NGOẠI TRUYỆN - Phần 2: Nước mắt của lửa (2)

Dạo gần đây tôi suy nghĩ nhiều hơn, tâm hồn cứ bay liệng phương trời nào tôi chẳng rõ, cũng chẳng biết là mình suy nghĩ điều gì. Lâu lâu đứng ngơ ngác, mắt nhìn vô định về phía cánh rừng âm u và thơ thẩn, làm những việc cỏn con, rỗi hơi như bứt lấy một phiến lá nào đấy rồi xé nhỏ, hay là ngước mắt lên trời cao để xem mây có những hình dạng gì. Tôi điên thật rồi!

Đôi khi, cảm xúc bất chợt ùa về khiến tôi bỡ ngỡ rồi nghiễm nhiên trở thành đứa vô dụng trong mắt cha. Mọi lần đi tuần tra đều về không, hay bị ông bắt gặp như một tên ngu đần. Những lúc ấy, tôi không nói gì và bỏ ngoài tai những lời trách mắng. Dạo gần đây tôi đã học được cách tách phông nền ồn ào ra khỏi những thứ tôi quan tâm, và làm mờ nó đi. Với cha cũng thế, tôi không quan tâm.

Những lúc như vậy tôi thường nghĩ về cô gái ấy. Đôi khi tôi tự hỏi tại sao phải bận tâm tới một đứa con gái bình thường, và tại sao cô ta lại khiến tôi trở nên thất thường và ngu ngơ đến vậy. Cứ mỗi lần như thế, bước chân tôi vô định hơn, lang thang cùng khắp Edar mênh mông để tìm câu trả lời cho riêng mình.

Bây giờ đã xế chiều, ánh sáng dần mờ đi, cảnh vật cũng trở nên huyền ảo. Người ta nói khi ngôi sao băng cô đơn xẹt ngang bầu trời hoàng hôn, nếu chắp hai tay lên mũi và ước với nỗi niềm chân thành nhất, điều ước sẽ trở thành hiện thực. Tôi không tin vào nó, lúc nhỏ khi nào tôi chả gặp sao băng, cứ chắp tay lên mũi rồi ước những điều ước trẻ con rồi mãi tin vào nó, đến một lúc nào đó lại thất vọng, hy vọng vun đắp nhiều rồi lại vỡ tan như bong bóng.

Lúc này, ngôi sao xẹt ngang bầu trời tối thăm thẳm đầy những sao. Tôi bỗng chắp hai tay lại rồi lẩm nhẩm trong vô thức. Vừa lúc mở mắt ra đã thấy sao biến đâu mất, chỉ còn đọng lại những vệt sáng mờ mờ ảo ảo. Tôi đã ước, tôi ước những suy nghĩ rối như mớ bòng bong trong lòng tôi được sáng tỏ, bởi tôi đã phí quá nhiều thời gian cho nó mà không thể nào bỏ được.

"Đã không tin vào điều ước rồi cơ mà?" Tôi cốc đầu mình, "Rõ ngốc!" mọi thứ được như ý chỉ khi ta biết cố gắng. Ước mơ chỉ làm ta thêm bi lụy, cha tôi đã từng nói vậy.

Tôi thở dài rồi nhấc tầm mắt lên cao. Những ngôi sao càng lúc càng trở nên rực rỡ, với quầng tinh vân xanh óng hoặc đỏ rực giữa khoảng không rộng lớn sâu thẳm. Tôi nghĩ mình cần những điều ước vô nghĩa như thế này để giải tỏa tâm trạng bây giờ, bởi trong tôi nỗi khó hiểu, băn khoăn ngày càng lớn nhưng lại không biết đó là gì. Tôi muốn trở về như trước kia: đơn giản, hiếu chiến và khô khốc, y như cha.

Đất trời tĩnh mịch bỗng vẳng lại tiếng sáo trúc khẽ khàng trong không gian gợi cho tôi chút tò mò. Thanh âm êm dịu mà tinh khiết, nó có thể đem người ta vào cõi hư vô đẹp đẽ trong những âm khúc đầu tiên. Tôi đứng nấn ná hồi lâu rồi sải chân theo tiếng sáo dập dìu, tai vẫn lắng nghe những âm điệu dù nhỏ nhoi nhất vọng khẽ, hòa quyện vào cơn gió.

Hồ nước trong veo tĩnh lặng như mặt gương, bốn bề cỏ cây chen chúc. Sau ghềnh đá cao, bóng người mờ ảo loáng thoáng trong màn đêm, thanh âm êm đềm vẫn ngân nga như trong những giấc mộng.

Tôi bước lại gần, không gây một tiếng động. Tôi thấy người ấy, mái tóc lòa xòa rủ trước ngực, đôi tay nhẹ nhàng tấu nên khúc nhạc, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Lát sau, tiếng sáo dứt hẳn, cô ấy luồn tay vào túi áo rồi lấy ra tấm ảnh cũ, nhìn đăm đăm và khẽ mỉm cười.

Tôi như chôn chân xuống đất, muốn nhưng không thể nào dời bước. Cô gái đã khoảnh mặt về phía tôi rồi, tôi thở hắt ra một cái, lại bị bắt quả tang.

- Có vẻ rình mò là sở thích của ngươi, nhỉ? - Cô nói.

"Rình mò?" Sao tự dưng lại bị gắn với hành động không mấy anh hùng đó nhỉ? Tôi ngỡ mình cứ như kẻ biến thái.

- Cô thật gan trời khi dám thổi sáo thế này. – Tôi bước đến, thờ ơ nói. – Bộ bên ấy không dạy cô những điều cơ bản nhất khi tham chiến sao?

Cô ấy không nói, vắt sáo vào thắt lưng bên hông rồi với tay ra sau lưng, chộp lấy cây cung nằm vắt vẻo với dây cung quàng ngang ngực, tay kia lấy vội một mũi tên trong giỏ cũng trên lưng.

- Hôm trước ta tha mạng cho cô, còn không biết ư? - Tôi lạnh nhạt, cô ta định bắn tôi?

- Ngươi giết bao nhiêu chị em của ta, không nhớ sao?

- Đó là do cha, không phải ta!

Tôi đáp gọn. Đó là điều dĩ nhiên, kẻ thù là phải thế, cô ta còn trách móc gì nữa? Nhưng dù sao, việc đó là do cha làm. Hôm ấy cô ta bị thương và không có một tấc sắt, tôi nắm quyền sinh sát trong tay nhưng tôi đã tha cho cô ả đấy thôi! Còn giở giọng láu cá!

Cô ta nhăn trán, rồi chậm rãi thu cung, trả tên về chỗ cũ rồi móc ra tấm ảnh như đã có ý định từ trước.

- Có vẻ ngươi rất quan tâm tới cái này!

Cô ta nói, trên tay là tấm ảnh ấy. Dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là như vậy, tôi thấy có cảm xúc rất lạ khi nhìn thấy nó, một chút thứ gì đó thiếu thốn trong tôi chăng?

- Mẹ ta có liên quan đến ngươi sao? - Cô lại lên tiếng, dò theo từng nét mặt của tôi.

- Không. - Tôi đáp gọn.

Cô ta lại nhìn tôi khó hiểu. Tôi cũng vậy. Vâng! Mọi chuyện cứ như đống tạp nham vậy, không thể nào tìm được nút thắt để gỡ rối những thắc mắc này. Tôi chỉ cảm thấy rất thân thuộc khi nhìn vào tấm ảnh đó, nhìn vào nét hiền hậu cùng tình yêu thương ánh lên trong vật tưởng chừng rất bình thường, giản dị và sờn cũ thế này.

- Cô rất yêu mẹ của mình? Nếu một ngày nào đó bà rời xa, cô sẽ thế nào? - Tôi bất chợt hỏi.

- Ngươi hỏi thế làm gì? - Cô ta nhíu mày.

- Hãy vì ta mà yêu thương bà ấy nhiều hơn!

Tôi quay đi, bỏ lại cô với băn khoăn hiện rõ trên mặt. Tôi ngớ ngẩn, nhỉ?

Những thứ khi mất đi rồi mới cảm thấy trân trọng. Mẹ tôi đã rời xa, tôi chưa kịp nói rằng "Con yêu mẹ" sau hai mươi mấy năm trời, chưa đủ lớn để đem lại hạnh phúc cho bà. Tôi bỗng tự trách mình, cô gái ấy đã đánh thức tôi, chợt nhận ra chưa bao giờ là quá nhỏ để thực hiện điều ấy. Nhưng với tôi, tất cả đã quá muộn.

Mất đi người yêu quý nhất là rất đau khổ, tôi không muốn để người khác phải đau đớn như tôi, dù đó là kẻ thù.

* * *​

Tôi tạm biệt mẹ và xách ba lô nhập ngũ vào ba tháng trước. Tôi chỉ mới 17, lứa tuổi còn đầy những mộng mơ nhưng thời thế không cho phép tôi được quyền sống hạnh phúc với tuổi. Như bao người khác, tôi ghét chiến tranh, ghét màu đen chết chóc cùng tiếng nổ vang trời đầy đau thương.

Mẹ bảo rằng cha tôi đã hi sinh trên chiến trường gần hai mươi năm về trước, cũng bởi một tay Edar tiến đánh và đô hộ Human, ông là một trong những chiến sĩ đã anh dũng hi sinh khi một lần tấn công đồn giặc. Tôi không biết mặt cha, càng căm hận chiến tranh đã lấy đi của tôi một người ruột thịt. Vì thế tôi muốn như cha, tham chiến vào chiến trường Edar nhằm xóa sổ bọn man rợ hiếu chiến ấy.

Tôi thích thổi sáo, vì thế nên từ nhỏ mẹ đã dạy tôi. Bà bảo rằng: "Âm nhạc mang mọi người đến gần nhau hơn" Tôi cũng nghĩ vậy. Những lúc rảnh rỗi tôi lại lấy sáo ra thổi và mẹ lúc nào cũng vậy, ngồi cạnh tôi và sửa những chỗ sai, bởi thế nên tuổi thơ tôi đi cùng tiếng sáo và hình bóng của bà.

Đêm nay, trăng sáng vằng vặc trên trời tỏa ánh sáng mát dịu. Trăng này không giống như trăng tuổi thơ tôi, nó mang một vẻ khô cằn và ghê rợn hơn khiến tôi đã hoảng hốt và sợ hãi chừng hai ngày liền trong buổi đầu bước chân đến đây. Bây giờ tôi đã quen với nó, sự dũng cảm của người lính không cho phép tôi tỏ ra sợ sệt trước bất kì điều gì.

Tôi gặp lại hắn, tên Edar có đôi cánh ác quỷ chằng chịt những mạch máu màu lửa đỏ trông lúc nào cũng như đang vỗ cánh, cả thân người to lớn bước đi nhẹ nhàng như đang bay là là trên mặt đất. Và đặc biệt vô cùng là đôi mắt đỏ thẫm ấy, dưới đôi mày rậm xếch lên, ánh lửa đỏ lóng lánh trong ánh trăng mờ càng trở nên tinh anh vô cùng. Tận sâu trong đáy mắt ấy là một sự kiêu ngạo đến lạnh lùng.

Tôi chưa bao giờ tin vào hai chữ "định mệnh", nhưng gần đây từ lúc nào không biết, tôi lại nghĩ về hai từ ấy nhiều hơn, càng thấy nó hư ảo và đầy mộng mị. Đúng rồi, "Định mệnh" chỉ dành cho những đứa yếu đuối, sến sẩm luôn mơ về những thứ xa vời – tôi vẫn thường cho là như thế - vậy mà giờ tôi lại chìm nghỉm trong những ý nghĩ ấy thì thật là điên rồ, nhỉ?

Tôi đánh bạo rời giường rồi lén lút ra ngoài, giắt thêm cây sáo thân thuộc của mình.

Đêm khuya, núi rừng heo hút quá. Từng làn gió như cuộn lại rồi len lỏi vào từng khe đá, tiếng gió rít vang lên khẽ khàng trong không gian tĩnh mịch. Tôi khua nhẹ tay vào từng ngọn cỏ dài đến thắt lưng, bước chậm rãi ra khoảnh đất thoáng đãng trước mặt rồi rút ra cây sáo, đặt lên môi, tiếng nhạc dìu dặt cũng bắt đầu vang lên êm đềm.

Tôi là một người lính tồi. Bởi ngoài chiến đấu ra, tôi còn mang nặng nỗi suy tư trong lòng. Đánh du kích là phải kín đáo, khéo léo. Thế mà tôi lại cả gan thổi sáo làm thanh động cả núi rừng. Tôi điên thật rồi!

Biết mình không nên làm thế nhưng đôi tay, đôi môi tôi, chúng không chịu dừng lại. Tôi hận hắn, nhưng lại muốn gặp hắn, bởi tôi muốn biết đằng sau hành động kỳ lạ từ lần này tới lần khác đó của hắn là gì. Ánh mắt đó như long lanh hơn khi nhìn vào ảnh mẹ tôi, đôi môi ấy trong phút chốc  run run. Tại sao?

* * *​

Tiếng sáo sau đêm ấy dường như mạnh dạn hơn, có khi là giữa đêm khuya, khi mới mờ mờ sáng hay giữa buổi trưa gắt. Thanh âm nhỏ nhoi đến nỗi gắng tai mới nghe thấy nhưng réo rắt đến không ngờ, kéo đôi chân tôi bước đi. Lần nào cũng vậy, tôi gặp cô ta, con nhỏ có lá gan to bằng trời.

Đôi mắt hạt nhãn ấy nhìn xuyên qua kẽ lá, đôi môi bỗng nhếch lên khi thấy tôi rồi lại thổi sáo như chưa có gì xảy ra. Giữa chúng tôi chẳng có gì đáng nói nếu cả hai không ở hai phe đối nghịch, trong những lúc này, hai kẻ thù địch giả vờ như không bắt gặp nhau, lặng lẽ như hai cái bóng.

Tôi không buồn động thủ, ngơ ngẩn đưa mắt nhìn trời, lắng nghe từng khúc nhạc vô hình uốn lượn trong không gian. Tôi không biết cảm xúc của mình là gì, chỉ thấy trong lòng có cái gì đó nở bung ra, đẹp đẽ, một cảm xúc rất lạ... Tôi thấy tiếng sáo ấy thật êm đềm và dịu ngọt, có lúc tự nghĩ một ngày không nghe thấy sẽ buồn lắm...

* * *

Hắn luôn xuất hiện mỗi khi tiếng sáo của tôi vừa cất lên, nhanh như một cơn gió. Dường như mỗi lúc tôi quyết định thổi sáo là lúc tôi muốn gặp hắn. Bởi khi phát hiện dáng hình ấy, ngón tay tôi nhẹ bẫng, tiếng sáo lả lướt như của người nhạc công điêu luyện.

Dần dà, tôi thấy quen thuộc hơn, càng không thắc mắc gì về tấm ảnh nữa. Bởi tôi biết hai con người có cùng một thứ tình cảm hay điểm tương đồng với nhau, họ sẽ cảm thấy không còn lạc lõng. Giữa tôi và hắn có tồn tại sợi dây vô hình không, tôi cũng không rõ...

Tên đó, có lẽ hắn cũng biết yêu thương. Lần đầu tiên, lần đầu tiên tôi được thấu rõ những cảm xúc mà tôi nghĩ chẳng bao giờ có được ở tộc Edar. Có lẽ vì thế nên hắn khác biệt, và đặc biệt.

Chúng tôi không giáp mặt thường xuyên, chỉ lâu lâu trong đêm khi mọi người đã ngủ. Tôi lặng lẽ làm việc mình yêu thích, và hắn lại có mặt. Chúng tôi không nói với nhau, như trước giờ vẫn vậy. Có lần hắn đã hỏi tôi:

- Cô là ai?

Câu đối thoại đầu tiên không mang vẻ chém giết nhau của chúng tôi.

- Lan Anh. - Đây cũng là câu đầu tiên êm dịu mà tôi dành cho hắn, rồi tôi hỏi lại. – Biết nhau thì được gì? Không giết nhau nhưng không có nghĩ là hòa thuận, nhỉ? – Tôi cố giữ vững tinh thần của người lính.

- Không giết cũng không có nghĩa là thù.

Hắn nói, đôi mắt vốn dĩ hờ hững lãnh đạm nay dường như dần sáng lên. Tôi bỗng gật gù. Không giết... đúng là không có nghĩa là thù. Tôi và hắn không ghét nhau, càng không oán hờn gì cả.
Chúng tôi "thù" nhau, đó chỉ là một hành động vô thức của hai người ở hai bên chiến tuyến đối nghịch. Nhiều lúc lại cảm thấy mệt mỏi...


Tôi đúng là một người lính tồi!

* * *

​Gió đã bắt đầu thổi mạnh hơn, thốc tháo trượt mướt qua da rồi vương lại hơi lạnh tê cóng cả người. Những ngày đông như đến sớm hơn. Cha vẫn tiếp tục truy lùng Human, lật tung từng vách đá, bụi cỏ nhưng chả hề bắt được một ai.

Tôi đã báo với Lan Anh.

Tôi đang ở phe nào đây, thật sự tôi cũng không biết. Nhưng tôi biết rằng mình không muốn thấy máu giăng cùng khắp, không muốn linh hồn nào phải rời bỏ nhân gian nữa. Và lần đầu tiên sau những chuỗi ngày cùng cực, tôi đã có thể nở nụ cười vui vẻ. Bởi vì cô ấy...

Lan Anh đưa cho tôi sợi dây chuyền cô thường đeo trên cổ. Sợi dây bằng đồng có mặt trong là tấm ảnh của cô. Hôm đó là ngày tuyết rơi, tuyết phủ trắng trên những ngọn cây cao vút, rơi chầm chầm rồi đáp xuống bãi lá khô. Mái tóc đen tuyền lấm tấm những bông tuyết ươn ướt, đôi má ửng đỏ trong làn gió lạnh lẽo khiến gương mặt ấy thật đẹp đẽ. Chúng tôi không nói với nhau, nhưng cả hai đều biết, hai trái tim đang nói thay lời.

Hình như... tôi yêu cô ấy, yêu một cô gái Human.

Tôi vẫn tận tụy với Edar nhưng lại lén lút. Tôi không muốn cha biết. Tôi hèn nhát?

Tôi không muốn quay lưng với thế giới tôi thuộc về, càng không muốn rời bỏ nó. Đơn giản, tôi không muốn có chiến tranh, lại là chiến tranh vô nghĩa. Tôi ước vũ trụ này như lúc xưa, lúc cả ba thế giới còn hòa bình, tôi đã tưởng tượng rất nhiều về khung cảnh ấy...

.
.
.​

Chúng tôi hẹn nhau bên bờ hồ cạnh ghềnh đá cao. Hồ nước tĩnh lặng nay đã đóng băng, lớp băng dày đến nỗi có thể nhún nhảy trên đấy. Mặt đất khô khốc bao trùm màu tuyết trắng, cả trên những tán cây trơ khấc hay những ngọn cỏ xung quanh.

Dáng người nhỏ nhắn đã đứng đấy sẵn rồi, mái tóc đen quen thuộc bất động.

- A, Bạch Dương! – Lan Anh reo lên khi nhìn thấy tôi. Lúc nào cũng vậy, chẳng bao giờ muốn hù mà thành công cả.

Đôi mắt cô ấy híp lại, khuôn miệng cười tíu tít như trẻ con. Cái áo choàng ngoài mỏng manh lất phất trong gió. Tôi vội tháo áo choàng bông trên người ra rồi chẳng nói chẳng rằng, quàng lên vai cô ấy.

- Trời lạnh mà ăn mặc thế này sao? - Tôi nhăn trán.

Lan Anh chun mũi, đưa tay lên xoa xoa chỗ đau.

Vừa lúc ấy, tiếng bước chân nặng chình chịch trên tuyết bỗng vang lên rồi lớn dần phát ra từ phía cánh rừng trắng xóa.

- Cha?

Tôi điếng người, lắp bắp. Là cha, dáng người to lớn hung tợn dang rộng đôi cánh đầy những gai nhọn, lác đác trên đôi cánh đen là những lỗ rách toạc, vết cào xé chồng chéo – di tích một thời lẫy lừng của ông. Đôi mắt cha trợn lên, tia máu đỏ bao trùm lấy đôi mắt trắng dã còn đôi tay thì nắm lại, mấy cọng gân to oành cũng thi nhau nổi lên.

Ông đã đi theo tôi sao? Dạo gần đây tôi bất cẩn hơn, ánh mắt ông nghi hoặc và dè chừng thế mà tôi không nhận ra.

Lan Anh hoảng hồn chùn chân, trong phút chốc, cô gái nhỏ người vớ lấy cây cung rồi căng lên, nhằm phía cha mà ngắm. Tôi kéo cô ra sau mình rồi nhẹ nhàng bước tới cha.

- Con có thể giải thích... - Tôi nói. Chắc ông rất thất vọng về tôi. Bây giờ đây, tôi muốn nói với cha tất cả, cầu ông có thể hiểu được tôi yêu Lan Anh và ghét chiến tranh thế giới đến mức nào.

"BỐP" Tôi ngã uỵch xuống đất. Trong phút giây, tôi thấy tay cha vung lên, đốt tay đầy gai nhọn ấy đánh mạnh vào má tôi. Tôi khẽ đưa tay lên má, giọt máu rướm ra đỏ tươi, ran rát.

Cha bước xồng xộc về phía Lan Anh, đôi chân ngỡ như không thể cản được. Tôi bất giác chống hai tay đứng dậy, giang rộng cánh rồi bay vụt đến cha. Tôi nắm lấy mái tóc xơ xác của ông rồi kéo mạnh ra sau trong vô thức.

"Rầm" Ông ngã phịch ra sau, đôi cánh chới với đập liên hồi.

- Mày tạo phản? - Hai mắt ông long lên, hàm răng nghiến ken két.

Tôi quay ngoắt đi. "Tạo phản?" Tôi không nghĩ mình là kẻ phản bội. Chỉ đơn giản...

- Tôi yêu cô ấy! - Tôi đáp gọn, nhìn thẳng vào mắt cha.

Tôi biết mình không thể trốn tránh nữa. Yêu có gì là sai? Và cuộc chiến này, và cha, tất cả là vô nghĩa! Tôi muốn bảo vệ người mình yêu, muốn sống thật với điều mình mong muốn. Những điều đó có là sai?

Cha tôi không nói gì, đôi tay chai sần rút ra thanh kiếm sắc bên hông. Tôi kinh ngạc, nắm lấy đôi vai Lan Anh kéo ra sau mình mặc kệ gương mặt há hốc vì khó hiểu của cô ấy. Tôi không muốn đối đầu cha, nhưng tất cả đã muộn. Tôi cần bảo vệ những gì tôi cho là quan trọng trước cha, người đã một lần lấy đi một người quý giá của tôi.

Đôi tay ông vung lên tới tấp, con sóng bạc lóe lên trong màn đêm u thẫm đến nỗi tôi không kịp trở tay. Trong thoáng chốc, nó bùng lên, đẩy cả thân người mất kiếm soát của tôi lên không trung. Mắt tôi ngập tràn ánh bạc lấp lánh, đôi tai cũng ù đi vì tiếng kim loại khó chịu. Tôi thấy người nhẹ bẫng...

Trong khung nền mờ ảo ấy, tôi thấy lưỡi kiếm của cha vụt qua, y như ngôi sao băng của tuổi thơ tôi. Ngôi sao mang điều ước đến cho trái tim bé nhỏ giờ đây sao tôi thấy cay đắng quá. Trong tích tắc, khi đôi mắt cay sè của tôi vẫn chưa định hình kịp, sức nặng bỗng đè lên tay tôi, rồi lên ngực...
.

.
.​

Cha bỏ đi chắc chỉ chừng dăm phút trước. Tôi biết thế, bởi khi màu trắng dần bao trùm, cảnh vật dần sáng rõ, cánh chim trời lúc nãy đậu lại trên cành trúc phía cao kia vẫn đứng lặng. Đôi tay cứng đờ của tôi dần nhận ra sức nặng. Lan Anh đã nằm quỵ xuống một bên cánh tay tôi, mái tóc dúi vào lồng ngực còn hai tay buông thõng xuống bờ tuyết lạnh ngắt.

Thế là thế nào? Lan Anh? Và cha?

Mọi việc xảy đến quá nhanh đến nỗi tôi không thể nào theo kịp. Có ai đó, hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?

Tôi bấu chặt lấy Lan Anh, lắc lắc khuôn mặt đã lạnh căm từ lúc nào. Miệng không ngừng gọi tên.

- Lan Anh? Lan Anh!

Bàn tay chai sần tưởng đã lạnh đến mất cảm giác của tôi bỗng dường như ươn ướt, có chút gì đó rinh rích, nhầy nhụa. Đến bấy giờ tôi mới nhận ra chiếc áo choàng bông trên người Lan Anh của tôi mặt trong đã ướt đẫm.

Máu.

Màu đỏ tươi bỗng sẫm lại, chúng chảy dài trên những lớp vải ấm, thấm ra tới ngoài mà tôi chẳng hề hay biết. Lưỡi kiếm cai nghiệt của cha đâm thẳng vào giữa ngực quấn đầy những khăn của Lan Anh, bên ngoài vải đã rách tươm. Và cánh tay tôi nữa, nó cũng đượm đầy máu đỏ. Tôi chỉ chú ý đến khuôn dần trắng bệch đi của cô ấy mà không hề nhận ra...

Lan Anh không trả lời tôi, tôi gọi nhiều hơn. Cô ấy vẫn không trả lời.

Tôi lắc mạnh hai vai cô, rồi lại vỗ nhẹ lên đôi bờ má lạnh ngắt. Đôi mắt ấy vẫn khép chặt còn đôi môi thì nhạt đi trong cơn tuyết đổ về...

Người ta nói rằng hạnh phúc đơn giản lắm. Với tôi, liệu có thể? Con người ta sinh ra trên cõi đời này đều có sứ mệnh riêng của mình, họ lớn lên, làm những gì,... đều do số mệnh chi phối. Con người nên học cách chấp nhận và cố gắng chấp nhận. Có lẽ vì tôi làm trái với số mệnh, rằng đã yêu một Human nên mọi sự dẫn đến thế này. Tôi là một thằng tồi tệ!

Tôi không nói gì nữa, cũng không nghĩ gì thêm bởi đầu óc giờ trống rỗng. Tôi thấy mắt mình ươn ướt, gió đông thổi qua không đủ làm lạnh thân xác nhưng hơi đông từ sâu thẳm trong tim ngỡ đã hóa tôi thành đá. Đôi tay tôi ôm chặt thân người bê bết máu trước mặt như níu giữ linh hồn mờ nhạt ấy.

Ở đâu đó trong một ngày đông lạnh, máu cứ đổ và nước mắt cứ rơi. Rơi, rơi mãi rồi tí tách thành dòng, len lỏi vào từng bông hoa tuyết héo úa cuối mùa...


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top