Chap 7: Cuộc đi chơi ''hụt'' (đã edit)

Chap này là của Sato tự viết, My không chịu trách nhiệm nha ^^

-----------------------------------------

Chap 7: Cuộc đi chơi ''hụt''

''Bảo Bối'' - Song Ngư dịu dàng đến bên giường của Bảo Bình

''Em xin lỗi! Nhưng em phải đi học đây! Bye chị Hai!'' - Bảo Bình vừa nghe hơi Song Ngư thì bật dậy, chạy vào toilet rồi chạy ra, đưa tay theo kiểu chào cờ

''Nè!'' - Song Ngư ý ới gọi cái bóng đang khuất xa dần - ''Chúc em hôm nay vui vẻ, Bảo Bối!''

''Yah! Hôm nay chả hiểu chị Hai bị cái gì nữa? Sao lại tự nhiên ''Bảo Bối'' ngọt ngào vậy chứ?'' - Bảo Bình gãi đầu thắc mắc

''Bảo Bảo'' - Song Tử lon ton đến bên bàn của Bảo Bình

''Ờ, có gì hả?''

''Không có gì, nhưng...cậu có còn nhớ...'' - Song Tử ngượng nghịu hỏi

''Đi chơi chứ gì?'' - Bảo Bình lạnh lùng

''Chuẩn!''

''Lúc nào cũng được!'' - Bảo Bình mệt mỏi nằm dài trên bàn

''Vậy...sau giờ học nhé!'' - Song Tử háo hức

''Ở trạm xe điện được không?''

Song Tử thoáng ngạc nhiên, có một sự lạ lùng...không hề nhẹ ở đây. Nếu là cuộc hẹn đầu tiên thì chẳng phải bất cứ đứa con gái nào cũng thích đi chơi ở công viên này, khu mua sắm nọ sao? Còn hẹn ỡ trạm xe điện thì có phải là hơi...cấn cấn cái gì không?

''Cậu chắc chứ?'' - Song Tử hỏi lại

''Nếu cậu không thích thì tớ sẽ rủ anh Xử đi vậy!'' - Bảo Bình đáp lại lạnh lùng, thật là hết thuốc chữa mà, haizzz

''Đâu có! Vậy 5 giờ nhé!''

''Nae!'' - Bảo Bình gật đầu đồng ý

Sau khi hai bạn trẻ kết thúc cuộc nói chuyện của mình xong cũng là lúc phải vào học. Không hiểu tại sao nhưng Bảo Bình hoàn toàn không để tâm vào bài giảng hay các bài thực hành gây hứng thú cho cô mỗi ngày mà chỉ lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Từng chú chim bay qua, cơn gió cũng nhẹ nhàng đùa nghịch vài lọn tóc mảnh mai của cô. Vào tiết Văn, là cái tiết học cực kỳ chán đối với bất kỳ học sinh nào.

''Bảo Bảo'' - Song Tử khẽ lay vai của Bảo Bình

''...'' - Bảo Bình không nói gì, cô chỉ thở dài một cách nhè nhẹ

''Cô giáo đang nhìn kìa!'' - Song Tử nhắc khẽ

''Mệt quá!'' - Đôi mắt Bảo Bình hơi lờ đờ, đôi môi đỏ mọng thường ngày bỗng bị mím chặt lại

''Cậu mệt lắm hả?'' - Song Tử lo lắng

''Kh-không biết!'' - Bảo Bình khó khăn từng chữ một, càng nói, đôi mắt cô càng nhíu chặt lại, sau một lúc, đầu cô ngã hoàn toàn lên vai Song Tử

''Woa~'' - Hơi bất ngờ, Song Tử tự nhiên la toáng lên

''Có chuyện gì vậy, Song Tử?'' - Cô giáo quay xuống sau khi nghe Song Tử la

''Dạ...không có gì ạ'' - Song Tử gãi đầu ngượng nghịu, vai hơi cử động một chút làm đầu của Bảo Bình cũng cử động theo, vô tình để cô giáo nhìn thấy

''Bảo Bình có chuyện gì hả em?'' - Cô giáo lo lắng hỏi

''A, bạn ấy hơi mệt ạ!''

''Vậy em đưa Bảo Bình lên phòng y tế đi nhé! Cô không muốn thấy học sinh của mình bị mệt mỏi chỉ vì học quá nhiềuthôi đâu!''

''Vâng ạ!''

Song Tử nhẹ nhàng dìu Bảo Bình lên phòng y tế. Cô cũng khó khăn lê từng bước mệt mỏi theo cậu, càng lúc càng mệt hơn, cô tựa dần vào người cậu.

''Cậu không sao chứ?''

''Không đi nổi nữa!'' - Bảo Bình thều thào sát bên tai Song Tử, cô hoàn toàn kiệt sức

''Vậy thì tớ đưa cậu về nhé!'' - Song Tử hỏi

''X-xe đ-điện''

''Giờ này mà cậu còn nghĩ đến nó nữa hả?'' - Song Tử gắt

''Tớ không muốn thất hứa đâu! Đi đi, đừng lo chuyện của tớ!'' - Bảo Bình cười nhẹ

''Ừ, thì đi!'' - Song Tử cười khì, cậu cõng cô trên lưng mình, rồi bước đi về phía cổng trường

Song Tử bước nhanh đến chỗ để đồ của học sinh. Cậu cười vui vẻ, đi ra khỏi trường. Thật sự thì con đường từ trường đến trạm xe điện không có xa lắm, nhưng có vẻ vừa đi, cậu vừa tranh thủ ngắm nhìn thật kĩ gương mặt Bảo Bình khi ngủ. Dù đây không phải lần đầu cậu thấy vẻ mặt này của cô nhưng cậu vẫn bị nó thu hút một cách kỳ lạ, cậu không biết được rằng sau miếng băng vải đó, đôi mắt của cô có còn như lúc trước không?

''Đỏ'' - Song Tử đưa tay vuốt nhẹ gương mặt Bảo Bình, mân mê miếng băng vải trên mắt

Chưa dám tháo ra, Song Tử vẫn tiếp tục nhìn nó. Đôi mắt đỏ tinh nghịch ngày ấy của Bảo Bình có còn không? Sao cậu lại cảm thấy băn khoăn? Dù thế nào thì cô vẫn ở ngay đây, không quá khó để cậu có thể biết được việc này. Nhưng cậu không dám làm gì cả.

''Chưa đến nữa sao?'' - Bảo Bình dụi mắt, hỏi

''Làm cậu thức à? Xin lỗi!''

''Không sao! Nhưng sao cậu đi lâu quá vậy?''

''Chắc tại tớ đi chậm!''

''Hay là về nhà đi!''

''Ờ'' *khụ, khụ*

''Cậu bệnh à?''

''Không sao đâu! Tớ sẽ đưa cậu về nhà ha!'' *khụ*

''Hay là về nhà cậu nha! Tớ thấy lo...'' - Bảo Bình thoáng tỏ vẻ lo lắng nhưng lập tức lấy lại vẻ mặt cũ

''Cậu lo cho tớ hả?'' - Song Tử vui vẻ

''L-làm gì có! Thôi, đi nhanh đi! Đồ ngốc!'' - Hai má Bảo bình đỏ ửng vì ngượng, tay đánh mạnh vào lưng Song Tử

''Đau đấy! Thì chiều cậu vậy, đi về nào!''

Tiếng cãi nhau cùng tiếng cười vang lên không ngớt trên quãng đường về nhà của hai bạn trẻ.

''Hai người họ thật giống nhau, luôn ồn ào một cách đáng yêu!'' - Một giọng nói vui vẻ vang lên sau tường

''Im đi! Chọc tức tôi à?''

''Không, đừng hiểu lầm, tôi chỉ thật sự thấy họ đáng yêu thôi mà!''

''Câm!''

''Ừ thì im nhưng phải có quà bịt miệng tôi chứ!''

''Nè!''

''Cám ơn, thật đáng yêu!''

''Im đi mà!''

''Ừ''

- End Chap 7 -

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: