Chap 6: Quá khứ...

Chap 6: Quá khứ...

''Rồi thế nào?'' - Song Ngư đang nằm say sưa nghe điện thoại

''Cậu ấy đến choàng áo khoác cho em'' - Cái người bên đầu dây bên kia kể giọng đầy tự hào

''Vậy nó có nhận lời đi chơi với em không?'' - Song Ngư háo hức

''Có!'' - Đầu dây bên kia giọng chắc nịch và vui vẻ

''Nhưng bao giờ?'' - Song Ngư gặng hỏi

''Chưa biết nữa! Cậu ấy chưa nói!'' - Đầu dây bên kia trả lời ngây ngô

 ''Trời ơi! Có cơ hội thì làm tới luôn đi, hay là ngay ngày mai đi!'' - Song Ngư nóng lòng giục

''Nhưng tình hình là em đang bị cảm, híc, không biết chừng nào mới khỏi, híc'' - Đầu dây bên kia nói đứt đoạn để hít cái mũi đang sụt sịt của mình 

''Uhm...Vậy thôi! Em nghỉ ngơi đi! Nhưng khi nào khỏi phải nói với chị ngay đấy nhé!'' - Song Ngư gật gù rồi dập máy 

''Bye chị!'' - Đầu dây bên kia vui vẻ 

Ra là nảy giờ Song Ngư đang nói chuyện điện thoại với Song Tử (nghe từ đầu là biết ùi =.=). Nghe đến từ ''bị cảm'' bỗng mắt Song Ngư sáng lên và môi cô nàng kéo lên một chút tạo thành một nụ cười hơi bị gian. Cô nhìn đứa em gái đang ngủ say ở tầng trên của chiếc giường đôi màu xanh tím, cô khẽ vuốt má của Bảo Bình, đan tay mình vào tóc của em gái. Nước mắt cô khẽ dâng lên và có thể trào ra bất cứ lúc nào nhưng cô kịp kìm nén cảm xúc lại, cô ngăn những giọt nước mắt phiền muộn của mình. Bảo Bình đã hi sinh vì cô quá nhiều, cô đáp trả lại Bảo Bình bằng những giọt nước mắt này thì quá ích kỷ. Cô chỉ muốn cười thật nhiều, cười thật nhiều để đền đáp Bảo Bình. 

~ FLASHBACK 

''Chị Song Ngư, chị Song Ngư!'' - Tiếng gọi của Bảo Bình vang lên 

''Đố em bắt được!'' - Song Ngư quay lại kéo một bên mi mắt nhìn Bảo Bình 

''Chị Song Ngư, coi chừng...'' - Bảo Bình hét lên kinh hoàng, đôi mắt cô trợn tròn

''Á'' - Song Ngư la toáng lên khi nhìn thấy có một chiếc xe vận tải đang lao tới mình

...

''Mọi người'' - Song Ngư mở mắt và ngay lập tức hét lên kinh hãi, cô nhìn Bảo Bình cùng vũng máu bên cạnh - ''Bảo Bảo, trả lời chị đi, xin em đó, trả lời chị đi, Bảo Bảo!''

Song Ngư ngồi bệt xuống đất, đôi mắt cô thất thần, tay ôm lấy thân người của đứa bé 14 tuổi vừa chị xe tông. Cô lấy điện thoại và gọi gấp cho Song Tử, bạn thân nhất của Bảo Bình.

''A...Alo...'' - Giọng Song Ngư đứt đoạn trong hoảng loạn

''Gì vậy chị Song Ngư?'' - Song Tử hồn nhiên hỏi

''Giúp chị...giúp chị...cứu Bảo Bảo...cứu...'' - Song Ngư òa khóc

''Bảo Bảo'' - Song Tử hét lên rồi chạy ngay ra ngoài

Tiếng còi xe cấp cứu vang lên, đưa một cô bé 14 tuổi vừa bị tai nạn và một cô nàng 16 tuổi đang nức nở bên dáng người nhỏ bé. Song Ngư nắm chặt lấy tay Bảo Bình, lau máu trên trán và mặt của em gái mình, không còn giữ được bình tĩnh nữa, cô hét lên đau đớn. Từ nhỏ, gia đình cô chỉ có mỗi cô và Bảo Bình, ba mẹ cô chỉ làm ăn ở bên Mỹ, ít khi hay nói đúng hơn là không hề về nhà. Bảo Bình là người quan trọng nhất của cô và cô lại là chị nên cô phải bảo vệ cho em gái mình. Đáng lẽ, người đang nằm trên chiếc giường trắng với đôi mắt nhắm nghiền không thể mở lúc này là cô chứ không phải là Bảo Bình.

...

''Em của con...sao rồi ạ...'' - Song Ngư mím chặt môi, làm môi bị chảy máu

''Tạm thời thì đã qua thời kì nguy kịch nhưng có lẽ cô bé sẽ bị mất trí nhớ tạm thời do chấn thương nặng ở vùng đầu, chỉ có thể nhớ được người mà cô bé thương yêu nhất thôi. Đừng quá đau buồn!'' - Bác sĩ vỗ vai cô 2 cái rồi lặng lẽ bỏ đi

''Con...có thể...vào thăm...em...con...không...'' - Mắt Song Ngư nhìn vào nơi vô định và hỏi một cách mệt mỏi

''Được chứ!'' - Bác sĩ nói với lại

Song Ngư mở chốt cửa phòng phẫu thuật và nhận thấy Bảo Bình đang nằm trên chiếc giường phủ khăn trải trắng tinh, đôi mắt nhắm nghiền. Song Ngư nắm lấy bàn tay lạnh ngắt, cô nhìn đứa em nhỏ đáng yêu đang nằm im trên giường, nước mắt cô trào ra làm ướt bàn tay của cả 2 đứa.

''Bảo Bảo'' - Song Tử hớt hãi chạy vào

''Song Tử'' - Song Ngư nhìn Song Tử với đôi mắt buồn rười rượi - ''Bị mất trí nhớ tạm thời và có lẽ...con bé không nhớ được...e...em...''

''Không nhớ em?'' - Song Tử trợn tròn mắt, đồng tử giãn rộng ra, cậu nhóc lao đến bên giường của Bảo Bình, lay cánh tay cô bé mà nức nở - ''Tỉnh lại đi, Bảo Bảo! Đừng quên anh, anh xin em! Anh...anh...anh yêu em nhiều lắm! Đừng quên anh mà!''

''Chị không chắc đâu!'' - Song Ngư lắc đầu nhìn Song Tử - ''Đầu con bé bị chấn thương rất nặng, chị không biết sau này sẽ ra sao!''

''Tại sao Bảo Bảo lại như vậy? Tại sao?'' - Song Tử nhìn Song Ngư bằng đôi mắt cầu khẩn - ''Nói cho em biết đi! Bảo Bảo của em bị gì?''

''Vì cứu chị mà...'' - Song Ngư đưa tay lên miệng mình chặn tiếng nất - ''...con bé...bị...tai nạn''

''Tai nạn!'' - Đầu Song Tử quay mòng mòng và cậu ngồi khuỵu xuống bên Bảo Bình - ''Giúp anh đi, Bảo Bảo! Giúp anh tìm cách cứu em đi!''

''Để nó nghỉ ngơi đi, Song Tử!'' - Song Ngư vỗ vai của Song Tử, cô đặt bước chân nặng trĩu xuống sàn nhà, tự lôi cơ thể mình ra khỏi phòng

Ngồi dưới canteen bệnh viện để ăn một chút gì đó, Song Ngư cứ nhìn vào một khoảng không gian vô định, cô không có cách nào để liên lạc với ba mẹ mình để thông báo về việc của em gái. Không suy nghĩ nhiều nữa, cô lấy điện thoại gọi sang bên Mỹ, nhưng toàn bị chuyển vào hộp thư thoại. Gọi cho người quản gia của ba mẹ thì chỉ nhận được câu: ''Thưa Cô chủ, Ông Bà đã đi gặp đối tác rồi ạ!''

~ END FLASHBACK

''Ngủ đi! Em đã làm quá tốt rồi, Bảo Bảo à!'' - Song Ngư đưa tay vuốt tóc Bảo Bình và nằm xuống tầng giường dưới ngủ thiếp đi

- End Chap 6 -

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: