Đoản Khúc Thu

Hỏi em đi, em thích mùa nào nhất. em chẳng ngần ngại mà trả lời, mùa đông. hỏi em đi, tại sao. em chẳng cần băn khoăn lấy một giây, trả lời, vì mùa đông em được mặc nhiều quần áo đẹp quá.

em nông nổi là thế. hời hợt là thế

giống ánh nắng của mùa thu. nắng mà nhạt. năng mà chẳng gắt. nắng mà chẳng nóng. nắng mà chẳng nắng.

giống cơn mưa của mùa thu. mưa mà chẳng to. mưa mà chẳng lạnh. chỉ mưa dấm dẳng.

giống cơn gió của mùa thu. gió mà chẳng lộng. gió chỉ đìu hiu.

vì em sinh ra vào mùa thu.

em đẹp cái vẻ đẹp hời hợt của mùa thu. chẳng nồng cháy như mùa hè. không rực rỡ như mùa xuân. chẳng buốt giá như mùa đông.

thành ra, em vui nhiều, buồn nhiều, bẳn gắt nhiều, mà vui cũng chỉ như nắng bạc, buồn cũng chỉ như mưa giông, mà bẳn gắt cũng chỉ như gió heo mây.

em quả thật, chẳng có điểm gì nổi bật để thành cá tính.

em sinh ra vào mùa thu, nên cũng đổ vỡ nhiều, giống như lá thu cứ rơi mãi. mà có buồn cười không, cái đổ vỡ đó của mùa thu, dù là trong thi ca, hay những lời bàn tán, người ta cũng đều coi là cái vẻ đẹp nhất của mùa thu.

ô hay, em chỉ đẹp khi em đổ vỡ?

ô hay, em sinh ra là để đổ vỡ?

nói thì nói vậy thôi. em cũng mong, em được như mùa thu.

để khi những giọt nắng, vừa đủ vàng, rơi trên mái tóc, trên khuôn mặt con người, giống như những nụ cười, vừa đủ ấm.

để khi những giọt mưa, vừa đủ nặng, vừa đủ nhẹ, rơi trên mái tóc, trên khuôn mặt con người, giống như những vuốt ve, vừa đủ khiến lòng dịu lại.

để khi những con gió thổi, chẳng lộng, nhưng đủ làm bay sợi tóc, giống như những ân cần, vừa đủ ngọt ngào.

để rồi, sau tất cả những rực rỡ của mùa xuân, nồng cháy của mùa hạ, hay buốt giá của mùa đông, người ta cần đến em - mùa thu, để tìm lại một chút thăng bằng.

em, có là vừa đủ?

(tặng những người con của mùa thu)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top