hồi ức thanh xuân.

Tống Cự Giải khẽ chống cằm nhìn Ngọc Song Tử đang tập trung sửa bài cho mình, ánh nắng từ khung cửa sổ của thư viện thành phố hắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn khiến cả người cô bạn như toát ra ánh hào quang cứu rỗi người đang chật vật tìm kiếm định hướng tương lai là cậu đây.

"Chắc cậu bất lực với tớ lắm nhỉ?"

Tống Cự Giải nhận lại tờ đề được Ngọc Song Tử sửa đỏ cả một vùng liền thở dài não nề, gần tới kỳ thi tốt nghiệp rồi mà cậu vẫn làm sai nhiều câu thế này.

"Không đâu, tớ chỉ bất lực với những người không chịu cố gắng thôi. Còn cậu rất nỗ lực đấy."

Ngọc Song Tử đang ghi lại những điều lưu ý cho Tống Cự Giải nghe cậu bạn nói thế liền dừng bút lại, ngẩng đầu nhìn cậu, nhẹ giọng nói.

Ngọc Song Tử hiểu được những suy nghĩ hiện giờ của Tống Cự Giải nhưng cô biết cậu bạn là một người không dễ dàng từ bỏ nếu chưa cố gắng hết mình. Ngọc Song Tử chìa ngón tay út ra trước mặt Tống Cự Giải, khóe môi khẽ cong lên thành đường cong dịu nhẹ.

"Cự Giải, hứa cùng nhau đạt nguyện vọng 1 chứ?"

"Ừm, nhất định."

Tống Cự Giải nghe lời động viên của Ngọc Song Tử liền cảm thấy những lo lắng bất an dạo gần đây vơi hẳn đi, lại nhìn nụ cười thấp thoáng trên gương mặt thanh tú của cô bạn thế là cũng bất giác nở nụ cười vui vẻ.

Giữa sắc vàng dịu nhẹ cuối xuân, nơi góc bàn nhỏ thư viện thành phố, đôi mắt kiên định phản chiếu ngọn lửa nhiệt huyết tuổi đôi mươi và cái ngoéo tay chứa đựng lời hứa cùng nhau đi đến cánh cửa mới, vụng về nhưng thật đỗi bình yên.

...

reng reng reng

"Đã hết giờ làm bài, tất cả các em bỏ bút xuống bàn. Cô gọi đến tên ai người đó đứng dậy, lên trên đây nộp bài làm của mình nhé!"

Tiếng cô giám thị từ tốn vang lên, Phương Sư Tử thẫn thờ nhìn tờ giấy kiểm tra trên tay, đây là bài kiểm tra cuối cùng của cô ở trường Hoàng Đạo rồi.

Sau khi bỏ bút gọn gàng vào trong cặp Phương Sư Tử nặng nề lê từng bước ra khỏi phòng học, vừa mới ra khỏi cửa tầm mắt cô liền xuất hiện bóng dáng cao ráo của Phan Bạch Dương. Cảm xúc buồn chán trong lòng ngày càng nặng trĩu, đôi mắt đen láy cũng dần nóng lên.

"Có chuyện gì sao?"

Phan Bạch Dương bước lại gần Phương Sư Tử, thấy khuôn mặt cô bạn gái nhỏ của mình thoáng đượm buồn liền lo lắng hỏi.

"Chỉ là...lần cuối làm bài kiểm tra ở trường rồi...tớ có chút không nỡ..."

Phương Sư Tử cúi đầu đè nén tiếng thở dài, sóng mũi bắt đầu cay, nghẹn ngào thốt ra từng chữ.

"Đâu phải chia xa hẳn đâu, bọn mình có thể về thăm trường mà."

Phan Bạch Dương hiểu ý, khẽ xoa đầu Phương Sư Tử, dịu dàng cất lời.

"Giờ về lớp thôi, chắc hẳn mọi người cũng đang đợi bọn mình về chụp tấm ảnh đấy."

Phan Bạch Dương cười khì, nắm lấy tay Phương Sư Tử bước đi dọc hành lang.

Phương Sư Tử nghe những lời vừa rồi tinh thần cũng phấn chấn lên, nắm chặt lấy tay Phan Bạch Dương, khóe môi vẽ nên đường cong tươi tắn.

...

Nguyệt Xử Nữ tới phòng giáo viên gọi thầy Xà Phu đến chụp ảnh với lớp xong liền tranh thủ dạo vài vòng khuôn viên trường trước khi về lại lớp. Nguyệt Xử Nữ chậm rãi bước trên những phiến gạch men khu vườn nhỏ sau dãy phòng học khối 12, thưởng thức khung cảnh bình yên cùng với hương hoa thoang thoảng, đến khi tầm mắt bắt gặp dáng người cao ráo của cậu bạn cùng lớp.

"Thiên Yết?"

Âu Thiên Yết đang chăm chú canh góc chụp vài tấm tại khu vườn yêu thích thì bỗng dưng nghe thấy chất giọng nhỏ nhẹ mà mỗi lần gọi tên cậu đều khiến trái tim cậu đập liên hồi. Âu Thiên Yết xoay người lại, thu trọn bóng hình người đang cất bước về phía mình.

"Cậu đang chụp ảnh à?" Nguyệt Xử Nữ giương mắt hỏi cậu bạn cao hơn mình cả cái đầu.

"Ừm, tớ tranh thủ chụp vài tấm kỷ niệm." Âu Thiên Yết khẽ gật đầu, từ tốn đáp lại.

Âu Thiên Yết ngẩng đầu nhìn những đám mây trắng lơ lửng trôi giữa bầu trời xanh, từng cơn gió mát rượi thổi qua, hệt như lần khai giảng đầu năm, cũng chính tại nơi này, ánh mắt như vầng trăng sáng ấy từng chút khắc ghi trong tâm trí cậu.

"Tớ chụp cho cậu vài tấm nhé?"

Nguyệt Xử Nữ thoáng giật mình trước lời đề nghị của Âu Thiên Yết, định bụng từ chối vì cô không thường chụp ảnh lắm nhưng khi chạm phải ánh mắt dịu dàng của cậu bạn cô đành ngượng ngùng gật đầu.

"Ảnh kỷ niệm nên cậu chụp cho tớ đẹp chút nhé."

Nguyệt Xử Nữ bước lại gần một nhóm hoa, trước khi tạo dáng còn tinh nghịch trêu cậu bạn một câu.

"Yên tâm tớ chụp cho cậu đẹp nhất."

Nguyệt Xử Nữ nghe thế liền phì cười, hai lúm đồng tiền lộ ra càng thêm rực rỡ, Âu Thiên Yết ngơ ngác bấm tách một phát, bắt trọn khoảnh khắc rạng rỡ của đối phương.

...

"Này này này bỏ xuống, để đó tớ bưng!"

Cát Nhân Mã đang bưng ghế đặt lại một góc lớp để có chỗ chụp ảnh thì bỗng nhiên Lâm Thiên Bình từ đâu nhảy ra giành lấy ghế từ tay cô. Cậu chàng vừa bưng vừa càu nhàu việc nặng để con trai làm, còn cô chỉ có việc ngồi xuống nghỉ ngơi. Trước lúc đi còn không quên bẹo má cô một cái nữa chứ.

Cát Nhân Mã nhìn một loạt hành động chớp nhoáng của Lâm Thiên Bình liền vui vẻ cười, mối tình năm 17 tuổi này dù chặng đường tương lai thế nào cô cũng không thể lường trước được, nhưng điều duy nhất cô có thể chắc chắn là cô không bao giờ hối hận với quyết định của mình vào thời điểm này.

"Buổi cuối rồi mà cũng không tha à?"

"Thế thì cậu cũng kiếm một anh đi."

Cát Nhân Mã đang cười hì hì với Lâm Thiên Bình thì bất chợt bên tai vang lên giọng điệu sân si của cô bạn nào đó, ngó sang thì thấy Đào Song Ngư đang khoanh tay đứng trước cửa lớp liền lè lưỡi trêu lại.

Đào Song Ngư nhìn vẻ mặt 'hất lên' của Cát Nhân Mã chỉ cảm thấy cô bạn trẻ con, đúng là có tình yêu vào thì độ trẻ con càng tăng thêm mà.

"Lo vào lớp chuẩn bị đi kìa, ở đó mà anh với chả em."

Đào Song Ngư cũng không chịu thua hất mặt đáp trả lại Cát Nhân Mã rồi xoay người bước vào lớp. Còn Cát Nhân Mã sau khi chứng kiến thái độ khinh thường của cô bạn mình liền đứng ngơ ra ở đấy, sau đó liền chạy lại mè nheo với cậu bạn trai Lâm Thiên Bình.

Hoa Kim Ngưu chỉ mới đi vệ sinh khoảng 5 phút thôi về cứ ngỡ mình vào nhầm lớp nào đấy không thôi. Tình cảnh hiện giờ là Lục Ma Kết đang nằm trên bàn la lối giãy dụa khi bị Đoàn Bảo Bình và Tống Cự Giải đè đầu xuống, bên cạnh là Ngọc Song Tử đang lấy mấy cọng dây thun đủ màu cột thành từng chùm trên tóc cậu bạn.

"Bọn cậu tính mở rạp xiếc à?" Hoa Kim Ngưu vỗ trán bất lực lên tiếng.

Lục Ma Kết chưa kịp ú ớ đã bị Phan Bạch Dương ở đâu nhảy ra bụm chặt miệng lại, thế là cậu bạn chỉ biết nước mắt lưng tròng, cam chịu để lũ bạn bày trò.

"Kệ đi, nào thầy vào lớp thì mấy cậu ấy cũng dừng à."

Phương Sư Tử tiến tới vỗ vai Hoa Kim Ngưu sau đó kéo cô bạn đến chỗ chiếc bàn đầy ắp những tờ giấy ghi chú đủ màu.

"Cậu chọn màu giấy cậu thích, viết vài dòng nhắn nhủ hay mong ước của cậu, viết gì cũng được, rồi dán vào cuốn sổ này nha."

Phương Sư Tử sau khi hướng dẫn cho Hoa Kim Ngưu cũng tươi cười rời đi để cô bạn có không gian riêng tư viết đôi dòng.

Hoa Kim Ngưu hướng mắt về chiếc bảng đen được trang trí dây ruy băng nhỏ xinh cùng dòng chữ to nhỏ được viết bằng phấn đủ màu sắc, lại ngó sang khung cảnh chí chóe của đám bạn mình cách đó không xa liền cảm thấy có gì đấy yên bình khó tả. Giữa thời điểm áp lực trong chặng đường đến cánh cửa đại học mà bất kỳ học sinh cuối cấp nào cũng gặp phải, những hình ảnh vui vẻ hiện giờ như một liều thuốc chữa lành những lo toan đó vậy.

Hoa Kim Ngưu thu hồi tầm mắt mình lại, cúi người viết đôi dòng vào tờ giấy nhỏ, dán vào một góc trang giấy, vui vẻ gấp cuốn sổ mang tên 'hồi ức' lại rồi bước nhanh về phía những người bạn đang tươi cười bày trò giữa lớp.

Lục Ma Kết vừa thấy bóng dáng thầy Xà Phu xuất hiện trước cửa lớp thôi đã nhanh nhảu chạy đến kéo tay thầy về phía bục giảng.

"Thầy đứng giữa tụi em nhen thầy."

Những người còn lại thấy thế cũng kéo tay nhau tiến lại bục giảng sắp xếp chỗ để chụp ảnh kỷ niệm.

"Chuẩn bị nhé mọi người ơi."

Âu Thiên Yết sau khi canh chỉnh góc máy ảnh xong liền ra hiệu cho mọi người rồi cũng nhanh chân chạy về chỗ của mình.

"1...2...3 say cheese!!"

Đoàn Bảo Bình bỗng cười toe toét hét lên khiến cả bọn phì cười, ngay cả thầy Xà Phu cũng không kiềm được mà nở nụ cười thật tươi.

Vào khoảnh khắc ấy, nắng vàng óng ánh len lỏi chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ ánh cười của các cô cậu học trò 12Z, đứa nào đứa nấy hết giơ tay chữ V, hình trái tim rồi lại tạo mấy kiểu đáng yêu, choàng vai, bá cổ nhau. Cứ thế tiếng nháy tách tách từ chiếc máy ảnh cùng với tiếng cười vui vẻ vang vọng khắp phòng học nhỏ, tất cả tạo nên bức ảnh kỷ niệm đẹp đẽ tuổi thanh xuân.


🎐


Thanh xuân của chúng ta, vui có buồn có, yếu đuối có kiên cường có, chúng ta trải qua vô vàng khung bậc cảm xúc trong tuổi trẻ nhiệt huyết. Thanh xuân, dù mang đến cho chúng ta cảm xúc nào đi chăng nữa cũng là khoảng thời gian khó quên nhất của mỗi người trước khi bước vào cánh cửa mang tên trưởng thành.

Cậu là thanh xuân của tớ, là chiếc bánh ngọt ngào tuổi đôi mươi, là lời yêu chẳng dám ngỏ, là ánh sao sáng trên bầu trời đen, là những giọt nước mắt lăn dài trên gò má,...Có người ở lại, có người rời đi, dù thế nào đi chăng nữa cũng cảm ơn cậu vì đã xuất hiện trong chuyến tàu thanh xuân của tớ.


Các hành khách thân mến, chuyến tàu thanh xuân xin thông báo đã đến trạm dừng cuối - trạm hồi ức.


12cs; thanh xuân có cậu

- end -

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top