giờ thứ hai mươi hai.
Đã mấy giờ rồi nhỉ?
Tôi không biết nữa, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen, không gian tĩnh mịch như tờ, ngay cả một tiếng gió thổi xào xạc như thường ngày cũng không có.
Tôi nhận ra rồi.
Mắt tôi lại phân biệt được chúng. Một lần nữa.
Những ảo giác chết tiệt.
Ô cửa sổ vuông vắn được xây vô cùng hoàn hảo, quá hoàn hảo, hoàn hảo đến đáng sợ. Đáng lí ra phòng của chúng tôi không được phép có cửa sổ đâu, nhưng cái gì cũng có ngoại lệ mà phải không? Chúng tôi đã rất ngoan ngoãn vào những ngày đầu tiên. An phận. Im lặng. Và tôi không biết dùng từ này có đúng không, nhưng đã có những ngày chúng tôi rất bình thường.
Sau đó thì những suy nghĩ trở nên móp méo, và cả căn phòng cũng vậy.
Trên bận cửa sổ đặt một chậu anh thảo, khóm hoa xinh đẹp vẫn rực rỡ đứng đó, từng đóa lại từng đóa, mạnh mẽ vươn lên từ lớp đất đen đúa, mà tương phản với vẻ dịu dàng của chúng, chính là những song sắt, một lại một chiếc cứng rắn trên ô cửa sổ. Chúng tôi giống như lũ tù nhân trong khi chờ được đưa ra pháp trường lại nhận được ân huệ cuối cũng, được ngắm một vẻ đẹp đầy mê hoặc ấy. Mà bên ngoài kia, không có gì cả. Không nhà. Không cây cối. Không sự sống. Chỉ có tôi và vầng trăng sáng rực trên trời.
Tôi và vầng trăng và một Libra đang trong cơn điên loạn
"Con quỷ cái đấy đã làm gì với mái tóc vàng xinh đẹp của chị thế này?!"
Một Libra mất kiểm soát, nhìn khuôn mặt nhăn nhúm đến đáng sợ cùng mái tóc bị cắt đến sát da đầu, nham nhở trông chẳng ra hình dạng gì của mình ở trong gương.
Thế quái nào mà tôi thấy chị ấy vẫn vô cùng xinh đẹp vậy nhỉ?
Chống hai tay lên mặt gương, đôi chân Libra run rẩy khuỵu xuống, quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo. Cả cơ thể bé nhỏ của chị run lên từng hồi, giữa căn phòng chật chội và bừa bộn lại trở nên bé nhỏ đến kì lạ.
Libra chẳng thèm quan tâm đến việc phải giả vờ nữa. Libra chẳng thèm để ý rằng hành động của mình có bao nhiêu thất thố nữa. Chị cũng chẳng thèm quan tâm đến mẹ nữa. Nếu mẹ ở đây, bà nhất định sẽ dùng ánh mắt lạnh lùng nhất có thể để nhìn Libra, và chị biết, chẳng có gì lạnh lẽo bằng đôi mắt của bà.
Nhưng Libra không quan tâm nữa.
Suy cho cùng, mẹ đã chết rồi.
"Em xin lỗi, Lib, chị Virgo đã cắt nó và em đã không thể ngăn chị ấy lại." Không muốn.
"Cũng không tệ mà chị." Rất tệ. Kinh khủng.
"Chị vẫn xinh đẹp." Chính vì chị xinh đẹp, nên điều này mới làm chị tuyệt vọng đấy, Libra.
Tôi nghe thấy tiếng khóc. Ban đầu, nó nhỏ và nhẹ đến nỗi, tôi cảm giác như mình chỉ đang tưởng tượng ra nó. Libra khóc. Chị cắn chặt môi dưới, chặt đến hàm răng trở nên nhức nhối, đến đôi môi bật máu, đến mức tiếng nấc nghẹn trở nên càng đáng thương. m thanh trở nên lớn dần, cùng với tiếng nức nở, nước mắt tuôn ra từ đôi mắt, phủ ướt đẫm đôi gò má, và chan chứa đầm đìa nơi cằm và cổ.
"Tại sao lại làm thế với tôi?"
"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"
"Tại sao lại chết?"
"Tại sao... lại yêu tôi?"
Phải mất một lúc, tôi mới nhận ra chị ấy đang nói chuyện với ai.
Tôi không biết mình đã ngồi xuống cạnh chị bằng cách nào.
"Chị có yêu không, Libra?"
Không đáp. Libra khóc. Tiếng nức nở của chị đau đớn giống như bị hàng vạn cây kim đâm vào.
"Virgo yêu chị."
Không đáp. Libra khóc. Chị ôm lấy đầu gối và tựa cằm vào đó, tiếng khóc của chị giống như tiếng chuông, vang vọng khắp không gian.
"Chị có yêu Virgo không?"
Không đáp. Libra khóc. Chị nghĩ về trái tim mình, về Virgo, và chị khóc. Tiếng khóc của chị giống như tuyệt vọng, như thống khổ.
"Chị có biết yêu không?" Khi hỏi câu này, đột nhiên trong đầu tôi nhất thời hỗn loạn. Tôi có biết yêu không? Chúng tôi có biết yêu không?
Chuyện cổ tích bảo, tình yêu của con người là thứ đẹp nhất trên thế gian.
Tình yêu.
Tình yêu là gì nhỉ?
Là sự chiều chuộng bất tận của Capricorn?
Là sự điên cuồng độc chiếm của Aquarius?
Là nỗi sợ hãi cô độc của Pisces?
Là nỗi đau rỉ máu nhưng lại chẳng hề đau đớn trong trái tim Aries?
Là nỗi dằn vặt sâu kín trong lòng của Leo?
Hay là gì? Có thể chạm vào không? Có thể thấy được không? Có thể đem tặng cho một người nào đó hay không?
Mẹ từng nói, tình yêu chỉ dành cho những kẻ yếu đuối.
Libra yêu. Chị yêu Virgo.
Tình yêu của chị hoang dại như một con báo đen, vừa nguy hiểm lại vừa quyến rũ. Chị yêu Virgo như cách Virgo đặt chị ở trong tim. Chị muốn khắc Virgo vào sâu trong tâm khảm, chị muốn đem Virgo hòa làm một với mình, chị muốn được hôn lên đôi mi, đôi má, lên đôi môi xinh đẹp của Virgo. Từ bao giờ mà hai người con gái tưởng như đối lập lại đem đối phương khắc chặt trong lòng mình như vậy?
Libra biết tình yêu của họ sẽ chẳng bao giờ được chấp nhận.
Libra là một đứa con hoàn hảo của mẹ. Chị là con búp bê được đặt trong tủ kính. Để trưng bày. Để thán phục. Để soi mói ngắm nghía. Để mua bán trao đổi.
Libra nằm xuống, cảm giác ngưa ngứa từ đôi chân truyền tới khi mái tóc ngắn cũn cỡn nham nhở của chị cọ vào chân tôi. Tôi đưa tay vuốt tóc chị, xúc cảm mềm mại dâng lên khi những ngón tay tôi lùa vào đám tóc vàng khô và xơ. Kì lạ.
Libra ngước lên nhìn tôi. Đó là lần đầu tôi thấy chị nhem nhuốc như vậy. Chiếc áo bằng lụa màu đào tụt xuống, để lộ bờ vai gầy rộc giống như chỉ có làn da bọc lên một đám xương trắng. Đôi mắt chị ngập nước và khuôn mắt chị thì ửng đỏ, đôi má nhem nhuốc những nước mắt, còn đôi môi lại trắng bệch rỉ máu.
Tôi khẽ nuốt nước bọt. Tanh và mặn. Buồn nôn. Nhưng tôi không nôn.
"Mẹ có yêu chúng ta không?"
"Em không biết."
Tình yêu với chúng tôi là một thứ xa xỉ.
Chẳng hiểu sao Libra lại cười.
"Chị mệt quá , Prim ạ."
"Chị có yêu chứ."
"Chị yêu em."
"Chị yêu mọi người."
"Chị yêu Virgo."
Và tôi xin thề là đôi mắt của một cô gái khi nhắc tới người mình yêu, là đôi mắt dịu dàng nhất trên cõi đời này.
"Chết tiệt," Libra chửi bậy. Chị ngơ ra một lúc, sau đó lại mỉm cười. Một nụ cười thật sự, một nụ cười từ tận sâu cùng trong trái tim của chị, không giả tạo, không xa cách, không xinh đẹp. Chị cười vì chị muốn thế. "Chị đã cố, nhưng chị không thể hận bà ấy. Vì Chúa, chị yêu mẹ, Prim ạ."
"Chị mệt mỏi lắm. Chị không muốn hoàn hảo nữa, chị không muốn sống như thế này nữa. Chị không muốn phải làm hài lòng bà ấy nữa."
"Thế thì đừng làm nữa."
Tôi thấy Libra nhìn tôi.
Chúng tôi im lặng nhìn nhau, trong đầu là một mảng mơ hồ không rõ.
Tại sao phải sống vì mong muốn của người khác?
Loài người thật khó hiểu.
"Ừm, không làm nữa. Đủ rồi." Libra chợt cười rộ lên.
Nụ cười của chị diễm lệ và rực rỡ, xinh đẹp như một đóa bách hợp tinh khiết, sạch sẽ không chút tạp chất, lộng lẫy hơn cả những vì sao trên trời.
"Chị muốn sống với tình cảm của mình một lần."
Chị muốn sống vì mình. Chị muốn sống vì Virgo. Chị muốn làm một mình chân thật nhất.
Chị muốn thoát khỏi cái bóng của mẹ đã bao trùm lên tất cả suốt mười mấy năm.
Chị muốn thoát khỏi đôi mắt của bà.
Ngay cả trong mơ tôi cũng vô cùng sợ hãi khi trông thấy đôi mắt đó. Đôi mắt đen hằn lên những tia máu đỏ, mang theo sự lạnh lùng khiến tôi bật khóc. Đôi mắt không chút tình yêu hay sự nhẫn nại. Đôi mắt của kẻ bề trên.
"Em yêu ai?"
"Em yêu ai hả Prim?"
Tôi im lặng.
Em không yêu ai. Em không biết yêu.
Em muốn được dạy cách yêu.
Libra nghiêng người sang trái, chị đột nhiên chống tay ngồi dậy. Chị cúi đầu, đôi mắt chăm chú nhìn chiếc kéo nằm lăn lóc dưới sàn nhà cùng mớ tóc vàng lộn xộn bị cắt tung tóe.
"Nếu có kiếp sau, chị muốn làm một đám mây."
Một đám mây tự do, một đám mây đơn giản và bình thường.
Nếu có kiếp sau, tôi muốn được yêu.
Trái tim tôi nặng nề, tôi không thở được, tôi khó chịu, tôi đau. Nước mắt không ngừng tuôn ra từ khóe mắt, như mưa, nhỏ lách tách xuống sàn nhà, bỏng rát. Tôi đưa tay lên cố gạt chúng đi, nhưng không thể. Tôi không kiểm soát được thân thể mình, và trong một giây, tôi ngã gục xuống sàn, miệng tôi không ngừng nếm vị mặn chát của nước mắt. Đau quá.
Đừng mà. Dừng lại đi.
Tôi tham lam hít lấy không khí. Khung cảnh trước mắt tôi nhòe đi vì nước, cảm giác đau đớn như thiêu đốt cổ họng và đôi mắt tôi. Tôi điên loạn đưa tay lên cào lên mặt đến bật máu.
Móc ra. Mau móc chúng ra, và mày sẽ không phải khóc nữa.
Tôi yêu em.
Nhưng tôi vẫn chậm một bước.
"Em cũng thế. Virgo, em cũng thế."
Bởi vì Libra đã dùng tay mình đấm mạnh vào mặt gương.
Em muốn làm một người bình thường.
Được không? Tôi hỏi.
Không ai trả lời. Nhưng tôi biết Libra sẽ trở thành một đám mây.
—————
Còn 2 giờ 1 phút.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top