🔥Chương 29: Thả Ma tộc đi
"Phải làm sao bây giờ...!"
Sắc mặt Lâm Khước Li tái nhợt, nhưng Thiên Tuế vẫn chưa nghi ngờ cậu. Chỉ thấy Thiên Tuế rút kiếm, bước lên đứng chắn trước mặt Lâm Khước Li, mũi kiếm chỉ thẳng vào hai huynh muội A Vũ và A Lâm: "Tiểu sư thúc, ngươi bị Ma tộc che mắt rồi!"
Lâm Khước Li cuống quýt nói: "Cái kia... cái kia... thụ yêu mới quan trọng mà!"
Thiên Tuế quát lớn: "Dù là thụ yêu hay Ma tộc, đều phải hợp lực mà tiêu diệt hết!"
Một người khác cũng phụ họa: "Đúng vậy! Ai biết Ma tộc có âm mưu gì, có khi bọn chúng cố ý dụ chúng ta vào đây để mai phục thì sao!"
Thiên Tuế cùng mấy đệ tử trẻ tuổi đồng loạt rút vũ khí. A Lâm và A Vũ thấy vậy cũng lập tức thủ thế phòng ngự, sẵn sàng phản kích. Ngay khoảnh khắc không khí căng thẳng đến cực điểm, chỉ nghe "Ầm ——!", mặt đất rung chuyển, vô số rễ cây khổng lồ từ dưới đất trồi lên!
Mọi người đều không kịp đề phòng. Có người bị rễ cây đánh bay, Lâm Khước Li ngã nhào lăn lộn khắp nơi; có người may mắn tránh thoát như A Lâm và A Vũ thì nhân cơ hội đó bỏ chạy.
Hai huynh muội lao thẳng về phía thụ tâm, khiến phần lớn rễ cây cũng về dồn hướng đó.
Thiên Tuế và những người còn lại lập tức niệm thuật pháp, chặt đứt những rễ cây đang quấn quanh.
"Đuổi theo!"
Lâm Khước Li sốt ruột đến mức dậm chân, rồi cũng chạy theo mọi người, vừa chạy vừa phóng thuật pháp. Trước mắt cậu, ánh sáng xanh lục quỷ dị càng lúc càng mạnh, sương mù trắng đục tỏa ra dày đặc khắp nơi, đó chính là yêu khí!
Băng qua một bụi cỏ, họ trông thấy cách đó không xa có một sào huyệt khổng lồ được tạo nên từ vô số rễ cây đan xen quấn chặt lại.
Những rễ cây xoắn chặt thành một khối cầu khổng lồ, bên trong dường như giam giữ hơn chục người.
Rễ cây đang cắn nuốt bọn họ!
Không chỉ có Ma tộc mà còn có cả dân thường, xem ra đám rễ cây trong khu vực này đã thu hoạch không ít sinh mạng!
Khi nhận ra có người mới đến, những rễ cây kia dường như càng trở nên hưng phấn, sào huyệt khổng lồ phát ra tiếng rền vang trầm thấp, vô số rễ cây to nhỏ khác nhau cùng vươn ra điên cuồng tấn công.
"Đáng khinh...!" Thiên Tuế hít sâu, ánh mắt lạnh lùng: "Chỉ là một cái thụ tâm thôi mà đã khiến nhiều người bỏ mạng thế này... Con thụ yêu này rốt cuộc đã hại biết bao nhiêu người rồi?!"
A Lâm và A Vũ trông thấy đồng tộc bị nuốt trong khối cầu, nước mắt trào ra, không còn để ý đến xung quanh nữa. Dù Thiên Tuế và mọi người đuổi sát phía sau, hai huynh muội cũng chẳng bận tâm, mắt đỏ ngầu rồi vung vũ khí lao thẳng vào thụ yêu!
Thiên Tuế ánh mắt lóe sáng, lập tức hô lớn: "Giết thụ yêu!"
Khoảnh khắc ấy, không còn phân biệt tiên hay ma, tất cả cùng xông lên tấn công thụ yêu!
Những rễ cây cứng cáp khó chém liên tiếp bị đánh gãy nhưng vẫn ngoan cố, quấn chặt quanh sào huyệt như không chịu buông tha con mồi.
Đệ tử các phái đều nghe lệnh Thiên Tuế, lấy cậu ta làm đầu tàu. Thiên Tuế dẫn đầu lao lên, thân ảnh như sét, nhảy thẳng đến phía trên thụ tâm.
Là đệ tử thân truyền của Thủ Dương, tu vi Thiên Tuế tất nhiên không thấp. Thế nhưng thụ yêu này quá mạnh, khi cậu ta vừa vung kiếm nhắm vào điểm yếu của thụ tâm thì một rễ cây to lớn đã quấn lấy chân, chuẩn bị siết thẳng ngang hông!
"......!"
Rầm ——!
Ngay khoảnh khắc đó, A Vũ - người cũng đang lao đến thụ tâm đã đẩy mạnh Thiên Tuế sang một bên! Rễ cây đâm thẳng xuyên qua bụng A Vũ, máu tươi phun trào!
Thiên Tuế trừng mắt kinh hoàng: "Ngươi điên rồi sao?!"
Hai mắt A Vũ đỏ ngầu, thở dốc nhìn cậu ta, chỉ kịp nói một câu ngắn ngủi: "Cứu... bọn họ..."
Ma và yêu đều là tà vật, chỉ có kiếm của chính đạo Tiên môn mới có thể hoàn toàn giết chết yêu.
Mà A Vũ đã bị trọng thương từ trước, linh lực không thể so với Thiên Tuế. Nếu như Thiên Tuế mà gặp chuyện, thì tộc nhân...
Thiên Tuế bất chấp tất cả, lập tức cầm kiếm đâm thẳng vào thụ tâm của thụ yêu.
Ầm ——
Theo sau là một tiếng nổ vang trời, đất rung núi chuyển cùng tiếng thét chói tai của thụ yêu, hang ổ của nó rốt cuộc cũng tan rã.
Ở bên dưới, Lâm Khước Li không ngừng dẫn mọi người gỡ bỏ rễ cây của thụ yêu, từng người một được kéo ra khỏi chỗ bị trói. Những người trẻ tuổi này tạm thời cũng không phân biệt được ai là Ma tộc, ai là người thường, chỉ có thể kéo toàn bộ ra trước rồi tính sau.
Những người được cứu ra, ai còn có thể đi lại thì lập tức dìu người bị thương chạy trốn. A Lâm mở trận pháp giúp tộc nhân rời đi, còn Thiên Tuế và nhóm người của cậu ta thì đang dốc toàn lực chống lại hơi thở cuối cùng của thụ yêu, không rảnh mà để ý đến xung quanh.
Bởi vậy khi Thủ Dương đến, chỉ thấy ngoài A Vũ đang bị thương thì phần còn lại của Ma tộc... thậm chí cả người thường cũng đã bị truyền tống đi hết rồi.
Thủ Dương khẽ nhíu mày. Hắn ta vung tay, chém xuống một kiếm cuối cùng, thụ yêu lập tức khô héo, rễ cây biến thành tro, hang ổ cũng sụp đổ, trên mặt đất chỉ còn lại đống cành khô gãy vụn.
Sương mù xung quanh dần tan, Thủ Dương quay sang nhìn A Vũ.
A Vũ nằm rạp trên mặt đất, cả người đầy máu. Cảm nhận được sát khí cùng chênh lệch thực lực, cậu ấy ngẩng đầu, ánh mắt hung dữ mà nhìn Thủ Dương nhưng cả người lại run rẩy, trông chẳng khác nào con thú bị dồn vào đường cùng.
Thủ Dương lắc đầu, nói: "Ma tộc, ngươi tự chọn đi, tự mình kết thúc hay để ta tiễn ngươi một đoạn."
A Vũ thở hổn hển, giọng khàn khàn: "Giả nhân giả nghĩa... Không cần các ngươi... ra tay!"
Cậu ấy cố sức rút một con dao găm từ bên hông, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Ta có thể chết... nhưng xin các ngươi... thả tộc nhân của ta. Chúng ta chỉ đi ngang qua, không có... làm hại ai cả."
Thủ Dương khẽ thở dài: "Xin lỗi, ta không thể đồng ý. Lời hứa của Ma tộc, không thể tin được."
"Ngươi...!"
Đúng lúc đó, A Lâm vừa được truyền tống đi lại quay trở lại!
"Ca...!"
Nàng lao về phía A Vũ, vứt luôn truyền tống trận sang một bên.
A Vũ trợn tròn mắt: "Muội quay lại làm gì... mau đi!"
Thủ Dương nhíu mày, giơ tay định ra chiêu.
Lâm Khước Li cuối cùng cũng ngồi không yên. Trong khoảnh khắc ấy, cậu chẳng kịp nghĩ gì, xông lên ôm chặt lấy tay Thủ Dương: "Sư... sư huynh!"
Thuật pháp bị đánh chệch hướng, dừng lại ngay bên cạnh hai huynh muội kia, tạo thành một lỗ hổng nhỏ, đá vụn và cát đất văng tung tóe, suýt nữa đã nghiền nát cả hai người.
Thủ Dương cúi đầu nhìn Lâm Khước Li. Hắn ta không vội ra tay, chỉ khẽ gọi: "Thiên Tuế."
Thiên Tuế lập tức bước lên, ngăn chặn hai huynh muội kia trong nháy mắt, dễ như trở bàn tay.
"......!" Lâm Khước Li tròn mắt, khẩn cầu: "Sư huynh! Bọn họ nhìn đáng thương mà, xin huynh hãy tha cho họ đi!"
Thiên Tuế do dự, nhìn sang Thủ Dương rồi lại nhìn A Vũ - người vừa liều mạng cứu mình. Trong một giây ngắn ngủi ấy, cậu ta sững người rồi mới hành động.
Nhưng đến khi cậu ta ra tay thì hai huynh muội kia đã trốn thoát mất rồi.
Thủ Dương yên lặng nhìn Lâm Khước Li và Thiên Tuế.
Những đệ tử còn lại đứng xung quanh, không ai dám nói một lời.
Không khí lập tức trở nên ngột ngạt.
Thiên Tuế hít sâu một hơi rồi "bịch" một tiếng quỳ xuống: "Sư phụ, đệ tử sơ suất, xin chịu phạt."
Thủ Dương chỉ thở dài: "... Trở về rồi nói sau."
......
Vạn Kiếm môn bao trọn một quán trọ, giờ phút này bên trong không có người ngoài. Hạ Lan Tuyết ngồi ở ghế chính trong đại sảnh, tay cầm chén trà. Sau khi nghe Thủ Dương báo lại mọi chuyện, hắn nhìn hai người đang quỳ phía dưới: Lâm Khước Li và Thiên Tuế.
Lâm Khước Li cúi đầu, trong lòng không ngừng than khóc: Hu hu hu hu ——
Cứu người thì sảng khoái trong giây lát, cứu xong rồi thì hối hận cả một đời!
Ban đầu cậu vốn định nhân cơ hội này lấy lòng Hạ Lan Tuyết, nịnh bợ để sư tôn vui lòng. Ai ngờ giờ thì hay rồi, không chỉ làm hỏng chuyện mà còn khiến Hạ Lan Tuyết càng thêm không vui.
Chắc chắn bây giờ sư tôn lại càng chán ghét cậu hơn...
Lâm Khước Li buồn bã cúi đầu.
Hạ Lan Tuyết nhẹ gõ miệng ly, giọng nhàn nhạt: "Các ngươi tiêu diệt được một thụ tâm, đáng khen. Nhưng lại để Ma tộc chạy thoát, cũng nên bị phạt."
Lâm Khước Li mím môi, liếc nhìn sang Thiên Tuế đang quỳ bên cạnh mình.
Có lẽ từ trước tới nay Thiên Tuế luôn là kiểu đệ tử mẫu mực, hiếm khi phạm sai lầm nên sắc mặt cậu ta giờ đây tái nhợt, đầy u ám.
Lâm Khước Li cảm thấy áy náy, bèn nhìn lên Hạ Lan Tuyết nói: "Sư tôn... Lần này là lỗi của ta, là ta không biết nhìn người, cũng là ta đề nghị thả họ, không liên quan gì tới Thiên Tuế huynh."
Dù sao, ngay từ đầu cũng chính cậu là người muốn giúp bọn A Lâm.
Thiên Tuế ngẩn ra: "Không, ta sao có thể trốn tránh..."
Lâm Khước Li nhắm mắt lại, dứt khoát ngắt lời, lớn tiếng nói: "Nếu phải phạt, thì phạt một mình ta là được rồi!"
Hu hu hu hu...
Xong rồi, xong thật rồi...
Lâm Khước Li muốn ở lại thế giới này thật lâu, nhưng giờ bản thân lại sắp bị trừng phạt.
Dù sao thì, đây cũng chẳng phải lần đầu cậu bị như vậy!
Thủ Dương lắc đầu, nói: "Chuyện này nghiêm trọng. Các ngươi bị Ma tộc che mắt, theo quy củ thì một người sẽ bị đánh năm trượng. Còn nếu sư đệ ngươi nhất quyết muốn nhận hết tội thay, thì sẽ là mười trượng."
Hả?! Phạt trượng?!
Cái này khác xa so với hắn tưởng tượng! Hơn nữa...
Còn bị tăng thêm hình phạt sao?!
Mắt Lâm Khước Li trợn tròn như chuông đồng.
Cậu quỳ một bên, toàn thân run lẩy bẩy, hốc mắt đỏ lên vì sợ.
Cái này... nhiều quá rồi!
Những đệ tử còn lại nhìn nhau, ai cũng do dự không dám lên tiếng.
Sau đó có một người đứng dậy, cẩn trọng nói: "Tiên tôn... vãn bối là đệ tử của chưởng môn Quang Minh giáo. Hôm nay vãn bối cũng có mặt ở đó. Hai Ma tộc kia nhìn thật sự... không giống người xấu. Vì vậy Lâm đạo hữu và Thiên Tuế đạo hữu mới nhận nhầm, vô tình mà phạm lỗi."
Rồi một người khác cũng bước lên mấy bước, nói: "Vãn bối là đệ tử của tông chủ Vạn Thú tông. Vãn bối cũng thấy Ma tộc kia đã cứu Thiên Tuế đạo hữu..."
Thủ Dương chỉ lắc đầu: "Các ngươi còn quá trẻ."
Hắn ta và Hạ Lan Tuyết đã trảm yêu trừ ma hàng ngàn năm, sớm quen với việc Ma tộc giỏi giả vờ, xảo quyệt và tàn nhẫn đến mức nào.
Cái gọi là "nhìn không giống người xấu" trong mắt bọn họ không thể xem là lý do.
Hạ Lan Tuyết xoay chuỗi hạt trong tay, nét mặt không biểu cảm nhìn về phía Lâm Khước Li.
Từ trước đến nay chưa từng có chuyện như vậy. Chính đạo thấy Ma tộc đều là giết ngay không cần nói, chưa từng có tiền lệ nào khác.
Giờ đây, tiểu đồ đệ này lại gây nên ảnh hưởng lớn như thế, khiến đám hậu bối kia đều mở miệng bênh vực Ma tộc.
Hạ Lan Tuyết khẽ xoay chuỗi hạt, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Thủ Dương, đệ tử của ngươi thì ngươi tự mang về phạt."
"Vâng."
Mọi người đều hiểu ý mà rời đi, trong đó có không ít hậu bối nhìn Lâm Khước Li đang còn run rẩy quỳ gối với ánh mắt đầy thương cảm.
Ý của câu "đệ tử của ngươi thì ngươi tự mang về phạt" rất rõ ràng, Lâm công tử lần này xong rồi...
Cuối cùng, khi người cuối cùng đóng cửa lại, đại sảnh rộng lập tức rơi vào yên tĩnh.
Lâm Khước Li bất an quỳ ở đó, len lén liếc nhìn Hạ Lan Tuyết.
—— Hạ Lan Tuyết vẫn như thường, khuôn mặt không chút biểu cảm, không thể đoán được đang nghĩ gì.
Lâm Khước Li cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Sư tôn...... Có thể nào... đừng phạt trượng được không?"
Cậu ngoan ngoãn lấy cây thước ra, hai tay dâng lên, giọng đáng thương nói: "Sư tôn đánh đau, đệ tử sợ lắm......"
Hạ Lan Tuyết khép mắt, không nhìn vào đôi mắt nai con tràn đầy sức mê hoặc kia, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi biết mình sai ở đâu không?"
Lâm Khước Li lí nhí đáp: "Thả cho Ma tộc thoạt nhìn không làm chuyện xấu chạy."
Nhận lỗi, nhưng không nhận trọn vẹn.
"......"
Hạ Lan Tuyết không nhận cây thước, chỉ nói: "Ngươi có biết vì sao Thủ Dương lại đến cứu các ngươi chậm trễ không?"
"À......?"
"Lúc ấy, ta và Thủ Dương đang ở gần Vân Thành. Tòa thành đó vừa bị Ma tộc cướp phá và tàn sát. Ngươi có biết đám Ma tộc tàn sát bọn họ có đặc điểm gì không?"
Lâm Khước Li nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Đệ tử... không biết."
Hạ Lan Tuyết lạnh giọng nói: "Bọn chúng ai nấy đều dùng loan đao. Thủ Dương nói thuật pháp của bọn họ giống hệt với Ma tộc mà các ngươi đã thả đi, cùng một tộc."
Lâm Khước Li trừng to mắt.
A......?
Hạ Lan Tuyết nói tiếp: "Ngươi thả cho bọn họ chạy, có thể là ngày mai, hoặc ngày kia thôi, họ sẽ giết thêm nhiều người vô tội nữa."
Lâm Khước Li nghẹn họng, thất thần, toàn thân lạnh ngắt.
Nhưng mà A Vũ rõ ràng đã nói bọn họ chỉ là người vô tội đi ngang qua, vậy tại sao những người cùng tộc với họ lại...
A Vũ có thể gạt người của chính đạo, nhưng bọn họ không cần phải lừa chính đồng tộc của mình chứ?
Một lúc sau, Lâm Khước Li cố gắng phản bác: "Có lẽ là họ thuộc tộc khác thì sao? Chính đạo có người tốt cũng có kẻ xấu, vậy Ma tộc có lẽ cũng sẽ có người tốt......"
Hạ Lan Tuyết nói: "Ma tộc không có người lương thiện."
Xong rồi......
Toàn thân Lâm Khước Li cứng đờ, cậu bắt đầu nghi ngờ rằng có phải mình thật sự đã làm sai rồi không?
Phải làm sao bây giờ...
Lâm Khước Li hoang mang nắm chặt góc áo, trong khoảnh khắc đó, vì cảm thấy bản thân quá xa lạ với thế giới này, cậu nhận ra rằng bất cứ việc gì mình làm cũng có thể mang đến hậu quả mà chính mình không hề biết, một cảm giác khủng hoảng dâng tràn.
Lâm Khước Li như chợt nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Tuyết, hỏi nhỏ: "Thật sự...... Không có sao? Một người tốt cũng không có sao?"
Hạ Lan Tuyết không trả lời, chỉ lạnh mặt nhìn Lâm Khước Li. Đôi mắt vàng không chút cảm xúc kia đã nói lên hết thảy.
Hắn chỉ hỏi một câu: "Bây giờ ngươi có biết mình sai ở đâu chưa?"
Lâm Khước Li cúi đầu, giọng khàn khàn: "Đệ tử biết sai rồi......"
Cậu cúi mặt chờ đợi phán quyết, cả người khẽ run, ánh sáng trong đôi mắt cũng không còn như trước.
Hạ Lan Tuyết nhìn thân hình nhỏ bé yếu ớt trước mặt, thu chuỗi hạt lại rồi đứng dậy: "Sau khi chịu trượng hình, ngươi chắc chắn sẽ không thể đi lại được. Khi trở về tông môn, cứ quỳ trong phòng đóng cửa mà hối lỗi."
Vạn Kiếm môn sắp khởi hành đến Vân Thành để truy bắt tàn dư của tộc Thiên Địa, đến lúc đó sẽ biết rõ bộ mặt thật của bọn chúng.
Hạ Lan Tuyết vung tay áo, xoay người rời đi, trở về phòng.
Lâm Khước Li ngơ ngác mà nhìn cánh cửa kia khép chặt kia.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top