Extra 1 - Chap 7.5
Extra 1 - Chap 7.5
''Đến rồi đó, vào nhà đi!'' - Tự nhiên Song Tử đổi giọng gắt gao
''Cậu bị sao vậy?'' - Bảo Bình hơi ngạc nhiên
''Không có gì! Nếu không muốn vào nhà thì cô đi về đi!''
''Nè, cậu bị chập mạch đó hả?'' - Bảo Bình nín cười, đưa tay lên trán Song Tử
''Chập mạch cái đầu cô! Vào hay không?'' - Song Tử gắt
''Vào mà!''
Bảo Bình cùng Song Tử đi vào trong, cậu đi lướt nhanh qua khỏi mặt cô. Đi lại tủ áo rồi lấy bừa một chiếc áo thun cùng cái quần jeans của mình, quăng qua phía cô.
''Thay đồ đi, bộ đồ của cô nhìn quái quá đi thôi!''
''Ờ!''
Bảo Bình chụp lấy bộ quần áo mà Song Tử vừa ''đưa'' (ờ thì đưa) cho mình. Đi vào trong và thay ra.
''Cám ơn vì bộ quần áo, nhưng có vẻ hơi rộng!'' - Bảo Bình từ trong đi ra
''Uhm! Cô ăn gì không?'' - Song Tử cũng vừa bước ra từ phòng tắm, chiếc áo thun ôm đã được cậu cởi bỏ ra từ nãy giờ
''Tớ không đói!'' - Bảo Bình quay mặt đi
''Có muốn ăn uống gì thì vào đây tự làm nhé, tự nhiên đi!''
''Cám ơn!''
Bảo Bình đi vào bếp, lấy ra một ít trà, bỏ vào đó khoảng năm thìa cà phê đường và một ít sữa. Cuối cùng là một que kem Latte còn lạnh trong tủ lạnh rồi ngồi vào một chiếc ghế, cô đặt tất cả lên bàn. Cô vừa thưởng thức món kem ưa thích vừa nhâm nhi ly cà phê đường sữa thơm ngon, thở dài thườn thượt, một vài cơn gió thổi nhẹ vào mặt làm cái cơn buồn ngủ ập đến với cô. Cô khẽ nhắm mắt rồi thiếp đi.
Sau khi Bảo Bình ngủ được một lúc thì Song Tử cũng vừa đi ra.
''Cái đồ ngốc này, sao lại ngủ ở đây cơ chứ?'' - Song Tử thấy Bảo Bình ngủ thì đi lại gần, ngồi xuống bên cô nàng - ''Không thấy lạnh hay sao?''
Song Tử khẽ nghiêng đầu ngắm nhìn gương mặt khả ái của Bảo Bình khi ngủ. Cậu khẽ nhắm mắt lại, thật là cậu cũng hơi buồn ngủ rồi.
''Nae?'' - Bảo Bình mở mắt - ''Tử Tử?''
''Tử Tử, Tử Tử?'' - Bảo Bình khẽ lay tay của Song Tử, nhưng mãi cậu chàng vẫn chưa dậy - ''Vẫn chưa chịu dậy à?''
''Bảo Bảo'' - Song Tử đưa tay nắm lấy tay Bảo Bình
''Eh? Tử Tử!''
''Bảo Bảo, cậu rất dễ thương! Dễ thương lắm đó!'' - Song Tử nhắm mắt mà miệng cứ huyên thuyên - ''Nhưng cậu ác lắm! Làm người ta bị cảm rồi nè!''
''Cậu cảm sao?'' - Bảo Bình đặt tay lên trán của Song Tử - ''Bình thường mà!''
''Tớ thấy lạnh lắm!'' - Song Tử bỗng ghì chặt lấy tay Bảo Bình
''Chà'' - Bảo Bình thấy không tin vào nhiệt độ của tay mình, bèn vén tóc trên trán của mình và Song Tử ra, sau đó áp trán mình lên trán cậu - ''Uhm, nóng thật! Nhưng hình như là sốt mà ta?''
''Zzz...zzz...zzz'' - Song Tử đã thôi nói mớ, cậu chàng ngoan ngoãn nằm ngủ
''Ngủ ở đây lạnh lắm!'' - Bảo Bình ôm lấy cái gối rồi gác tay của Song Tử lên vai mình, dìu cậu chàng lên phòng nằm nghỉ
Có lẽ, đây là lần đầu tiên Bảo Bình tiếp xúc với Song Tử như thế này. Từng hơi thở mệt mỏi cậu trút ra một cách nhịp nhàng qua tai cô đều được cô nghe thấy rất rõ.
''Kya, cậu trông ốm mà sao nặng dữ vậy?'' - Bảo Bình quẳng cái ''bao gạo'' mình phải vác nãy giờ lên giường
''Vẫn ngủ hay sao?'' - Bảo Bình nhăn mặt nhìn Song Tử - ''Nhưng sốt cao quá rồi! Cũng không trách cậu ta được!''
Bảo Bình khẽ lắc đầu rồi đi ra phòng bếp phụ, làm một chén cháo nhỏ. Cô cũng nấu nước nóng rồi dùng một chiếc khăn tay thấm vào nước, sau đó vắt ráo nước trong khăn. Cô mang tất cả vào phòng Song Tử, lúc này thì anh chàng tỉnh rồi.
''Tử Tử! Cậu dậy rồi à!'' - Bảo Bình nở nụ cười thật tươi
''Nãy giờ tôi ngủ à?'' - Song Tử ngơ ngác hỏi
''Ừ!'' - Bảo Bình nhẹ nhàng cười mỉm rồi mang mâm cháo và khăn đến bên giường của Song Tử - ''Cậu sốt hơi cao đấy! Ăn chút gì đi rồi uống thuốc!''
''Nhưng...sao cô lại ở đây?'' - Song Tử hỏi
''Tớ thấy cậu ốm, sợ cậu ngủ dưới phòng khách sẽ lạnh nên tôi mới đưa cậu vào đây!'' - Bảo Bình khẽ múc một thìa cháo rồi thổi nhẹ cho đỡ nóng
''Nae? Cô đưa tôi lên đây?'' - Song Tử tròn mắt nhìn Bảo Bình
''Ừ!''
''Làm sao được chứ?'' - Song Tử nhìn lại, dù gì cậu cũng là một thằng con trai, để một đứa con gái đưa lên phòng, yah, cậu thật không dám nghĩ nữa
''Thì khiêng cậu lên chứ sao? Nặng như cái bao gạo vậy đó!'' - Bảo Bình cốc nhẹ lên đầu Song Tử rồi nhe răng cười
''Cám ơn! Nhưng mà tôi mệt lắm rồi, cô đi ra khỏi phòng giùm tôi cái đi!'' - Song Tử xua tay
''Còn cháo...''
''Tôi tự ăn được!''
''Sao được chứ? Cậu sốt cao lắm! Tựa lưng vào đây ngồi nghỉ đi!'' - Bảo Bình đẩy Song Tử sát vào đầu giường rồi đưa thìa cháo lên - ''Nè, aaaaa...''
''Điên à, tôi có phải là con nít đâu mà phải đút ăn cơ chứ?'' - Song Tử vội đẩy Bảo Bình ra, mặt đỏ kè như say rượu rồi mắng xa xả
''Cái gì mà điên? Bệnh mà còn dữ nữa, có ăn hay không?'' - Bảo Bình tức mình quát lại
''Uhm...ăn'' - Song Tử khó khăn gật đầu, đúng thật là bất kỳ tính cách nào nhưng miễn là Song Tử thì bảo đảm là phải chịu khuất phục dưới tay của Bảo Bình thôi (hahah)
''Vậy thì ăn nhanh đi!'' - Bảo Bình đưa thìa cháo đến miệng Song Tử mà không thèm nhìn đến cậu nhóc nhà ta một cái
''...'' - Song Tử nuốt một thìa cháo rồi khẽ mỉm cười
''Ngon không?'' - Bảo Bình háo hức hỏi
''Dở tệ!'' - Song Tử trêu
''Vậy thì đừng có ăn!'' - Bảo Bình giật chén cháo đặt vào mâm
''Nè, ai nói là không ăn chứ?'' - Song Tử vô tư chồm qua người Bảo Bình như đứa trẻ đang đói bụng đòi ăn
''Ngồi yên'' - Bảo Bình tức mình ấn vai cho Song Tử ngồi yên xuống giường
''...'' - Song Tử ngồi xuống, vểu môi như trẻ con
''Cậu có phải là con nít đâu chứ! Giờ thì ăn đi!'' - Bảo Bình luôn miệng càm ràm nhưng cũng múc từng thìa cháo đút cho Song Tử
Mười phút sau thì Bảo Bình cũng đã giúp Song Tử ''giải quyết'' xong tô cháo. Cô đỡ cho cậu nằm xuống giường nghỉ. Rồi dùng tay vắt ráo chiếc khăn tay đã được thấm nước nóng đắp lên trán cho cậu.
''Cậu muốn uống thuốc chứ?'' - Bảo Bình đi đến tủ y tế có sẵn trong phòng Song Tử rồi hỏi
''Khỏi, tôi rất khỏe, sẽ khỏi ngay thôi mà!'' - Song Tử xua tay, dùng chăn đắp ngang mũi (ừ, ảnh rất rất rất là ''khỏe'')
''Thôi, uống thuốc cho chắc đi!'' - Bảo Bình cầm lọ hộp thuốc cảm đến bên giường Song Tử rồi rót một ly nước lọc mang đến
''Tôi đã nói là không uống mà!'' - Song Tử lập tức nổi cáu, đúng là cậu chàng rất nóng tính mà
''Nếu không uống thuốc thì làm sao mà khỏi bệnh cảm được chứ? Tớ biết là thể lực của cậu rất kém, nên nếu như cứ thế này cậu sẽ bệnh ngày càng bệnh nặng thêm đó!'' - Bảo Bình cắt nghĩa
''Cô lắm điều vừa thôi! Tôi ra sao thì mặc tôi!'' - Song Tử bỗng nổi đóa - ''Tôi có chết cũng chả liên quan ai, cũng chả ai quan tâm đến tôi cả!''
''Sao cậu lại nói thế?'' - Bảo Bình chau mày, có vẻ hơi bực tức nhưng cũng còn kiềm chế được
''Cô thì hiểu cái gì về tôi chứ?'' - Song Tử quát - ''Đừng có ra vẻ quan tâm tôi!''
''Tớ không biết hôm nay cậu bị gì nhưng mà tớ đã thật sự rất buồn, Tử Tử à!''
''Nói cho cô nghe, tôi không phải Tử Tử của cô! Tôi chỉ là một phần của Song Tử thôi! Hiểu không?''
''Không, tôi không hiểu! Nhưng Tử Tử không bao giờ đối xử với tôi như vậy!'' - Bảo Bình cũng tự ái đi ra khỏi phòng ''Mặc kệ cậu đấy! Tôi đi đây!''
''Cái đồ ngốc, đồ con nít! Tôi đã cố gắng làm mọi việc để giúp cậu khỏi bệnh rồi, vậy tại sao còn nổi giận với tôi? Đã bệnh thì phải uống thuốc đi chứ! Đã vậy thì đừng có hòng là tôi sẽ lo cho khi cậu ốm!'' - Bảo Bình tức tối bước ra khỏi phòng nhưng cô nàng không đi đâu xa mà ngồi thụp xuống ngay trước cửa phòng Song Tử, lẩm bẩm và khóc
oOoOoOo
Mặt khác, Song Tử đang ngồi trong phòng lúc này và khẽ mỉm cười. Cậu tia ánh nhìn sang ly nước lọc và mấy viên thuốc đang đặt trên bàn rồi với lấy chúng, cho cái thứ mà hàng ngày cậu vẫn ca cẩm là ''Đắng quá!'' nhưng sao hôm nay chúng ngọt đến thế, cậu còn có thể nuốt mà không cần miếng nước nào.
Sau khi uống thuốc xong, Song Tử đi đến gần cửa, khẽ hé cánh cửa để xem Bảo Bình đã đi chưa. Cậu nhìn cô đang ôm hai gối ngồi trước cửa, cánh tay cô buông thõng sang một bên, cô ngủ rồi. Cậu lắc đầu, ngồi xuống bên cô, nắm lấy bàn tay bé nhỏ đang buông thõng đó rồi dùng tay vén vài sợi tóc ngăn ngắn đang xõa xuống che mất gương mặt đáng yêu.
''Cám ơn!'' - Song Tử cười nhẹ nhàng, cậu khẽ hôn lên trán Bảo Bình - ''Thật buồn vì tôi không phải là Song Tử của cô! Thật buồn là không được cô yêu! Nếu được chọn, tôi muốn là con người thật của Song Tử, vì như vậy, tôi sẽ được yêu cô!''
Có lẽ đây là chuyện không ai biết được, kể cả Song Tử. Cậu thậm chí còn không biết mình có một tính cách khác nữa kìa!
Bảo Bảo à, thật buồn khi cô không phải là của tôi!
Đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta!
- End Chap Extra 1 -
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top