Chương 2

Nhất Tiễn Mai

Hồng ngầu hương tàn ngọc đạm thu,
Khinh giải la thường,
Độc thưởng lan châu,
Vân trung thùy ký cẩm thư lai?
Nhạn tự hồi thì,
Nguyệt mãn tây lâu.

Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu,
Nhất chủng tương tư,
Lưỡng xứ nhàn sầu.
Thử tình vô kế khả tiêu trừ,
Tài há mi đầu,
Khước thướng tâm đầu.

Nguyên tác: Lý Thanh Chiếu.

٥​

Chiêu Kinh, một buổi chiều xuân.

Làn gió dịu dàng lùa vào mái tóc dài óng mượt của nữ nhân, cài lên mái tóc nàng những cánh đào hồng tươi. Cái nắng yếu ớt cuối ngày chiếu lên mặt nàng, càng khiến cho vẻ đẹp của nàng thêm rạng rỡ. Nếu Hằng Nga tiên tử là vị tiên nữ lộng lẫy nhất trong tiên giới thì có lẽ nữ nhân kia chính là hóa thân của hằng nga.

Nữ nhân chầm chậm dạo bước trên con đường lúc nào cũng đông đúc, tấp nập của kinh thành phồn hoa. Nàng đi giữa dòng người, đôi mắt ngọc tuyệt đẹp nhìn vào khoảng không vô định, tưởng như nàng đang dạo bước tại chốn không người. Tà áo hồng phấn nhẹ bay trong gió.

Nữ nhân đó chính là ái nữ của Vương thừa tướng – Vương Song Ngư. Ngày mai là sinh nhật thứ mười sáu của nàng. Tối, bữa tiệc sẽ diễn ra tại phủ thừa tướng. Nghe đâu lần này hoàng thượng đích thân ngự giá. Đối với Vương thừa tướng, đó là một niềm vinh dự và là một cơ hội lớn, nhưng với nàng thì không. Song Ngư cảm thấy sợ hãi bữa tiệc đầy toan tính này.

Nàng quyết định ra ngoài dạo mát, làn gió và hương hoa của tiết xuân khiến tâm trạng của nàng dịu lại. Song Ngư tự nhủ mọi chuyện cuối cùng sẽ ổn mà thôi.

Bất giác nàng nhớ đến nam nhân đó, người bạn thân thiết từ thuở nhỏ.

Đã lâu rồi không gặp, liệu gió cát sa trường có làm chàng khác đi so với trí nhớ của nàng hay không? Liệu chàng có nhớ ngày mai là sinh nhật nàng?

Trước khi đi chàng còn hứa sẽ trở về thăm nàng, nhưng ba năm trôi qua, Song Ngư chỉ biết được tin chàng thông qua người khác. Song Ngư vu vơ nghĩ, rồi tự lắc đầu, rồi cười. Có lẽ nàng tưởng tượng quá nhiều rồi. Nàng có tình cảm với người ta nhưng chắc gì người đó đã có ý với nàng.

Song Ngư cứ như vậy, đi mãi, dạo hết qua con phố này, đến con phố khác. Mặt trời lúc này đã khuất sau đường chân trời, những vệt sáng cuối cùng, nhuốm đỏ khoảng trời phía tây. Các tửu lâu đã bắt đầu đốt đèn. Song Ngư thầm nghĩ có lẽ nàng nên về phủ. Đang định quay gót, bất chợt trước mặt nàng, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên cùng với tiếng quát tháo của quân lính:

-Tránh ra, tránh ra, mau tránh đường cho Tây Kinh vương gia!

Đám đông vén sang hai bên đường để một đoàn người ngựa bước qua. Đi trước là hai tên lính mang cờ hiệu. Theo sau là hơn trăm kị binh, bộ binh ai nấy đều đi thành hàng rất chỉnh tề. Đúng là uy thế ngút trời, không hổ danh là Tây Kinh vương gia.

Song Ngư đứng khuất trong đám đông, bốn từ Tây Kinh vương gia, khi vừa nhắc đến đã khiến trái tim nàng loạn nhịp. Chăm chú nhìn vào đoàn người trước mặt, Song Ngư hồi hộp chờ đợi nhìn thấy bóng hình quen thuộc. Vị Tây Kinh vương gia lừng danh đó không ai khác chính là Cự Giải. Có phải chàng về lần này để chúc mừng sinh nhật nàng? Song Ngư cố gắng chen qua đám đông để tiến lại gần hơn, cảm giác bồn chồn rạo rực khiến nàng khó có thể bình tĩnh nỗi.

Cuối cùng, ánh mắt Song Ngư cũng đã bắt gặp được hình ảnh người đó. Cự Giải cưỡi trên mình con bạch mã. Phong thái tuy ung dung mà trang nghiêm. Khuôn mặt tuyệt mỹ cùng đôi mắt phượng toát lên vẻ lạnh lùng. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười vô cùng quyến rũ. Song Ngư ngây người ngắm nhìn. Sau ngần ấy năm, quả thực chàng đã khác xưa rất nhiều. Vẻ công tử, thư sinh ngày nào đã biến mất mà thay vào đó là một vị tướng quân, một vương gia lạnh lùng, quyết đoán với hàng trăm chiến công hiển hách chốn sa trường.

Ánh mắt nàng bỗng dừng lại ở một con bạch mã khác bên cạnh chàng. Cưỡi trên nó là một nữ nhân lộng lẫy. Nàng ta đẹp đến nỗi khiến cho mọi cảnh sắc xung quanh lu mờ.

Xiêm y một màu bạc, gấu váy thêu hoa sen tinh xảo. Mái tóc mây búi lỏng, một vài lọn buông nhẹ trên gò má trắng hồng càng tôn thêm vẻ kiêu sa của nàng. Đôi mắt trong, lấp lánh như chứa cả dòng ngân hà trên bầu trời. Cặp môi anh đào khẽ mỉm cười.

Cả thân hình nàng toát lên vẻ đẹp thanh cao, mong manh như sương khói khiến bất cứ kẻ nam nhân nào cũng muốn nâng niu. Lại thấy ánh mắt nàng cứ chốc chốc lại hướng về phía Tây Kinh vương gia, lộ vẻ vô cùng quan tâm. Không những thế, cử chỉ mà Cự Giải tướng quân dành cho nàng ta cũng vô cùng dịu dàng. Hai người họ, một đôi tiên đồng ngọc nữ chốn nhân gian.

Trông thấy cảnh tượng trước mắt, nụ cười trên môi Song Ngư đông cứng, mắt bị một làn hơi nước che mờ, khó có thể nhìn rõ phía trước. Nàng đặt tay lên ngực, nơi này trái tim bỗng nhói lên từng hồi, đau buốt, khó chịu vô cùng.

Nàng đang ghen sao?

Lúc trước nàng chỉ coi Cự Giải như anh trai, chỉ tới khi chàng xuất chính đến biên ải xa vạn dặm, Song Ngư mới sực tỉnh. Thì ra đã từ lâu, trái tim nàng đã không còn thuộc về nàng, nó đã theo Cự Giải đi đến vùng khô khốc biên cương. Những tưởng khi chàng trở về nàng sẽ thổ lộ hết lòng mình với chàng.

Nhưng chàng trở về cùng với một nữ nhân khác. Song Ngư chợt cảm thấy hổ thẹn, khuôn mặt tú lệ lộ vẻ thê lương.

٥

Cự Giải mệt mỏi thả mình xuống trường kỉ, chàng đã phải vượt qua cả một chặng đường dài để về đây. Nhấp một ngụm trà nóng mới được thị nữ mang vào, chàng chau mày suy nghĩ về lý do mà hoàng thượng gọi chàng vào triều. Có lẽ nào Bảo Bình lại giao biên cương vào tay một kẻ vô dụng như Bá Dương, triệu chàng về đây với lý do cảm thấy không an toàn? Thật chẳng giống với tính khí của con rồng kiêu ngạo đó chút nào.

Cự Giải nhăn mặt, tỏ vẻ khó hiểu. Nhưng đầu chàng lúc này nặng trịch, khó mà nghĩ được gì hơn. Từ sau khi thoát khỏi cánh tay thần chết một cách thần kì trong trận đánh với Bắc Lỗ quốc chàng rất hay bị những trận đau đầu dai dẳng, thậm chí còn bị mất đi một số kí ức quan trọng. Nhưng thế thì có hề gì, miễn sao chàng vẫn có thể nhớ được gia phụ, gia mẫu cùng con rồng xấu tính kia là ổn rồi. Dẫu sao chàng vẫn hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ được giao phó. Chợt có tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên:

- Cự Giải huynh, huynh sao vậy? Sao muội hỏi huynh không trả lời?

Cự Giải giật mình, nhìn dáng người mảnh mai của nữ nhân trước mặt, khuôn mặt kiều diễm, xinh đẹp như bông tuyết liên lộ rõ vẻ lo lắng. Chàng mỉm cười, dịu dàng nói:

- Bình nhi, muội không nghỉ sao? Đã đi cả quãng đường dài vậy muội nên giữ sức khỏe mới phải.

Nữ nhân đó chính là Tuyết Thiên Bình, Người con gái mà chàng đã đưa về từ biên cương xa xôi, vị thần y đã giành lại mạng sống của chàng từ tay tử thần. Nàng không chỉ có y thuật cao minh mà còn mang vẻ đẹp thuần khiết như sương sớm. Thiên Bình nhẹ nhàng cúi người, đôi bàn tay trắng như tuyết đón lấy mạch trên cổ tay Cự Giải, im lặng một lúc, nàng mới trả lời:

- Vết thương của huynh chưa khỏi hẳn, ta muốn kiểm tra lại.

Cự Giải mỉm cười nhìn nàng, nói:

- Muội không cần lo cho ta, vết thương này với ta không là gì.

Thiên Bình buông tay chàng ra, quay người, bưng bát thuốc còn nghi ngút khói trên khay của thị nữ rồi đến bên trường kỉ, nói:

- Huynh uống đi!

Cự Giải ngoan ngoãn đón lấy bát thuốc, uống một hơi cạn sạch. Bất chợt bên ngoài có tiếng người nói:

- Bẩm vương gia, ngài có thư từ phủ thừa tướng.

Cự Giải chau mày, nói:

- Mang tới đây.

Tên nô tài bước tới, mang theo một cuốn trục bằng lụa trắng. Cự Giải tháo nhẹ sợi chỉ bạc cột cuốn trục ra, đọc lướt một lần rồi thong thả nói:

- Từ chối, ta không có hứng.

Tên nô tài vội nói:

- Nhưng bẩm vương gia, Vương thừa tướng từng là chỗ thâm giao với cố Vương gia, người nên đến thì hơn.

Cự Giải trầm ngâm là chỗ thâm giao của gia phụ sao, có lẽ do vết thương nên ta quên mất. Nghĩ vậy, chàng bèn nói:

- Được, ta sẽ đến.

Rồi chàng quay sang Thiên Bình, nói:

- Tối nay muội sẽ đi cùng ta chứ?

Thiên Bình nhẹ gật đầu:

- Được, muội cũng muốn đi chơi.

Cự Giải hào hứng nói:

- Tốt vậy muội về nghỉ trước đi.

Thiên Bình bước lại bắt mạch cho chàng một lần nữa rồi mới lui khỏi. Cự Giải ngây người nhìn theo bóng nhữ nhân khuất dần. Những cánh đào ngày xuân đậu đầy trên hàng hiên tưởng như đang nâng đỡ gót sen của người ngọc.

Có lẽ cuộc đợi này, chỉ có Thiên Bình mới mang đến cho chàng cảm giác yên bình thực sự. Bất giác chàng nhớ đến một người con gái, hình như dã từng rất thân thiết, lúc này trong kí ức của chàng chỉ có dáng người yểu điệu, thanh cao, không mong manh như Thiên Bình nhưng cũng vô cùng duyên dáng tựa thần tiên. Chỉ có điều khuôn mặt của cố nhân bị che khuất bởi một làn sương khói.

٥

Giang Thành Tử

Thập niên sinh tử lưỡng mang mang,
Bất tư lường,
Tự nan vong.
Thiên lý cô phần,
Vô xứ thoại thê lương.
Túng sử tương phùng ưng bất thức,
Trần mẫn diện,
Mấn như sương.

Dạ lai u mộng hốt hoàng hương,
Tiểu hiên song,
Chính trang.
Tương cố vô ngôn,
Duy hữu lệ thiên hàng.
Liệu đắc niên niên trường đoạn xứ,
Minh nguyệt dạ,
Đoản tùng cương.

Nguyên tác: Tô Thức

Mùa xuân, hoa đào nở rộ, nhuộm một màu hồng mơ màng lên khắp cảnh vật của Hoa Hoa cung. Chiếc cầu nhỏ cong cong bắc qua một hồ nước rộng, trong vắt từng đàn cá màu sắc rực rỡ thong thả bơi. Chúng tự do nô đùa, múa lượn dưới làn nước trong như gương, thi thoảng lại có một vài con ngoi lên đớp đùa một cánh đào thắm khiến sóng nước dập dềnh lan ra, lan ra xa mãi. Xử Nữ đứng trên cầu, bóng hình kiều diễm của nàng in xuống mặt nước, đẹp như tranh vẽ.

Không gian ở đây yên bình quá, Xử Nữ nhẹ hít vào một hơi, cái hương hoa thoang thoảng như một liều thuốc hữu hiệu làm cho tâm trí nàng bình ổn trở lại. Mấy ngày nay nàng chìm trong đau khổ triền miên, không sao dứt ra được. Âu cũng chỉ tại lần diện kiến Bảo Bình vừa rồi.

Xử Nữ buông tiếng thở dài, đưa mắt nhìn đàn cá đang bơi lội. Đã có lúc nàng ước mình được như con cá kia vô ưu, vô lo. Nhưng nghiệt ngã thay nàng sinh ra lại là quận chúa, một danh vị mà người ta cho là cao quý nhưng đối với Xử Nữ nó chỉ đáng làm phù du. Là quận chúa làm gì khi nàng không thể bên người mình yêu? Làm quận chúa làm gì để phải biến mình thành một quân cờ theo ý của người khác?

Mặt nước chợt động, hết làn sóng này đến làn sóng khác loang ra như nỗi đau đang lớn dần trong tim Xử Nữ. Những giọt lệ long lanh như sương sớm dù đã cố dấu nhưng vẫn trực trào, rơi xuống hồ phá vỡ hình ảnh nàng đang in trên mặt nước. Một vài con cá nhỏ bơi gần đó bị tiếng động làm cho giật mình, vội vã bơi ra xa. Xử Nữ đưa tay gạt nhẹ nước mặt, nàng sẽ không khóc nữa, không bao giờ khóc nữa. Làn gió mát dịu dàng thổi qua, hong khô hàng mi dài ướt đẫm.

Những cánh đào nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt trắng hồng kiều diễm, dường như thiên nhiên nơi đây đang cố an ủi nàng. Xử Nữ cảm thấy thư thái hơn, đôi môi hồng xinh xắn khẽ nở một nụ cười, tuy nhẹ nhàng, thoáng qua nhưng nó vẫn đẹp như một bông hoa đang dịu dàng khoe sắc.

Đằng xa, bóng xanh thấp thoáng, một con bói cá lao mình xuống nước như ngọn tên bắn, gây ra tiếng động lớn khiến Xử Nữ giật mình. Chỉ trong thoáng giây, nó lại bay vút lên mang theo một con cá toàn thân đỏ thắm. Không gian bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Tiếng sóng nước dập dềnh, tiếng nước từ trên bộ cánh xanh biếc của bói cá rơi xuống, và tiếng quẫy nước đầy hoảng hốt, sợ hãi của đàn cá. Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt rồi lại chìm trong sự tĩnh lặng như vốn có.

Ra là vậy, đằng sau tất cả sự yên bình, tĩnh lặng đều là những nguy hiểm chết người.

Xử Nữ thở dài, cuộc đời nàng lâu nay vẫn còn quá bình lặng. Có lẽ những sóng gió bây giờ mới thực sự bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top