Extra 2 - Chap 10.5

Extra 2 - Chap 10.5

''Tử Tử, Tiểu Song, anh có ở nhà không?'' - Bảo Bình vừa mở cửa vừa hỏi - ''Có nhà không?'' - Cô nàng kiên nhẫn lặp lại một lần nữa

Nghĩ rằng không có ai ở nhà, Bảo Bình đẩy cửa bước vào. Như thường lệ, cô bay ngay đến cái tủ lạnh và lục lọi vài cây kem để ăn.

''Chào em!'' - Một bàn tay vòng qua eo và ôm chặt lấy Bảo Bình

''Ai vậy?'' - Bảo Bình xoay người lại và bất ngờ ngã xuống đất

''Chào em, vợ yêu dấu!'' - Trước mắt Bảo Bình là một anh chàng đẹp trai, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng được cởi bỏ hai nút trên cùng và chiếc quần tây màu nâu sẫm, trông thì biết ngay là anh chàng Song Tử đẹp trai của chúng ta rồi, nhưng cái cách ăn mặc hơi khác thường ngày thì phải

''Tiểu Song?'' - Bảo Bình mím môi

''Chẳng phải em hay gọi anh là Tử Tử hay sao?'' - Song Tử cười nửa miệng, trông rất thu hút và quyến rũ - ''Nhưng đầu tiên thì cho anh hôn một cái trước đi ha!''

''Tiểu Song là người biến thái, còn Tử Tử thì không!'' - Bảo Bình đưa nắm tay đánh mạnh vào mặt Song Tử, làm anh mất đà ngã về phía sau

''Ai da!'' - Song Tử dùng tay xoa đầu, lòm còm bò dậy

''Em đi tắm!'' - Bảo Bình rút lấy một chiếc áo sơ mi và chiếc quần short trong tủ rồi đi vào phòng tắm

''Cũng nên hỏi thăm anh một chút đi chứ!'' - Song Tử vẫn còn liên tục dùng tay xoa cái đầu tội nghiệp của mình

''Đừng có mơ!'' - Bảo Bình quay lại lè lưỡi rồi đi vào phòng tắm

Đứng trong phòng tắm, Bảo Bình từ từ trút bộ quần áo trên người ra, đưa tay mở công tắc đèn. Cô xoay nhẹ nắm xoay để mở nước, từng giọt nước tung tăng đùa nghịch trên làn da trắng mịn, cô khẽ cười trong sung sướng và tận hưởng sự thoải mái này.

Ngồi trên giường, Song Tử cứ nhìn đăm đăm vào cửa phòng tắm. Cánh cửa kính làm lộ từng đường cong hoàn hảo của Bảo Bình một cách huyền ảo, khó đoán. Anh bức xúc đến gần cửa phòng tắm và hỏi vọng vào (nhìn trộm người ta mà còn khó khăn nữa hả anh hai >.<)

''Em mở đèn nào đấy?'' - Anh hỏi

''Đèn màu xanh, có gì à?'' - Bảo Bình trả lời ngây thơ

''Mở cái đèn màu đỏ ấy, cái đó mới sáng!'' - Song Tử nói mà khóe môi kéo lên vài centimet tạo thành một nụ cười rất ư là gian (tg: Cái đèn đó nó có cái gì à?; TSo: Viết tiếp đi bà!; tg: Cấm làm gì đó nghe chưa!; TSo: Cái đó hum chắc *heheh*)

''Uhm'' - Bảo Bình hơi nghi nhưng cũng nghe lời và bật cái đèn màu đỏ lên

*Phụt - Máu mũi của Bảo Bình phụt ra. Hóa ra là cái đèn đó giúp tấm kính được sáng lên một chút và như vậy thì lại dễ nhìn hơn chứ sao (tg: Biến thái!; TSo: Bạn gái tui mà!; tg: Của Tử Tử, hông phải của ông!; TSo: Như nhau thôi!; tg: Bó tay ông luôn rồi!; TSo: hehheeh)

''Thoải mái quá! Thay đồ thôi!'' - Bảo Bình quyết định đi ra sau mười lăm phút ngâm mình trong bồn nước, cô giật dây thoát nước rồi lấy khăn lau

Chiếc khăn lông mềm mại trải dài trên làn da trắng ngần và thơm mùi sữa. Lau khô người, Bảo Bình với tay lấy bộ quần áo bộ quần áo đã chuẩn bị. Ý, sao mà cái áo của cô hôm nay to quá vậy? Nó dài phủ cả đầu gối và gấp rưỡi thân người của cô. Chắc chắn là cô đã lấy nhầm rồi! Thiệt là tình! Lại còn có cả cái quần short ngắn ngủn mà Cự Giải tặng cho cô nữa! Có cần phải nhầm lẫn tai hại đến thế này hay sao? Cô nàng dùng tay vỗ vào đầu mình mấy cái nhưng rồi cũng mặc vào, chứ chẳng lẽ quấn khăn tắm ra cho cái tên H6 kia nhìn à?

Bảo Bình đưa cái đầu còn ướt ra trước cửa phòng tắm, đưa mắt quét các tia nhìn quanh phòng.

''Hắn đi rồi!'' - Bảo Bình thở hắt một cái rồi đi ra khỏi phòng tắm, nhảy phịch lên sofa ngồi như con mèo con nhỏ - ''Thật là thoải mái!''

Bảo Bình đặt lưng nằm dài lên sofa, có lẽ là ở phòng khách không lạnh mấy, cô không đắp chăn lại. Khẽ mỉm cười, cô nhớ lại cái ôm lúc nãy từ phía sau. 'Tiểu Song cũng khá giống Tử Tử của mình đó chứ!' Rồi lắc mạnh đầu để đẩy cái suy nghĩ ... bất bình thường trong đầu mình ra. Cô khẽ nhắm mắt.

''Thật đáng yêu'' - Một giọng nói quen thuộc vang lên

''Tiểu Song? Chẳng phải là anh đi rồi à?'' - Bảo Bình vớ lấy cái khăn gần đó, quấn lên người

''Tại sao chứ? Đây là nhà của anh mà, nhất là lại có một cô nàng sơ mi quyến rũ nằm trên chiếc ghế sofa ngay tại phòng khách của anh nữa!'' - Song Tử nhìn Bảo Bình, khóe môi khẽ kéo lên vài centimet tạo thành một nụ cười rất ư là gian

''À mà nè, Tiểu Song! Tại sao anh lại tồn tại trong hình dáng của Tử Tử vậy?'' - Bảo Bình hỏi

''Anh là tính cách thứ hai của Song Tử, thật ra thì anh chỉ xuất hiện khi cậu ta bị bệnh mà thôi! Kể cũng đáng buồn quá nhỉ!'' - Song Tử trả lời, nụ cười gian nãy giờ của anh được thay bằng một cái cười buồn thật nhẹ

''Uhm, ra là vậy!'' - Bảo Bình gật đầu, đôi mắt tỏ ra chút thương hại - ''Em rất xin lỗi anh! Có vẻ gọi anh bằng tên biến thái thì kì quá!''

''Đâu có sao! Anh cũng quen bị gọi vậy rồi mà!'' - Song Tử lắc đầu, anh xoa nhẹ lên đầu Bảo Bình - ''Hình như em tính ngủ ở đây hôm nay đúng không? Không sao đâu! Cứ ở đây đi!''

''Nhưng em sẽ gây phiền phức cho anh!'' - Bảo Bình bước xuống giường, cúi ngường 45 độ về phía Song Tử - ''Chào anh! Em đi đây!''

''Thôi mà! Ở đây với anh đi mà!'' - Song Tử đưa tay lên, níu lấy ống tay áo của Bảo Bình

''Gì ạ?'' - Bảo Bình mở mắt hơi to

''À, không có gì!'' - Song Tử cười xòa - ''Nhưng ở lại đây đi! Phòng của Song Tử bị khóa rồi!''

''Thì em sẽ sang nhà bạn ngủ thôi! Chắc là không có gì đáng ngại đâu!'' - Bảo Bình vừa nói vừa xếp lại đồ vào va li

''Nhưng nhà này có...MA đó!'' - Song Tử giở chiêu dọa để giữ Bảo Bình ở lại nhưng thật ra, cái nhà này còn con ma nào khác ngoài con ma háo sắc là anh đâu chứ 

''Càng hay!'' - Mắt Bảo Bình lóe lên một tia nhìn đầy hứng khởi - ''Nó sẽ là chủ đề cho bài luận văn của em!''

''Em nói thiệt đó hả?'' - Song Tử ánh lên tia nghi ngờ pha lẫn cái gì đó...run run

''Thiệt mà!'' - Bảo Bình ôm lấy cánh tay của Song Tử rồi lay lay mấy cái - ''Anh dẫn em tới chỗ dễ gặp con ma đó nhất nha!''

''Không! Em là con gái, nhất là bạn gái của a, à, Song Tử nữa!'' - Song Tử ghì chặt lấy Bảo Bình đẩy xuống giường - ''Anh không để em nguy hiểm được!''

''Nhưng để em ở đây với anh lại càng nguy hiểm hơn!'' - Bảo Bình tiếp tục với cái nỗi niềm lo sợ  của mình

''Chắc em nói đúng!''

''Em đùa thôi!'' - Bảo Bình cười tươi - ''Nhưng anh cũng là Song Tử, cũng có thể xem em là bạn gái anh cơ mà!''

''Thôi, em đừng có đi! Cứ ngủ ở đây đi! Anh sẽ không làm gì em hết, được chưa?'' - Song Tử hứa, giọng chắc nịch

''Chắc nhé!'' - Bảo Bình nghía nghía Song Tử

''Ừ!'' - Song Tử gật đầu

''Vậy đi ngủ thôi!'' - Bảo Bình cười tươi rồi nằm lên sofa

''Ừ, ngủ thôi!'' - Song Tử cũng nằm lên sofa và ôm chặt lấy Bảo Bình

''Nae?'' - Bảo Bình liếc tròng mắt lên nhìn Song Tử - ''Anh làm gì vậy?''

''Nếu không muốn anh làm gì thì ngoan đi!'' - Song Tử càng ôm chặt lấy Bảo Bình hơn, làm mặt cô nàng như quả cà chua chín - ''Good Night''

''Ngủ ngon'' - Bảo Bình khẽ nhắm mắt lại, má vẫn còn đỏ ửng lên vì ngại

Nhưng thật là ấm áp, vòng tay rộng lớn đang ôm chặt lấy đôi vai nhỏ nhắn như muốn sưởi ấm, bảo vệ. Bảo Bình nở một nụ cười nhẹ nhàng, tay đặt lên ngực Song Tử rồi ngủ thiếp đi. Còn anh chàng thì sao? Mặt anh đang đỏ, đỏ như say rượu. Tại sao tim anh lại loạn nhịp vì cô? Cái vẻ đáng yêu, ngổ ngáo của cô đã hạ gục cái tính cách lăng nhăng của anh rồi! Anh hôn nhẹ lên tóc cô, ngửi mùi hương dịu dàng phát ra từ người cô rồi cũng nhắm mắt. Ôm cô trong vòng tay của mình, anh cũng cảm thấy thật ấm áp.

Em cũng là bạn gái anh, Bảo Bảo!

- End Chap Extra 2 -

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: