123kenew1

"Dương Minh, cậu lén lén lút lút làm gì thế".

Lúc này, Dương Minh vừa mới vứt cặp sách vào chỗ ngồi, đang chuẩn bị chuồn ra ngoài đánh bóng bàn một lát, nhưng còn chưa đi tới cửa phòng đã nghe một âm thanh rất lạnh lùng nhưng rất ngọt ngào quát lên phía sau hắn, Dương Minh giật mình sau lưng nhất thời cảm thấy lạnh giá.

"A, đây không phải lớp phó đại nhân sao, tìm tiểu nhân có việc gì?" Dương Minh xoay người lại, tươi cười nói.

Người vừa mắng Dương Minh đúng là Lớp phó học tập và cũng là Ủy viên ban chấp hành của trường Trầm Mộng Nghiên, Dương Minh vốn là một người trời không sợ đất không sợ, giáo viên chủ nhiệm nói đều là nghe tai trái, lọt ra tai phải, nhưng hết lần này đến lần khác lại rất e ngại cô bé này.

Đây cũng không phải là e ngại, thật ra có một nguyên nhân quan trọng đó là Dương Minh ngay từ đầu đã thầm mến Trầm Mộng Nghiên, nhưng Dương Minh cũng biết hai người căn bản không thể có gì, bình thường có thể ở bên Trầm Mộng Nghiên đều là những học sinh xuất sắc nhất trong ban, mà mình nói dễ nghe một chút là "lựa chọn sau cùng", nói không dễ nghe chính là kẻ bỏ đi.

Mặc dù biết rõ hai người không thể xuất hiện gì, nhưng Dương Minh cho tới bây giờ vẫn rất dịu dàng với Trầm Mộng Nghiên, nếu đổi lại người khác hù dọa Dương Minh như vậy, đã sớm bị hắn cho một song phi.

"Dương Minh, cậu mỗi ngày đến muộn cũng không tính, nhưng lúc này mới vừa vào phòng học chưa đến một phút đồng hồ, sao đã đi ra ngoài?" Trầm Mộng Nghiên nghiêm mặt, lạnh nhạt nói.

"Trần lớp phó, bạn không nên nói tôi như vậy được không? Tôi một tuần nhiều nhất đến muộn năm ngày mà thôi, sao có thể nói mỗi ngày đều đến muộn chứ. Hơn nữa tôi lúc này đang buồn quá nên phải đi WC ngay" Dương Minh bật thốt ra lời này, nhưng sau khi nói xong hắn lại hối hận, mình ngày hôm qua đã dùng lý do này để chuồn khỏi Trầm Mộng Nghiên, hôm nay không nghĩ tới lại lặp lại một lần nữa.

Năm ngày? Trầm Mộng Nghiên sửng sốt, lập tức đã hiểu ra, tên này thật đúng là làm người ta tức giận.

"Mắc tiểu? Cậu làm gì mà sáng nào cũng mắc tiểu vậy?" Quả nhiên Trầm Mộng Nghiên không dễ lừa, lập tức nói xuyên ý định của hắn, "Sáng hôm qua đã mắc tiểu, ha ha, cậu đi tiêu cũng lợi hại thật, vừa đi đã là một ngày, tôi còn tưởng rằng cậu rơi xuống WC rồi chứ".

"Ồ..., chuyện ngày hôm qua lát nữa nói sau, tôi phải đi giải quyết vấn đề sinh lý đã" Dương Minh chính mình cũng không biết tại sao phải giải thích với cô ta như vậy, nhưng là nhớ tới sáng nay mình đã vừa mới gặp Lý Đại Cương lớp tám, hai người đã hẹn nhau cùng đi đánh bóng bàn, nên muốn chạy thật nhanh, nếu không lát nữa giáo viên chủ nhiệm đến tất nhiên không dễ chuồn.

"Cậu đứng lại cho tôi" Trầm Mộng Nghiên trong lòng mặc dù không thích kẻ lười biếng như Dương Minh, nhưng là lớp trưởng, nàng cảm thấy mình có nghĩa vụ quảy việc này, "Dương Minh, bây giờ đã là tháng ba, còn chưa đến nửa năm nữa sẽ đến kỳ thi, cậu cứ như vậy thì sao có thể đỗ đại học chứ".

"Lợn có thể thi đỗ đại học, tôi không đi" Dương Minh vẻ mặt đau khổ nói, làm cho hắn đi thi đại học? Tốt hơn hết là làm cho hắn hái trăng trên trời còn dễ hơn, Dương Minh bây giờ ngoại trừ tiết văn học còn có thể nghe hiểu được giáo viên đang nói gì, những thứ như vật lý, hóa học nghe không khác gì giờ ngoại ngữ.

"Cậu mắng ai là lợn" Trầm Mộng Nghiên trầm mặt xuống, tức giận nói.

"Ồ, tôi không nói bạn là lợn" Dương Minh lúc này mới cảm giác được lời vừa rồi của mình có nghĩa khác, người thông minh như Trầm Mộng Nghiên khẳng định có thể đỗ đại học, mà mình lại còn nói lợn có thể thi đỗ, bảo sao Trầm Mộng Nghiên không mất hứng, vì vậy vội vàng cười nói, "Bạn cũng biết, tôi ăn nói không tốt, viết một câu văn thì cũng là một câu đầy khuyết điểm, có thời gian phải đi học văn học".

Trầm Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói như vậy, vẻ mặt cũng tốt hơn rất nhiều, nàng cũng biết cân lượng của Dương Minh, quan trọng nhất là nàng rõ ràng Dương Minh là người mặc dù không thích học, còn thường xuyên trốn tiết hút thuốc, đánh nhau, nhưng tính cách lại rất tốt, hay mở miệng nói đùa là chuyện bình thường, nhưng tuyệt đối không tùy tiện lăng nhục người khác.

"Dương Minh, tôi biết cậu lại muốn trốn tiết, cậu cũng không cần dùng đủ loại lý do lừa tôi, cậu cho rằng tôi không có óc sao? Hôm nay ông nội cậu vào viện, ngày mai ông cậu qua đời, ngày kia tảo mộ cho ông cậu, ngày kìa nói cho tôi biết cậu đi chúc thọ ông, cậu xem quá nhiều phim kinh dị, hay là ông cậu đội mồ sống dậy?" Trầm Mộng Nghiên lúc này cũng đã xé rách da mặt, chuẩn bị khuyên bảo Dương Minh một trận.

"Trầm Mộng Nghiên, bạn cũng biết tôi là người như thế nào, tôi bây giờ ngay cả chương trình học của cấp một cũng không biết, bạn làm cho tôi học, tôi học cái gì?" Dương Minh thấy Trầm Mộng Nghiên cắn chặt mình không chịu buông, cũng chuẩn bị nói lý với nàng, làm cho nàng hoàn toàn buông tha mình.

Ài, cô bé này, muốn đẹp có đẹp, muốn dáng người có dáng người, nếu có thể ở phương diện khác theo mình không bỏ, như vậy có phải tốt không, ý dâm bắt đầu dâng lên trong lòng Dương Minh.

"Vậy cậu càng không thể buông tha, bây giờ còn ba tháng nữa là thi tốt nghiệp, nói dài cũng không dài, nhưng nói ngắn cũng không ngắn. Chỉ cần bạn cố gắng, tôi tin rằng sẽ có thành tựu, ít nhất có thể đỗ vào một học nghề" Trầm Mộng Nghiên tiếp tục nói, "Cậu không nghe nói có một câu, có công mài sắt, có ngày lên kim sao?"

"Sắt có thể mài thành kim, nhưng gỗ chỉ có thể làm tăm, tài liệu không đúng, cố gắng đến đâu cũng vô dụng" Dương Minh bĩu môi nói.

"Cậu!" Trầm Mộng Nghiên tức giận, Dương Minh này, ngươi nói hắn là ngu nhưng ngụy biện lại rất giỏi.

"Mộng Nghiên, bạn phí lời với nó làm gì, nó muốn làm gì cứ để hắn làm, làm cho hắn ở lại trường đúng là làm rối loạn kỷ luật học đường" Đúng lúc này, lớp trưởng Vương Chí Đào đã đi tới, khinh thường nhìn Dương Minh, nói với Trầm Mộng Nghiên.

Trầm Mộng Nghiên nghe xong khẽ cau mày, nàng có chút không thích thái độ khinh người quá đáng của Vương Chí Đào này.

"A, Vương Chí Đào nói đúng, tôi ở lại lớp sẽ ảnh hưởng đến các bạn khác" Dương Minh mặc dù rất bất mãn với vẻ khinh thường của Vương Chí Đào dành cho mình, nhưng có thể chạy khỏi phòng học mới là quan trọng, nói xong lập tức xoay người chạy ra ngoài.

"Dương Minh" Trầm Mộng Nghiên cắn môi dậm chân, từng mắt nhìn Vương Chí Đào một cái, nói, "Tôi vốn muốn khuyên bảo cậu ấy chăm chỉ học tập, cậu lại phá tôi".

"Mộng Nghiên, bạn suy nghĩ thật ngây thơ, Dương Minh là ai? Cậu ta nếu có thể học đã sớm học, chúng ta không phải loại người như cậu ta, sau này ít để ý đến loại người này" Vương Chí Đào vừa cười vừa nói.

"Phòng học nhiều người như vậy, đừng gọi tôi là Mộng Nghiên" Trầm Mộng Nghiên bất mãn nói, nhưng không có tức giận. Trong lòng nàng vẫn có chút cảm tình với Vương Chí Đào, dù sao người ta đẹp trai, thành tích học tập lại cao, là bạch mã hoàng tử trong mắt rất nhiều cô bé, nhưng Trầm Mộng Nghiên biết bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, học mới là quan trọng nhất.

Vương Chí Đào thấy Trầm Mộng Nghiên cũng không giận hắn, miệng nở nụ cười. Thực ra hắn không phải cố ý nhằm vào Dương Minh, chỉ là hắn thấy Trầm Mộng Nghiên suốt ngày dây dưa với người con trai này nên cảm thấy khó chịu, theo hắn thấy, Trầm Mộng Nghiên đã là người yêu của hắn.

Dương Minh chạy đến cửa trường, thở phào một hơi.

Thực ra hắn cũng không phải không muốn học, nhưng trình độ của mình ra sao, trong lòng hắn hiểu rất rõ, chậm quá nhiều, căn bản không thể nào kịp nữa.

Không lâu trước kia, ở cấp hai Dương Minh cũng là một học sinh có thành tích xuất sắc, nhưng bởi vì một chuyện ngoài ý muốn làm cho Dương Minh dần dần sa sút.

Nhớ tới Tô Nhã, cô bé có cặp mắt to như búp bê, mối tình đầu ngây thơ của mình, tất cả những điều này bởi vì giáo viên chủ nhiệm lúc ấy của Dương Minh hủy diệt.

Dương Minh và Tô Nhã xếp thứ hàng đầu trong lớp, lại ngồi cùng bàn, hai người tự nhiên càng gần nhau hơn, nhưng tình cảm của trẻ con chỉ là thích nhau mà thôi, hành vi căn bản không hề quá quắt.

Nhớ kỹ một buổi chiều mùa thu, Dương Minh và Tô Nhã bị gọi vào văn phòng của giáo viên chủ nhiệm Ngô Trì.

Cha của Dương Minh và Tô Nhã cũng ở đây, Dương Phụ và Tô Phụ đều nghiêm mặt, Ngô Trì thêm dầu thêm mỡ chuyện hai người sớm yêu nhau, sau đó cố ý tốt bụng an ủi Dương Phụ: "Trẻ con còn nhỏ, tuyệt đối không nên đánh nó".

Lời này vừa ra, nhưng thật ra đã nhắc nhở Dương Phụ, không nói hai lời đã đi tới tát Dương Minh một cái bạt tai, làm Dương Minh sửng sốt, từ nhỏ đến lớn cha chưa từng đánh hắn một lần nào.

Dương Minh oan ức rơi lệ đầy mặt, Tô Nhã lo lắng nhìn Dương Minh, muốn ngăn cản Dương Phụ tiếp tục đánh hắn, lại bị Tô Phụ kéo sang một bên, trách mắng: "Con cho dù tìm đối tượng, cũng không thể tìm loại người như vậy, con nhìn xem điều kiện nhà bọn họ thế nào, đều là công nhân".

Dương Phụ nghe Tô Phụ nói, mặt giật giật, lại đá Dương Minh một cái bay ra ngoài. Dương Minh khóc, Tô Nhã cũng khóc, chỉ có một người đang cười đắc ý, người đó chính là Ngô Trì Nhân.

Sau này Dương Minh mới biết được, là bởi vì Ngô Trì Nhân trước đấy đã nói Tô gia có rất nhiều tiền, một công chúa như Tô Nhã sao có thể coi trọng Dương Minh chứ, nhất định là do tuổi còn nhỏ nên bị Dương Minh đầu độc.

Ngô Trì Nhân sở dĩ nói như vậy, là bởi vì Tô Phụ bình thường rất hay tặng quà cho hắn, mà Dương Phụ thì không.

Ngày hôm sau, Tô Nhã chuyển lớp, Dương Minh bởi vì đùa giỡn bạn nữ cùng lớp nên bị kỷ luật, chuyện cũng không nghiêm trọng như vậy, nhưng Tô Nhã vừa chuyển lớp, Ngô Trì Nhân mất đi một nguồn thu nên đổ hết nỗi hận lên người Dương Minh.

Từ lúc này, Dương Minh bắt đầu sa sút.

Đánh nhau, hút thuốc lá, uống rượu, chơi với đám côn đồ bên ngoài trường, trở thành một học viên cá biệt.

Lúc thi trung học, miễn cưỡng dựa vào thành tích trước kia, được tuyển thẳng, Dương Minh không muốn cho cha mất tiền vì mình, nhưng Dương Phụ sau khi chuyện kia xảy ra cẩn thận nghĩ lại thì thấy mình đã trách oan con, mặc kệ nói như thế nào cũng muốn bồi thường một chút.

Đi tới cửa phòng bóng bàn, thấy Lý Đại Cương đang ngồi trên ghế sa lon nói chuyện với chủ bàn bóng, thấy Dương Minh tiến vào, hai người cùng nói: "Dương ca đến".

Dương Minh gật đầu với hai người, chủ phòng bóng bàn này là Từ Bằng trước kia học cùng cấp hai với Dương Minh, năm đó chơi với Dương Minh, sau này không đỗ trung học nên đã mở một phòng bóng bàn.

Đám lưu manh trên cơ bản đều biết Dương Minh, biết Từ Bằng có quan hệ với Dương Minh nên cho hắn vài phần mặt mũi, cũng không ai đến quấy rối, cho nên Từ Bằng rất tôn kính Dương Minh.

Dương Minh vứt ký ức không hài lòng trong đầu đi, cười nói với hai người: " Buổi sáng không ai, Từ Bằng, hai ta làm một séc?"

"Được, nhưng Dương ca phải nhường em vài điểm" Từ Bằng nhảy dựng lên, đi lấy vợt.

Lý Đại Cương vừa ném một điếu thuốc cho Dương Minh, Dương Minh cầm lên ngửi một chút nói: "Được đó, mới kiếm được à?"

"Của Từ Bằng, hắc hắc" Lý Đại Cương cười nói, điều kiện nhà hắn không khác gì Dương Minh, học trung học có mỗi sở trường về thể dục, các môn văn hóa lại không biết gì.

Từ Bằng đưa một cây vợt cho Dương Minh, Dương Minh cầm cầm trong tay lấy cảm giác, đi tới trước bàn nói: "Ai giao bóng trước?"

"Em trước, em sợ Dương ca sẽ nhận thua ngay".

***

Giữa trưa, Dương Minh về nhà ăn cơm.

Đây là thời gian hắn khổ sở nhất mỗi ngày, nhìn thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn của cha, ánh mắt tha thiết đó làm Dương Minh cảm thấy mình rất có lỗi.

Bất luận là xí nghiệp bận rộn đến thế nào, Dương Phụ đều đã chuẩn bị về nhà nấu cơm cho Dương Minh ăn.

Nhìn đĩa thức ăn còn nóng hôi hổi, Dương Minh cảm thấy mình nên cố gắng học tập, nhưng không phải mình không muốn cố gắng mà lực bất tòng tâm.

"Dương Minh, chương trình học ở trường rất nặng hả" Dương Phụ hiền lành ngồi cạnh bàn ăn, mỗi ngày đều là chờ Dương Minh ăn xong, Dương Phụ mới ăn.

"Ba, ba cũng ăn đi" Dương Minh có chút mất tự nhiên nói: "Trường học vẫn tốt".

"Còn có nửa năm, phải tự cố gắng, nói như thế nào cũng phải đỗ vào đại học, nếu không sau này sẽ giống như ba, cả đời đều làm công nhân" Dương Phụ thở dài nói, hắn biết nguyên nhân Dương Minh đắm mình, cũng biết chuyện đó là mình có lỗi với Dương Minh, cho nên cũng không miễn cưỡng: "Nếu như năm nay thực sự không thi đỗ, con ôn lại một năm là được, ba cho con tiền".

Dương Minh nghe xong không khỏi cảm động, nhưng mình biết rõ mình là ai, chỉ là an ủi cha nói: "Ba, con sẽ hết sức, không đỗ con sẽ đi tìm việc để làm".

Dương Phụ cũng không nói gì thêm, chỉ từ ái nhìn Dương Minh, nhưng vẻ chờ đợi trong mắt lại không dấu được Dương Minh.

Buổi chiều, Dương Minh đi tới trường, Dương Phụ quay về nhà máy làm việc, xe đạp cũ kỹ của Dương Phụ đã đưa cho Dương Minh, mình thì đi bộ đến nhà máy. Thực ra trường của Dương Minh còn gần hơn nhà máy, nhưng như vậy làm Dương Minh có thể tới trường học, tiết kiệm được chút thời gian để ôn bài, nhìn lưng cha càng lúc càng còng đi, Dương Minh xúc động rất sâu.

Học? Được rồi, thì học. Nếu như có thể đỗ đại học thì đúng là làm cha được vui, nếu không đỗ thì mình cũng đã cố hết sức, vậy cũng không thẹn với lương tâm, Dương Minh trong lòng thầm hạ quyết tâm.

"Ông già, ông có biết đây là địa bàn của ai không? Hàng rong cũng phải nộp phí bảo vệ, nếu không chẳng may có thiên tai nhân họa, chúng tôi không phụ trách đâu" Một tên tóc vàng đang hét lên với một ông già bán hàng rong.

Dương Minh nhíu mày, cách đó không xa, có hai tên côn đồ đang khi dễ một ông già bán hàng rong, Dương Minh không phải là người thích xen vào chuyện người khác, nhưng lại không muốn thấy kẻ khác tùy tiện khi dễ người yếu đuối.

Hai người trẻ tuổi khi dễ một ông già thì là cái dạng gì?

"Ông già, ông nhìn tôi à, nhìn X con mẹ ông ý, ông già này, tao nói ông không nghe thấy à? Muốn bán hàng rong phải nộp tiền" Tên tóc vàng tùy tiện đá một cước đã đá loạn những món hàng của ông già.

"Người trẻ tuổi, tôi và cậu không oán không thù, tôi bán thứ của tôi, cậu đi đường của cậu, chúng ta không xen vào chuyện của nhau, cậu vì sao lại muốn tìm lão già này gây phiền toái chứ?" Ông già thở dài nói.

"Mệ kiếp, ông tưởng rằng nói vài câu đã nghĩ mình là Khổng Tử sao?" Một thằng thanh niên tóc dài bên cạnh không nhịn được, đi tới trước hàng của ông già, mắng: "Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, thấy ông già như vậy cũng sẽ không đánh ông, miễn cho người khác nói chúng tôi không biết kính già yêu trẻ, cho ông một cơ hội, quỳ xuống dập đầu gọi một tiếng Lượng ca, ông đây sẽ miễn phí bảo vệ cho ông, nếu không sau này đừng để ông đây thấy mặt".

"Lòng người độc ác!" Ông già vừa nhặt những thứ rơi dưới đất, vừa lắc đầu nói.

"Con mẹ nó!" Dương Minh nhìn thấy ông già kia bị khi dễ, nhất thời lửa giận đùng đùng, một ông già dựa vào hàng rong mà sống, vốn đáng để đồng tình, hai người này lại còn muốn thu tiền bảo vệ của người ta.

Dương Minh nhảy xuống xe đạp chạy vọt tới bên cạnh ông già, căm tức nhìn hai người.

"Ồ, đây không phải Dương ca sao?" Tên thanh niên tóc dài nhìn Dương Minh không khỏi sửng sốt, lập tức nhận ra hắn.

"Nếu đã biết tao, còn không mau cút đi" Dương Minh thấy bọn chúng nhận ra mình, cảm thấy mình không cần ra tay cũng có thể giải quyết vấn đề, dù sao danh tiếng Dương Minh năm đó rất vang dội, ai chẳng biết đến cái tên Dương điên đánh nhau không muốn sống, chuyên môn ra tay tàn nhẫn, thực ra khi đó Dương Minh chỉ muốn phát tiết áp lực trong lòng và nỗi nhớ đối với Tô Nhã lên người đối thủ. Nhưng dù có là như vậy, thì tên tuổi của Dương Minh cũng vang xa, đến tận khi học trung học, Dương Minh cũng trưởng thành hơn, biết người trưởng thành đánh nhau phải chịu trách nhiệm hình sự mới rất ít ra tay đánh người.

"Hắc hắc, gọi mày một tiếng Dương ca, mày liền tưởng rằng mày là anh sao? Cho mày mặt mũi vì mày là tiền bối, không cho mày mặt mũi thì cũng chẳng có gì. Thời của mày đã qua, bây giờ là do Trương Vũ Lượng tao nói chuyện" Thằng thanh niên tóc dài nhổ một bãi nước bọt xuống trước mặt Dương Minh, khinh thường nói: "ĐM, đây không phải chuyện của mày, đi chỗ khác chơi".

Dương Minh tức giận đến mặt tái xanh, thằng Trương Vũ Lượng này hắn đã nghe nói đến, năm đó cũng học cùng cấp hai với hắn, chỉ là nhỏ hơn hắn hai tuổi mà thôi. Thằng nhóc năm đó đi sau đít gọi mình là Dương ca, giờ còn dám la hét trước mặt mình.

"Lượng ca nói với mày, mày không nghe thấy sao, tai mày có phải điếc không? Muốn bị đánh phải không?" Thằng tóc vàng thấy Dương Minh không có phản ứng gì, liền tiến đẩy Dương Minh một cái.

"Tao không làm đại ca đã rất nhiều năm..." Trương Vũ Lượng cũng thấy Dương Minh tức giận, nhưng theo hắn thấy Dương Minh chỉ là một đại ca trên danh nghĩa, không có gì phải sợ, vì vậy khi nhắc đến tiếng đại ca mang theo vẻ giễu cợt nói không nên lời.

Dương Minh tiến lên nắm lấy yết hầu Trương Vũ Lượng, trực tiếp đẩy đầu hắn vào góc tường, cười lạnh nói: "Mày nói không sai, tao bây giờ không là gì hết, nhưng tao vẫn có thể đánh mày, mày có tin không?"

"Khụ khụ..., tao X mẹ mày, buông tao ra" Trương Vũ Lượng bị bóp cổ đến không thở nổi.

Tên tóc vàng thấy Trương Vũ Lượng bị bắt, thuận tay cầm cục gạch đập Dương Minh, Dương Minh nghe thấy tiếng gió vù vù, vội vàng bỏ Trương Vũ Lượng ra tránh một bên, nhưng thằng tóc vàng quá gần mình, mới vừa nãy mình quá sơ suất, nên cục gạch của thằng tóc vàng đánh trúng lưng Dương Minh, chỉ nghe một tiếng "Bộp" vang lên, viên gạch vỡ thành hai nửa.

Thằng tóc vàng thấy thế trợn mắt há mồm, thằng này luyện ngoại công sao, chỉ dùng eo đã làm viên gạch vỡ ra?

Mà Dương Minh lại cảm thấy rất tức giận, thằng tóc vàng này ra tay tàn nhẫn như vậy, nếu cục gạch này đập vào gáy mình, mình không phải là sẽ chết sao.

Dương Minh lúc này rất giận, ra tay không hề lưu tình, đi tới đá một cước đạp thẳng vào thằng tóc vàng vừa đánh lén mình, lại hung hăng đá vào bụng nó hai đạp, thằng tóc vàng thiếu chút nữa mắt trắng dã, dạ dày co thắt dữ dội, nôn hết cơn trưa ra.

Mà Trương Vũ Lượng càng thêm nghiêm trọng, Dương Minh thấy hắn là chủ mưu, lại còn mở miệng ân cần thăm hỏi mẹ mình, vì vậy không hề lưu tình một đấm đánh vỡ mũi hắn, nắm lấy hai tay hắn bẻ ngược lại, dùng sức đẩy, hai tay Trương Vũ Lượng lập tức trật khớp, đau đến độ hắn không kịp kêu một tiếng đã bất tỉnh.

Dương Minh bình tĩnh cơn phẫn nộ trong lòng, mới nghĩ đến ông già còn đứng bên cạnh, vì vậy quay đầu nói: "Ông già, không nên bán hàng rong ở quanh đây, nơi này nhiều trường học, rất hỗn loạn, ông sang chợ bên kia kìa".

"Cảm ơn cháu" Ông già cười tủm tỉm nhìn Dương Minh nói.

Dương Minh bị ông già nhìn như vậy nổi gai ốc, không khỏi cảm thấy kỳ quái hỏi: "Ông già, nhìn tôi làm gì?"

"Chẳng lẽ cháu là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm tự? Nếu không sao lại có công phu Kim chung tráo Thiết bố sam?" Ông già nói.

"Kim chung tráo, Thiết bố sam? Ông già, ông có phải đọc nhiều truyện kiếm hiệp không?" Dương Minh không hỏi kỳ quái hỏi.

"Ha ha, người trẻ tuổi, lão già này cũng biết trên đời này có rất nhiều thế ngoại cao nhân, nhưng cậu cũng đừng nên gạt lão già, cậu nếu như không có ngạnh khí công thì sao có thể dùng eo làm vỡ viên gạch chứ?" Ông già ra vẻ rất tự tin.

"A!" Dương Minh lúc này mới nghĩ đến viên gạch, vội vàng đưa tay vào bên trong áo, từ bên trong móc ra một hộp mắt kính, hộp mắt kính đã nứt ra, hiển nhiên là bị thằng tóc vàng đập.

"..." Ông lão không nói gì.

"Kính mắt của tôi!" Dương Minh nhìn mắt kính vỡ nát bên trong hộp, lập tức hét thảm một tiếng. Dương Minh bình thường không đeo kính, bởi vì ngồi ở dưới cùng nên không nhìn rõ bảng, nên Dương Phụ mới cho hắn dùng tiền mua kính. Giữa trưa Dương Minh để chơi bóng bàn cho tiện nên đeo kính vào, giữa trưa về nhà ăn cơm lại tiện tay tháo xuống, không ngờ rằng nhanh như vậy đã hi sinh oanh liệt.

"Người trẻ tuổi, không cần khổ sở" Ông già nhìn thấy Dương Minh vì mình mới bị vỡ kính, trong lòng có chút xấu hổ.

"Có thể không khổ sở sao! Hơn một trăm đồng đó!" Dương Minh đau lòng nói, đây không phải Dương Minh quá tâm đến tiền, mà bởi vì tiền lương của cha không cao, dùng tiền mua một đôi kính cho mình là phải tiết kiệm tiền ăn mấy ngày.

"..." Ông già thở dài nói: "Được rồi, tôi đền cho cậu một cặp mắt kính là được, cậu đừng khổ sở".

"Ông đền kính mắt cho tôi?" Dương Minh sửng sốt, khua tay: "Thôi, ông già, nhìn ông cũng không giàu có, không có việc gì, tôi đi trước đây".

"Yên tâm, lão có sẵn kính mắt, đây chính là loại kính mắt tiên tiến nhất thế giới..." Ông già líu lo một lúc lâu, làm Dương Minh nghe thấy nhức hết cả đầu, cuối cùng ông già này nói: "Lão vốn có ý định tặng nó cho người có duyên, lão thấy người trẻ tuổi cũng là một cậu bé có tính cách tốt, sẽ không làm chuyện gì xấu, cho nên tặng nó cho cậu".

Dương Minh nghe một lúc lâu cũng chỉ hiểu được lão già muốn đền hắn một cặp kính mắt, có chút dở khóc dở cười, coi tôi là một đứa ngốc sao, nói khoác lác về cặp kính mắt rẻ tiền này, ông này quảng cáo quá đáng.

Dương Minh cầm lấy chiếc hộp kính mắt mà ông già đưa tới, mở ra nhìn thì thấy là loại kính áp tròng rất nhỏ mà bác sĩ hay dùng, vì vậy kỳ quái hỏi: "Kính áp tròng?"

Một lúc sau không thấy trả lời, Dương Minh ngẩng đầu lên nhìn thì ông lão đã sớm biến mất tăm, những thứ rơi trên mặt đất cũng đã được dọn sạch.

"Nhanh như vậy đã biến mất? Chẳng lẽ ông già này chính là thế ngoại cao nhân trong truyền thuyết?" Dương Minh lắc đầu cười mình, tiện tay cất cặp kính áp tròng vào cặp, coi như không có chuyện gì.

Buổi chiều, Dương Minh lần đầu tiên không trốn học, chỉ thấy Trầm Mộng Nghiên khó tin nhìn hắn vài lần, nàng còn tưởng rằng sáng nay mình nói có tác dụng làm cho Dương Minh cải tà quy chính, vì vậy liền tìm cơ hội nói chuyện với hắn.

Dương Minh bởi vì giữa trưa xúc động, cũng thử bắt đầu nghe giảng bài, nhưng mà nghe hồi lâu vẫn không nghe hiểu được gì, công thức định lý đối với hắn mà nói đúng là giống hệt như thiên thư, cho dù kiên trì nghe đến cùng cũng biết rõ không biết được gì.

Dương Minh bắt đầu nhụt chí, mình trước kia đã sa sút quá nhiều, hôm nay ngồi trong phòng học cũng không có chút hiệu quả nào, xem ra mình thật đúng là không có hy vọng gì. Nghĩ tới đây, Dương Minh không khỏi có chút tức giận nằm lăn ra bàn, sớm biết như vậy, tốt hơn hết là đi chơi bóng bàn.

Trầm Mộng Nghiên vốn nhìn thấy Dương Minh đang chăm chú nghe giảng, nhưng không được bao lâu đã thấy hắn nằm trên bàn mà ngủ, làm Trầm Mộng Nghiên cảm thấy rất bực mình.

Dương Minh nếu như biết có người đẹp đang âm thầm quan sát cử động của mình, thì dù có giả bộ cũng muốn nghe hết tiết, nhưng hắn vốn không phát hiện ra, mắt vốn đã cận, kính lại vỡ càng thêm không thể thấy rõ tình huống phía trước.

Lại nói Trầm Mộng Nghiên, đây là cô nữ sinh thứ hai từ lúc Dương Minh chào đời cảm thấy động tâm, người thứ nhất là Tô Nhã, cảm giác của hắn đối với Tô Nhã không biết có tính là thích hay không, nhưng ở bên Tô Nhã rất vui vẻ. Mà khi tuổi dần dần tăng lên, Dương Minh cũng hiểu biết hơn về tình cảm nam nữ, hắn biết, hắn đối với Trầm Mộng Nghiên tuyệt đối là ái mộ.

Đừng nói là lớp ba bảy, mà ngay cả khóa học cũng có không ít nam sinh thích Trầm Mộng Nghiên, nữ sinh có thành tích xuất sắc lại xinh đẹp đến đâu cũng trở thành mục tiêu chú ý của nam sinh, sớm nghe người bình luận Trầm Mộng Nghiên là hoa hậu giảng đường của cả khóa.

Dương Minh cũng biết bản thân, với Thu Phong của hắn lúc này, mỗi ngày có thể chơi đàu với Trầm Mộng Nghiên là hắn đã rất thỏa mãn, không dám có hy vọng xa vời tiến thêm một bước.

Đang khi Dương Minh đang suy nghĩ miên man, đột nhiên một tờ giấy từ bàn trên ném về phía mình, Dương Minh sửng sốt, tiếp lấy.

Cách truyền giấy này không xa lạ gì với học sinh, giữa học sinh trong tiết học nếu muốn trao đổi với nhau, đều viết một tờ giấy rồi bảo bạn ngồi bàn kế bên hỗ trợ truyền đi.

Đương nhiên, nam nữ sinh có ý với nhau cũng sẽ thường xuyên viết giấy cho nhau, mà đám bạn hỗ trợ truyền rất cũng rất vui vẻ, ai cũng không dám cam đoan một ngày nào đó mình không phiền người khác.

Dương Minh đương nhiên cũng biết chuyện viết giấy cho nhau của các bạn học, hắn và Tô Nhã lúc trước cũng thường xuyên làm chuyện này. Nhưng từ khi vào cấp ba, Dương Minh gần như không tiếp xúc với mấy người, hầu hết thời gian đều trốn học đi theo Lý Đại Cương ra ngoài chơi, cho nên lúc này lại có người viết giấy cho hắn làm Dương Minh rất kinh ngạc.

Mới đầu Dương Minh còn tưởng rằng gửi nhầm, khi hắn nhìn thấy trên mặt tờ giấy viết hai chữ Dương Minh thì biết không sai. Tuy nói cái tên Dương Minh này trong cả nước không biết có bao nhiêu người, nhưng trong lớp 37 này chỉ có một mình hắn.

Dương Minh cầm lấy tờ giấy, nhìn nhìn một lúc cũng không nghĩ ra ai gửi cho hắn, đơn giản mở ra, chỉ thấy trên tờ giấy viết một dòng chữ nhỏ rất đẹp.

"Dương Minh, cậu có thể trở về đi học đã nói cậu vẫn còn muốn học, nhưng tại sao lại không kiên trì? Thời gian cấp ba không còn nhiều lắm, cậu không cố gắng, khẽ cắn môi là qua..."

Dương Minh không cần nhìn nữa, trực tiếp đưa mắt xuống nhìn xuống chỗ ký tên: Trầm Mộng Nghiên.

Ha ha, Dương Minh mừng rỡ, đây là lần đầu tiên Trầm Mộng Nghiên viết giấy cho hắn, mặc dù chỉ nói toàn chuyện bảo hắn cố gắng học tập, nhưng vẫn làm Dương Minh cảm thấy rất cao hứng.

Cầm tờ giấy vẫn còn thơm mùi chữ, Dương Minh như lấy được bảo bối nhét nó vào trong hộp bút.

Tinh thần vốn sa sút trở nên phấn trấn, Dương Minh từ bàn học rốt cuộc cũng ngồi dậy, tìm được quyển sách toán học năm thứ nhất, bắt đầu nhìn từ trang đầu tiên.

Dương Minh thực ra không ngu ngốc, chỉ là từ trước đến giờ sẽ không chăm chú nghe giảng, hôm nay mặc dù ngay cả tri thức năm nhất đối với hắn cũng rất xa lạ, nhưng năng lực giải thích của hắn rất tốt, nhưng chỉ xem một lát Dương Minh đã cảm thấy nhức đầu.

Đại số một, đại số hai, bình phương giải tích, lập thể, chỉ là toán học mà đã có bốn quyển sách, còn có văn học, ngoại ngữ, vật lý, hóa học, sinh vật năm môn, tổng cộng số sách còn có hơn hai mươi quyển, bây giờ chỉ còn cách kỳ thi đại học hơn trăm ngày, nói cách khác mình phải dùng tốc độ năm ngày tiêu diệt một quyển sách.

Biển học vô biên, quay đầu là bờ. Dương Minh lên mạng đọc tiểu thuyết một ngày một quyển không có vấn đề gì, nhưng mấy quyển sách học này, năm ngày đừng nói là nhớ kỹ và hiểu được nó, mà chỉ độc thôi cũng không chắc.

"Đặt tất cả sách lên bàn, tiết này chúng ta trắc nghiệm" Giáo viên toán học Triệu Oánh đi vào lớp, nói với học sinh bên dưới.

"A, lại trắc nghiệm, tuần trước không phải mới trắc nghiệm sao".

"Đúng thế, còn chưa học..."

Đám học sinh bên dưới bắt đầu oán giận, đám học sinh này quan hệ với giáo viên toán học mới tốt nghiệp không lua cũng không tệ, cho nên mới dám ở trước lớp lên tiếng bất mãn.

"Ha ha, được rồi, nhanh lên một phút, bốn mươi phút, các em vừa rồi đã phí ba phút, nếu như còn có gì chưa nói xong thì tiếp tục nói, tôi đợi lát nữa sẽ phát đề" Triệu Oánh vừa cười vừa nói, mặc dù nàng cũng không lớn hơn đám học sinh này là mấy, nhưng lại làm cho nàng hiểu rất rõ tâm tính của học sinh.

"Ài!" Tất cả mọi người đều không tiếp tục oán giận nữa, vội vàng thu thập sách trên bàn, lấy thước và bút ra, còn có một cây bút chì.

Dương Minh từ từ thu hồi sách đại số trước mặt, trong đầu nhưng lại đang suy nghĩ có thể dối trá được không, coi trộm bài để lấy điểm cao.

Thực ra Dương Minh cũng biết, kiểm tra như thế này thì coi trộm bài cũng chẳng có tác dụng gì, mặc dù có thể đạt điểm cao nhưng chính thức đến kỳ thi đại học, trên khả năng có thể xem trộm bài người khác gần như bằng không.

Nhưng Dương Minh lúc này lại nghĩ đạt được điểm cao trong kiểm tra có thể làm Dương Phụ được vui lòng, còn về phần thi đại học, không phải còn có mấy tháng sao, đến lúc đó rồi tính.

Đề được phát ra, nhìn tờ đề vẫn còn thơm mùi chữ, Dương Minh thật sự là không thể nào xuống tay, đề thứ nhất không biết, tam giác hàm số cosin? Hàm cosin này Dương Minh thật ra có biết, vì đọc lên dường như khá giống ông Hussein bị Mỹ xử tử, về phần có ý nghĩa gì, Dương Minh lại không biết.

Dương Minh theo thói quen móc hộp kính trong cặp ra, đây là công cụ dối trá của hắn, chỉ có lúc nào chơi bóng bàn hoặc thi mới có thể sử dụng, nhưng sau khi lấy ra hắn mới phát hiện kính mắt đã bị thằng tóc vàng đập vỡ.

Mẹ kiếp lần sau đừng cho ông thấy mày, nếu làm cho ông gặp mày lần nữa, tao nhất định phải cắt JJ của mày vứt cho chó, Dương Minh thầm chửi một câu.

Dương Minh ở trong lớp là một học sinh cá biệt, giáo viên không cho hắn ảnh hưởng đến người khác nên xếp hắn vào một bàn cuối cùng sát cửa sau.

Ngồi trước Dương Minh là Trương Tân thực ra học cũng không xuất sắc gì lắm, nhưng vẫn hơn Dương Minh nhiều, ít nhất người ta mỗi lần còn có thể đạt được tiêu chuẩn, Dương Minh thì dù một câu cũng không biết làm.

Trương Tân và Dương Minh quan hệ cũng không tệ lắm, trước kia khi kiểm tra Dương Minh đều là mang cặp kính chép bài hắn, Trương Tân làm xong liền đặt bài sang một bên cho hắn có thể nhìn thấy, hôm nay không có kính, mắt Dương Minh dù có tốt cũng không nhìn thấy.

Dương Minh vốn định buông tha, nhưng đột nhiên nhớ đến cặp kính áp tròng mà ông già kia đưa cho mình, không khỏi có suy nghĩ lấy ngựa chết làm ngựa sống.

Dương Minh lấy chiếc hộp dừng cặp kính áp tròng ra.

"Dương Minh, em làm gì đó" Triệu Oánh đang đi tới chỗ Dương Minh, thấy Dương Minh lén lén lút lút lấy ra vật gì đó, tưởng rằng hắn muốn quay bài, lập tức mở miệng mắng.

Nếu như là giáo viên khác, có thể sẽ mắt nhắm mắt mở với Dương Minh, nhưng giáo viên toán học Triệu Oánh mới tốt nghiệp trường sư phạm xong, Dương Minh là đám học sinh đầu tiên mà nàng dạy, nên rất phụ trách. Hơn nữa nàng cũng không có bởi vì Dương Minh là thành phần cá biệt mà phân biệt, nàng đã nhìn hồ sơ của Dương Minh, lúc trước đứng thứ nhất cuộc thi Olympic toán học cả nước, thành tích này đám học sinh bình thường không có khả năng đạt được, trực giác nói cho nàng, Dương Minh trước kia là một học sinh tốt, hơn nữa là một học sinh rất thông minh, khẳng định có chuyện gì đó mới làm hắn sa sút.

Triệu Oánh cũng từng muốn sau khi học xong tìm thời gian nói chuyện tình cảm với Dương Minh, dù sao hai người tuổi tác chênh lệch không nhiều cũng dễ dàng nói chuyện với nhau, nhưng Dương Minh bình thường đúng là Thần long thấy đầu không thấy đuôi nên Triệu Oánh tìm mấy lần cũng không tìm được hắn.

Dương Minh giật mình, tay run run chút nữa làm rơi hộp đựng kính xuống đất, ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Oánh đang lườm hắn, vội vàng cẩn thận nói: "Cô Triệu".

"Em cầm cái gì trong tay?" Triệu Oánh chỉ vào trong tay Dương Minh hỏi.

"Cái này?" Dương Minh đưa hộp đựng kính cho Triệu Oánh, nói: "Mắt kính ạ!"

Triệu Oánh cầm lấy chiếc hộp nhỏ rồi mở ra, quả nhiên là một bộ kính áp tròng, liền trả lại cho Dương Minh: "Lấy kính ra mà cũng thần bí như vậy, làm bài nhanh một chút đi".

"Vâng" Dương Minh cầm lấy hộp kính, gật đầu nói.

Triệu Oánh là giáo viên mà Dương Minh thích nhất, tuổi nhỏ, lại là người đẹp, quan trọng hơn là nàng không giống các giáo viên khác luôn xem thường mình, hơn nữa không bao giờ chán việc hắn nghe không hiểu, không vấn đề gì có thể nhờ giảng lại bất cứ lúc nào.

Đây cũng là nguyên nhân mà Dương Minh mới vừa rồi nghĩ học đã mở sách toán học ra, hắn cảm giác được mình có lỗi nhất chính là cha, tiếp theo là cô giáo Triệu Oánh.

Dương Minh đúng là có một cảm giác nói không nên lời với Triệu Oánh, thích? Ái mộ? Hay là sùng bái? Hắn có thể khẳng định mình thích Trầm Mộng Nghiên, nhưng đối với Triệu Oánh thì sao?

Dương Minh cũng không rõ ràng lắm, có vài lần đối tượng xuân mộng của hắn là Triệu Oánh, cũng khó trách, Triệu Oánh có dáng người nảy lửa, hấp dẫn hơn Trầm Mộng Nghiên, có bộ ngực căng tròn, vòng eo thon nhỏ cân xứng, đúng là đối tượng mà đám học sinh trẻ tuổi như Dương Minh luôn mơ tưởng.

Mà Trầm Mộng Nghiên so với Triệu Oánh, xinh đẹp không hề thua kém, nhưng lại thiếu đi vài phần thành thục quyến rũ, còn là một cô gái ngây thơ.

Dương Minh lắc lắc đầu, vứt suy nghĩ xấu xa đó ra khỏi đầu, cầm lấy một miếng kính áp tròng có một chữ L nhỏ, Dương Minh dù cho dốt văn hóa đến đâu cũng biết đây là chỉ mắt trái.

Đây là lần đầu tiên Dương Minh đeo kính áp tròng, thứ này so với kính mắt bình thường đắt hơn gấp đôi, hắn trước kia nhìn thấy có người đeo, lúc này cũng có thể biết cách đeo hai mắt kính vào mắt.

Hai mắt kính cũng đã đeo xong, Dương Minh chớp chớp mắt cảm giác cũng không tệ lắm, không có gì không thoải mái, vốn còn tưởng rằng chỉ là đồ rác rưởu, xem ra ông già kia cũng còn không lừa gạt hắn.

Không biết số độ có phù hợp không, Dương Minh ngẩng đầu lên liếc nhìn về bàn Trương Tân, lúc này Trương Tân đã làm xong câu thứ nhất của đề, đặt nó ở góc bàn cho Dương Minh tiện chép.

Thấy không rõ? Dương Minh oán giận trong lòng, đây có khác gì không đeo kính?

Dương Minh cố gắng nhìn về phía trước, nghĩ muốn thấy rõ chữ viết trên bài làm của Trương Tân, đột nhiên một chuyện kỳ lạ xảy ra, Dương Minh chỉ cảm thấy hoa mắt, thật giống như một camera tự động điều chỉnh vậy, chữ trên bài làm càng lúc càng gần, cũng càng lúc càng lớn, Dương Minh thấy rất rõ ràng.

Mình không phải đang nằm mơ chứ? Dương Minh kinh hãi nghĩ.

Dương Minh tưởng mình hoa mắt, đang định giơ tay lên dụi mắt thì lại nghĩ đến mình đang đeo kính áp tròng, không thể tùy ý dụi mắt.

Đây là chuyện gì? Dương Minh nhìn chằm chằm vào những chữ viết rõ ràng trên bài thi, ngay cả một điểm lỡ bút cũng nhìn thấy rất rõ ràng. Tuyệt đối không phải mình hoa mắt, hoa mắt cũng không thể thấy rõ ràng như vậy. Dương Minh đưa tầm mắt thu hồi nhìn vào bài thi của mình, suýt chút nữa lập tức ngất đi, chữ trên bài thi của mình lớn đến kinh người, giống như nhìn qua một kính lúp vậy.

Dương Minh đang nghĩ tới sao lại thế này, đột nhiên chữ viết trên bài thi của hắn đã trở lại bình thường, lại nhìn đến bài làm của Trương Tân, đã thấy không rõ ràng, chẳng lẽ thật sự là mình bị ảo giác sao? Dương Minh không tin vào chuyện nằm mơ giữa ban ngày, cảm giác vừa rồi của mình rất chân thật.

Dương Minh lại cố gắng nhìn bài làm của Trương Tân, kỳ tích lại xảy ra, Dương Minh chỉ thấy hai mắt mình có công năng như tiêu cự, chữ viết trên bài làm của Trương Tân bắt đầu trở nên rõ ràng.

Mẹ nó! Dương Minh hưng phấn thiếu chút nữa chửi ra tiếng, Dương Minh thường xuyên đọc truyện trên mạng cũng đã đọc ở một số truyện thấy một chút tiểu nhân vật kém cỏi đột nhiên đạt được dị năng, từ nay về sau trở thành người vô cùng nổi tiếng.

Chẳng lẽ nói Nữ thần may mắn đã phủ xuống đầu mình? Làm cho hắn mắt mình biến thành ống nhòm? Không đúng, mình vốn không có loại dị năng này, sao lại đột nhiên có được chứ?

Dương Minh kỳ quái nghĩ tới chuyện mấy ngày qua của mình, giống hệt như tiểu thuyết, nhân vật chính trong truyện đều là bị sét đánh hoặc là bị xe đụng nếu không thì là bị chết chui qua một cánh cửa mới đạt được dị năng, nhưng mình cũng không gặp kỳ ngộ quái dị nào mà?

Đúng rồi, mắt kính. Dương Minh nghĩ đến một thứ mấu chốt nhất, mình được ông già đưa cho cặp kính áp tròng, mới bắt đầu xuất hiện năng lực quái lạ này.

Nghĩ tới đây, Dương Minh vì chứng thực suy đoán của mình, vội vàng gỡ hai tròng kính từ trên mắt xuống.

"Dương Minh, em không chú ý làm bài, còn đang làm gì thế" Triệu Oánh đi một vòng quanh phòng học, trở lại chỗ Dương Minh, thấy hắn một chữ cũng chưa viết, lại còn đang làm chút chuyện kỳ quái gì đó.

"A..." Dương Minh lại bị dọa đến giật mình, tay run lên thiếu chút nữa đâm thẳng vào mắt, vẻ mặt đau khổ nói với Triệu Oánh, "Cô Tiểu Triệu, cô có thể đừng bất chợt gọi tên em như vậy được không, cặp kính áp tròng này của em mới đeo không quá thoải mái, em đang muốn gỡ ra đeo lại, kết quả bị cô hù dọa như vậy, em thiếu chút nữa là chuyển vào trường học dành cho người mù!"

"Phì..." Triệu Oánh nghe thấy lời trách cứ của Dương Minh không khỏi phì cười, nói, "Đừng nói bừa, em còn nói lý, đeo kính lại đi rồi nhanh làm bài, đã hơn hai mươi phút trôi qua rồi đó, em còn chưa viết một chữ nào".

"Biết rồi, cô Tiểu Triệu" Dương Minh đáp.

"Có cần cô giúp em không?" Triệu Oánh thấy ánh mắt ngu ngu của Dương Minh, lại xoay người lại hỏi.

"Vậy thì tốt quá!" Không biết tại sao, Dương Minh rất thích cái cảm giác Triệu Oánh đứng trước người mình, làm cho tim hắn đập loạn lên.

Triệu Oánh nhưng thật ra không nghĩ nhiều như vậy, theo cô ta thấy, Dương Minh chỉ là một học sinh, cũng không để ý nhiều, hai tay nâng đầu Dương Minh lên, cẩn thận mở hai tròng mắt hắn ra, bởi vì kính áp tròng vừa nhỏ vừa tinh xảo, nên Triệu Oánh không thể không khom người, bộ ngực cao vút ở rất gần mặt Dương Minh, mùi hương nhàn nhạt trên người Triệu Oánh làm Dương Minh có chút si mê.

Triệu Oánh tháo kính áp tròng cho hắn xuống xong, thấy Dương Minh còn đang ngửa đầu nhìn thẳng vào ngực mình, mặt không khỏi đỏ lên, tức giận nói: " Ngẩn người gì đó, mắt kính lấy xuống rồi!"

"A? Ồ, ồ" Dương Minh đang hưởng thụ, nghe thấy Triệu Oánh tức giận trách, vội vàng chỉnh lại tư thế, nói, "Cảm ơn cô Tiểu Triệu!"

Triệu Oánh để kính áp tròng vào hộp, đưa cho hắn, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi xoay người rời đi. Triệu Oánh mặc dù đã đi làm, nhưng nói lại vẫn là một cô gái, sao có thể chịu được bị một người con trai nhìn chằm chằm vào ngực mình như vậy, thật sự mắc cỡ chết đi được. Dương Minh này, vốn tưởng rằng hắn là một nhân tài có thể tái tạo được, bây giờ xem ra là không có thuốc chữa.

Dương Minh biết bây giờ không phải là lúc dâm ý nổi lên, bởi vì sự phân thần vừa rồi làm cho cái đó của hắn trong quần lót đang hết sức khó chịu, Dương Minh đổi lại tư thế, tay phải lén lút cho xuống bàn chỉnh lại tiểu Dương Minh vào một vị trí dễ chịu.

Lúc này Dương Minh dù làm như thế nào cũng không thể thấy rõ chữ viết trên bài làm của Trương Tân, đến khi hai tròng mắt cay xè, tiêu cự trước mặt cũng không hề thay đổi. Xem ra hắn suy đoán không sai, là do tác dụng của kính áp tròng.

Dương Minh cầm lấy hộp kính áp tròng, hết nhìn bên phải, lại nhìn bên trái hộp một chút, không có gì đặc biệt lại là một bảo bối. Có thứ này, sau này người đẹp dù cách mình xa đến đâu cũng có thể thấy rõ, hắc hắc.

Ai dà! Dương Minh đột nhiên vỗ đầu mình, thiếu chút nữa quên việc chính, bây giờ đang là giờ kiểm tra, nhìn thời gian thì thấy chỉ còn lại mười phút, Dương Minh vội vàng đeo kính áp tròng lại, vội vàng cầm lấy bút, nhìn vào bài làm của Trương Tân, cũng may hai tròng mắt đổi tiêu cự cũng trở nên nhanh hơn, đưa mắt nhìn sang bài làm của Trương Tân thì chỉ trong nháy mắt là tìm được tiêu cự.

Chép hết tất cả các câu, vừa vặn chuông hết giờ vang lên, Dương Minh thở phào một hơi, kính mắt này ra là dễ dùng như vậy, hơn nữa đeo vào mắt cũng không có cảm giác khó chịu, không bằng cứ đeo đi, hơn nữa lại là áp tròng, người khác cũng không thể thấy.

Vào tiết thứ hai, Dương Minh bắt đầu thí nghiệm tác dụng của kính, không ngừng thay đổi tiêu cự, phát hiện mình có thể nhìn rõ vật ở rất xa, chỉ cần mình nghĩ đến muốn nhìn cái gì, kính mắt sẽ tiến hành định vị tiêu cự cho mình, mà đầu mình lại giống như một tiêu khí trong cameras vậy, chỉ huy mắt đổi tiêu cự.

Cả một tiết học, thông qua không ngừng lục lọi và thực tế, Dương Minh trên cơ bản đã thành thạo nắm giữ phương pháp biến tiêu của kính mắt, mà bởi vì kiến trúc bên ngoài cửa sổ đã bị che lại nên Dương Minh không thể nào xác định được mình rốt cuộc có thể nhìn bao xa, nhưng ít nhất một lỗ rất nhỏ trên tường, Dương Minh thấy rất rõ ràng.

Điều này làm Dương Minh rất hưng phấn, xem ra lão già này không lừa mình, cặp kính mắt này đúng là sản phẩm công nghệ cao, chẳng lẽ ông già này là một quái nhân khoa học ẩn cư? Đi lại trong dân gian, thì vừa lúc đụng phải mình, sau đó đưa cho mình phát mình của ông ta?

Nhưng đây chỉ là điều mà Dương Minh nghĩ mà thôi, để ý đến làm gì, thế giới này có rất nhiều chuyện không thể giải thích nổi, cũng không sợ nhiều hơn một cái.

Tiếp theo, Dương Minh suy nghĩ chính là có thể dùng kính mắt này để kính mắt này để gian lận trong thi đại học được không? Đây mới là chuyện quan trọng nhất! Mặc dù Dương Minh còn không có phát hiện cặp kính áp tròng này có thể mang cho hắn ích lợi thực chất nào, nhưng có thể thấy rõ bài làm của người khác đúng là sự thật không thể chối cãi.

Lập tức Dương Minh nghĩ đến, lúc thi đại học có thể nhìn thấy bài làm của người khác sao? Cho dù mình thấy xa đến đâu, không có ai phối hợp cũng là không được.

Bây giờ Trương Tân để bài làm cho mình xem, mà người khác thì sao? Cho dù lúc thi đại học, mình có thể nói cho người ta cho mình xem bài, nhưng là làm sao có thể cam đoan đáp án của hắn là chính xác? Nếu như đụng phải một người còn kém hơn Dương Minh, vậy muốn khóc cũng không kịp.

"Thế nào, thấy hết chứ" Trương Tân quay đầu lại nói với Dương Minh.

"Ồ? Hắc hắc, không sai, chép hết rồi!" Dương Minh lập tức tỉnh lại từ trong suy nghĩ, vỗ vỗ vai Trương Tân, trong lòng nhưng lại nói thầm, chép của mày, cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.

Lòng người cuối cùng vẫn là như vậy, trước cuộc thi Dương Minh còn đặt mục tiêu có thể đạt được chuẩn là được, bây giờ biết mình có năng lực nhìn xa, lại bắt đầu cảm thấy không đủ, muốn tiến thêm một bước nữa.

Trương Tân thấy Dương Minh không hăng hái cho lắm, còn tưởng rằng hắn còn không chép hết, dù sao bàn sau cách bàn trước cũng một đoạn, xa như vậy muốn chép hết cũng không dễ dàng.

Dương Minh thu bút trên bàn bỏ vào trong hộp bút, lại nhìn thấy tờ giấy mà Trần Mộng Nghiên viết cho mình, Dương Minh không khỏi ý dâm nổi lên, đây chính là giấy mà hoa hậu trường học viết cho mình, người bình thường sao có đãi ngộ này chứ. Mặc dù bên trên viết đều là mắng mình, nhưng Dương Minh vẫn rất vui vẻ, trước mắt không khỏi lại hiện ra Trần Mộng Nghiên đang mỉm cười, mình ngày hôm qua còn nằm mơ thấy nàng, nàng còn thủ thủ nói với mình.

Đêm nằm nghe gió thổi, Mộng Nghiên mặc bikini tiến vào giấc mộng.

Trần Mộng Nghiên trong mộng mặc bikini, dáng người quyến rũ, bộ ngực cao vút chỉ là thấy không quá rõ ràng, sáng dậy cũng không nhớ được nhiều như vậy, hắc hắc, thật muốn nhìn thấy Mộng Nghiên không mặc quần áo sẽ như thế nào.

Dương Minh đang cười cười xấu xa, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng có người đang gọi mình: "Dương Minh, cô Triệu gọi bạn lên phòng làm việc".

Dương Minh ngẩng đầu lên, thấy là Trần Mộng Nghiên, nhưng lập tức cái miệng hắn khó có thể tin mở thành hình chữ O, Trần Mộng Nghiên lại không mặc quần áo.

Đúng vậy, quả thật là không mặc quần áo, cũng không phải không mặc gì, mà là mặc một chiếc quần lót màu đen viền hoa, một chiếc áo lót màu trắng che nửa bộ ngực trắng muốt.

Dương Minh mở to hai mắt, máu mũi thiếu chút nữa trào ra, cô nàng Trần Mộng Nghiên này quả thật to gan? Dám mặc đồ lót ở trong lớp học.

Làm Dương Minh càng không chịu nổi, đó là chiếc quần lót bằng tơ tằm lại nửa trong suốt, lớp lông đen mượt bên trong như ẩn như hiện làm một bộ phận trong cơ thể Dương Minh máu trào dâng, thiếu chút nữa đâm thủng quần.

"Trần Mộng Nghiên, sao bạn không mặc quần áo" Dương Minh lắp bắp chỉ vào Trần Mộng Nghiên nói.

"Không mặc quần áo?" Trần Mộng Nghiên nghe xong không khỏi cả giận nói, "Bạn bị bệnh sao, có bạn mới không mặc quần áo đó".

"Bạn, bạn..." Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên không thừa nhận, có chút khó hiểu nói, "Bạn rõ ràng không mặc mà, mình thấy rõ quần lót màu đen viền hoa của bạn mà".

"Bốp" Một cái tát trên mặt Dương Minh, "Bạn vô sỉ!" Mặt Trần Mộng Nghiên đỏ bừng lên, thở hổn hển hét lớn, "Mắt bạn có bệnh à?"

Mình? Mình sao lại vô sỉ chứ? Dương Minh có chút dở khóc dở cười, chính Trần Mộng Nghiên không mặc quần áo còn không cho người ta nói.

Chờ một chút! Không đúng, tuyệt đối có vấn đề! Trần Mộng Nghiên sao có thể mặc đồ lót ở trong lớp học chứ? Bây giờ mới là tháng ba, ở phía Bắc nhiệt độ bên ngoài còn đóng băng, Trần Mộng Nghiên cũng không phải thiên nga, nên sao có khả năng không sợ lạnh, tuy có câu nói xinh đẹp chiến thắng giá lạnh, nhưng là ai cũng không dám lấy mạng sống ra làm trò đùa.

Mắt có bệnh? Dương Minh đột nhiên nhớ tới câu nói của Trần Mộng Nghiên, mắt, hai mắt, hai mắt của mình, nhất định là nó, cặp kính áp tròng làm trò quỷ. Dương Minh cố lấy lại bình tĩnh, một lần nữa nhìn về phía Trần Mộng Nghiên, phát hiện cô nàng đã ăn mặc chỉnh tề, vẫn giống hệt buổi sáng nhìn thấy là áo lông màu trắng, quần jean.

Mệ kiếp, cặp kính chết tiệt này suýt làm ông mất mặt! Dương Minh trong lòng thầm nói, trên mặt lại đổi sang vẻ mặt mới tỉnh ngủ, cười cười cầu tình với Trần Mộng Nghiên: "Xin lỗi, Trần Mộng Nghiên, mới vừa nãy mình đang mơ mơ màng màng ngủ, còn tưởng rằng đang nằm mơ"

Trần Mộng Nghiên vốn tưởng rằng là Dương Minh đang trêu chọc mình, vừa nghe thấy cậu ta giải thích, trong lòng càng thêm tức giận, nằm mơ? Ngươi mơ gì? Sợ là xuân mộng xấu xa? Vừa nghĩ đến lời cậu ta nói với mình vừa rồi, trong lòng Trần Mộng Nghiên lại cảm thấy ủy khuất, chẳng lẽ mình trong giấc mơ cậu ta lại...

"Hừ!"Trần Mộng Nghiên hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, chỉ là trong lòng Trần Mộng Nghiên có chút nghi hoặc, cậu ta sao lại biết mình mặc quần lót màu gì nhỉ? Chẳng lẽ cậu ta lại nằm mơ chính xác đến thế?

Mà Dương Minh lại bụng đầy tâm sự đi ra khỏi phòng học, xem ra cặp kính chết tiệt này còn có một ít tính năng mà mình chưa hiểu, ví dụ như vừa rồi, lại có thể tiến hành nhìn xuyên quần áo Trần Mộng Nghiên.

Nhưng tại sao lại đột nhiên có hiệu quả này nhỉ? Sao lúc đầu mình không phát hiện ra?

Đúng, Trần Mộng Nghiên nghĩ đến lúc trước, mình đang nghĩ đến lúc cô nàng đang mặc bikini, nhất định là do đầu mình khống chế kính mắt khởi động tính năng nhìn xuyên thấu này.

Nghĩ đến đây, Dương Minh ngẩng đầu lên, chuẩn bị thí nghiệm một chút. Dương Minh mặc dù không phải người quân tử, nhưng hiểu được không nên nhìn trộm người khác. Muốn dâm đãng, như vậy cứ việc trộm sờ sờ đi dâm đãng, lén lút đi thử tính năng này, Dương Minh không phải người như thế này. Hắn nếu như muốn nhìn cô nữ sinh nào trần truồng, nhất định phải quang minh chính đại làm cho cô ta tình nguyện cởi quần áo cho mình nhìn, rình coi, Dương Minh khinh thường không thèm làm.

Vì thí nghiệm năng lực nhìn xuyên thấu của mình, Dương Minh quyết định thử nghiệm trên người nam sinh, rất nhanh Dương Minh đặt mục tiêu trên người một tên cao to ở xa xa, trong đầu Dương Minh đang phát tín hiệu: "Bên trong áo ngoài của hắn đang mặc cái gì?"

Quả nhiên áo ngoài của thằng này đã biến mất, lộ ra áo lông màu đen bên trong.

Dương Minh tiếp tục phát ra tín hiệu: "Thằng này mặc quần lót gì?"

Mẹ nó, Dương Minh rởn gai ốc, thằng này lại mặc quần lót tam giác màu hồng nhạt!

Dương Minh quyết định nhìn hình dáng của quý của hắn, dù sao mọi người đều là đàn ông, nhìn cũng không sao cả.

Nhìn hết, Dương Minh không biết nói gì, thằng này nhìn thì rất cao lớn, sao ở nơi đấy lại giống một con giun, còn không bằng một phần ba của mình!

"Mẹ kiếp, mày nhìn chằm chằm vào tao làm gì!" Thằng học sinh mặc dù cách Dương Minh khá xa, nhưng ánh mắt chằm chằm của Dương Minh làm hắn sợ hãi, hắn vẫn có thể cảm thấy được, vì vậy chạy về phía Dương Minh, vừa đi vừa mắng.

"Nhìn mày không được sao? Mày có ý kiến gì sao?" Dương Minh thấy thằng này hét lên với mình, lập tức đáp trả hắn một câu.

Dương Minh có năng lực nhìn từ xa nhưng thằng này lại không có, Dương Minh thấy được hắn, nhưng hắn lại không thấy rõ Dương Minh, đến khi đến gần hắn mới phát hiện người trước mặt là Dương Minh, trong lòng lập tức cảm thấy sợ hãi, vẻ mặt nịnh hót: "Dương ca, là Dương ca, không có việc gì, Dương ca cứ việc nhìn, em không có ý kiến".

Dương Minh ai dám trêu chọc, nhìn không vừa mắt là ăn một trận nhừ tử, thằng này trong lòng thầm nghĩ.

Dương Minh cũng không muốn làm gì hắn, vì thế vỗ vỗ vai người này nói: "Không có việc gì, tao chỉ nói với mày, con trai mặc quần lót đừng quá màu mè, biết chưa..."

Nhìn Dương Minh đã đi xa, thằng này mở miệng nói: "Nó sao biết mình có sở thích này chứ?"

Dương Minh không quên chuyện Triệu Oánh đang chờ mình ở trong phòng làm việc, nhanh chóng đi đến phòng giáo viên, Triệu Oánh tìm mình có việc gì? Dương Minh vừa đi vừa nghĩ, không phải cô giáo có ý với mình, muốn hẹn mình chứ?

Nhớ đến thân thể thành thục của Triệu Oánh còn hơn Trầm Mộng Nghiên nhiều, nước miếng của Dương Minh thiếu chút nữa chảy xuống, lát nữa mình có thể nhìn lén một chút không nhỉ? Nhưng ý nghĩ này rất nhanh đã bị hắn vứt bỏ.

Đến cửa phòng, Dương Minh theo thói quen không gõ cửa trực tiếp đi vào, Triệu Oánh đang chơi trò chơi trên máy tính, thấy Dương Minh tiến vào, mặt không khỏi đỏ lên, mình là một cô giáo, lại còn chơi trò chơi trên mạng trong phòng làm việc, nên có chút tức giận nói: "Dương Minh, em trước khi vào không biết gõ cửa sao!"

"Không làm chuyện gì xấu, không sợ quỷ gõ cửa, cô Tiểu Triệu, cô có phải đang làm chuyện gì không muốn người biết không?" Dương Minh cười hỏi.

"Vậy ý em là em là quỷ?" Triệu Oánh bắt được một khuyết điểm trong lời nói của Dương Minh, cười cười nhìn Dương Minh.

Dương Minh đâu phải là loại người tự đào hố chôn mình, lập tức đáp lễ nói: "Em nói chính là không sợ quỷ gõ cửa, mà em lại không gõ cửa".

Triệu Oánh tức giận, cậu không gõ cửa, cậu còn nói cái gì mà quỷ gõ cửa, liền hỏi: "Vậy em nói cái gì không làm chuyện xấu, không sợ quỷ quỷ gõ cửa là có ý gì?"

"Không có ý gì, chỉ tùy tiện nói một câu mà thôi, khả năng tưởng tượng của cô thật phong phú, không khác gì với máy tính" Dương Minh chỉ vào chiếc máy laptop Lenovo trên bàn nói.

Triệu Oánh không biết nói gì, đây là học sinh gì chứ. Bây giờ trong phòng làm việc không có giáo viên khác, nếu không mình đúng là không có mặt mũi gặp người.

"Được rồi, không nói đùa nữa, cô Tiểu Triệu, cô tìm em có chuyện gì?" Dương Minh vừa nói vừa khống chế mắt mình tận lực không nhìn bộ ngực của Triệu Oánh, hắn cũng không dám cam đoan mình có thể đảm bảo đầu óc mình không dùng năng lực xuyên thấu.

Tim Triệu Oánh lúc này đang đập mạnh, đáng lẽ là lời mình nói lại bị hắn nói trước, Triệu Oánh vốn muốn nói: "Dương Minh, em có biết cô tìm em có chuyện gì không?"

"Em không có gì muốn nói sao?" Triệu Oánh đành phải theo suy nghĩ ban đầu nói.

"Em? Em nói cái gì? Đúng rồi, cô Tiểu Triệu, sau đó em lại cảm thấy đeo kính áp tròng dường như thoải mái nên tự mình đeo nó vào, em vốn nghĩ muốn phiền cô, nhưng nghĩ cô rất bận nên em tự làm" Dương Minh bắt đầu bịa chuyện.

"Vậy à, không mang kính sao có thể chép bài của người khác" Triệu Oánh cười cười nói.

"Cái gì mà chép bài người khác? cô Tiểu Triệu, cô nói gì vậy?" Dương Minh giả bộ sửng sốt, lừa tôi ư, cô sao có thể bắt được tôi chứ, sao có thể biết tôi chép bài.

Triệu Oánh không trả lời, mà cầm một sấp bài kiểm tra ra, lấy ra hai bài, ném tới trước mặt Dương Minh, cười lạnh nói: "Em tự xem một chút đi, có gì muốn giải thích không?"

Dương Minh cầm lấy bài kiểm tra, mồ hôi tuôn ra, thì ra bài của mình và Trương Tân rất giống nhau, bởi vì lúc nãy quá vội vàng quên không sửa một chút làm cho những chỗ sai của hai bài giống hệt nhau, không khác gì cùng một bài cả.

"Em đừng nói với tôi là trùng hợp đó" Triệu Oánh nói.

"A... Thực ra cái này, thế giới không gì không thể, giống hệt nhau cũng chỉ là trùng hợp mà thôi" Dương Minh cười cười nói.

Trùng hợp cái mẹ gì, phổi Triệu Oánh sắp nổ tung.

Mà Dương Minh lại thấy Triệu Oánh bởi vì tức giận nên cái cổ trắng đỏ ửng lên, nhìn lui xuống dưới một chút chính là bộ ngực đầy đặn đang thở hổn hển, nhìn qua cổ áo rộng mở, một mảng trắng ngần của bộ ngực sữa như ẩn như hiện.

Mình có nên dùng nhìn xuyên một chút không nhỉ? Chỉ một chút, một chút mà thôi. Một âm thanh nói với hắn, không được, chuyện như vậy không thể nào làm được, cô ta là cô giáo của mày mà.

Cô giáo gì chứ, nhiều nhất cũng chỉ hơn có ba tuổi, gái hơn ba, ôm thật tuyệt, không cần gì phải tự dối mình, một âm thanh khác lập tức không muốn bỏ qua.

Dương Minh nhìn bộ ngực rất lớn kia, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, đây rõ ràng là đang dụ dỗ mình, đàn ông, đàn bà ở trong một phòng, Triệu Oánh không sợ mình hiếp cô ta sao?

Không được, không thể khống chế được. Dương Minh khẽ cắn môi, đưa mắt nhìn sang chỗ khác, xem ra tối nay phải đổi tấm ra giường mới được.

Mà Triệu Oánh lúc này cũng phát hiện ra ánh mắt nóng rực của Dương Minh, nàng mặc dù lớn hơn Dương Minh vài tuổi, nhưng tình cảm vẫn không khác gì một cô bé, ban đầu vẫn tự cho rằng mình là cô giáo, Dương Minh là học sinh, nên hắn không dám có suy nghĩ bậy bạ gì với mình, nhưng bây giờ, Triệu Oánh nhìn thấy ánh mắt đầy dục vọng đó, nhất thời không biết nên làm gì.

"Hừ!" Triệu Oánh không được tự nhiên đứng dậy, theo thói quan dựng cổ áo lên, nói với Dương Minh: "Dương Minh, em nhìn một chút thái độ của em đi? Trốn tiết, đánh nhau, kiểm tra lại quay cóp, thiếu mỗi chuyện là đùa giỡn bạn nữ".

Triệu Oánh nói tới đây không khỏi đỏ mặt lên, mới vừa rồi ánh mắt của hắn nhìn mình như thế, không phải là đùa giỡn sao?

Dương Minh trong lòng lại không cho là đúng, từ cấp hai đến cấp ba, da mặt mình đã luyện đến mức dù pháo cũng không phá rách được, còn sợ một cô giáo hơn mình ba tuổi sao.

"Đùa giỡn thì tính là gì chứ!" Dương Minh nhỏ giọng nói, mình vừa rồi mới mở miệng trêu chọc Trầm Mộng Nghiên, còn ăn một cái tát mà.

"Em nói gì?" Triệu Oánh hiển nhiên nghe được câu lẩm bẩm của Dương Minh, mình mới làm cô giáo chưa lâu, sợ nhất là học sinh khiêu chiến quyền uy của mình, thấy Dương Minh có dũng khí mở miệng, Triệu Oánh lập tức có chút tức giận, "Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho cha mẹ em, gọi bọn họ đến trường một chuyến".

"Hắc hắc" Dương Minh bĩu môi cười lạnh.

"Em cười cái gì, tôi nói em không nghe thấy sao" Triệu Oánh không nghĩ tới Dương Minh nghe thấy tìm cha mẹ vẫn còn cười được, đây chính là lúc mình mới vào nghề, một ít người đi trước dạy cho mình một đòn sát thủ đối phó với học sinh cá biệt, nhưng phương pháp này mình dùng lần đầu tiên đã không có hiệu quả.

"Cô Tiểu Triệu, cô không cảm thấy tự nhiên tìm cha mẹ học sinh sẽ là thể hiện của một giáo viên bất lực sao?" Dương Minh sau lần bị gọi cha mẹ ở cấp hai, nên rất phản cảm với chuyện gọi cha mẹ tới.

"A?" Triệu Oánh nghe thấy thế không biết nói gì nữa, theo nàng thấy, học sinh biểu hiện xâu, gọi cha mẹ đến là chuyện hiển nhiên, không nghĩ tới còn có thể nói như vậy, từ từ nghĩ lại, tên Dương Minh này nói cũng có lý, đúng, chuyện gì cũng muốn gọi cha mẹ học sinh tới, còn cần giáo viên làm gì.

"Là cô lỗ mãng, em nói đúng, chuyện gì cũng tìm cha mẹ học sinh, là thể hiện của giáo viên bất lực. Như vậy đi, bắt đầu từ ngày mai, cứ buổi tối hàng ngày em đến phòng làm việc của cô, cô bổ túc cho em" Triệu Oánh suy nghĩ một chút rồi nói.

"A?" Đến lượt Dương Minh nói không ra lời, Dương Minh trừng mắt nhìn Triệu Oánh, hận không thể tát mình một bạt tai, mẹ kiếp, mình sao lại lắm miệng, một câu nói đã chôn vùi hạnh phúc khi tan học của mình.

"Được rồi, em về đi" Triệu Oánh phất phất tay, sau đó đưa bài làm coppy ném cho Dương Minh, "Em về suy nghĩ lại, cô cũng không cần thiết phải nhìn bài của em".

Dương Minh cầm lấy bài kiểm tra, nói một tiếng rồi đi ra khỏi phòng làm việc, tiện tay vứt bài kiểm tra vào túi. Dương Minh thật ra không cần phải suy nghĩ làm gì, vấn đề quan trọng là ngày mai làm sao bây giờ?

Một cô giáo xinh đẹp một mình ở bên mình, đây đúng là chuyện mà tất cả nam sinh đều hâm mộ, Triệu Oánh tuổi còn trẻ mà lại rất xinh đẹp, không thể nghi ngờ là đề tài của rất nhiều nam sinh sau khi học xong, mà sau khi hết tiết hỏi bài Triệu Oánh là chuyện mà rất nhiều nam sinh nhất định phải làm hàng ngày.

Nhưng Dương Minh không thể nào cao hứng, hắn lại không biết gì hết, ở một mình bên một cô giáo, hắn thật ra có thích, nhưng là bắt hắn học lại là một vấn đề rất đau đầu.

Nhưng nỗi buồn này rất nhanh bị tâm trạng hưng phấn vì mới đạt được năng lực thần kỳ hòa tan, mình bây giờ coi như cũng có siêu năng lực? Dương Minh nghĩ thầm, mặc dù siêu năng lực này là dựa vào kính mắt mới đạt được, nhưng cũng coi như là có.

Dương Minh mới vừa trở lại phòng học, đã nhìn thấy lớp trưởng Vương Chí Đào đi đến chào hắn.

"Dương Minh, chúng ta tìm một góc nào đó nói chuyện với nhau đi" Vương Chí Đào nói.

"Nói chuyện?" Dương Minh sửng sốt, nhưng thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Vương Chí Đào, liền rõ ràng có chuyện gì xảy ra, xem ra thằng này là vì bất bình thay cho hoa hậu giảng đường nên tìm tới.

"Đi!" Vương Chí Đào trừng mắt nhìn Dương Minh, người khác sợ Dương Minh, nhưng hắn thì không.

"Được!" Dương Minh hừ lạnh nói, trong lòng cười lạnh, mẹ mày nữa, tìm tao nói chuyện?

Dương Minh không đợi Vương Chí Đào nói gì đã xoay người đi ra bên ngoài phòng học, Vương Chí Đào vốn muốn giục Dương Minh đi ra ngoài, không nghĩ tới hắn sảng khoái như vậy, làm mình yếu thế đi vài phần, không khỏi thẹn quá hóa giận.

"Vương Chí Đào, Dương Minh. Các bạn muốn làm gì" Trầm Mộng Nghiên vừa thấy Vương Chí Đào nói chuyện với Dương Minh đã cảm thấy không đúng. Vương Chí Đào là một người mắt cao hơn đầu, bình thường khinh thường nói chuyện với Dương Minh, hôm nay lại chủ động tìm tới Dương Minh, hơn nữa hai người còn muốn ra khỏi lớp học, lập tức cảm thấy rất không đúng, vội vàng chạy tới hỏi.

"Mộng Nghiên, không có việc gì, bạn về đi, đây là chuyện giữa đàn ông với nhau" Vương Chí Đào vốn muốn tìm Dương Minh là vì thể hiện với Trầm Mộng Nghiên, nên lúc này ra vẻ nói.

Trầm Mộng Nghiên cau mày, nhìn Vương Chí Đào: "Bạn có phải là vì chuyện của mình mà tìm Dương Minh? Nếu như vậy thì không cần".

"Mộng Nghiên, mình" Vương Chí Đào vốn muốn vì Trầm Mộng Nghiên mà ra mặt, kết quả người ta cũng không cảm kích, trong lúc nhất thời có chút không thể hạ đài, bèn trút cơn giận lên người Dương Minh, "Hừ, lần này nể mặt Mộng Nghiên, nhưng tôi cảnh cáo cậu, cậu cẩn thận một chút cho tôi. Chú ý cái miệng của mình, Trầm Mộng Nghiên không phải là người mà cậu có thể bàn tán".

Dương Minh mới vừa rồi sở dĩ không có lập tức tức giận, là bởi vì hắn cũng hiểu được mình vừa rồi đúng là không phải với Trầm Mộng Nghiên, nhưng nghe thấy Vương Chí Đào chanh chua nói vậy, một cơn nóng giận từ trong lòng bốc lên, gạt phăng ngón tay của hắn đang chỉ vào mình, lạnh lùng nói: "Đừng chỉ chỉ trỏ trỏ trước mặt tao, chuyện của tao, mày còn chưa đủ tư cách quản".

Vương Chí Đào vốn vì Trầm Mộng Nghiên mà kinh ngạc, nghe thấy Dương Minh cũng nói như vậy, chuyện của hai người đều không cần hắn quản, hắn đã trở thành người ngoài.

"Con cóc cũng muốn ăn thịt thiên nga, cũng không xem mình là dạng người gì, sau này cách xa Mộng Nghiên một chút cho tao" Vương Chí Đào bình thường đều ra vẻ nhã nhặn, hôm nay thực sự là giận tóe khói nên mới để lộ tính cách đại thiếu gia trong nhà ra.

"Con mẹ mày, còn nói nữa, ông giết mày" Dương Minh cũng tức giận, từ khi mình nổi tiếng vì đánh nhau ở cấp hai, còn không ai dám nói với mình như vậy. Dương Minh vốn là một học sinh xấu, căn bản không cần lo lắng cái gì.

"Mày. Mày giỏi, chờ đó" Vương Chí Đào hung hăng nói lại mấy lời này, trở lại chỗ ngồi.

"Đồ ngu!" Dương Minh mắng một câu, xoay người đi ra cửa lớp, vốn bởi vì phát hiện mình có siêu năng lực, tâm trạng rất tốt, lại bị thằng chó chết Vương Chí Đào làm bực tức, Dương Minh chuẩn bị đi đến phòng bóng bàn của Từ Bằng một chút.

"Dương Minh, bạn lại muốn trốn tiết" Trầm Mộng Nghiên thấy tiết tiếp theo sắp đến, Dương Minh còn muốn đi ra ngoài, khẳng định là chuẩn bị trốn tiết.

Nghe thấy Trầm Mộng Nghiên gọi mình, Dương Minh trong lòng vừa động, cô gái này không phải là coi trọng mình chứ? Nếu không sao lại quản mình chặt đến vậy? Nếu đổi là trước kia, Dương Minh tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ này, nhưng bây giờ thì khác, hắn có siên năng lực nên lòng tin tăng lên cực độ, nghĩ đến những tiểu thuyết YY mà mình đã đọc, nhân vật chính sau khi đạt được dị năng, mỹ nữ tiền tài đến đến tay.

"Trầm Mộng Nghiên, lớp có nhiều người như vậy, sao bạn cứ hết lần này tới lần khác hỏi mình vậy?" Dương Minh dừng bước, xoay người lại, cười cười nhìn Trầm Mộng Nghiên.

"A? Mình?" Trầm Mộng Nghiên cũng cảm thấy buồn bực, mình như thế nào cứ suốt ngày dây dưa với hắn, nhưng nghĩ một chút lại nói, "Mình là lớp phó học tập, cả lớp chỉ có mỗi bạn suốt ngày trốn tiết, mình đương nhiên phải để ý đến bạn".

"Ồ, thì ra là như vậy" Dương Minh gật đầu, "Nói như vậy, mình sau này có gì khó khăn sẽ có thể tìm bạn?"

"Cái này, đương nhiên có thể!" Trầm Mộng Nghiên gật đầu nói.

Đáng tiếc mình cái gì cũng không biết, nếu không thật đúng là có thể lấy cớ hỏi mấy vấn đề để theo đuổi cô nàng, Dương Minh tính toán trong lòng.

Dương Minh vốn còn có ý định trốn tiết nhưng lúc này giáo viên chủ nhiệm đã vào lớp. Dù cho Dương Minh quá đáng đến đâu, cũng không thể trước mặt giáo viên chủ nhiệm ngang nhiên trốn tiết, vì vậy đành hậm hực trở lại chỗ ngồi của mình.

"Dương Minh, mày giỏi thật, ngay cả lớp trưởng cũng không nể mặt, thật là ra mặt cho những kẻ kém cỏi như tao" Dương Minh vừa mới ngồi vào chỗ, Trương Tân phía trước đã quay đầu lại nói.

Trong một khối, học sinh xuất sắc và học sinh kém đều đứng ở những vị trí đối lập, nhất là đám cán bộ lớp như Vương Chí Đào, đương nhiên, người đẹp trong khối là ngoại lệ.

Trong trường học, nữ sinh dù là học giỏi hay yếu, chỉ cần đẹp, sẽ có một đám nam sinh theo đuổi, mà Trầm Mộng Nghiên là một ví dụ.

"Là do thằng đó quá đáng" Dương Minh cười nói.

"Đúng, mẹ nó. Nó dựa vào cái gì mà nói mày là cóc còn muốn ăn thịt thiên nga. Nhìn nó mà xem, suốt ngày đi sau đít Trầm Mộng Nghiên. Dương Minh mày chỗ nào cũng mạnh hơn nó" Trương Tân cũng thuộc dạng học sinh kém của lớp, lại có quan hệ khá tốt với Dương Minh, nên đột nhiên là có cùng kẻ thù.

"Người ta học giỏi mà" Dương Minh nghe Trương Tân khen mình như vậy, có chút xấu hổ cười nói.

"Hắc, bạn thân, mày đừng nói với tao mày không có ý gì với Trầm Mộng Nghiên đó. Học giỏi đáng cái mẹ gì, cũng không thể làm cơm ăn" Trương Tân che miệng nhỏ giọng nói, "Tao cảm thấy Trầm Mộng Nghiên hình như có chút ý với mày!"

"Đừng nói bừa" Dương Minh ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cũng bắt đầu loạn lên, chẳng lẽ Trầm Mộng Nghiên thật sự có ý với mình?

Tiết học này không có việc gì làm, Dương Minh liền bắt đầu nghiên cứu công năng đặc biệt của mình, cặp kính này rốt cuộc còn có tính năng gì, trực giác nói cho hắn, khẳng định không chỉ có hai tính năng mà mình phát hiện ra, chỉ là mình bây giờ còn không thể biết mà thôi.

Dương Minh trải qua nhiều lần nghiên cứu đã phát hiện được mình chẳng những có thể nhìn xuyên qua quần áo trên người khác, hơn nữa ngay cả tường, quyển sách, sàn nhà... gần như bất cứ tài liệu gì cũng có thể bị Dương Minh nhìn xuyên qua, thậm chí chỉ cần Dương Minh muốn, cho dù nội tạng của người khác cũng có thể nhìn thấy.

Mà phối hợp với công năng nhìn xa, Dương Minh có thể xuyên qua cơ thể người khác thấy rõ vật phía trước, phát hiện này làm Dương Minh rất hưng phấn. Nói cách khác, nếu như trong phòng thi, chỉ cần góc độ phù hợp, Dương Minh hoàn toàn có thể nhìn xuyên qua cơ thể người khác, nhìn thấy bài làm của người đó.

Điểm đáng tiếc duy nhất là ánh mắt của Dương Minh không thể nào nhìn vòng được, nói cách khác Dương Minh chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước hoặc bên cạnh, nhưng phía sau thì chịu chết. Nếu như lúc thi đại học mình phải ngồi bàn đầu thì Dương Minh không có biện pháp nào hết. Tuy nói mình có thể nhìn xuyên qua tường nhìn thấy bài làm của người trong phòng phía trước, nhưng nếu như mình ngồi ở phòng đầu của trường thi thì sao?

Mặc dù gải thiết này quá hiếm có, nhưng cũng không phải không có khả năng, Dương Minh tạm thời không muốn nghĩ đến trường hợp xấu này.

"Vương thiếu gia, ai làm cậu tức giận đến vậy?" Một chiếc Mercedes - Benz S600 dừng lại, một người trẻ tuổi đeo kính đen, cung kính mở cửa sau xe ra.

Vương Chí Đào vẻ mặt âm trầm lên xe, người tuổi trẻ đeo kính đen vào chỗ lái xe, khởi động xe.

"Con mẹ nó, một thằng bạn cùng lớp với tao dám cãi tao" Vương Chí Đào không hề e dè chửi bới, bây giờ đã không phải trong trường, không cần phải ra vẻ nhã nhặn nữa.

"Là thằng nào mà to gan như vậy, dám trêu Vương thiếu gia của chúng ta, có cần tôi tìm vài người đến chỉnh thằng chó đó một chút không?" Người tuổi trẻ đeo kính đen hỏi.

"Tạm thời chưa cần, A Bưu, hôm nay tao và nó mới xảy ra xung đột, nếu nó xảy ra chuyện, người khác rất dễ dàng nghĩ ra là tao tìm người làm, đợi một thời gian nữa rồi nói, cho nó vui chơi vài ngày" Vương Chí Đào nghĩ nghĩ rồi nói.

"Được, lúc nào ra tay, Vương thiếu gia nói trước cho tôi biết" A Bưu nói.

Cùng lúc đó, Dương Minh đang đi chiếc xe đạp cà tàng của mình về nhà, lúc đi qua chỗ chỗ đánh nhau với thằng Trương Vũ Lượng, Dương Minh cố ý dừng xe lại chú ý một chút, nhưng không tìm được ông già đó.

Điều này làm Dương Minh rất thất vọng, vốn định tìm ông già đó để hỏi, xem ra là không có khả năng, chỉ có thể tự mình nghiên cứu thôi.

"Nụ cười ấm áp của em làm anh cảm động, tạm biệt nỗi thương đau ngày hôm qua, trái tim anh và em cùng chung nhịp đập...

Mặc dù đêm tối mông lung, không biết đi đâu về đâu, anh và em đi qua mưa, đi qua gió, từ từ đi vào trái tim nhau".

Dương Minh đi qua một cửa hàng làm đẹp, bên trong đang phát ra một bài hát rất hay, Dương Minh khóa xe cẩn thận, đi vào một tiệm cắt tóc, đi cắt mái tóc dài của hắn.

Dương Minh cũng không biết tại sao mình lại có quyết định này, cắt tóc, quyết tâm, thể hiện quyết tâm học tập sao? Vừa nãy trong tiết cuối cùng, Dương Minh đã xem hết ba chương đầu của sách đại số.

Là bởi vì Triệu Oánh? Hay là vì Trầm Mộng Nghiên? Hoặc là để an ủi cha?

Chính Dương Minh cũng không biết.

Lúc tối khi đọc lại sách, Dương Minh lại phát hiện một chuyện vĩ đại, đó là không cần mở sách cũng có thể nhìn thấy nội dung bên trong, mặc dù nhìn mặt sau thì chữ bị ngược, nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể thể hiểu được.

Điều này làm Dương Minh rất hưng phấn, nói cách khác, khi thi đại học chỉ cần hắn đặt sách tham khảo vào trong cặp, sau đó đặt cặp trên bục giảng đối diện với mình, như vậy trong giờ thi lúc nào cũng có thể xem đáp án.

Dương Phụ nhìn thấy con trai cắt tóc ngắn, hơn nữa vừa về nhà đã học, trong lòng rất cao hứng, thương lượng với Dương Mẫu, ngày mai có nên chuẩn bị thức ăn sáng thật ngon cho con trai hay không.

Dương Minh sau khi biết được rất xấu hổ, mình căn bản là vì có mục đích nên mới học, mà chính thức làm cho hắn để ý chính là lúc thi đại học sẽ gian lận như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #minhke