã sống hơn mấy ngàn năm, nhưng tu vi của y không cao bằng Hạ Lan Tuyết. Hiện tại y đã đến cuối thọ nguyên, quanh năm bế quan cũng là vì thân thể đã như ngọn đèn sắp tàn, cần linh khí trời đất mới có thể duy trì.
Giờ phút này, Trường Minh đang cùng Hạ Lan Tuyết bàn về việc liên quan đến Ma tộc, y khẽ xoay tách trà trong tay, nét mặt lạnh lùng nói: "Nếu như là Huyền Âm môn, Quang Minh giáo, hay thậm chí có cả các môn phái chính đạo khác dính líu vào chuyện này...... Thì đây không phải là việc nhỏ. May mà ta với Diệu Âm vẫn còn quen biết, mấy năm trước ta đã cảm thấy, sau khi nàng bế quan để đột phá Nguyên Anh thì trong phái đã có gì đó không ổn."
Diệu Âm tiên tử được xem là hồng nhan tri kỷ của Trường Minh. Vì trách nhiệm với bạn bè và với chính đạo, Trường Minh đã phái một đệ tử của mình, là người cũng có hứng thú với âm luật đến Huyền Âm môn để học tập, tiến tu.
"Ta đã truyền tin gọi nó đến đây rồi, vừa hay có thể hỏi xem nó có biết gì về việc này không. Nếu nó không biết, thì cũng có thể giúp chúng ta thâm nhập điều tra. Hiện nay nó là đệ tử nội môn của Diệu Âm, cũng là chấp sự trong môn phái. Dù sao thì mấy năm nay Diệu Âm vì muốn đột phá, có thể nói là hoàn toàn không màng thế sự, chắc là vì vẫn chưa đột phá được nên thọ nguyên của nàng cũng chỉ còn khoảng trăm năm thôi."
Hạ Lan Tuyết lắc đầu: "Muốn đột phá lên Nguyên Anh trong vòng trăm năm không phải chuyện dễ."
"Nhưng ít nhất vẫn còn hy vọng, không giống ta." Trường Minh cười khổ: "Khoảng cách thành tiên của ta quá xa, mà thọ nguyên cũng chẳng còn đến trăm năm. Nhưng không sao, sinh lão bệnh tử vốn là chuyện thường tình, hơn nữa hiện tại tộc Trường Minh cũng có không ít tu giả có thể chống đỡ trời đất, ta rất yên tâm. Chỉ là điều khiến ta vướng bận đó là..."
Trường Minh khẽ thở dài: "Lâm Lạc từ nhỏ lớn lên bên cạnh ta, nhưng ta hiếm khi có cơ hội dạy dỗ nó. Cũng may là có ngươi, giờ nó là đệ tử của ngươi. Ngươi nếu có thể thành tiên thì thọ nguyên sẽ vô tận, lại hiểu rõ cách dạy người, ta cuối cùng cũng có thể an tâm mà buông tay rời đi."
Hạ Lan Tuyết lắc đầu: "Ta cũng chưa chắc đã có thể thành tiên."
Hắn chỉ còn nửa bước là đắc đạo, nhưng nửa bước ấy đã kẹt suốt mấy trăm năm, có lẽ là duyên chưa đến, cũng có lẽ đó đã là cực hạn của hắn rồi.
"Chưa chắc đâu. Nhưng nếu thật sự không thể thành tiên...... Đạp Tuyết à, chúng ta cũng đã sống lâu hơn người phàm quá nhiều, lâu đến mức......" Trường Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu rọi: "Đã sớm chết lặng rồi."
Trường Minh lại cười nói: "Năm đó trong đại chiến tiên - ma, những người bạn từng cùng ta kề vai chiến đấu đều đã thành tiên hết cả, ta là người cuối cùng còn lại. Ngươi tu đạo, hẳn là đã nhìn sinh ly tử biệt nhẹ hơn ta, chắc cũng không vì vậy mà hao tổn tinh thần. Như vậy cũng tốt... như thế ta mới có thể yên tâm phó thác cho ngươi những việc sau này của ta."
Hạ Lan Tuyết nhìn người bạn cũ trước mặt, nhấp một ngụm trà, thần sắc khó đoán, chỉ khẽ đáp: "Ừ."
Trên bếp, nước trà sôi lên, phát ra những tiếng "xì xì" khe khẽ.
Hạ Lan Tuyết bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngươi và Diệu Âm trước kia từng có hôn ước, ngươi có thích nàng không?"
Trường Minh khẽ cười: "Nếu như ta thật sự thích thì sao lại có thể để qua cả ngàn năm mà không thực hiện hôn ước, thậm chí còn sớm hủy bỏ nó?"
Hạ Lan Tuyết lại hỏi: "Vì sao không thích?"
Trường Minh khựng lại, có chút nghi hoặc nhìn Hạ Lan Tuyết, dường như thấy lạ vì sao hắn lại hỏi loại chuyện như thế này, hơn nữa lúc hỏi vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt như trước, không chút dao động cảm xúc.
Tuy vậy, Trường Minh cũng không nghĩ nhiều đến bản thân Hạ Lan Tuyết, y chỉ cho rằng Đạp Tuyết là đang "quan tâm lúc sắp lâm chung" của bạn bè nên kiên nhẫn đáp: "Thích là thích, không thích là không thích, trong lòng tự nhiên sẽ có câu trả lời thôi."
Hạ Lan Tuyết khẽ nhíu mày.
Ngay khi Hạ Lan Tuyết định mở miệng hỏi Trường Minh xem y có biết chuyện Lâm Lạc là lô đỉnh hay không, thì người đệ tử mà Trường Minh đã truyền lệnh gọi tới bỗng nhiên xuất hiện.
Nhưng vị đệ tử trẻ tuổi kia lại tỏ ra vô cùng vội vã, vừa xông vào chưa kịp hành lễ đã nói thẳng: "Không, không ổn rồi!"
Ầm ——
Lời còn chưa dứt, bên ngoài lập tức vang lên một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top