Chap 5: Mưa

Chap 5: Mưa

Bây giờ là 4h30, Bảo Bình cũng vừa tỉnh dậy sau khi say giấc nồng trên lưng của Song Tử. Cô bất ngờ nhận ra mình đang ôm cổ của cậu, nhanh chóng bỏ tay ra, cô rụt tay về sau lưng cậu. Nhận thấy từng giọt mồ hôi đang làm ướt tấm lưng khỏe mạnh.

''Mệt rồi à?'' - Bảo Bình gác mặt lên vai của Song Tử và hỏi

''Tỉnh rồi à? Không sao đâu, được cõng Bảo Bảo, suốt đời tớ cũng không thấy mệt!'' - Song Tử quay đầu lại cười hì hì

''Xạo!'' - Bảo Bình dùng một tay xỉ vào trán của Song Tử rồi quay mặt đi

''Thiệt mà!'' - Song Tử tiếp tục cười, cậu nhìn bàn tay Bảo Bình đang đặt lên lưng mình, rồi lại liếc lên gương mặt nhỏ nhắn, cậu ấp úng - ''Uhm...Đi chơi với tớ, được không?''

''Đi chơi?'' - Bảo Bình tròn mắt

''Uhm! Chừng nào cũng được!'' - Song Tử gật đầu

''Không biết!'' - Bảo Bình ục mặt, bễu môi nhìn vô cùng đáng yêu

''Đáng yêu thật! Không biết là Bảo Bảo lại có thể dễ thương như thế, toàn thấy cậu lạnh lùng và cá tính!'' - Song Tử ấn vào má của Bảo Bình rồi lướt tay xuống môi cô

''Nè! Tớ đâu có tính làm vậy! Tự nhiên mà!'' - Bảo Bình quay về mặt bình thường, đánh vào tay của Song Tử

''Ừ!'' - Song Tử cười nhẹ

Hơn 5h chiều, cũng là giờ mà các học sinh ''ngây thơ trong sáng'' của chúng ta ra về. Nhưng Song Tử và Bảo Bình là phải ở lại sau cùng vì bị cấm túc đến 7h (tại ít có quậy quá mà).

''Bảo Bảo'' - Song Ngư tung tăng đi đến lớp 10B2 mà không hề biết rằng Bảo Bình vẫn còn đang ngồi đọc sách đợi đến 7h và cái tên mà buổi sáng đã suýt "dần" cô tơi tả cũng đang ở đây

"Ngư Ngố, về trước đi! Em bị cấm túc!" - Bảo Bình không liếc lên nhìn lấy bà chị mình một cái mà vẫn chăm chú vào quyển sách

"Cấm túc? Sao vậy?" - Song Ngư tròn mắt và cái tên Song Tử đang ngồi thừ lừ một đống ra đó hình như là bị tàng hình

"Tại cái tên dở hơi biết bơi ngồi đó đó!" - Bảo Bình lắc đầu

"Huh?" - Mặt của Song Ngư trở nên vui vẻ và nở một nụ cười hứng thú nhìn về phía Song Tử

"Ủa, ra là chị của Bảo Bảo hả?" - Song Tử cũng ngạc nhiên khi gặp lại "cố nhân" lúc sáng

"Uhm! Chị cứ nghĩ là ai, nhưng Song Tử thì không sao, cứ ở đây nhé!" - Song Ngư vỗ vai của Bảo Bình mấy cái rồi chạy ra khỏi lớp - "Song Tử, Bảo Bảo nhờ em đưa về nhé!"

"Vâng!" - Song Tử cười vui vẻ - "Chị về cẩn thận nhé!"

Bảo Bình tròn mắt ngạc nhiên cảnh tượng trước mặt, mỗi lần cô bị cấm túc thì Song Ngư luôn lôi cô về trước khi thời gian phạt kết thúc, nhất là khi cô ở đây với con trai. Nhưng sao lần này Song Ngư lại để cô ở lại đây với Song Tử?

"Cậu với chị tớ, có chuyện gì à?" - Bảo Bình phóng sang một cái bàn gần Song Tử hơn để dễ nói chuyện

"Uhm!" - Song Tử ngồi chống cằm cười hồn nhiên (như cún điên ^.^)

"Hâm rồi à?" - Bảo Bình nhìn mặt của Song Tử rồi nhảy về bàn cũ

7h, chuông đồng hồ vừa điểm cái boong cũng là lúc Bảo Bình soạn xong cái ba lô để đi về. Vừa ra khỏi lớp, một trận mưa ập xuống như trút nước và ''tình cờ'' làm Bảo Bình ướt người.

''Xui đến thế là cùng!'' - Bảo Bình tự rủa rồi chạy vào một mái hiên

''Sao không đợi tớ? Chị Ngư bảo tớ phải đưa cậu về!'' - Song Tử cầm ô chạy đến bên Bảo Bình

''Mặc kệ tớ!'' - Bảo Bình vuốt gương mặt ướt sũng rồi quay đi

''Thôi! Ô đây, cầm rồi về đi!'' - Song Tử nhét ô vào tay Bảo Bình

''Rồi lấy gì cậu về? '' - Bảo Bình nhìn Song Tử đầy ngạc nhiên

''Cậu không muốn đi về cùng mình thì chịu vậy!'' - Song Tử nhìn Bảo Bình cười toét miệng nhưng ánh mắt cậu ánh lên một tia gì đó buồn buồn

''Tớ về đây!'' - Bảo Bình giả vờ phớt lờ Song Tử rồi nhảy khỏi mái hiên, đi về phía nhà mình

Song Tử nhìn theo Bảo Bình, không nói gì. Cậu không chạy theo, không nói gì, không giận dữ tất cả đều không, ngoại trừ buồn bã. Cậu vụt chạy đi về phía nhà mình, mặc dù trời mưa không ngớt, cái mũi đang sụt sịt một cách khó chịu, miệng cứ phát ra từng tiếng ho sù sụ. Mưa ướt đẫm vai áo cậu, ướt đẫm khuôn mặt điển trai hòa lẫn một ít nước mắt của cậu. Song Tử dừng chân đứng lại mặc cho bản thân đang gánh chịu trận mưa.

Bảo Bình từ xa chạy đến, khoác cho Song Tử một cái áo khoác từ phía sau. Cậu quay lại và chợt nhận thấy một dáng người nhỏ thó ướt sũng đang đẩy mình vào một mái hiên để đục mưa.

''Tử Tử là đồ ngốc! Sao lại bỏ về như vậy chứ? Bệnh thì sao?'' - Bảo Bình đánh vào ngực của Song Tử rồi mắng

''Sao cậu không về đi?'' - Song Tử nhìn Bảo Bình bằng một đôi mắt vô hồn

''Tớ có nói là...không cho cậu về cùng đâu!'' - Bảo Bình nhảy lên cốc vào đầu Song Tử

''Ý cậu là...'' - Song Tử mở tròn mắt

''Tớ sẽ đi chơi với cậu! Được chưa, đồ ngốc?'' - Bảo Bình nhìn Song Tử đầy tức giận

''Tốt quá!'' - Song Tử nhấc bổng Bảo Bình lên và cười vui vẻ như đứa con nít (thay đổi 180 độ)

''Bỏ tớ xuống nếu không muốn tớ đổi ý!'' - Bảo Bình hét lên trong vòng tay to lớn của Song Tử

''Ờ, xin lỗi!'' - Song Tử thả Bảo Bình xuống rồi nhìn cô với đôi mắt vòi vĩnh - ''Tớ đưa cậu về được chưa?''

''Đổi ý rồi!'' - Bảo Bình hất mặt

''Bảo Bảo...'' - Song Tử đưa tay lên che miệng để chặn tiếng nất sắp phát ra từ cổ họng cậu

''Đùa thôi, đồ ngốc!'' - Bảo Bình chặn miệng Song Tử lại rồi nhìn cậu, thì thào

Song Tử cười thật tươi rồi nắm tay Bảo Bình để đưa cô về. Dưới làn mưa, Song Tử và Bảo Bình đang đi trên mặt đường ướt sũng nước mưa, tiếng cãi vã vang lên không ngớt nhưng tạo nên một bầu không khí vui vẻ.

Đôi mắt đỏ như mắt thỏ khẽ xếch lên hứng thú, khóe môi kéo lên vài centimet tạo nên một nụ cười quái đãng, từ cổ họng khô khốc phát ra một âm thanh nhỏ như rít lên: ''Tao biết mày đang rất hạnh phúc, Song Tử à! Nhưng hãy chờ xem, tao sẽ làm gì?'' Rồi đôi vai khẽ run lên dưới làn mưa, đôi chân quay gót và từng bước nhẹ nhàng quay về phía ngôi trường Super Star.

- End Chap 5 -

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: