Chương 383: Hoàng Tử Bạch Mã

Chim đại bàng khổng lồ lướt gió bay vút giữa trời cao, dưới chân đại bàng, Tích Thi hoảng loạn cố tìm cách giãy thoát nhưng hoàn toàn vô ích, không dùng được linh lực, nàng chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm.

Dương đang đuổi theo hướng bay của đại bàng, nhưng với khả năng hiện tại thì e rằng khi đuổi đến nơi thì có lẽ hắn cũng làm mồi cho đại bàng vì đuối sức.

Vừa chạy hồng hộc, Dương vừa mắng: "Đậu xanh mấy thằng gia chủ đời trước, nuôi bướm trong này không nuôi, đi nuôi đại bàng!"

Thế giới nhân tạo này không thể tự tạo ra sinh vật cho nên hầu hết các loài sinh vật, kể cả cây cỏ trong thế giới này đều là do các đời chủ nhân trước của Thế Giới Chỉ mang vào.

Đang chạy, Dương chợt thấy một bóng trắng, hóa ra một một con linh mã đang ăn cỏ. Linh mã là một loài linh thú họ ngựa, trông gần giống như ngựa thường nhưng có hình dạng đẹp hơn, khỏe hơn và thông minh hơn, là loại thú cưỡi rất phổ biến.

Với ý định cưỡi linh mã đuổi theo cho đỡ mệt, Dương từ từ tiến về phía con linh mã màu trắng xinh đẹp.

Linh mã là loài vật thông minh và thân thiện, tuy nó khá đề phòng nhưng Dương vẫn dễ dàng tiến gần, miễn đừng khiến nó cảm thấy nguy hiểm.

"Ngoan nào cô gái, cho ta cưỡi đi, khi nào rảnh ta dẫn đi gặp Thâu Thiên đẹp trai."

Con linh mã này chưa từng tiếp xúc với con người nên cóc hiểu Dương nói gì, hơn nữa nó là ngựa đực. Nhưng nó vẫn cho Dương trèo lên lưng và lao đi theo sự điều khiển của Dương.

Tổ đại bàng khổng lồ nằm trên một tán cây cổ thụ. Đại bàng thả Tích Thi Xuống tổ, có hai con chim non to hơn cả Tích Thi đang ríu rít há mỏ đòi ăn.

Ăn chim thì rất sung sướng, nhưng bị chim ăn thì thật kinh hoàng, Tích Thi điên cuồng gào thét kêu cứu và cố chạy khỏi tổ, con chim khổng lồ liền dùng mỏ mổ vào váy để kéo nàng lại.

Váy rách toạc, Tích Thi theo quán tính nhào về phía trước và rơi khỏi cái tổ.

Nhưng khi vừa rơi khỏi tổ, Tích Thi liền rơi xuống một cành cây to lớn và kì lạ, cành cây này đang từ từ trồi lên trên tổ chim.

Nhìn kĩ, Tích Thi mới biết nàng vừa rơi xuống đầu một con rắn khổng lồ, và con rắn này đang tìm đến bắt chim non.

Tích Thi sợ đến mức chết trân, nàng muốn đứng dậy chạy nhưng hai chân mềm nhũn, vai nàng run rẫy, ngay cả miệng cũng không thể la hét được nữa.

Rắn và đại bàng nhìn thấy nhau, con rắn nghiêng đầu thủ thế khiến Tích Thi bị té lăn xuống tổ chim.

Bị té vào tổ, Tích Thi khiến cả hai con quái vật cùng chú ý vào nàng, chúng đã xác định nàng là con mồi để tranh đoạt.

Tuyệt vọng, Tích Thi chết điếng trước ánh mắt của đại bàng và mãng xà, nhưng khi hai con quái vật chuẩn bị lao đầu vào nàng, đôi mắt tuyệt vọng của nàng đột nhiên nhìn thấy một bàn tay đang bám lấy thành tổ để trèo lên.

Là Dương.

Dương trèo lên đứng trên tổ, lúc này hắn như một vị cứu tinh kéo Tích Thi ra khỏi tuyệt vọng...

Mỗi tội, vị cứu tinh này chỉ mặc áo mà không mặc quần, lí do là vì lúc vội vã trèo lên, quần Dương bị cành cây vướng lại, vì gấp gáp cứu người nên hắn không kịp nhặt.

Lúc này hai con quái vật đã lao vào tranh đoạt Tích Thi, nhưng vị cứu tinh không quần với thể chất mạnh mẽ đã lao vào kéo Tích Thi tránh thoát trong tích tắc, sau đó hắn bế nàng nhảy lên đầu rắn và dựa vào độ nghiêng và trơn của mình rắn để trượt xuống mặt đất, cuối cùng nhảy lên lưng ngựa bỏ chạy.

Ngồi trước Dương trên lưng ngựa, Tích Thi quay đầu lại nhìn tổ chim và hai con quái vật đang xa dần, trong lòng thở phào một trận.

Tích Thi lại nhìn gương mặt kẻ đang ngồi kề sau lưng mình, rồi nàng hỏi: "Ngươi không phải Siêu Ngụ Kiên, ngươi là Võ Phi Dương?"

"Gia chủ phu nhân biết ta sao?" Dương ngạc nhiên hỏi.

Tích Thi gật đầu, là vợ của gia chủ Siêu gia nên nàng biết được nhiều bí mật mà người khác không biết, ví dụ như chuyện Dương chính là Bình Thường, kẻ bị cho là hại chết Siêu Phàm, ngoài ra còn có một số tin tức từ Địa Tâm Cảnh và cả cuộc chiến ở Long Thành.

Những tin tức mà Tích Thi biết đều bắt nguồn từ Thiên Cơ, cho nên những tin tức này đều viết theo hướng Dương là kẻ phản diện còn Trịnh Thiên Minh là vị anh hùng trẻ tuổi luôn đấu tranh vì lẽ phải.

Có những người mơ mộng yêu thích anh hùng, nhưng cũng có không ít người lại hâm mộ kẻ phản diện, Tích Thi lại là một trường hợp như vậy.

Chạy một hồi, con linh mã bắt đầu đi chậm lại vì mệt.

Ngồi trên lưng ngựa, Tích Thi liên tục đưa ra những câu hỏi để thỏa mãn lòng tò mò:

"Sao ngươi lại giả làm Siêu Ngụ Kiên? Để trả thù Siêu Quần sao?"

"Không phải." Dương lắc đầu, ngồi kề sau Tích Thi, tấm lưng mềm mại của nàng cứ tựa vào ngực hắn, hương tóc và hương da thoảng lan vào mũi hắn.

"Là vì Tịnh Nghiên?" Tích Thi hỏi.

"Đúng vậy, một phần là vì giúp Tịnh Nghiên cứu cha mẹ."

"Một mình ở Siêu gia, ngươi không sợ bị phát hiện sao?"

"Sợ chứ! Nhưng vì đã hứa với Tịnh Nghiên nên dù biết nguy hiểm ta cũng phải làm." Dương đáp.

Vì lưng ngựa xốc nảy nên mông Tích Thi bị áp sát vào người Dương, nàng có thể cảm giác được một thứ cưng cứng nong nóng đang bị ép vào phần dưới lưng nàng. Lúc này Tích Thi đỏ mặt nhớ ra Dương đang ở truồng.

Ở truồng, ôm sát nàng từ phía sau, trên lưng ngựa. Cảm giác này sao mà xấu hổ nhưng cũng ngọt ngào và đầy kích thích.

Tim đập mạnh, hơi thở dần dồn dập, Tích Thi vô thức cong eo ưỡn mông ra sau để cọ mạnh hơn vào dương vật của Dương, nhưng nàng tỏ ra không hay biết hỏi: "Nhưng ta biết ngươi là Ngụ Kiên giả rồi, không sợ ta báo cho gia tộc biết hay sao mà còn đi cứu ta?"

"Vì chỉ lo cứu người nên quên nghĩ đến chuyện đó!" Dương tỏ ra thật thà đáp.

"Vậy giờ ngươi có định giết ta diệt khẩu không?" Tích Thi hỏi, tay nàng nhẹ nhàng chạm vào tay Dương.

Dương thừa biết Tích Thi đang dụ dỗ mình nên hắn mới diễn vai thật thà, hắn lắc đầu đáp: "Gia chủ phu nhân đẹp quá, ta không nỡ ra tay."

"Vậy giữa ta và Tịnh Nghiên, ngươi thấy ai đẹp hơn?" Tích Thi nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Dương và hỏi.

Dương đáp: "Tịnh Nghiên đẹp hơn, nhưng gia chủ phu nhân hấp dẫn hơn."

"Vậy sao? Ta hấp dẫn thế nào?" Tích Thi vừa hỏi vừa quay nghiêng mặt liếc Dương một cái liếc đầy dụ hoặc.

"Thì... nhìn là muốn..." Dương ngập ngừng.

"Muốn gì cơ?" Tích Thi thì thào hỏi, tay nàng chủ động kéo tay Dương ôm vào chiếc eo thon của nàng để cùng vuốt ve, mông nàng vễnh lên khiến dương vật của Dương trượt xuống và chạm vào lớp quần lót mỏng che nơi cửa mình đã sũng ướt.

"Muốn..." Dương thở phì phò trước dụ hoặc quá lớn, một tay Tích Thi đang kéo tay hắn lên mân mê ngực nàng, tay còn lại nàng đưa ra sau mông để vạch đáy quần lót sang bên, khe suối ướt đẫm lộ ra và ngay lập tức được đầu khấc nóng hổi của Dương hôn vào.

"Muốn gì?" Tích Thi liếc Dương và hỏi, gương mặt nàng lúc này toát lên thần thái dâm đãng cực kì mê người.

Lưng ngựa xốc nảy khiến đầu khấc của Dương liên tục chọt nhẹ vào âm đạo của Tích Thi.

Dương nhìn cái liếc mắt mị hoặc của Tích Thi và kề sát môi thì thầm vào tai nàng:

"Ta muốn nàng..."

Chỉ một lời thì thầm nhưng lại khiến Tích Thi rùng mình trong khoái cảm, đồng thời, âm đạo ẩm ướt của nàng cũng bị khúc thịt tuyệt vời của Dương từ từ tách ra để tiến vào.

"Ư..."

Tích Thi ngửa cổ rên lên một tiếng cực kì sung sướng, dương vật của Dương giống như một tạo tác có thể kết hợp hoàn hảo với bất cứ người phụ nữ nào. Tích Thi cảm thấy cơn sướng khoái cứ bùng cháy lên khi dương vật của Dương mỗi lúc một tiến sâu vào và cuối cùng chạm đến cổ tử cung của nàng.

Tích Thi thở ra một hơi đầy thỏa mãn, trong đời nàng chưa bao giờ có cảm giác sung sướng đến vậy.

Trên lưng ngựa nên dù không dùng sức, dương vật của Dương vẫn không ngừng rung động va chạm với âm đạo Tích Thi, Tích Thi có cảm giác như dương vật của Dương là một thanh kiếm tạo thành từ khoái cảm, nó có thể giết chết nàng vì sung sướng.

Tay Dương lúc này vẫn đang xoa nắn bầu vú tròn của Tích Thi, tay của Tích Thi cũng vuốt ve mu bàn tay Dương để biểu thị sự mời gọi.

Linh mã vẫn chầm chậm tiến bước, tựa như nó không biết hoặc không quan tâm có hai con người đang thực hiện hành vi giao phối ngay trên lưng mình.

Dương vật của Dương bắt đầu quy trình ra vào liên tục.

Tích Thi thì cứ rên rĩ không ngừng vì khoái cảm cứ liên tục dồn lên não bộ nàng. Chẳng mấy chốc, nàng đã đạt đến cực khoái, cả người co giật trong sung sướng.

Khi cực đỉnh qua đi, Tích Thi quay mặt lại nhìn Dương bằng ánh mắt đầy ý dâm, nàng nói: "To gan thật! Gia chủ phu nhân mà chàng cũng m..."

Chưa nói hết câu, Dương đã áp môi hôn vào môi nàng, và ngay lập tức Tích Thi ôm cổ Dương đáp lại cuồng nhiệt. Vừa hôn, Dương vừa ôm đùi Tích Thi để đỡ nàng xoay người ngồi đối diện hắn, dương vật hắn lại cắm vào cửa mình nàng, váy áo cởi ra vắt sau lưng ngựa, hai con người trần trụi ôm siết lấy nhau, hôn nhau say đắm giữa thiên nhiên...

Ngựa đang tăng tốc trở lại.

Tiếng vó ngựa hòa cùng tiếng rên dâm đãng với tiếng da thịt va chạm và tiếng hai bộ phận sinh dục hòa vào nhau.

Tích Thi nửa ngồi nửa nằm ngửa lưng trên cổ ngựa, đôi chân thon đẹp như băng như ngọc vắt ở hai bên hông Dương, ngực nàng bị hai tay Dương tóm lấy trong khi hông hắn không ngừng lắc lư đem dương vật to tướng ra vào điên loạn trong cửa mình nàng, dâm thủy chảy thành dòng trên lưng ngựa.

Gương mặt quyến rũ của Tích Thi dại đi vì sướng, nàng đã lên đỉnh vài lần, nhưng khi lần cực khoái này chưa vơi thì cơn cực khoái tiếp theo đã lại đến.

"A! A! Á! Sướng điên mất! Thiếp điên vì chàng mất! Á! Á!" Tích Thi rên như hét trong những cú dập liên hồi. Thân thể quyến rũ của nàng cứ điên cuồng giãy giụa trong khi đầu nàng cứ lắc liên tục để cố chống lại cơn sướng khoái tột cùng.

Cuối cùng, Dương dập một cú cực mạnh khiến Tích Thi cứng người hự một tiếng rồi bắt đầu co giật, Dương thì lập tức rút dương vật ra và bắn tinh như tưới vào khắp cơ thể quyến rũ của nàng.

Một lúc sau...

Linh mã chầm chậm tiến bước, trên ngựa, Tích Thi mình đầy tinh dịch ngồi tựa vào ngực Dương, nàng ngửa mặt hôn dương một nụ hôn dài ngọt ngào và mặc cho hắn ôm nàng và vuốt ve khắp cơ thể mềm mại.

Hôn thật lâu, Tích Thi nựng má Dương và nói: "Không những giả danh Ngụ Kiên còn dám cưỡng hiếp gia chủ phu nhân, chờ ra khỏi đây ta xem chàng sống kiểu gì!"

Dương cũng nựng má nàng và hỏi lại: "Vậy lúc đó không có ta thì nàng điên kiểu gì?"

"Không có chàng thì ta vẫn bình thường chứ sao lại điên?"

"Đúng rồi! Phải có ta mới khiến nàng sướng phát điên được chứ?" Dương trêu.

Tích Thi đỏ mặt nhớ đến bản thân thật sự muốn hóa điên vì sướng, nàng xấu hổ định quay mặt đi nhưng lại bị Dương nâng mặt hôn vào...

Hết chương 383

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top