Chương 4: Kẻ tệ bạc
Khuôn mặt chàng cừu bông lộ rõ vẻ ngơ ngác, chàng sợ hãi quay sang nhìn công chúa của bản thân, giọng nói cũng trở nên run rẩy như tâm trạng của chủ nhân.
"Em em vừa gọi gì vậy Bình ? Chú... chú... chú hai hả ?"
Ma Kết nhìn vẻ lúng túng xuất hiện che lấp đi sự giận dữ vừa rồi của chàng trai trẻ, ông không khỏi cười nhạt. Rõ ràng cậu chàng vẫn cần luyện tập cảm xúc nhiều hơn.
Trái ngược với Ma Kết đang thoải mái đánh giá hai người, Thiên Bình lại có vẻ căng thẳng như một đứa trẻ phạm sai lầm, xui thay lại gặp phải khắc tinh của đời nó. Đời này Thiên Bình không sợ trời, không sợ đất, chả sợ cha, chẳng sợ mẹ, chỉ sợ nhất người chú trong quân đội này. Nói không ngoa chứ việc đầu tiên Thiên Bình làm vào mỗi sáng là cầu nguyện chú hai của nàng vẫn bình an, khoẻ mạnh, đừng bao giờ về thăm nhà.
"Chú hai."
Giọng điệu nũng nịu của Thiên Bình không khỏi làm Ma Kết nhíu mày. Đứa trẻ này lại muốn chơi trò tâm lí với ông hả, con còn non và xanh lắm Bình à.
"Cháu thấy sao nếu chú nói ba cháu cắt hết tiền tiêu vặt 3 tháng sau ? À còn việc cháu có bạn trai nữa, sau chú không nghe ba cháu nói gì về việc này."
Chỉ bằng hai câu nói, lão già ma mãnh đã thành công chọc trúng tử nguyệt của hai đứa nhóc. Phải biết Thiên Bình và Bạch Dương đã cố gắng tránh né việc công khai với gia đình hết sức có thể. Thiên Bình có thể nhịn ăn nhịn mặc 3 tháng nhưng tuyệt đối không thể để ba cô biết đến mối quan hệ giữa cô và Bạch Dương.
"Chú hai, cháu xin về chịu phạt. Chú muốn cháu ở nhà bao lâu cũng được nhưng xin chú! Cầu xin chú đừng nói chuyện của cháu cho ba cháu biết!"
Con người của Thiên Bình chỉ mở miệng xin cho hai người, một là mẹ cô, hai là Bạch Dương. Bởi lẽ nếu chuyện của cô và cậu bị phanh phui thì đó không chỉ là dấu chấm hết cho tình cảm của cả hai mà còn là sự kết thúc cho cuộc đời và sự nghiệp của Bạch Dương.
Lí do cũng rất đơn giản, môn đăng hộ đối. Dù cho ở thời đại nào thì bốn chữ ấy vẫn luôn tồn tại và làm tan hoang biết bao mối tình. Từ đời ba mẹ cô, anh hai cô hay chính cô đều phải chịu đựng bốn chữ đấy. Vì nó mà mẹ cô luôn bị khinh nhục ở nhà chồng, không có được sự tôn trọng. Cũng chính nó khiến anh trai cô phải chia lìa âm dương với bạn gái. Và cũng vì sự oái oăm, nặng nề của bốn chữ đấy, bố Thiên Bình chỉ biết buông tay để người mình yêu được giải thoát, để lại cho hai đứa con một thân xác trơ trụi như thể linh hồn ông đã đi theo người vợ cũ đến nơi xa xăm nào đó.
Cũng chính nó, làm Thiên Bình phải lao đao bao lần muốn ngỏ lời nói với ba về chuyện tình cảm. Khi thì ông nhẹ nhàng ôn tồn bảo với Thiên Bình: "Công chúa của ba đương nhiên phải lấy người nào môn đăng hộ đối với nhà mình rồi." Khi thì lạnh lùng trách cứ: "Thiên Bình, tiểu thư thì cũng có trách nhiệm của tiểu thư, đừng có tùy hứng. Trọng lượng của "môn đăng hỗ đối" con không gánh nổi đâu."
Không phải điều đó làm nàng công chúa bướng bỉnh này sợ hãi, điều khiến nàng mãi không muốn ba nàng cũng như gia đình nàng biết tới sự hiện diện của Bạch Dương chính là sự tàn nhẫn của họ.
Tuy nói Thiên Bình sợ chú hai của nàng vì sự nghiêm túc của ông, nhưng nếu so ra, có lẽ Ma Kết lại là người dịu dàng nhất trong gia tộc.
Trong khi nàng tiểu thư đang bận lòng với nỗi lo bị phát hiện, thì đôi mắt tinh tường của Ma Kết cũng dễ dàng nhận ra sự sợ hãi ánh lên trong đôi mắt của đứa cháu gái. Ông khẽ thở dài, đưa bàn tay thô ráp xoa nhẹ cái đầu bé tẹo ấy.
"Được rồi, chú sẽ không nói với ba cháu. Cháu với cậu trai này cứ yên tâm."
Thiên Bình ngẩng đầu lên, nhìn chú hai của cô với ánh mắt lấp lánh. Đến cả Bạch Dương, người mà lúc nãy còn nhìn chằm chằm Ma Kết với thái độ thù hằn, giờ cũng quay ngoắt mặt mà tỏ ra biết ơn đối với ông chú lạ mặt này. Hai đôi mắt đầy cảm xúc đấy thành công làm lão già như Ma Kết trở nên ngượng ngùng. Ông đành bất lực thở dài.
"Được rồi, vậy coi như chú không thấy hai đứa, đi chơi vui vẻ."
Vừa dứt lời, đôi chân thon dài của một quân nhân toan bước khỏi tiệm kem, tiến về cửa lớn của trung tâm thương mại. Thế nhưng chúng lại chẳng nhanh bằng cánh tay của cậu vận động viên cùng cô nàng tiểu thư. Cả hai như tâm linh tương thông, cùng kéo cánh tay của Ma Kết, đem thân mình chặn trước người ông.
"Chú hai, chú giúp bọn cháu giữ bí mật, vậy nên để bọn cháu mời chú đi ăn nhé!"
Vậy là trước lời cầu xin, nài nỉ khẩn thiết của hai người trẻ, Ma Kết chỉ đành đi theo cặp đôi nhỏ mà bước vào một quán lẩu lạ hoắc, có bảng hiệu: Haidilao.
Nhưng chỉ ít lâu sau, lão già Ma Kết đã phải nhanh chóng bước khỏi cửa tiệm bởi âm thanh ồn ào của nó. Một nơi quá hỗn tạp so với tính cách nghiêm túc của Ma Kết, đồng thời làm dậy lên kí ức đau buồn của ông, quá ồn ào so với lối sống bình thường của một quân nhân.
"Chú hai, chú thấy không khoẻ sao ? Hay cháu để vệ sĩ đưa chú về nhé ?"
Vẻ mặt lo lắng của đứa cháu gái làm Ma Kết cảm thấy áy náy, thế nhưng thật lòng ông chẳng thể nán lại đây thêm phút nào nữa. Ông đành từ chối khéo cặp đôi, rồi nhanh chóng ra khỏi trung tâm thương mại. Chỉ để lại hai bạn trẻ dõi mắt nhìn theo. Nhưng không lâu sau, cả hai đều quay trở lại với nồi lẩu thơm lừng.
Giữa hàng khói nghi ngút toát ra từ nồi lẩu Tứ Xuyên, chàng cừu bông dịu dàng gắp từng món yêu thích để vào chén của Thiên Bình, thậm chí là bón đến tận miệng cho nàng. Trong khi cô gái nhỏ cũng đang híp mắt tận hưởng sự cưng chiều của người yêu.
Cả hai cứ vui vẻ chìm trong bầu không khí lãng mạn ấy, đến nỗi khi nồi lẩu đã dần cạn đáy, Bạch Dương mới nhớ đến cậu bạn của mình, người có lẽ vẫn đang ở trong bệnh viện. Chàng vận động viên lấy điện thoại của mình ra để kiểm tra tin nhắn, cũng như làm dịu đi cảm giác lo âu vừa chợt loé. Đến khi thấy dòng tin nhắn của Xử Nữ báo bình an, Bạch Dương mới tạm bỏ xuống nỗi lo, tiếp chuyện cùng người yêu của mình.
"Công chúa, xin lỗi em, anh có chút chuyện muốn nói, về lí do anh đến trễ hôm nay. Em có nhớ người bạn anh nói không ?"
Thiên Bình tỏ vẻ đồng ý, nàng nhẹ nhàng đáp lời chàng cừu bông: "Anh Song Ngư phải không ? Em nghe nói anh ấy là giảng viên đại học nổi tiếng, còn từng được mời dạy tại trường quốc tế. Nhưng mà anh thật sự quen được người tuyệt vời như vậy hả ?"
Giọng điệu nghi vấn của nàng tiểu thư không khỏi làm Bạch Dương cảm thấy đôi chút xấu hổ. Phải chăng do chỉ số IQ trung bình kém của mình nên chẳng ai tin được anh chàng chính là bạn của Song Ngư, thậm chí còn là mối quan hệ thân thiết lâu năm. Chẳng biết làm sao Bạch Dương lại có thể chơi được với một người khác xa một trời một vực với anh.
Nghĩ đến đấy, chàng cừu bông chỉ biết cười gượng, làm công chúa của chàng cũng biểu môi, lắc đầu theo. Thiên Bình biết rõ với bộ óc của Bạch Dương thì chắc hẳn chẳng có lí do cao siêu nào cho tình bạn của anh với vị giảng viên kia.
"Nhưng mà em nghe nói anh ấy bỏ nghề, về nhà làm hậu phương cho bạn trai. Nghe cũng lãng mạn nhỉ, phải yêu bao nhiêu mới có thể từ bỏ đam mê mà hết lòng hỗ trợ người mình yêu, giống như truyện ngôn tình ấy."
Nghe vậy, Bạch Dương chỉ biết nở nụ cười đắng chát trước lời cảm thán của Thiên Bình. Bởi lẽ mối tình cổ tích chỉ tồn tại trong truyện tranh, đương nhiên là ngoại trừ anh với nàng, cũng như mỗi lần nhớ đến chuyện của Song Ngư, Bạch Dương lại chẳng kiềm nỗi cảm xúc của mình.
Chàng vận động viên cưng chiều dùng khăn giấy lau đi vệt dầu dính bên miệng người yêu, rồi khẽ lắc đầu, thở dài.
"Báo chí chỉ nói một phần thôi, và cũng chỉ đúng được phần đó."
Sự sâu sắc đột nhiên của Bạch Dương làm Thiên Bình thấy khó hiểu, người này hôm nay lại chơi trò lấp lửng với nàng à.
"Có gì thì anh nói hết đi chứ, đừng làm cái vẻ mặt đó."
Đợi đến một lúc sau, khi đôi mắt Thiên Bình như dính chặt vào Bạch Dương cùng vẻ mặt mang chút giận dỗi, đôi mày của chàng cừu bông mới dần dãn ra. Nếu chỉ có Bạch Dương chịu được tính nết của Thiên Bình, thì cũng chỉ có Thiên Bình đủ kiên nhẫn đợi cậu chàng giãi bày nỗi lòng.
"Em biết Nhân Mã không ?"
Một cái tên quen thuộc được thốt ra từ miệng Bạch Dương, một nghệ sĩ quá nổi tiếng với giới trẻ hiện nay, nhất là với kẻ cuồng nhan sắc như Thiên Bình. Nhưng tại sao anh lại nhắc đến cái tên ấy ? Và tại sao giọng nói của chàng lại phức tạp như vậy ? Một điều Thiên Bình ít khi thấy ở người mình yêu.
"Đương nhiên em biết, cậu ta nổi lắm đấy, mấy bộ phim hot hiện nay toàn Nhân Mã diễn chính. Nhưng không hiểu sao em cứ thấy cậu ta sao sao ấy, nhất là về mấy scandal tình ái."
Bạch Dương lại tiếp tục thở dài, đôi mắt cậu chàng chứa đựng cả sự bất an và đôi chút tức giận. Dẫu gì cậu và Nhân Mã cũng từng là đôi bạn rất thân, tuy nhiên hiện tại thì không, cậu chẳng còn gì với tên khốn đó cả.
"Đúng rồi, mấy tin đồn đó là thật đấy. Tên khốn đó chẳng ngại dây dưa với ai cả, bất chấp việc bản thân đã có bạn trai tuyệt vời như Song Ngư."
Quào, đây quả thật là một tin sốt dẻo đối với Thiên Bình, từ đầu cô đã cảm thấy Nhân Mã có vấn đề gì đó. Tuy nhiên sau mấy lần bác bỏ tin đồn từ phía công ty quản và chính hắn, nàng tiểu thư cũng chỉ nghĩ do bản thân nhạy cảm. Ai mà ngờ, đến nay bản thân lại được nghe sự thật từ chàng cừu bông của bản thân.
"Ôi, tên đó quả thật tệ bạc quá nhỉ, cừu bông. Vậy mà anh Song Ngư lại đánh đổi mọi thứ vì tên khốn ấy, thật bất công mà."
Như tìm thấy người chung chí hướng, Bạch Dương mắt lấp lánh nhìn nàng tiểu thư của mình.
Nói xấu đứa mình ghét cũng là một cách để bồi dưỡng tình yêu.
Chàng xúc động đập mạnh bên bàn lẩu, nói ra từng câu mắng với tên tệ bạc kia, đồng thời cũng tường thuật về chuyện năm xưa.
"Em không biết đâu, Song Ngư yêu cậu ta lắm, cậu ấy bỏ cả tương lai tươi sáng của mình, cả gia đình luôn yêu thương cậu để đi theo Nhân Mã, theo tình cảm thiếu niên, nhưng tên đó thì không xứng với mớ tình cảm ấy chút nào."
_____________________________
Tôi đã trở lại, và cũng sắp nghỉ dài hạn. Tôi không dám chắc chừng nào sẽ có chap mới, nhưng chúng ta cứ hẹn gặp lại vào một ngày không xa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top