Chương 10: Rắc rối liên tiếp
Cả bọn phấn khích đạp xe về nhà sàn của lớp mình. Vừa phanh kít xe lại ở mảnh sân nhỏ dưới nhà sàn, cả bọn liền thấy sức lực đều bị rút cạn, đến việc bước thêm vài bậc cầu thang cũng ngại.
"Lại đây ngồi đi.." - Sư Tử nhanh chóng ngồi xuống một cái ghế có ở gần đó. Thật may là ở dưới nhà sàn có một bộ bàn ghế bằng tre, chắc của người dân nơi đây để sẵn đó.
Vậy là cả bọn liền quẳng ba chiếc xe đạp ở lề đường, xong liền lết từng bước một ra bộ bàn ghế kia và ngồi xuống. Cả người đều rã rời. Khuôn mặt đỏ bừng lên vì nóng.
Thế mà đã hơn bốn giờ chiều rồi. Ngồi đó, ngửa mặt lên trời hóng từng cơn gió nhè nhẹ lướt qua chỗ bọn nó, thế mới thấy sắc trời hôm nay đẹp đến nhường nào, xanh ngắt và trong trẻo, rồi cả những tia nắng vàng ươm ở khắp nơi.. tất cả làm ai cũng đều lầm tưởng rằng hẵng còn đang là mùa hè chứ. Nhưng thực chất, chỉ mới vừa sáng nay, khi còn ở Hà Nội, cái lạnh đầu đông hẵng còn đó.
Không gian của ngôi làng nhỏ này như càng thêm bừng sáng hơn nữa khi đâu đâu cũng ngập tràn tiếng nói cười ríu rít của tụi học sinh trong trường. Và bọn con trai D2 lớp nó cũng đang hoà nhập với bầu không khí vui vẻ và năng động lúc này, chúng nó đang chơi bóng đá ở ngay mảnh sân nhỏ bên cạnh.
"Lớp trưởng!!!!"
Trong lúc sáu đứa bọn nó đang nghỉ ngơi thì đột nhiên tiếng hét cao chót vót khiến ai ở gần đó cũng đều giật mình và bất giác quay về hướng tiếng hét đó phát ra. Từ cửa sổ trên nhà sàn, là gương mặt hoảng hốt của mấy bạn nữ trong lớp.
"Chuyện gì?" - Cự Giải nhíu mày, chuyện có thể làm mấy đứa này nó hoảng hốt đến vậy chắc chẳng tầm thường đâu - nghĩ thế, nên trong lòng cô đột nhiên có linh cảm không được tốt đẹp gì.
"Mau lên đây xem. Lớp mình có nội gián."
Sau câu nói đó, cả bọn ở dưới sân liền nháo nhào hết lên, ai cũng vội vàng chạy lên trên nhà để xem chuyện gì đã xảy ra. Ở giữa sàn nhà là một bãi hoang tàn gồm đủ thứ bị đổ đống ra đó, nào là áo phông, quần soóc, nào là điện thoại, máy tính, ba lô,... Mọi thứ bừa bộn, không có thứ tự nào hết.. "Nhìn xem." - Một cô bạn cầm một túi quần áo chìa ra trước mặt Cự Giải.
...
Chuyện là, trong đợt đi tham quan này, các lớp cần phải chuẩn bị ít nhất một tiết mục văn nghệ cho buổi lửa trại vào buổi tối. Là bắt buộc, nên tất nhiên là D2 chúng nó cũng tham gia, mọi người nhất chí chọn và đã luyện tập để nhảy cover bài "Lovey Dovey" của T-ara. Vậy nên suốt cả tuần vừa qua, mấy bạn nữ trong lớp nó đã phải rất bận rộn để tập nhảy tiết mục này. Trang phục chọn đơn giản thôi, tất cả đều mặc áo phông trắng, quần jeans đen cho đồng bộ.
Nhưng lúc này, mấy chiếc áo team mà lớp nó lựa chọn để nhảy đang nằm trong chiếc túi kia. Khi đổ ra, thì chiếc áo nào cũng bị rách chỗ này chỗ kia. Nhìn không khác gì một mớ ...
"Sao lại thành ra thế này?" - Không hẹn mà gần như tất cả mọi người đều đồng thanh hỏi câu hỏi này. Khuôn mặt ai cũng hoang mang cực độ, họ thực sự muốn biết xem chuyện quái gì đang xảy ra với mấy chiếc áo.
"Không chỉ có thể đâu. Chiếc USB chứa file nhạc cũng bị hỏng rồi. Hình như có người cố tình phá." - nói rồi một chiếc USB màu đen được chìa ra trước mặt mọi người. Nhìn nó thảm hại vô cùng, vỏ ngoài bằng nhựa thì bị đập cho nát tươm, đầu cắm vào máy tính cũng bị cong vênh hết cả.
"Ai làm? Phát hiện ra từ bao giờ?" - Cự Giải giọng lạnh băng.
"Vừa mới thôi. Tại con Hương nó không tìm được dây sạc của nó nên đi tìm, xong tự dưng phát hiện thấy mấy thứ sai sai.. Rồi khi bới ra, lại phát hiện mấy thứ chuẩn bị cho văn nghệ lại thành ra thế này.
"Không sao đâu. Mọi thứ đều phải bình tĩnh mới giải quyết được, giờ vẫn sớm, mà tối chúng ta mới nhảy. Lúc này, mỗi người giải quyết một chuyện một, ok? Đầu tiên. Nhạc thì mọi người download lại. Có ai có USB nữa hay dây cắm thì sao ra.. Phải có mấy người cùng cầm nhạc nhé. Để phòng trường hợp tối có việc gì nữa xảy ra. Rõ chưa?"
"Rõ."
"Được. Vậy còn về trang phục, ai có ý tưởng gì không?" - Cự Giải hỏi tiếp, trong đầu cô cũng đang cố load mọi thứ, xem thế nào mới phải - "So xem xem có nhiều áo màu gì nhất thì mọi người lựa mà mượn nhau. Con trai cũng giúp xem nhé, lỡ mà không đủ."
"Okok. Để bọn này xem thử..."
Chỉ đôi ba câu mà vấn đề đã êm xuôi rồi. Mong là không có chuyện gì lớn lao nữa nhảy bổ ra.
Mọi người đều tản ra tìm kiếm, áo phông đen hoặc trắng, hay áo sơ mi kẻ cũng được.. Như vậy thì dù không giống hoàn toàn thì vẫn được coi là đồ team. Huống chi là chỉ có năm người lên nhảy, phải đen lắm bọn nó mới tìm không đủ áo..
"Unnie. Chuyện này... sao lại trở nên rối như vậy? Tự nhiên lại có kẻ gây sự với bọn mình." - Bạch Dương không nhịn được mà buột miệng hỏi. Vừa nãy cô cũng suy nghĩ rất nhiều nhưng mấy tình huống này thường chỉ có trên phim ảnh hoặc truyện, chưa từng cô gặp ở đời thực nên với cái đầu óc đơn giản của cô thì suy nghĩ mãi vẫn không ra.
"Chả lẽ có thù oán.. nhưng mà ai mới được chứ?" - Nhân Mã cau mày tự hỏi, rồi tự bản thân cô nói ra mấy cái lập luận của bản thân - "Đầu tiên là ai có thể làm được việc này? Chắc là lớp mình. Nhưng mà điều này là không thể, chắc chắn không phải lớp mình, à mà.. cũng có thể như mấy đứa kia, có nội gián!! Ừmm, mà ai mới được chứ?.."
Sau lời nói của Nhân Mã, mọi người chỉ biết e ngại nhìn nhau, không nói gì cả. Trong mấy tình huống kiểu này, bọn nó không thể tùy tiện muốn nói gì thì nói được, lỡ nghi ngờ sai, sẽ chỉ khiến cho tập thể mất đoàn kết một cách vô ích - và biết đâu đấy, đây cũng chính là một phần trong kế hoạch của kẻ phá đám kia.
"Chết thật.. Có lẽ nào.... " - Sư Tử đang trầm ngâm nhìn ra ngoài, đội ngột giật mình. Câu nói tự nhiên Sư thốt ra làm mọi người quay lại nhìn, một cách đầy nghi hoặc.
"Sao? Nghĩ ra ai hả?" - Thiên Bình hồi hộp hỏi.
Lông mày Sư Tử hết nhíu vào, rồi lại giãn ra. Cô không tin lắm cái phán đoán có chút ngu xuẩn của mình, thực là không dám tin.. nhưng cuối cùng, cô vẫn nói ra cái đáp án mà mình đang nghĩ đến cho mọi người cùng nghe - "..Là Kim Ngưu."
"Cái gì?" - Cả bốn người không nhịn được mà to tiếng hét lên nhưng rồi nhận ra sự chú ý của những người khác thì dịu giọng lại. Đầu cả mấy đứa chụm lại với nhau, thì thầm to nhỏ. Khi đó, Sư Tử bắt đầu trình bày tỉ mỉ những điều cô đang nghĩ. Những điều Sư nói ra, cũng đồng thời khơi gợi trong lòng họ chút nghi ngờ với Ngưu thật - nhưng trước khi có bằng chứng rõ ràng, chưa ai dám kết luận một cách chắc chắn.
***
"Unnieee!!!!!!!!! Unnie điên rồi!!!!" - Bạch Dương hét rống lên ở phía sau, cô như muốn phát điên ngay bây giờ. Mà sao lại không điên cho nổi, đột nhiên Cự Giải lại nổi hứng, muốn đạp xe thêm một vòng nữa vào chốn rừng rú mà bọn nó chỉ vừa thoát khỏi. Bên cạnh đó, sắc trời đã bắt đầu đậm lại, có lẽ là sẽ trầm xuống ngay thôi, giờ ăn tối cũng gần đến. Không bảo điên mới lạ ý.
"Chậm thôi. Chậm thôi. Em không theo kịp." - Bạch Dương thở hắt ra, lại lần nữa nhảy xuống xe, đòi đổi chỗ với Sư Tử.
Trên con đường bê tông dài hun hút với chiều rộng có hơn một mét, lại sáu đứa bọn nó đạp xe và băng qua cánh đồng mênh mang hai bên với sắc vàng ruộm đến chói mắt. Hướng xa xa về phía chân trời, chút nắng bị nhuộm cam xuất hiện le lói xong lùm cây xanh xanh và những rặng núi non nối tiếp kéo dài.
Sau lần lạc đường trước đó, cả ba chiếc xe đạp lần này đã có thể dễ dàng tìm được chính xác con đường về nhà mà không một chút nhầm lẫn nào hết. Đạp liền một mạch, chỉ phúc chốc sau, cả bọn đã nhìn thấy cái dốc nhỏ để về bản Nhưng rồi khi sắp về đến nhà sản, bọn nó lại kéo nhau chạy thêm một vòng loanh quanh nữa, lâu lắm mới đạp xe nhiều như vậy, thứ cảm giác mấy đứa cảm thấy được nhiều nhất chính là vui vẻ - chứ không phải là mệt mỏi, rã rời gì...
Đột nhiên, khi chiếc xe lao xuống một con dốc nhỏ cuối cùng, một tiếng động lớn vang lên, làm nụ cười mấy đứa cứng ngắc lại hết.
Trước mắt là một cảnh tượng kinh hoàng.
Một thước phim năm giây ngắn ngủi - được bộ não tua chậm lại..
Chiếc xe đạp của Cự Giải và Nhân Mã - lúc ấy xuống dốc, đột nhiên không phanh được, cái xe cứ thế bon bon lao thẳng xuống dốc.
Và.
Cái xe đó gãy đôi. Cự Giải và Nhân Mã đều ngã sõng soài ra đất.
"Unnie!!"/"Cự Giải"/"Nhân Mã !!!!"
Bốn người còn lại hốt hoảng, vội vàng phanh kít xe lại rồi vứt hai xe chỏng chơ bên lề đường, chạy lại đỡ Nhân Mã và Cự Giải dậy. Họ xem xét từ đầu đến chân xem hai người có bị thương không thì thật may mắn, chỉ có vài vết xước xát mà thôi.
"Vờ lờ đáng sợ.. Đúng là xe đểu mà. Đi có thế đã gãy đôi.. may người không sao." - Thiên Bình sợ đến toát mồ hôi, như thể cô mới là người vừa bị gặp tai nạn ý.. mặt trắng bệch.
Bạch Dương cùng Sư Tử tiến lại gần đống sắt vụn kia, vác chúng sang lề đường, sau tiến lại, ngồi cạnh bên Mã Giải an ủi.
"Mọe. Tao bị chảy máu răng rồi. Nhìn này!!" - Nhân Mã quay sang nhìn mọi người, chìa cho mấy đứa xem vết máu xuất hiện giữa hai cái răng cửa.
Mọi người thay vì thương hại nó, ai nấy đều cười phá lên, cứ chỉ vào mặt Mã là cười. Đúng là một cái trò đùa mà!!
"Mọi người chẳng thương tôi gì cả!" - Nhân Mã ìu xìu, tiếp tục săm soi tiếp cái răng của mình qua màn hình điện thoại. Vừa nãy cô ngồi sau lưng cho Cự Giải chở, lúc ngã, cô úp mặt đập lên lưng Giải, đau ứ nước mắt. Ai ngờ lại chảy cả máu nữa chứ.
Thế mà.. Giải chẳng bị sao cả, chỉ xước chút chút trong lòng bàn tay..
"Mọi người ngồi đây nhé. Phải có người đi gọi người ở hàng xe đó đến. Ngồi yên đó." - Đoạn, Lan Phương đã ngồi lên xe rồi đạp đi mất.
Có một vài người dân ở đó thân thiện tiến lại hỏi thăm mấy đứa và còn đưa ra những lời khuyên tương đối hữu ích cho bọn nó nếu bên cửa hàng kia đến.
"Hình như... xe là có người cố tình làm hỏng." - Khi mấy người dân ở đó tản đi hết, tiếng Bạch Dương khiến cả bọn lạnh sống lưng. Ai cũng nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Dương đang khom người ngồi xổm ở bên cạnh chiếc xe nát kia.
"Bằng chứng?" - Cự Giải hỏi.
"Đây vốn dĩ là cái xe em và Sư Tử đi lúc trước. Vừa nãy đi vội quá nên mọi người đều lấy bừa.." - Bạch Dương chậm rãi nói - "..Nhìn chỗ này đi.. vốn là gỉ sẵn, nhưng cái này..." - Dương chỉ tay vào - "... là cố tình bị phá."
Đó là đoạn nối ở chỗ gãy đôi của chiếc xe. Vốn là đã bị hoen gỉ, màu sắc đã đen đen nâu nâu và xung quanh, nhưng khi lắp thử hai phần gãy lại với nhau, sẽ lộ ra một vết lõm, kiểu như có gì đó cố tình đập vào đấy vậy.
"Khi lấy xe, em đã chú ý đến chỗ hoen gỉ này rồi. Còn chạm vào nên em biết rõ nó còn chắc chắn. Nhưng 100% là không hề có vệt lõm này. Chắc hẳn có ai đã cố ý làm khi mình đang ở trên nhà sàn." - Bạch Dương khẳng định, giọng chắc nịch.
Và mọi người im lặng. Năm người đều rơi vào trạng thái im lặng. Càng lúc càng kì dị.
Mấy chuyện nguy hiểm thế này.. Ai?? Là ai gây ra mới được?? - Hình như càng lúc càng quá đáng hơn rồi đấy.
Ngay lúc ấy, Lan Phương quay lại, theo sau một chiếc xe máy cùng một người phụ nữ - bác gái mới thu tiền thuê xe của bọn nó đây mà, và còn có một người đàn ông ngồi sau.
"Mình về rồi đây!!" - Tiếng Lan Phương truyền đến, may mà cô trở lại nhanh.. chứ nếu đúng là có người động tay với chiếc xe này, thì hai xe còn lại cũng có khả năng.
"Chiếc xe bị sao vậy?" - Người phụ nữ xuống xe, nhíu mày nhìn cái đống tàn tích của cái xe đạp rách nát ở bên lề đường, sau rồi quay sang lo lắng hỏi bọn nó - "Mấy đứa có bị sao không?"
Người đàn ông lúc đó thì lẳng lặng tiến lại gần chiếc xe xem xét.
Sau một hồi hỏi han, Cự Giải bất đắc dĩ vẫn phải đưa ra hai trăm để bồi thường. Vậy là mọi chuyện được giải quyết rất nhanh chóng, gọn gàng. Ngay sau đó, người phụ nữ lái xe máy rời đi, quay về bản, còn người đàn ông ngồi đằng sau, vác lấy đống sắt vụn vô dụng ở sau lưng.
Cự Giải không nhắc gì đến chuyện có người cố ý phá xe.. vì chỉ là suy đoán, nói ra chỉ làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn mà thôi.
"Mình về thôi.."
Sáu người thất thểu đi bộ về. Cảnh Giải Mã ngã xe ngay trước mắt nên bọn nó bị chút ám ảnh, sau đó liền không có đủ dũng khí để đạp xe nốt đoạn đường còn lại.
Bây giờ ai cũng cảm thấy mệt mỏi và có chút thấp thỏm lo lắng, đó là ai? - nhưng, là trừ Lan Phương ra - cô không hề biết gì cả.
***
Vừa về đến nhà sàn cũng là lúc bữa ăn chiều đang được dọn lên. Tất cả đều chỉ là những món ăn bình dân giản dị, không hề có chút gì cầu kỳ gì cả: đĩa trứng rán, rau xào, chút thịt rán và một bát canh nóng hổi.
"Mọi người lấy chỗ đi. Để em và Phương đi trả xe." - Sư Tử xua tay đuổi mọi người vào nhà rồi cùng Lan Phương dắt hai chiếc xe đạp bỏ đi. Cửa hàng xe đạp chỉ ngay phía trước thôi. Với cả là thời gian thuê xe là hai tiếng cho mỗi lần nhưng tính ra thì bọn nó đã đi gần sáu tiếng, mong là bọn nó không bị nghi ngờ gì.
Lúc Sư Tử và Lan Phương trở về thì các bàn ăn đều chật ních người. Gồm có gần sáu, bảy bàn, mỗi bàn tầm chục người. Bàn ghế được kê ở khoảng sân trống ngay phía bên dưới nhà sàn bọn nó nằm tối nay.
Lớp D2 chúng nó ăn cùng với lớp hàng xóm có nhà sàn nằm sát vách. Hơn sáu chục con người, cả học sinh lẫn giáo viên, tất cả đều quây quần ngồi sát nhau vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả không ngớt.
Khi bữa ăn kết thúc cũng đã gần tối hẳn, bầu trời chuyển sang màu xanh thẫm rất nhanh, sẽ chẳng mấy chốc sẽ hoàn toàn tắt nắng và đen kịt lại. Nhiều người lục đục xếp hàng đi tắm. Vì chỉ một lúc nữa thôi là tới giờ đốt lửa trại bắt đầu, không tắm bây giờ là phải đợi đến 11 giờ đêm, 12 giờ mới có thể tắm được.
...
Đúng bảy rưỡi.
Tất cả các lớp lần lượt nhận được thông báo tập trung. Bên ngoài, bầu trời tối kịt lại như mực. Bởi ở khu làng bản này không có tí đèn điện nào, nên nhìn xa về bốn phía tất cả đều chỉ có một màu đen. Xung quanh bao trùm toàn tiếng nói chuyện của học sinh các lớp và tiếng la hét để ổn định của mấy anh chị hướng dẫn viên.
"Đi thôi nào các em.. Đường từ đây đến cái sân đó khá xa đó." - Anh Quang - hướng dẫn viên lớp 11D2 chúng nó - trên vai anh là một ba lô siêu cồng kềnh và trên tay cầm cái đèn pin cực lớn.
"Anh không định ở lại ạ?" - Cả một ngày chơi với nhau, bọn nó dần cảm thấy thân thân hơn nên vui vẻ bắt chuyện với anh Quang, trêu anh ý rất vui.
"À.. Anh có chút việc nên phải về nên ngày mai cũng không dẫn mấy đứa đi chơi được. Có gì anh sẽ nhờ một người bạn trong đoàn để đưa các em đi tham quan."
"A a... Không cần đâu.." - Cả lũ cật lực phản đối, dù sao thì đi chơi kiểu này thì không có hướng dẫn viên đi kè kè bên cạnh vui hơn nhiều.
Dần dần, các lớp bắt đầu di chuyển. Mọi người cùng đi về một hướng, men men theo một con đường đất bé tí ti. Ánh đèn duy nhất là le lói từ mấy cái đèn pin của anh chị hướng dẫn, nhưng nhiêu đó, hoàn toàn không đủ để mọi người nhìn thấy đường. Nhiều nhóm phải làm tóm lấy đuôi áo nhau, rồng rắn vậy mới khỏi ngã khỏi đường đất nhỏ.. hai bên là ruộng, nếu sẩy chân, sẽ chật vật lắm.
"Này, cả lũ mình cũng bám với nhau thành một hàng đi cho khỏi lạc." - Bạch Dương lôi kéo mấy đứa đi quanh mình, đầu tiên là kéo ngay Sư Tử, Nhân Mã và Thiên Bình lại. Bọn nó còn vừa đi vừa nghêu ngao hát nữa chứ, toàn mấy bài nổi nổi nên sau đó liền có rất nhiều người hưởng ứng, cũng bám lấy. Chẳng mấy chốc thành một hàng dài.
Cự Giải thấy thế thì cũng không ngại ngần gì, tiến lại làm đầu hàng, và hát theo tụi nó luôn.
Càng về sau, bài hát Bạch Dương chọn càng trẻ con và buồn cười, nào là: "Một con vịt", "Bà ơi bà", "Đàn gà con",.. Đơn giản đến nỗi ai cũng hát theo được.
Khi thấy bóng mấy đứa lớp mình, Bạch Dương vui vẻ đi nhanh hơn, túm bừa bọn nó lại để cùng nhập bọn. Ai dè, túm xong rồi chợt nhận ra, cô túm nhầm áo của một trong mấy tên đáng ghét nhà hàng xóm rồi - Xử Nữ.
"Làm gì đấy?" - Xử Nữ lạnh tanh hỏi Bạch Dương rồi nhướn mày nhìn một hàng con gái nối phía sau.
"Nhìn không biết à. Đang chơi rồng rắn lên mây." - Bạch Dương đanh đá đáp lại. Nói thực là cô muốn buông tay ngay và luôn nhưng vì cái tính cứng đầu cố chấp không chịu thua nên cô cứ bình thản tiếp tục vui vẻ và chẳng quan tâm gì nữa mà kéo tất cả mọi người cùng vào cuộc vui.
Cuối cùng là cho đến lúc mọi người dần dần ra hết được cái sân đó - một sân cỏ rộng lớn, một sân khấu tương đối lớn đã được dựng ở đó, ánh đèn, loa đài rồi dàn nhạc cũng được bày biện đầy đủ. Ở đây ánh sáng đầy đó, nên mọi người liền tách nhỏ ra, cái hàng rồng rắn mấy giây trước giờ chẳng còn mấy người. Từng nhóm nhỏ đi xuống sân và bị cuốn theo vào tiếng nhạc ồn ào, mà vui tai.
Theo hướng dẫn của các anh chị hướng dẫn và đội thanh niên tình nguyện của trường, các lớp bắt đầu ổn định chỗ ngồi, ngoan ngoãn ngồi thành nhóm bao quanh sân khấu để chờ đợi chương trình văn nghệ.
Lớp D2 không thừa bình tĩnh để tìm một chỗ ngồi tốt quanh sân khấu để chờ xem ca nhạc. Mọi người đều cuống cuồng như ong vỡ tổ rồi ngồi quanh quất hết bên cánh gà nhìn mấy bạn nữ tập tành chuẩn bị lên biểu diễn. Chuyện rắc rối hồi chiều đã chữa được rồi, nhưng bọn nó không dám lơ là, lỡ như... lỡ lại có gì nữa không theo kế hoạch..
Khi giọng của MC cất lên để nhắc nhở các tiết mục tiếp theo chuẩn bị, có cả tiết mục lớp 11D2 trong đó, cả lớp hô hào khí thế để động viên năm người lên biểu diễn khỏi run - "Cố lên!! Fighting!!! Hãy đem lại vinh quang cho lớp ta!!!!! Hú hú!!!!!!"
..
Tiếng nhạc của bài "Lovey Dovey" vang lên, càng lúc càng lớn. Năm người từng đứa một đi ra từ hai bên sân khấu. Thời gian gấp gáp chỉ vỏn vẹn gần hơn một tuần nhưng những động tác nhảy của bài này cả năm người đều nắm rõ, chỉ có là chưa được nhuần nhuyễn và khớp nhau một cách chuyên nghiệp. Nhịp nhảy thi thoảng còn bị lệch nhau nhưng nhìn chung, buổi biểu diễn của lớp nó rất thành công.
"Phụt!" - Một tiếng động vang lên và nhạc bị cắt mất. Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Cự Giải, Sư Tử và Bạch Dương là có người cố tình.
"Chỉ bị tuột giắc cắm thôi." - chị MC nhẹ nhàng cười trấn an khi thấy vẻ lo lắng của bọn nó - "Có lẽ là bạn nào đó đi qua đây chẳng may vấp phải sợi dây nên mới bị tuột."
Cả ba liền thả lỏng, đều tại sự việc rắc rối liên tiếp xảy ra nên khiến bọn nó suy nghĩ hơi nhiều.
...
Sau tất cả những tiết mục văn nghệ, đám đông đứng lên, nắm tay nhau, chẳng phân biệt ai lớp nào, cứ nắm thôi, tạo thành một vòng tròn xoay quanh đống lửa. Cứ chốc chốc một nhóm người lại chen vào, làm cái vòng tròn càng lúc càng lớn.. khiến đội thanh niên tình nguyện phải hướng dẫn mọi người tạo thêm nhiều vòng tròn khác bao quanh nữa, thế mới đủ cho mọi người cùng nhảy múa.
Bên tai là có đủ thứ âm thanh, ồn ào đến nỗi không nghe được người bên cạnh nói gì. Nhưng thực sự là rất vui.
Không khí được đẩy lên cao trào khi có người châm cho tháp gỗ ở giữa sân sáng bừng lên. Nay đã chẳng còn là đốm lửa bé tí nữa - là một cột lửa to đùng. Cái nóng phả ra xung quanh. Nhưng mọi người vẫn hăng say nắm tay nhau chạy vòng quanh, cùng la hét, cùng nhảy múa.
Câu khẩu hiệu của trường được hét đi hét lại nhiều lần không biết chán.
...
"Bây giờ không về được đâu. Tao thấy có mấy thầy cô và bọn thanh niên tình nguyện trường mình, canh chặt lắm. Chắc phải đợi khi đống lửa kia tàn thực sự mới có thể về được." - Song Ngư chán nản thở dài, rời mắt từ đám đông với cái đống lửa kia, sang nhìn Bảo Bình - "Dép mày đâu rồi. Có mỗi một đôi dép tổ ong mà cũng làm mất hả? Đi một chiếc là mốt mới à?"
"Làm đ gì có cái mốt đi một dép. Nãy chạy vòng tròn kia kìa, quẩy nhiệt quá nên bị thằng nào nó giẫm vào dép. Giây sau quay lại đã đ** thấy cái dép đâu. Mẹ thằng chó!!" - Bảo Bình giải thích, sau đấy cậu còn chêm thêm vài câu chửi rủa - "Tao rời hàng rồi quay lại tìm mà chẳng thấy! Mẹ nó.. tao còn mỗi đôi này để đi thôi."
Chỗ này chỉ có bọn con trai ngồi với nhau. Cả lũ nghe xong bật cười chẳng nể nang gì.
Rồi chỉ ba giây sau, tiếng cười vừa ngớt thì tiếng Bảo Bình lại vang lên - "Ôi shit!!! Cái mẹ gì đây.. nhớm nhớm kinh quá!" - Ai bảo không dưng, nhảy xuống khỏi mỏm đá đang ngồi làm chi vậy ba??!
Khuôn mặt cậu nhăn nhó khổ sở ôm lấy cái chân nhảy lò cò như một thằng ngốc.
Còn bọn kia, thấy bạn mình thế, chỉ biết cười, rồi chửi Bảo ngu, ngu lắm con ạ.. chẳng có tí tình huynh đệ gì hết.
...
Đợi đến khi lửa tàn, mọi người được thả về, Xử Nữ, Song Ngư và Thiên Yết phải bất đắc dĩ mà luân phiên nhau cõng Bảo Bình về nhà sàn. Lúc này, bên cạnh có thêm bọn Cự Giải và vài đứa con gái nữa trong lớp. Mọi người đều là tình cờ thấy nhau trên con đường nhỏ dẫn về nhà sàn.
"Ôi lưng tôi... Mày.. mày như con heo ý!!! Giảm cân cho tao!! Nghe chưa??!!!" - Thiên Yết thở hổn hển không ra hơi. Cậu ngu khờ nên chơi cá cược với hai thằng kia, cuối cùng là cậu thua, phải chấp nhận cõng Bảo Bình bằng quãng đường của cả Song Ngư và Xử Nữ cộng lại.
"Tao chỉ có hơn sáu mươi cân thôi." - Bảo Bình cự nự. Nhìn bọn nó cứ đùn đẩy nhau.. cậu cũng mệt lắm chứ.
"Thế là cũng đủ thành heo rồi." - Thiên Yết khó chịu quát lại.
Thấy hai thằng đàn bà này cãi nhau mà mệt quá, bọn con gái chán chẳng thèm quan tâm. Rồi đột nhiên lại bị thu hút bởi cái dáng vẻ lom khom của Ma Kết - ai đời, một thanh niên lớp 11, cao ngót nghét mét chín, đang đi mà cái lưng cứ cong hết lại, tay ôm khư khư cái bụng..
"Eh. Sao thế?" - Sư Tử và Bạch Dương đi gần Kết nhất. Dẫu sao cũng bạn cùng lớp, hỏi thăm chút - "Bụng làm sao à?"
Ma Kết cười, lắc đầu, cậu bỏ hai cánh tay đang che bụng ra cho hai cô nhìn - cái áo dân tộc cậu vừa mua ban sáng, giờ rách tả tơi, nách áo rách mà cả đống khuy áo cũng chẳng còn lại bao nhiêu..
"Vừa hỗn chiến với hội chị em à?? Sao ra nông nỗi này?"
"Hỗn cc. Vừa nãy nhảy theo nhạc, xung quá nên giơ hai tay lên trời.. chả hiểu sao bên nách "xoạch" cho một cái, rách nách. Xong, lại có nhóm người đang nhảy nhảy.. hụt chân nên ngã, quay qua tao rồi túm áo.. kéo một cái, thế là cúc đứt. Chán."
Ma Kết bi thương kể lại. Vẻ mặt cậu diễn tả vô cùng phong phú, làm Sư Dương cười ra nước mắt.
Đang đi, vì đằng sau có người va phải, nên Ma Kết suýt nữa ngã vồ ếch.. làm cái hạt gì đó trong túi áo rớt ra đất.
"Ôi.. vòng của tôi.." - Ma Kết vội cúi người đống hạt..
Lại thêm một chuyện cười cho Sư Dương.
Ma Kết nói, cái vòng này là mua từ trước hôm đi rồi - một xâu hạt gỗ đeo lấy may. Nhưng lúc cầm tay chạy chạy quanh đống lửa, bạn bên kia kéo kinh quá, đứt cmn cái vòng, may dừng lại ngay nên nhạy được không ít hạt, định về xâu lại. Ai dè sau đó, cậu hăng quá giơ tay nhảy tưng tưng, chỗ hạt còn lại để trong túi áo liền rời ra thêm mấy phần, bây giờ lại rơi tiếp mấy hạt nữa.
Trong lòng bàn tay của Ma Kết chỉ còn ba, bốn hạt. Chẳng đủ xâu thành cái gì hết..
Chán!
Ma Kết thở dài thượt, ra vẻ tội nghiệp cho Sư Tử và Bạch Dương xem, làm hai đứa cười cười không ngớt.
Ai mà biết được, đằng sau vẻ mặt nghiêm túc của Kết, lúc kể chuyện cười lại hài đến thế chứ..
Tự dưng, ba đứa lại thấy thân nhau hẳn. Đoạn đường còn lại đi về nhà sàn, cả ba trò chuyện đến quên trời quên đất, Ma Kết còn làm thêm cho hai đứa xem mấy trò ảo thuật ngu xuẩn không chịu được.. Cười đến chảy cả nước mắt.
...
Những tưởng, ngày đầu tiên đi tham quan thế là kết thúc rồi. Ai ngờ, đến khi về đến nhà sàn và ổn định, thì cả lớp lại nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
Nhân Mã biến mất rồi.
Hỏi ai.. mọi người cũng nói là không biết. Chỉ mang máng nhớ được là.. hình như, lần cuối thấy Mã xuất hiện là khi bắt đầu đốt lửa trại. Chấm hết.
Đến khi cả lớp ai cũng tắm rửa ổn định hết cả rồi.. Hai cô đi cùng lớp đã mệt rồi ngủ mất.. Nhân Mã vẫn chưa về.
Cả lớp ai cũng sốt ruột, nhưng không dám manh động, nên chỉ cử các nhóm nhỏ - đủ nam đủ nữ - thay phiên nhau lang thang khắp bản để tìm.
...
Mã à. Đang ở đâu rồi?
[Hết - chương 10]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top