Ngoại truyện 14
Kiểm tra cũng không khác bình thường bao nhiêu, thi thoảng cậu lại lén liếc về phía Wonho, hắn vẫn ngồi bên cạnh chăm chú theo dõi động tác của bác sĩ, giống như không phát hiện ra hướng nhìn của cậu, sau một lúc, bác sĩ thông báo đã kiểm tra xong, Wonho liền đối cậu mỉm cười, khiến cậu ngực không khỏi giật mình một cái!
" Không có việc gì, thả lỏng đi......tất cả đều bình thường." Nửa câu đầu là nói với cậu, còn nửa câu sau là thông báo cho Wonho.
Hắn gật đầu tỏ ý đã biết.
"Kiểm tra xong cũng mệt rồi! Nghỉ ngơi một chút đi, khi nào muốn dậy thì anh đỡ!" Wonho nói.
"......" Cậu nhìn về phía Wonho đang chuẩn bị rời đi, tay không kiềm được vươn ra bắt lấy góc áo hắn, chờ cậu buông tay ra, phía dưới vạt áo âu phục sang trọng đã bị nắm thành một mảnh nhăn nhúm rồi.
"Xin lỗi!" Cậu cuống quýt xin lỗi hắn, y phục này chắc là rất mắc, như thế nào lại nắm chặt thế chứ.
"Không sao." Wonho ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cậu nói: " Có chuyện gì muốn nói sao?"
"Kia, anh ở đây một lát đi!" Sau một hồi do dự, cậu nói.
" Tại sao?" Wonho hỏi: " Em không phải là không thích anh ở quá gần em sao?"
Cậu có chút không ngờ Wonho lại hỏi thẳng như thế, nhất thời tìm không được lý do, "......."
"A, chắc là do cả ngày hôm nay không được thoải mái, nên giờ muốn có người ở gần đúng không?" Trầm mặc một lúc sau, Wonho mở miệng nói trước.
"Đúng, đúng thế a!" Cậu gật đầu liên tục.
Wonho đột nhiên vươn hai tay ôm lấy cậu, nhưng cái ôm cũng chỉ trong nháy mắt, cái ôm hời hợt, cái ôm như chưa hề có!
" Tốt quá! Em nghĩ đến anh thật tốt quá......khi nào còn cần thì cứ gọi anh !" Wonho hào sảng nói.
Mặt cậu có chút nóng, vội quay đi.
" Anh cũng mệt quá, có thể nằm nghỉ bên cạnh em không?" Wonho đưa mặt tới gần nói.
"....."chuyện này.....
"Em vẫn không tin anh sao? Nếu không được em đồng ý thì anh sẽ không làm bất cứ việc gì trái ý em! Anh chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi!" Nhìn bộ dáng trông có vẻ thành thực của Wonho, cậu do dự một lát rồi cũng chậm rãi gật đầu. Sau đó Wonho thở dài một tiếng, giống như vừa hoàn thành một việc gì đó rất vất vả vậy.
Nhìn bộ dáng thật sự mệt mỏi của hắn, cậu cũng yên tâm mà nhắm mắt.
Wonho nhìn về phía người đang nằm bên cạnh, hắn say sưa ngắm, trong lòng nhịn không được cứ muốn chạm vào, chỉ là lý trí của hắn lại giúp hắn kịp thời thu tay lại.
Hôm nay là ngày may mắn của hắn a? Lúc thấy Hyungwon nổi giận, nhìn thế nào cũng giống đứa trẻ đang làm nũng không được mà cáu kỉnh. Sau lại nghe được yêu cầu đó, Wonho cười khúc khích, đến giờ hắn vẫn chưa tin được, nhưng cảm giác có người bên cạnh lúc này thật không phải là ảo giác.
Mình cũng thật dũng cảm , biết tận dụng cơ hội mà đưa ra yêu cầu, tuy rằng Wonho cũng không hiểu vì sao Hyungwon lại thay đổi thái độ như thế, nhưng chỉ nghĩ đến việc cuối cùng cũng có ngày này, ngày hắn có thể quang minh chính đại nằm cạnh cậu ấy mà không phải lo lắng gì, chỉ thế thôi cũng làm hắn cười trộm không ngớt!
"Ai nha! Hôm nay đúng là may mắn mà!"
***
Đến khi Wonho nghỉ một lát rồi tỉnh dậy, người bên cạnh vẫn còn ngủ say, Wonho nhìn thấy, quả thực không nỡ đánh thức cậu dậy. Hơi nâng người dậy, Wonho lặng lẽ quan sát cậu.
Cậu ngủ thật say, hai cánh môi cứ khép mở, nhẹ nhàng hô hấp..... Wonho chậm rãi cúi đầu, sau đó nhắm ngay mục tiêu hôn xuống. Cảm thụ xúc giác mềm mại đã lâu chưa từng nếm lại!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top