Chap 9: Nỗi lòng Kim Ngưu
Chap 9: Nỗi lòng Kim Ngưu
Bảo Bình lếch thân xuống canteen tìm Kim Ngưu, thì dù sao anh ấy cũng là người lớn, chắc chắn sẽ có cách giải quyết. Trên đường đi, bao nhiêu đôi mắt đổ dồn về cô, rồi những người cất bước theo cô như việc mọi ngày chúng thường làm. Cô luôn được quan tâm như thế từ lâu rồi! Nhưng chính sự quan tâm này làm cô khó chịu. Bọn con trai thì chỉ vì muốn lấy lòng cô mới thế chứ khi có chuyện chúng sẽ bỏ cô đi cho coi, mà điều quan trọng là cô không hề thích ai cả. Bọn con gái lại càng tệ hơn, chúng chỉ đi theo se sua nịnh nọt chứ quan tâm quan tiếc cái gì?
''Bảo Bình, onee không sao chứ?'' - Ma kết, con bé người Nhật lai cất tiếng hỏi Bảo Bình
''Ừ'' - Bảo Bình thều thào, cô không còn sức để nói - ''Onee chỉ muốn nghỉ mệt thôi!''
''Chết thật, Bảo Bảo!'' - Thiên Bình lao ra khỏi lớp ôm chằm lấy Bảo Bình
''Gì mà làm quá thế, Cân?'' - Bảo Bình khẽ vỗ đầu Thiên Bình, đôi mắt cô bây giờ hiền từ biết bao nhiêu, khác hẳn với cái vẻ ngỗ ngáo hàng ngày
''Huh? Mùi rượu?'' - Thiên Yết bước ra theo Thiên Bình đưa mũi ngửi ngửi người Bảo Bình - ''Cậu uống cái gì vậy, Bảo Bảo?''
''Nước trái cây'' - Bảo Bình cười rồi đưa tay véo mũi của Thiên Yết - ''Khỏi lo cho tớ, cậu đỡ Thiên Bình đi! Tớ đi đây!'' - Cô nàng đẩy Thiên Bình về phía Thiên Yết rồi đi mất
''Chắc chắn là đã hôn ai rồi chứ gì nữa!'' - Thiên Bình và Thiên Yết đồng thanh
''Onee-senpai, Onii-senpai, sao hai người lại nói vậy?'' - Ma Kết hoảng hốt hỏi
''Khi uống hoặc ăn nhầm thứ gì có rượu cậu ấy sẽ hôn người khácc đấy!'' - Thiên Bình nói - ''Có một lần chị gần như là bị hôn nhưng nhờ có cái...gối ôm nên đã thoát''
''Lúc nãy cậu ấy ở cùng ai không biết!'' - Thiên Yết vỗ trán mấy cái
''Hình như là...'' - Ma Kết như đã man mán nhớ ra
''SONG TỬ'' - Cả 3 đồng thanh
Trong khi ngoài này đang đoán già đoán non người mà Bảo Bình đã hôn thì ở sau tủ chứa đồ của phòng học, một tấm hình rơi xuống, hình chụp lúc Bảo Bình và Song Tử kiss nhau (tình củm gớm). Một đôi mắt ánh lên tia lửa tức giận: ''Song Tử, anh sẽ là của em!'' Rồi tiếng giày vang lên, bước đi về hướng ngược lại.
- Canteen -
''Bảo Bảo, đi đâu muộn vậy em?'' - Kim Ngưu chạy ra khỏi quầy, đến bên bàn Bảo Bình đang ngồi
''Em mệt lắm! Em đã xin cô nghỉ tiết cuối rồi!'' - Bảo Bình nhăn mặt, khẽ xoay đồng tiền trên tay nhưng không được điêu luyện như mọi ngày
''Anh cũng không bán vào tiết cuối, đi đâu nhé!'' - Kim Ngưu hỏi
''Vâng!'' - Bảo Bình gật đầu, cô nàng cho đồng tiền vào túi
- Công viên -
''Anh nghĩ là em sẽ thích chỗ này!'' - Kim Ngưu đi trước và Bảo Bình chầm chậm theo sau gót chân anh
''Em mệt'' - Bảo Bình nắm vạt áo của Kim Ngưu lại rồi ngồi xuống một chiếc ghế đá
''Ừ, em nghỉ chút đi!'' - Kim Ngưu ngồi cạnh Bảo Bình - ''Có chuyện không vui à?''
''...'' - Bảo Bình không trả lời, đôi mắt cô khẽ nhắm lại, hai hàng mi khép lại cong vút, đôi môi anh đào tinh nghịch hơi chu lên một tí, cánh mũi phập phồng từng hơi thở đều đặn. Tất cả những thứ ấy tạo nên một thiên thần, một thiên thần đang ngồi cạnh Kim Ngưu và ngủ.
''Bảo Bình, em sao đấy?'' - Kim Ngưu khẽ quay mặt đi và hỏi
''...'' - Bảo Bình vẫn ngủ
''Bảo Bình à, anh...anh...'' - Kim Ngưu khẽ nắm lấy tay Bảo Bình, môi anh lắp bắp một tràn tiếng bị lặp lại - ''thích...thích...em''
Rồi Kim Ngưu ngồi cười một mình, anh tự cho là mình ngốc, sẽ ra sao nếu Bảo Bình biết chuyện này? Không vui đâu! Cô nàng sẽ lẩn tránh anh như lẫn tránh đám ''fan cuồng'' của cô thôi! Anh thả tay cô ra, ngồi im và làm điểm tựa cho cô. Anh biết, điều anh cần làm là chấp nhận, chấp nhận và chấp nhận cái cảnh này. Rồi anh và cô sẽ chẳng có tương lai đâu, thật đấy! Vì anh và cô thuộc hai thế giới khác nhau và tình yêu thì không thể miễn cưỡng. (tội Xử ghê T.T)
- Flashback & KN's POV -
''Ngưu này!'' - Mẹ tôi nói, đôi mắt mẹ đầy nghiệm nghị, dù không biết chuyện gì nhưng chắc chắn là tôi sẽ không làm trái lời mẹ
''Dạ!'' - Từ nhỏ tôi đã thế, như một vị lãnh đạo, như đúc mẹ tôi
''Từ nhỏ, con đã có hôn ước với con của bạn mẹ'' - Mẹ tôi vẫn lạnh giọng - ''Và ngày mai con sẽ đi xem mặt 'vợ chưa cưới' của con''
''Con sẽ không đi!'' - Tôi lắc đầu và bỏ vào phòng
''Vậy đừng hòng gặp con bé đó nữa!'' - Mẹ tôi nói một câu làm tôi đứng khựng lại, mẹ sẽ không cho tôi gặp em nữa sao?
''Mẹ...'' - Tôi quay lại
''Tùy con đấy!'' - Mẹ tôi bỏ đi mất
Tay tôi cung lại thành nắm đấm, tôi ghét chuyện này. Tôi đã sống trong sự gò bó này của mẹ từ lúc mới sinh ra. Em là người đã đến bên tôi đầu tiên, an ủi và khuyên nhủ tôi rất nhiều. Phải nói là tôi rất quý em hay có thể nói, tôi thích em lắm! Em như thiên thần đánh thức tôi. Sau mỗi ngày học tập và làm việc mệt mỏi, tôi sẽ lại gặp em, nhìn nụ cười của em, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm. Nếu mất em, tôi sẽ sống thế nào đây? Và tôi quyết định, tôi sẽ chiều ý mẹ.
~ Hôm sau ~
''Chào cháu, đây là con trai cô, Kim Ngưu'' - Mẹ tôi cười nhẹ nhàng và giới thiệu tôi
''Kim Ngưu à? Đồ ẻo lả!'' - Con bé ngồi trước mặt tôi nói, làm tôi thoáng muốn bật ngửa - ''Xin lỗi, nhưng cháu không thích con trai ẻo lả. Mời cô về cho!''
''À, cháu...'' - Mẹ tôi bối rối, lần đầu tiên tôi thấy mẹ thế này
''Mời về giùm cho!'' - Con bé đó tiếp tục làm tôi shock
''Cám ơn! Nhưng em không cần đuổi!'' - Tôi đứng lên khẽ gật đầu - ''Tôi cũng chả thích bọn con gái vừa kiêu căng, vừa chảnh chọe lại VÔ DUYÊN như em. Tôi về!''
Tôi bỏ ra khỏi nhà, hừ, con bé đó, nó làm sao mà sánh được với em? Tôi đi ra gốc cây tôi và em hay ngồi, tôi ngước mặt lên trời và gương mặt em xuất hiện. Tôi cứ tưởng là mình hoa mắt nhưng thì ra là em đang ở cạnh tôi thật, em tặng tôi một nụ cười tỏa nắng.
''Kim Ngưu, anh có chuyện buồn à?'' - Em hỏi tôi
''Không! Nhìn thấy em là anh hết buồn rồi!'' - Tôi khẽ kéo đầu em vào ngực mình rồi vỗ nhè nhẹ mái tóc ngắn mượt mà của em
''Vậy sao?'' - Em nhắm mắt lại và cười nhẹ nhàng
''Hãy luôn ở bên anh nhé!'' - Tôi hôn lên tóc em
''Tại sao anh lại muốn thế?'' - Em hỏi tôi
''Vì em là người rất quan trọng đối với anh!'' - Tôi trả lời, tôi thật sự cảm thấy vậy, không những quan trọng mà em còn là một người không thể thay thế trong trái tim tôi
''Vâng, vì Kim Ngưu cũng là người rất quan trọng với em mà!'' - Em gật đầu và ngồi tựa lưng vào lưng tôi rồi ngân nga một câu hát - ''Can you love me?...Can you love me?...''
''...'' - Tôi thiếp đi và trong giấc mơ, tôi đã thấy mình nói với em ''Can you love me?''
- End Flashback & End KN's POV -
- End Chap 9 -
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top