Chương 8: ( 1 ) Trường Ninh Công Chúa

Ngày mới lại bắt đầu, Song Tử nằm dài trên bàn đá, cô quơ quơ tay bắt bướm, nhưng vì quá lười, con bướm sớm đã bay xa tầm tay của cô, cô vẫn đưa tay như đang cố với lấy nó.

Song Tử gật gù đi vào giấc ngủ, cô chợt nhớ đến chuyện hôm mười hai, Lệnh Hồ Như vốn đã chết rồi, Lệnh Hồ Như đang đứng trước mặt cô mấy ngày nay có thể là ai được chứ. Tuổi cô nhóc cộng với mười một bằng vừa với tuổi của Lệnh Hồ Như, rốt cuộc chuyện mười một năm trước đã ảnh hưởng gì đến thành Thượng Nguyệt, không biết ở đó đã xảy ra chuyện kì lạ như thế nào, còn về Vu Tộc, cô có nghe nói Tam Hoàng Thúc cô năm ấy đã tự cầm quân đánh thẳng vào căn cứ của Vu Tộc, giết cả không tha phòng trừ hậu họa, nhưng cách hóa giải ấn kí cho người sống vẫn còn là một bí ẩn.

Song Tử thở dài, cô bây giờ nên hạn chế ra ngoài thì hơn, Sở Hậu không muốn cô đối mặt với Trường Ninh Công Chúa Sở Minh Lam, Quốc Sư cũng muốn cô an phận làm phế vật, không biết Bạch Dương có tra hỏi được gì ở chỗ Sư Tử không, đợi đến lúc đó thì cơ thể này mốc meo mất.

- Chết rồi..! Mình chưa hoàn kiếm cho Nhị Hoàng Tỷ!

Song Tử ngồi bật dậy, vội xách váy chạy qua cung của Thiên Yết, nhanh đến mức A Tô chưa kịp gọi cô.

- Hiếm lắm Công Chúa mới an yên ở lại cung, thế mà mới được một lúc ngài ấy lại đứng dậy chạy đi đâu rồi?

....

Ở Cung của Thiên Yết, nàng ngồi ở bàn đá lau kiếm, Thủy Hoàng Kiếm tuy không còn ở cạnh, như nàng không hề bỏ bê việc luyện tập, chỉ là không có pháp bảo bên cạnh thôi, không thể để ảnh hưởng đến năng lực của bản thân được.

- Chủ nhân, Linh Nhi nghe thấy có tiếng bước chân rất mạnh.

Từ hồ nước đối diện bàn đá trồi lên một mĩ nhân ngư, nàng ta có một cái đuôi cá dài màu xanh ngọc, dưới làn nước trong thấy cả đáy hồ, nàng đung đưa đuôi cá, mái tóc dài nổi trên mặt nước trôi bồng bềnh, gương mặt nàng toát lên vẻ yêu mị, chống cằm để tay lên bờ hồ. 

Thiên Yết nhìn theo hướng nhìn của nàng ta, nàng thấy một cái bóng người quen thuộc lao tới, đằng sau còn mấy nô tì trong cung của nàng chạy theo, nàng chưa kịp lên tiếng, người ấy liền ôm chầm lấy nàng, cả hai văng ra xa cách bàn đá cả chục bước chân.

- Nhị Hoàng Tỷ! Muội xin lỗi! Muội trở về mà không trả kiếm cho tỷ!

Song Tử úp mặt vào lòng Thiên Yết, nàng vội đẩy cô ra, vừa nhích ra được một chút cô lại bám chặt như keo.

- Được rồi mà, đến rồi thì lấy kiếm ra đi.

Song Tử liền tránh qua một bên, thi triển thần chú gọi Thủy Hoàng Kiếm ra, hai tay dâng trả cho Thiên Yết. Nàng giật giật mắt nhận lấy, muội muội ngốc này của nàng vừa thoát chết, giờ lại điên điên lên như thế này, sợ rằng đến đó bị dọa sợ đến điên rồi.

Song Tử vô tình chú ý tới mĩ nhân ngư trong hồ nước kia, nàng ta thật mĩ lệ, hai mắt cô liền sáng lên, tay giật giật tay áo của Thiên Yết, tay kia chỉ chỉ vào mĩ nhân ngư.

- Nhị Hoàng Tỷ, đó là một con cá phải không? Muội muốn xem chân thân của nó.

Thiên Yết nhìn mĩ nhân ngư, nàng chậm rãi đi đến trước hồ, đưa hai tay ra, mĩ nhân ngư không muốn trở về dạng thật liền lắc đầu, nàng lại gật đầu, nàng ta không còn cách khác nên phải nghe theo chủ nhân.

Mĩ nhân ngư ấy biến thành một con cá lớn nhảy lên tay Thiên Yết, nàng đưa ra cho Song Tử xem, cô há hốc miệng, khóe môi thế mà chảy ra nước miếng, cô nhìn Thiên Yết, nàng bắt đầu phát giác có gì không ổn.

- Hoàng tỷ, muội có lửa, tỷ có cá, hay là chúng ta làm cá nướng đi~

Song Tử đưa tay trái lên, trong lòng bàn tay xuất hiện Diệp Hỏa, tay phải chỉ về con cá trên tay Thiên Yết, nàng trợn tròn mắt nhìn cá, rồi nhìn muội muội trước mắt đang nhìn chằm chằm con cá trên tay mình, hai mắt cô như thấy đồ ăn vậy, sáng hơn cả trăng luôn.

- Sở Song Tử muội dám!!!

....

Song Tử an phận ngồi ở bàn đá ăn điểm tâm, Thiên Yết không nở ra tay đánh cô, nàng sau khi quăng Linh Tâm xuống hồ liền sai nô tì xuống phòng bếp lấy điểm tâm, nên giờ mới có cô an phận ăn điểm tâm.

- Nàng tên là Linh Tâm ư? Tỷ đặt hả? Nghe hay quá đi?

Song Tử chê điểm tâm nhỏ, cô gặm một chút đã hết đĩa, ăn xong còn không quên liếm môi, Thiên Yết vội lấy khăn tay lau cho cô, bản thân lại thở ra một hơi dài.

- Ăn từ từ thôi, chỗ tỷ còn nhiều mà...

- Lấy thêm cho muội đi~! 

- Được được.

Linh Tâm là tên của mĩ nhân ngư đang trốn dưới hồ nước trong xanh kia, giống như Hoàng Điệp, nàng ta là thú sủng tiến hóa, có được hình dạng con người, nhưng chi vẫn còn ở dạng đuôi, chưa hóa thành chân được.

Sở dĩ nàng lại ở trong hồ nước là vì nước trong hồ trong đơn giản là nước sạch được thay mỗi ngày, mà là nước thiêng không có bụi bẩn nào có thể làm ô nhiễm nước hồ cả, còn có rất nhiều linh lực để hấp thụ, rất phù hợp cho nàng định cư luôn.

- Lão Tam, ở thành Thượng Nguyệt như thế nào?

Song Tử khựng lại, cô tự dưng ngước nhìn lên bầu trời, Thiên Yết phần nào hiểu được ý cô, nàng cũng từng nghe đến hai câu thơ mà Xử Nữ đã nhắc rồi.

- Huyết nhiễm mãn thiên, ô nha đề khốc, nhân môn bi thán.

Song Tử ngạc nhiên nhìn qua Thiên Yết, nàng hiểu được cô đã thấy gì ở đó rồi, thật tệ khi lừa họ ba ngày mới tới nơi, đằng nào cũng biết với tốc độ của chiến mã, họ đi từ sáng thì tối sẽ tới lãnh phận của thành Thượng Nguyệt. Ban ngày tới thì tốt rồi, phòng bọn họ ra khỏi xe ngựa, nơi đó ban đêm thật sự kinh khủng.

- Không cần sợ, muội bây giờ đang ở hoàng cung mà.

Thiên Yết xoa đầu Song Tử, cô quay qua nhìn nàng, ánh mắt hiện lên tia buồn bã, không phải lại có chuyện gì không tốt rồi đấy chứ?

- Tỷ, Trường Ninh Công Chúa với muội, ai mới là hoàng muội của tỷ?

Thiên Yết rút tay lại né tránh ánh nhìn của Song Tử, cô cũng hiểu rồi, chuyện này không dễ nói, vị hoàng tỷ này của cô né tránh cũng là vì muốn tốt cho cô, có phải nói ra sợ cô đau lòng không?

- Hai người đều lạ hoàng muội của tỷ mà... Đợi nàng về rồi hẳn tính đi.

- Nàng vừa trở về từ hôm qua.

Nụ cười gượng trên môi Thiên Yết chợt tắt, biểu cảm của nàng càng thay đổi, càng khiến cho Song Tử tò mò thêm về chuyện này.

- Tỷ à, năm đó ai mới là người sinh trước vậy?

- Tỷ... tỷ không rõ, lúc đó là canh tư, tỷ đã đi nghỉ từ sớm rồi.

- Sao tỷ lại biết là canh tư?

Thiên Yết vội quay mặt đi, Song Tử chống cằm nhìn nàng, ánh mặt mong chờ đáp án thật sự, không biết tại sao nàng lại không nói rõ ra cho cô, chỉ là chuyện ai mới là hoàng tộc chính thức thôi mà, để cô cho cả hoàng cung này biết ai mới chính là phế vật, cô bị gắn cái mác này hơi lâu rồi đó.

- Là công công ở Phượng Cung nói với tỷ... Muội đừng hỏi chuyện đó nữa, Phụ Hoàng và Mẫu Hậu là vì bảo vệ muội thôi!

- Bảo vệ..? 

Song Tử cười khổ, không hỏi thì không hỏi, nếu Sở Song Tử này không phải hoàng tộc chính thức, tại sao lại phải bảo vệ chứ.

- Phải rồi, muội không nên làm phiền tỷ nữa, muội trở về đây.

Song Tử đứng dậy quay người rời đi, Thiên Yết cứ có cảm giác bất an, cô đi đến đây mà không hề đem theo nô tì hay hộ vệ, còn nữa, Trường Ninh Công Chúa kia về rồi, cô thật sự không sợ phải đụng mặt nàng ta sao?

- Lão Tam... cẩn thận đó.

Lời nói của Thiên Yết xem như thừa thãi rồi, khi nàng cất tiếng nói, Song Tử đã khuất khỏi tầm mắt từ lâu, nàng quay lại nhìn hồ cá, rồi nhìn lên bầu trời hôm nay.

- Muội sống trong nhung lụa bao lâu nay vẫn không hiểu được lí do Công chúa được sinh ra sao? Chính là...

Thiên Yết cười buồn, tay hiện ra Thủy Hoàng Kiếm, sở dĩ nàng muốn trở nên mạnh hơn không phải chỉ để vang danh bốn phương, chứng minh nữ nhân không hề kém cạnh nam nhân, mà còn vì bảo vệ người thân yêu nữa.

Công chúa được sinh ra sống trong nhung lụa không có một chút tác dụng nào cả, ngoài việc....

- ...trở thành đối tượng của hôn nhân chính trị.

Nói đến đây, Thiên Yết cười lớn, nàng đây không phải đối tượng của hôn nhân chính trị, nhưng mà lại bị xem là món đồ giao ước.

- Bỏ đi, nghĩ nhiều không tốt.

...

Cự Giải đứng đằng sau bồn hoa, chàng đến đây từ lâu rồi, sau khi bãi triều đã rẽ qua đây, không ngờ Song Tử lại đến trước, chàng liền tránh mặt, nghe được mấy câu nói đó của Thiên Yết, chàng đây đã sớm đoán ra rồi.

- Cẩm Thước, đi thôi.

Một con chim có bộ lông màu nâu cam sà xuống đậu trên vai Cự Giải, chàng vuốt mỏ nó rồi phất tay áo rời đi, một làn gió mát thổi nhẹ qua mái tóc chàng, chàng liền cảm nhận được là do ai, chuyện sắp tới đúng rắc rối mà.

....còn tiếp.....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top