🔥Chương 33: Muốn sư tôn kể chuyện trước khi ngủ cho ta

Hạ Lan Tuyết còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Cái gì song?

Lâm Khước Li nắm chặt lấy cổ áo của Hạ Lan Tuyết, không buông ra. Không biết là cố ý làm nũng hay đã quên mất bản thân đang nói gì, cậu nhắc lại: "Song tu! Sư tôn, cùng ta song tu đi!"

Giọng nói của Lâm Khước Li vô cùng kiên định, giống như đang muốn cùng người ta ra trận chiến đấu vậy.

Hạ Lan Tuyết: "......"

Cái gì tu cơ?

Nhân lúc Hạ Lan Tuyết còn ngẩn người, Lâm Khước Li nuốt nước miếng, kéo cổ áo hắn, ngẩng đầu ghé sát lại gần.

Ôm cũng ôm rồi, đúng không?

Tay cậu khẽ run, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm vào gương mặt Hạ Lan Tuyết.

Ầm ——

Sắc mặt Hạ Lan Tuyết lập tức lạnh xuống, một tay gạt mạnh Lâm Khước Li ra.

"?!"

Hạ Lan Tuyết lạnh giọng nói: "Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước."

Bị quăng ngã trở lại ổ chăn, Lâm Khước Li choáng váng một lúc rồi nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Hạ Lan Tuyết, cậu ngoan ngoãn đỡ trán, co người trong chăn, vừa khóc vừa lí nhí: "Sư... sư tôn... đệ tử đau đầu..."

Hạ Lan Tuyết nghi ngờ nhìn cậu, đưa tay bắt mạch, quả thật nhịp thở của Lâm Khước Li hỗn loạn.

"Đã đau đầu thì ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đừng làm loạn."

Lâm Khước Li rưng rưng nước mắt nhìn hắn: "Muốn sư tôn hôn hôn mới khỏi cơ."

Hạ Lan Tuyết bật cười, nửa tức nửa buồn cười: "Trong đầu ngươi chỉ toàn mấy chuyện này thôi sao?"

Lâm Khước Li ngượng ngùng đáp: "Tâm ta hướng về sư tôn, trong đầu đều là sư tôn hết."

"......"

Hạ Lan Tuyết vốn định hỏi: Ngươi có phân biệt được giữa yêu thích và ỷ lại không?

Nhưng đến khi mở miệng, hắn lại hỏi: "Ngươi sẽ chắn ám khí cho người khác sao?"

"Không!" Lâm Khước Li lập tức đáp, trong lòng nghĩ: Ta đâu có ngốc! Chắn ám khí cho sư tôn vì ngài là đối tượng ta phải công lược! Nếu ngài xảy ra chuyện, tích phân với nhiệm vụ của ta coi như tiêu luôn!

Cậu cười hì hì nói: "Sư tôn không giống người khác."

Đôi mắt thiếu niên sáng rực, không chút tạp niệm khiến người ta rất khó không tin vào sự chân thành trong lời cậu.

Hạ Lan Tuyết cụp mắt, thu tay lại.

"Ngủ đi."

Hắn đứng dậy, ngồi ở mép giường bên cạnh, ngồi đả tọa chuẩn bị nhập định.

Lâm Khước Li bĩu môi, ngoan ngoãn chui vào chăn.

Một lát sau, như chợt nhận ra điều gì, cậu quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Hạ Lan Tuyết.

A... Vậy là Hạ Lan Tuyết đến đây, cùng cậu ở chung một phòng sao?

Lâm Khước Li mừng như điên, nhưng còn chưa kịp nghĩ ra cách nào để lừa sư tôn cùng mình chung chăn gối thì cơn đau đầu và mệt nhọc do độc tố sót lại khiến cậu mơ màng ngủ thiếp đi.

Có lẽ là do tác dụng của tàn độc, nên giấc ngủ của cậu không yên. Trong mơ hỗn loạn một mảnh.

Đầu tiên cậu mơ thấy kết cục của mình trong nguyên tác: Bị Hạ Lan Tuyết bản gốc cùng Kim trưởng lão hợp sức đánh bại, biến thành nhân trệ, bị giam trong địa lao của Vạn Kiếm môn, không thấy ánh sáng mặt trời.

Sau đó, cậu cực khổ mới có cơ hội vượt ngục, lại bị Long Ngạo Thiên giết chết, hồn phi phách tán.

Lâm Khước Li khổ sở giãy giụa trong mộng rồi cảnh tượng thay đổi, trước mặt cậu là ánh mắt uy nghiêm của Hạ Lan Tuyết.

Hắn dường như phát hiện mình là Ma tôn.

"Ta thật thất vọng về ngươi."

Hạ Lan Tuyết trong mộng duỗi tay bóp chặt cổ cậu, muốn giết cậu.

"Không..."

Lâm Khước Li hoảng sợ mở mắt ra, nhưng cảnh trong mơ và hiện thực lại chồng lên nhau, cổ cậu lại đang bị siết chặt!

Vì hơi thở bị cướp đi, Lâm Khước Li hít một hơi gấp gáp rồi choàng tỉnh khỏi cơn mơ. Giống như lần trước, đôi mắt cậu bị một luồng linh khí vô hình che kín, toàn thân cũng không thể cử động, thậm chí ngay cả hệ thống cũng không thể gọi ra được.

Nhưng mà, ma vật lần trước không phải đã bị Hạ Lan Tuyết giết rồi sao?!

Sao bây giờ lại còn nữa!

Lâm Khước Li sợ đến run rẩy thật sự. Đây rõ ràng là thân thể Ma tôn, biết rõ mình không yếu, vậy tại sao ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích được?

Rốt cuộc là thứ gì đây!

Lần trước là Hạ Lan Tuyết cứu cậu... Giờ phút này, Hạ Lan Tuyết không có trong phòng sao?

Hơi thở càng lúc càng yếu, Lâm Khước Li cảm giác như có biển cả, núi dời đè nặng xuống, bị ngạt đến mức gần như không thở nổi, bóng ma tử vong bao trùm lên người cậu, chỉ chờ há cái miệng khổng lồ ra để nuốt chửng.

Cậu sắp chịu không nổi nữa.

Lâm Khước Li chỉ có thể khó khăn gọi ra tiếng: "Sư tôn......"

Rầm ——!

Theo tiếng cửa mở, Lâm Khước Li cảm nhận được một luồng khí lạnh ập tới, ngay sau đó sương đen trước mắt dần dần tan biến.

Nếu không biết thứ kia là gì thì rất khó nói liệu lần tới có còn bị tấn công nữa không!

Lâm Khước Li dùng hết sức lực còn lại, cố vươn tay bắt lấy khối khí đen kia, nhưng lại cảm thấy mình chạm vào một vùng da thịt nóng bỏng.

Cậu còn chưa kịp phản ứng thì thứ mà cậu khó khăn lắm mới bắt được đã trốn mất.

Đáng ghét...!

Thứ không tên kia cùng sương đen tan biến đi, sau khi tầm nhìn khôi phục, Lâm Khước Li vẫn còn sợ hãi mà há miệng thở gấp, rồi ngồi bật dậy.

Nhưng xung quanh, ngoài tuyết bay lất phất thì chẳng còn thứ gì cả.

Ở xa xa, Hạ Lan Tuyết nhíu mày nhìn cậu.

Lâm Khước Li lập tức nhào tới.

"Sư tôn......!" Cậu ôm chặt lấy Hạ Lan Tuyết, gần như dán chặt cả người mình vào đối phương: "Vừa rồi trong phòng ta có thứ gì đó!"

Hạ Lan Tuyết cau mày nhìn quanh: "Ta khi vào chỉ thấy một luồng khí đen."

Lâm Khước Li nhìn thấy trên tay Hạ Lan Tuyết có một vết đỏ sẫm, tức giận nói: "Ma vật đó còn làm sư tôn bị thương!"

Hạ Lan Tuyết khựng lại.

Hắn buông tay xuống, nhìn Lâm Khước Li nói: "Ngoài cổ ra, ngươi còn bị thương ở đâu không?"

"Không có." Lâm Khước Li lắc đầu rồi đáng thương nhìn hắn: "Sư tôn đi đâu vậy?"

"Cùng Thủ Dương bàn việc."

"Ồ......" Lâm Khước Li dựa đầu vào ngực Hạ Lan Tuyết, thứ nhất là gần đây cậu thật sự cảm thấy bất an, thứ hai là nhân cơ hội kiếm thêm điểm tích phân: "Ta rất sợ, sợ đến không ngủ nổi, mà không ngủ thì lại đau đầu... Sư tôn có thể ở lại ngủ cùng ta được không?"

"......"

Lâm Khước Li ôm đầu rên rỉ: "Hu hu, đau quá..."

"... Ngươi giỏi làm nũng thật."

Thấy Hạ Lan Tuyết có vẻ hơi mềm lòng, tuy chưa đồng ý nhưng Lâm Khước Li chẳng nói thêm lời nào mà hành động luôn, vừa kêu đau vừa loạng choạng kéo Hạ Lan Tuyết ngã lên giường.

Hạ Lan Tuyết bị cậu kéo nằm xuống, chỉ cảm thấy hỗn loạn hết cả.

Còn chưa kịp nói gì, đã thấy Lâm Khước Li ôm chặt cánh tay hắn, cười đến mức mắt cong cong: "Ta là lần đầu tiên......"

Lần đầu tiên thành công lừa được sư tôn cùng ngủ chung giường! Tốt quá! Lâm Khước Li vui mừng khôn xiết, công lược tiến thêm một bước lớn rồi!

Hạ Lan Tuyết nhíu mày.

Lần đầu tiên?

Đứa nhỏ này vui vẻ như vậy, chẳng lẽ trước đây khi bị bệnh hay bị thương đều không có ai chăm sóc sao?

【Chúc mừng ký chủ hoàn thành tiếp xúc tứ chi: Cùng chung chăn gối. Thưởng 40 điểm tích phân!】

"......!"

Tốt! Tốt lắm!!

Lâm Khước Li vui đến lâng lâng, nhìn Hạ Lan Tuyết đang nằm cạnh mình, không dám tin nổi, Hạ Lan Tuyết lại không phản kháng gì cả, thật sự ở lại cùng cậu sao? Trời sắp đổ mưa ngược rồi à?

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận rõ hơi thở của nhau.

Lâm Khước Li nhìn đến mê mẩn.

Khi Hạ Lan Tuyết nằm xuống, dường như không còn giữ khoảng cách xa vời như thường ngày nữa. Mái tóc bạc rối nhẹ khiến vẻ ngoài trông dịu dàng hơn hẳn, còn ánh mắt vàng khi đối diện tuy có chút lạnh lẽo, nhưng dường như ẩn chứa một tia ấm áp.

Lâm Khước Li cười ngây ngô nói: "Sư tôn, ngài nhìn thật đẹp."

Hạ Lan Tuyết duỗi tay chạm nhẹ vào chóp mũi cậu: "Ngủ đi, đừng quậy nữa."

Lâm Khước Li đột nhiên có chút không nỡ ngủ, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, bình thường cậu sao có thể ngủ chung một ổ chăn với Hạ Lan Tuyết được chứ?

Cậu cười nói: "Ngủ không được, muốn sư tôn kể chuyện trước khi ngủ cho ta."

Hạ Lan Tuyết đáp ngắn gọn: "Ta không biết kể."

Lâm Khước Li chớp mắt, cố nài: "Vậy... nói cái gì cũng được mà. Ví dụ như chuyện sư tôn từng tu luyện, hoặc lúc xuống núi trảm yêu trừ ma có gặp chuyện thú vị gì không?"

Hạ Lan Tuyết nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Tu luyện thì có gì thú vị. Ngày này qua ngày khác chỉ là luyện kiếm, tĩnh tâm, xuống núi rèn luyện gặp ma vật là giết."

"......"

Được lắm, quả nhiên là ngài.

Lâm Khước Li lại tiếp tục hỏi: "Vậy vì sao sư tôn lại muốn tu đạo Thương Sinh? Làm sao có thể giữ được tâm chí kiên định như vậy?"

Hạ Lan Tuyết khựng lại.

Nhưng khi hắn quay đầu nhìn sang, đã thấy Lâm Khước Li ôm tay hắn mà ngủ ngon lành. Sau khi ngủ, hàng lông mi vốn luôn động đậy tinh nghịch của cậu lại yên tĩnh rũ xuống, đôi môi hay nói hay cười thường ngày cũng khép lại ngoan ngoãn, trông rất mềm mại.

Khóe miệng Hạ Lan Tuyết khẽ giật, nhẹ nhàng lắc đầu.

Vẫn là ngủ rồi thì tốt hơn.

Ngủ rồi thì không làm ồn, ngoan hơn nhiều.

......

......

Mấy ngày sau đó, Lâm Khước Li ở trong phòng dưỡng thương. Mỗi khi Hạ Lan Tuyết ra ngoài làm việc, Thiên Tuế đều đến ở cùng cậu. Thỉnh thoảng, còn có ——

"A Vũ?!"

Lâm Khước Li còn tưởng mình hoa mắt.

A Vũ nói không hiểu vì sao Hạ Lan Tuyết lại cho cậu ấy tự do đi lại, chỉ là để đảm bảo cậu ấy không gây chuyện, Thiên Tuế vẫn luôn giám sát. Nhưng vì tu vi A Vũ không cao bằng họ, thật ra cũng chẳng làm được gì.

Lâm Khước Li nhân lúc Thiên Tuế không có ở đó, kéo A Vũ cùng nhau triệu hồi hai thủ hạ Thính Phong và Truy Ảnh.

Hiện tại Vạn Kiếm môn đang truy tìm tộc nhân của A Vũ và điều tra Quang Minh giáo. Lâm Khước Li nghĩ rằng nếu bọn họ thật sự có cấu kết với Kim trưởng lão, vậy điều tra từ bên trong chắc sẽ dễ hơn.

Ảnh vệ của Ma cung là lực lượng duy nhất cậu có thể tin tưởng và cũng là thế lực của riêng cậu, nên Lâm Khước Li để họ đi điều tra rồi đem kết quả giao lại cho A Vũ, nhờ cậu ấy chuyển đến Vạn Kiếm môn.

Cứ như thế, lại hai ngày nữa trôi qua.

Trước đó Vân Thành từng bị "Ma tộc" tập kích, nhưng nhờ Vạn Kiếm môn ứng phó, tổn thất không quá nghiêm trọng. Giờ đây thành đã trở lại quỹ đạo, thành chủ cùng dân chúng trong thành để cảm tạ, đặc biệt tổ chức một buổi yến tiệc.

Yến tiệc được tổ chức tại phủ Thành chủ.

Loại tiệc này Hạ Lan Tuyết xưa nay đều không tham dự, Thủ Dương thì bận tra án nên Thiên Tuế là người dẫn mọi người đi cọ ăn cọ uống.

Lâm Khước Li dù vết thương chưa khỏi hẳn, nhưng kiểu gì cũng muốn bò đến tham dự cho bằng được.

Khi nhóm người trẻ tuổi bước vào sân, nhìn thấy bàn tiệc dài bất tận, trên bày đầy rượu ngon và trái cây.

Thành chủ là một nam nhân mập lùn, rắn chắc, giới thiệu rất nhiệt tình: Mỗi khi dân chúng trong thành được mùa bội thu, họ đều mang sản vật ngon nhất đến tặng cho phủ Thành chủ, lần này dâng lên càng nhiều hơn, nói là để tạ ơn các vị tiên nhân.

Lâm Khước Li nhỏ giọng hỏi Thiên Tuế: "Dân chúng mang đồ đến tặng thành chủ? Vậy có phải nói vị thành chủ này rất được lòng dân không?"

Cậu chủ yếu là muốn hỏi, Vạn Kiếm môn chẳng phải cũng rất được lòng dân sao? Tại sao lại không có ai mang đồ ăn đến cho bọn họ chứ, hu hu hu... Hạ Lan Tuyết bọn họ không ăn thì cậu có thể ăn mà?

Thiên Tuế nói: "Cũng không hẳn, dân chúng mỗi năm chẳng phải đều phải nộp thuế cho thành chủ sao?"

"Ừ nhỉ..."

Thôi được rồi.

Yến tiệc đến nửa sau, thành chủ cười tươi, nâng một chén rượu đi đến trước mặt Lâm Khước Li, vui vẻ nói: "Ai nha...... Nhìn dáng vẻ tuấn tú, nho nhã xuất chúng thế này, vừa nhìn đã biết ngài là đệ tử mới của Đạp Tuyết tiên tôn, đúng không?"

Lâm Khước Li gật đầu.

"Vậy thì tốt quá! Để bày tỏ lòng cảm tạ, Vân Thành chúng ta muốn tặng tiên tôn một món quà, là một món đồ cổ cực kỳ quý hiếm và tinh xảo, ngài có đồng ý đi cùng ta đến nhà kho lấy không?"

Lâm Khước Li có chút nghi hoặc, không phải chứ, nếu là quà thì sao không trực tiếp mang đến đây mà lại bảo cậu phải đi lấy?

Có vẻ như thấy được sự nghi hoặc của Lâm Khước Li, thành chủ giải thích: "Món đồ cổ đó có linh khí, chúng ta là phàm nhân nên không thể tự di chuyển được. Cũng chính vì vậy, ta mới nghĩ tặng cho tiên nhân các ngài là thích hợp nhất!"

"À...... Được rồi."

Lâm Khước Li gãi đầu, nói một câu với Thiên Tuế xong thì đặt chén rượu xuống rồi cùng thành chủ rời khỏi sân.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top