🔥Chương 30: Sư tôn... cứu...
Không có sự cho phép của Hạ Lan Tuyết, Lâm Khước Li cũng không dám rời đi, cứ thế mà quỳ suốt một đêm.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, Thủ Dương mới đến gọi cậu dậy.
Lâm Khước Li ngơ ngác quay đầu nhìn ánh mặt trời, muốn đứng dậy mà đôi chân đã tê rần, ấm ức nói: "Sư huynh...... Không đứng lên nổi, hu hu......"
Thủ Dương thở dài, bước lên đỡ Lâm Khước Li dậy, xoa đầu cậu, nói: "Không sao, sư huynh cho ngươi ngồi xe ngựa nhé."
"Xe ngựa......?" Lâm Khước Li hoảng hồn, đây chẳng phải là muốn đưa cậu về tông môn sao?!
May mà Thủ Dương giải thích: Bọn họ chuẩn bị rời khỏi quán trọ, đi trước đến Vân Thành để chi viện.
Hôm qua, Hạ Lan Tuyết và Thủ Dương đã điều tra xong tình hình cơ bản xung quanh, suy đoán rằng Ma tộc đã giải phong ấn thụ yêu cách đây bảy ngày.
Thụ yêu chôn giấu "Thụ tâm" của nó ở hai mươi nơi gần đó, để phân tán phần yếu điểm của bản thân.
Ở những nơi có âm khí nặng, thụ tâm sẽ được nuôi dưỡng. Vì vậy, Ma tộc chắc chắn giấu một mảnh vỡ ở nơi đó.
Lâm Khước Li ngẩn người, nói: "Vậy chẳng phải là Ma tộc cũng giống như chúng ta, muốn tiêu diệt thụ tâm sao?"
Lâm Khước Li thầm nghĩ, Ma tộc thật đúng là coi thụ yêu như công cụ, ban đầu bắt nó chia ra nhiều thụ tâm, giờ lại quay lại phá hủy từng cái một.
"Đúng vậy," Thủ Dương nói: "Cho nên chúng ta phải nhanh hơn Ma tộc, tìm ra thụ tâm trước bọn chúng. Nhưng chuyện này cũng không khó...... Hôm qua các ngươi phá hủy một cái, mấy tiểu bối khác cũng tìm được một cái, ta bốn cái, sư tôn mười hai cái. Nói cách khác, giờ chỉ còn hai cái nữa, một cái ở Vân Thành, cái còn lại ở địa điểm cuối cùng."
Lâm Khước Li tròn xoe mắt.
Khoan đã, Hạ Lan Tuyết phá được mười hai cái sao?!
Hắn đúng là một tồn tại đáng sợ...
Lâm Khước Li thầm nghĩ cậu cùng Thiên Tuế và Ma tộc kia hôm qua cực khổ lắm mới phá được một cái thụ tâm, vậy mà Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng phá liên tục mười hai cái?!
"Chúng ta sắp đến Vân Thành, nơi đó cũng có thụ tâm. Chính vì vậy mà trước kia tộc Thiên Địa mới tàn sát dân trong thành để chiếm lấy. May mà sư tôn phát hiện kịp thời nên thương vong không quá nghiêm trọng."
Lâm Khước Li sững lại.
Người truy đuổi thụ tâm là Ma tộc do Kim trưởng lão cầm đầu, mà A Vũ nói nhóm họ không cùng phe với Kim trưởng lão. Giờ Hạ Lan Tuyết lại phát hiện tộc Thiên Địa giúp Kim trưởng lão tàn sát người trong thành....
Vậy thì hoặc là A Vũ đã lừa cậu, hoặc là tộc Thiên Địa bị chia thành hai phe.
... Thôi, kệ đi.
Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan đến cậu nữa.
Thủ Dương vỗ vai Lâm Khước Li, nói: "Lát nữa ngươi nhớ đến xin lỗi sư tôn, nói vài câu dễ nghe, để ngài đừng giận ngươi nữa."
"Không muốn." Lâm Khước Li bĩu môi.
Đã bị phạt rồi còn phải xin lỗi sao...... hu hu, đã chịu hình phạt rồi mà còn phải nhắc lại chuyện cũ thì chẳng phải càng làm Hạ Lan Tuyết khó chịu thêm sao.
"A?" Thủ Dương hơi ngạc nhiên. Trong ấn tượng của hắn ta, Lâm Khước Li luôn dính lấy Hạ Lan Tuyết không rời. Hắn ta khuyên như vậy cũng chỉ vì lo Lâm Khước Li bị sư tôn phạt mà buồn lòng.
Lâm Khước Li cúi đầu nói nhỏ: "Đi, đến Vân Thành rồi hẵng nói tiếp."
Đoàn người sau đó lên đường đi Vân Thành.
Đệ tử của Vạn Kiếm môn khi ra ngoài hành động đều rất gọn nhẹ, nhưng những đệ tử chính phái khác, đặc biệt là người có gia thế khá giả, mang theo không ít đồ đạc nên họ đi bằng xe ngựa. Trên xe còn chỗ trống, Thủ Dương lập tức sắp xếp cho Lâm Khước Li ngồi nhờ.
Ở đầu đoàn, Hạ Lan Tuyết cưỡi trên lưng một con ngựa trắng, nhíu mày nhìn ra sau.
Trước kia, đệ tử này của hắn lúc nào cũng chạy đến quấn lấy hắn, thế mà lần này sau khi bị phạt quỳ lại không hề đến tìm, chẳng lẽ là... đang giận dỗi?
Hạ Lan Tuyết nhìn về phía Thủ Dương hỏi: "Lâm Lạc ổn chứ?"
"Sư đệ không sao, chỉ là quỳ suốt đêm nên chân hơi đau, với lại không biết cưỡi ngựa nên đệ tử để đệ ấy ngồi xe ngựa." Thủ Dương cười cười nói: "Sư tôn...... nếu ngài lo cho Lâm Lạc, chi bằng tự đi hỏi thử xem? Sư đệ tuổi còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, bị ngài phạt như vậy chắc chắn là buồn lắm."
Hạ Lan Tuyết không đáp, chỉ khẽ nhíu mày.
Không biết cưỡi ngựa?
Tộc Trường Minh chẳng lẽ chưa dạy cậu cả chuyện này sao?
Đoàn người không đến nửa ngày đã tới Vân Thành.
Thành chủ Vân Thành ngày đêm lo lắng, sợ Ma tộc quay lại, cũng sợ rằng trong thành có yêu quái ẩn nấp. Khi nghe tin đoàn người phe chính đạo tới, ông mừng rỡ vô cùng, tự mình ra tận cổng thành nghênh đón rồi đưa mọi người đến ở tại quán trọ sang nhất trong thành.
Đã là quán trọ cao cấp nhất nên chẳng ai phải lo thiếu phòng. Mỗi người đều có một gian riêng để nghỉ ngơi. Ai nấy đều được dặn phải nghỉ ngơi thật tốt, vì sáng sớm hôm sau sẽ xuất phát tìm kiếm thụ tâm ở Vân Thành.
Hạ Lan Tuyết trở lại căn phòng trống vắng, yên tĩnh không một tiếng động, ngồi xếp bằng trên giường gần cửa sổ, lặng lẽ chờ đợi.
Tiểu đệ tử của hắn tính tình nhát gan, chắc lại sẽ giống mọi khi chạy tới năn nỉ ỉ ôi, xin được ở chung phòng với hắn.
Tên nhóc đó mà tới là lại ồn ào, phá hỏng việc hắn tu luyện. Vì thế Hạ Lan Tuyết vốn đã đoán trước hôm nay thể nào mình cũng bị làm phiền, nên tạm thời chưa nhập định.
Một nén nhang trôi qua.
Rồi một canh giờ trôi qua.
...
Đêm đã khuya.
Hạ Lan Tuyết đột nhiên mở mắt, ánh nhìn thoáng động.
...
Ở một nơi khác, Lâm Khước Li trong phòng nhận được một con chim đưa thư.
Đó là loài chim chỉ có Ma tộc nhìn thấy: Dạ oanh điểu.
Cậu mở phong thư, bên trong là dòng chữ chỉ Ma tộc mới đọc hiểu được.
Ma tôn các hạ, nếu muốn biết chân tướng, xin đến gặp ta một chuyến.
A Vũ
Đối phương gọi cậu là "Ma tôn", Lâm Khước Li không dám không đi, cậu sợ cậu ấy sẽ giết con tin, ép mình phải ra mặt.
Thế là cậu đi theo con dạ oanh điểu suốt dọc đường, nhưng khi đến nơi hẹn... lại là thanh lâu?!
Lâm Khước Li ngây người nhìn khung cảnh rực rỡ ánh đèn, mỹ nhân đủ mọi dáng vẻ, quần áo mỏng manh sặc sỡ.
Cái gì đây...
Dù không phải dân bản địa, nhưng làm đệ tử Hạ Lan Tuyết đã lâu, lại là người của Vạn Kiếm môn, nay bước vào nơi phong nguyệt thế này... thật sự thấy kỳ quái, ngượng ngập không tả nổi.
Cậu che mặt bằng tấm khăn lụa, trên người mặc áo choàng gọn gàng, song vì y phục quá tinh xảo nên vẫn thu hút ánh nhìn. Đứng ngoài cửa do dự chưa biết làm sao, cậu lập tức bị một mỹ nhân kéo vào trong.
"A, khoan đã, ta là—"
Lâm Khước Li mới ngửi thấy mùi hương phảng phất, chưa kịp nói hết câu đã bị người ta túm đi rồi.
Một người khác che mặt, mặc trang phục kỳ lạ, chính là A Vũ đã vội kéo cậu lên lầu.
Lâm Khước Li: "..."
Để gặp ta mà còn giả làm tiểu quan à?!
Hai người vào một căn phòng riêng, A Vũ tháo khăn che mặt, hít sâu rồi nói dồn dập: "Ma tôn các hạ, tình hình rất khẩn cấp, ta nói thẳng luôn cho nhanh!"
Từ từ đã...
Lâm Khước Li hơi căng thẳng, hỏi: "Sao ngươi biết ta là Ma tôn?"
A Vũ đáp: "Là do linh hồn. Ta có thể ngửi được. Đây là thiên phú của tộc Thiên Địa chúng ta, nhưng hiện giờ chỉ có ta, A Lâm và A tỷ ta kế thừa được năng lực này. Nếu A tỷ ta, cũng chính là tộc trưởng của tộc Thiên Địa mà gặp ngài, nàng cũng có thể nhận ra ngay."
Lâm Khước Li hơi khựng lại.
A tỷ?
A Vũ tiếp lời: "Ta không gạt ngài. Ta và tộc nhân thật sự chỉ đi ngang qua nơi này. Chúng ta đến đây là để tìm A tỷ..."
Rồi A Vũ kể cho Lâm Khước Li nghe câu chuyện của họ.
"Tộc của chúng ta bị một môn phái trong chính đạo xâm lấn." A Vũ nghiến răng nói tiếp: "Chúng ta không làm gì sai, cũng không hề tham gia vào tranh chấp giữa Kim trưởng lão và các môn phái khác. Chúng ta chỉ muốn sống yên ổn, chăm chỉ canh tác trong tộc, vậy mà vẫn bị tai họa giáng xuống."
"A tỷ ta dẫn theo một nhóm tinh nhuệ cầm chân địch, để chúng ta có cơ hội chạy thoát. Từ đó đến nay, chúng ta thất lạc tin tức của nàng... Nhưng gần đây nghe nói có người tự xưng là tộc Thiên Địa đang xuất hiện quanh đây, cướp bóc, tàn sát dân trong thành. Vì vậy chúng ta mới tới điều tra, tìm người thân."
A Vũ cau mày, nói tiếp: "Nhưng ta thấy rất lạ. Tộc Thiên Địa chúng ta vốn coi trọng việc hòa hợp với trời đất, tu hành thanh tịnh, chưa từng tham gia tranh đấu, càng không bao giờ làm chuyện tàn sát dân lành. Nên ta không hiểu, vì sao A tỷ ta lại nghe lệnh Kim trưởng lão mà làm chuyện này..."
Lâm Khước Li hơi khựng lại, nghi ngờ hỏi: "Các ngươi... thật sự không làm chuyện xấu chứ?"
A Vũ giơ tay lên: "Ta lấy máu Ma tộc thề, lời ta nói đều là thật."
Nếu Ma tộc thề bằng máu mà nói dối, sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Lâm Khước Li nghĩ thầm: Xem ra, Ma tộc đúng là có hai phe. Một bên tu luyện bằng tà niệm, bị lòng tham chi phối, gây hại cho người đời. Còn một bên chỉ lặng lẽ tu luyện trong lãnh địa của mình, không màng thế sự, không can dự vào hồng trần.
A Vũ nói: "Cho nên ta mới muốn nhờ ngài giúp. Nếu ngài nhìn thấy tộc Thiên Địa và trưởng lão Kim, hãy truyền tin cho ta. Nếu... A tỷ và những người khác chẳng may bị Vạn Kiếm môn bắt thì xin ngài cứu bọn họ một mạng... Ta biết mảnh vỡ của Ma kiếm rất quan trọng, nhưng trong lòng ta, tộc nhân của mình cũng quan trọng không kém. Vì vậy, ta nguyện cùng ngài trao đổi công bằng."
A Vũ hít sâu một hơi rồi nửa quỳ xuống trước mặt cậu, cúi đầu nói: "Ta một lần nữa lấy máu Ma tộc thề, nếu ngài cứu chúng ta, từ nay về sau, tộc Thiên Địa sẽ mãi mãi đi theo ngài chứ không phải trưởng lão Kim."
Lâm Khước Li khựng lại.
"Xin ngài hãy suy nghĩ kỹ. Giữa các tộc của Ma tộc có mối quan hệ rất chặt chẽ. Nếu A tỷ còn sống trở về, với thân phận tộc trưởng mà ủng hộ ngài thì không chỉ tộc Thiên Địa, mà cả 42 tộc của Ma tộc cũng sẽ nghe lệnh ngài."
Ánh mắt A Vũ kiên định.
Cậu ấy đã nghĩ kỹ, so với việc giữ ý kiến trung lập để ai cũng có thể giẫm lên mình, chi bằng chọn một minh chủ để nương nhờ.
Lâm Khước Li hoảng hốt lùi lại vài bước.
A cái này... chuyện này... có liên quan gì đến cậu đâu chứ?!
【Ký chủ, từ từ đã! Tôi vừa nhớ ra một chuyện! Hiện giờ cậu chỉ còn nợ 230 điểm thôi. Nếu sau này cậu thật sự ngủ với tiên tôn và mang thai, cậu sẽ phải bỏ trốn đúng không?】
Lâm Khước Li: "Tất nhiên rồi! Bằng không ở lại chẳng phải là chờ chết sao?!"
【Thế nên... ký chủ, cậu định chạy đi đâu?】
Lâm Khước Li: "......"
Câu hỏi hay đấy.
Cậu nhìn A Vũ trước mặt.
Bây giờ Ma cung đã bị Kim trưởng lão chiếm mất, nếu cậu quay về đó thì chẳng khác nào tự tìm đường chết, chắc chắn sẽ bị mưu hại và thay thế.
Nhưng nếu cậu có được sự bảo hộ của một tộc, rồi chạy đến đó...
【Đúng vậy đó ký chủ! Cậu đừng quên là còn phải mang thai suốt mười tháng trời! Cậu cần có chỗ nương náu an toàn chứ!】
Lâm Khước Li hít sâu một hơi rồi nhìn A Vũ, yếu giọng nói: "Ta sẽ cố hết sức... Nhưng nói trước, ta không dám bảo đảm đâu... Các ngươi vẫn nên tự nghĩ thêm cách cho chắc."
A Vũ vui mừng khôn xiết, ánh mắt bừng lên tia hy vọng: "Đa tạ Ma tôn!"
Lâm Khước Li gãi đầu: "Vậy chúng ta giữ liên lạc, có chuyện gì thì..."
Rầm!
Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy mạnh ra. A Lâm hỗ trợ canh chừng hốt hoảng nói: "Ca, có chuyện rồi! Ta vừa thấy Đạp Tuyết tiên tôn đi về hướng này, hình như định bắt người!"
Lâm Khước Li: "?!"
Cái gì?!
Hạ Lan Tuyết không ở phòng tu luyện, nửa đêm lại đến thanh lâu... để bắt cậu sao?!
A?!
Đây có phải là việc Hạ Lan Tuyết nên làm không?!
"Ngươi, các ngươi mau đi đi!!"
Bằng không, đừng nói A tỷ, e là cả ba chị em ngươi đều bị bắt chung luôn!
Hai người lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ.
Lâm Khước Li luống cuống đóng cửa sổ lại, đang định xuống lầu thì —
Vèo ——
Một luồng gió mạnh quét qua, Lâm Khước Li bị hất ngã lên giường.
Bên cạnh xuất hiện một luồng khí lạnh lẽo, xa lạ.
Hai mắt cậu bị che kín, nhìn không thấy gì, chỉ cảm nhận được có một bàn tay lạnh buốt bóp chặt lấy cổ mình.
Lâm Khước Li hoảng sợ trợn tròn mắt, hai chân run lẩy bẩy.
Cậu cố gắng vận linh lực để phản kháng, nhưng kinh hãi phát hiện toàn thân mình bị linh lực đối phương áp chế, hoàn toàn không thể cử động.
Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Ai?!
Nhớ đến việc Hạ Lan Tuyết đang đến đây, giọng cậu run run, khàn khàn nói: "Sư tôn... cứu..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top