|XVII|

Mộ Dung Thiên Bình thế nào mà không bằng được Mộ Dung Cự Giải, khiến Mộ Dung lão gia ra quyết định giữ một bỏ một như thế?

--
Bên kia Mộ Dung Thiên Bình đang quỳ xuống thi lễ với Tư Mã Song Ngư và Hoàng hậu, thái độ ôn hòa cung kính: "Mộ Dung Thiên Bình thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng hậu.”_ giọng nói dịu dàng, nghe như một làn gió ôn hòa thoảng qua, vừa không có vẻ hèn mọn lại không có vẻ cuồng vọng, tất cả hành động đều tự nhiên thoải mái.
Tư Mã Song Ngư giật mình, nghe giọng nói này, nhất định phải là một tiểu cô nương thanh tú: “Ngươi ngẩng đầu lên.”
Hoàng hậu sửng sốt, thầm nghĩ, Hoàng thượng thế này là làm sao đây, sao lại hỏi như vậy?
Nhìn về phía Mộ Dung Thiên Bình, trong lòng Hoàng hậu có chút lo lắng. Nàng thích tiểu cô nương dịu dàng bình thản này, so với Mộ Dung Cự Giải, Mộ Dung Thiên Bình càng khiến nàng yêu thương. Gả cho đứa con không nên thân của mình vẫn không có gì phàn nàn, dù trước đây nàng có cự hôn, nhưng cũng không khiến cho Hoàng hậu ghét giận, đổi lại là nàng sợ cũng không thể đáp ứng.
Mộ Dung Thiên Bình nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, không vội vàng hấp tấp, trong lòng tự nhủ: Hoàng thượng này thật quá thất lễ đi. Nhưng khuôn mặt nàng vẫn bình thản như nước, trầm ổn, lẳng lặng nhìn Hoàng thượng trước mặt.
Người trước mặt ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, ánh mắt thoạt nhìn lạnh lùng, không dễ cho người ta cảm giác thân thiện nhưng lại mang theo vẻ sâu sắc đánh giá người trước mặt, cả người toát lên cỗ khí vương giả khiến người ta sinh lòng kính trọng.
Mấy ngày nay, Mộ Dung Thiên Bình đã lật xem lại lịch sử Trung Nguyên. Vị Hoàng đế Tư Mã Song Ngư này là triều đại thứ tư, tại vị đã được mười lăm năm.
Mộ Dung Thiên Bình nghĩ: Có thể cai trị được Trung Nguyên thành được bộ dáng thế này, cũng có thể coi là minh quân, tạm thời bỏ qua sự vô lý của hắn đi.
Mà Tư Mã Song Ngư lúc này cũng đang âm thầm đánh giá Mộ Dung Thiên Bình đứng trước mặt hắn mà không có ý e ngại gì. Không giống như Mộ Dung Cự Giải, khi thấy hắn trên mặt mang niềm kính sợ, đáy mắt ẩn giấu thẹn thùng, Mộ Dung Thiên Bình hoàn toàn không như thế, tự nhiên thoải mái đứng nhìn lại hắn.
Ánh mắt mát lạnh, biểu tình ôn hòa, đáy mắt cũng ẩn giấu ý thăm dò tìm hiểu, nhưng cũng không đến mức làm cho Tư Mã Song Ngư cảm thấy quá đường đột. Mi thanh mục tú, thanh lệ thắng tiên, dung nhan cũng không hề thua kém Mộ Dung Cự Giải, có phần tự nhiên hơn nhờ phục sức giản dị thanh tân, lại còn gian mày bờ môi rất là ưu nhã, lịch sự tao nhã dịu dàng, nhìn thật thân quen. Nàng mặc một bộ váy màu tím nhạt, màu sắc nhẹ nhàng như hoa sen trong hồ, hành động nhẹ nhàng thản nhiên, tóc đen xõa trên vai.
“Ngươi là phi tử của Yết nhi?”_ Tư Mã Song Ngư ngữ khí hiền hòa hơn rất nhiều.
Mộ Dung Thiên Bình này thật không giống với Mộ Dung Cự Giải, nhưng không hiểu sao lúc ấy Mộ Dung lão gia lại quyết định giữ hay bỏ, đổi lại là hắn chắc là chẳng bỏ được ai.

--
06/05/2020

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top