Chương 5

Buổi tiệc tiếp tục với không khí ồn ào và náo nhiệt. Đột nhiên, một cô gái chạy lên sân khấu, cầm mic và nói to:

- "Tình đầy chông gai" của tác giả 'Cẩu Cẩu thích gặm xương'.

Không ai khác chính là Song Ngư. Cô đứng trên sân khấu với vẻ mặt tự tin, nhưng lời nói của cô khiến mọi người trở nên khó hiểu và tò mò.

Lâm Xử Nữ, đứng gần đó, bật cười và nói:

- Cô gái này thật thú vị.

Các sao nữ nhận ra ngay Song Ngư và nhanh chóng chạy lại chỗ cô. Ma Kết, cũng bị thu hút bởi hành động bất ngờ của Song Ngư, cảm thấy một chút ngạc nhiên và hào hứng khi nhìn thấy sự xuất hiện của các sao nữ.

- Là mọi người hả? Tớ rất nhớ mọi người.

Song Ngư cảm thấy xúc động sâu sắc khi nhìn thấy các sao nữ. Cô đứng giữa nhóm, ánh mắt ươn ướt, và một nụ cười cảm kích hiện trên gương mặt. Cô nói với giọng nghẹn ngào.

- Thật không thể tin được. Cuối cùng, chúng ta cũng đã tụ tập lại với nhau như thế này. Tớ cảm thấy thật may mắn khi có các cậu ở đây.

Các sao nữ đều cảm nhận được sự xúc động của Song Ngư và lập tức bước đến, ôm lấy cô để an ủi. Thiên Yết nhẹ nhàng vỗ lưng Song Ngư.

- Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách. Đừng lo, chúng ta có nhau.

Cự Giải và Thiên Bình cũng góp lời động viên, trong khi Ma Kết đứng bên cạnh, nhìn nhóm bạn với sự cảm thông và một chút bất ngờ. Sự đoàn kết và tình cảm ấm áp giữa các sao nữ giúp củng cố thêm tinh thần của họ, và Bạch Dương cảm thấy hào hứng hơn với việc cùng nhau đối mặt với những thử thách sắp tới.

----------

Khi bữa tiệc kết thúc, ánh đèn trong đại sảnh đã được giảm xuống và không khí bắt đầu trở nên tĩnh lặng. Bạch Dương và Trịnh Bảo Bình rời khỏi bữa tiệc, bước ra ngoài với vẻ mệt mỏi nhưng vẫn giữ được phong thái lịch thiệp.

Trịnh Bảo Bình mở cửa xe cho Bạch Dương, rồi ngồi vào ghế lái, khởi động xe và bắt đầu hành trình trở về. Không khí trong xe có phần căng thẳng, khác hẳn với sự vui vẻ của lúc trước.

Bạch Dương, cảm nhận được sự im lặng không thoải mái, quyết định phá vỡ bầu không khí.

- Cậu có thể giải thích cho tôi về chuyện vừa rồi không? - Cô hỏi, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhưng không giấu được sự băn khoăn.

Trịnh Bảo Bình liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, vẻ mặt vẫn giữ sự nghiêm túc.

- Tôi không thích cách cậu quá gần gũi với người khác trong những tình huống như vậy. Đặc biệt là khi có những người có ảnh hưởng xung quanh.

Anh trả lời, giọng điệu vẫn lạnh lùng, nhưng có vẻ đã được kiểm soát hơn.

Bạch Dương hơi nhíu mày, cảm thấy có chút bực bội.

- Cậu không nghĩ là tôi có quyền trò chuyện với người khác sao? Chỉ vì cậu là thanh mai trúc mã của tôi mà không có nghĩa là tôi phải gò bó trong một khuôn khổ nào đó.

Trịnh Bảo Bình hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

- Tôi hiểu cảm giác của cậu, nhưng tôi cũng có quyền cảm thấy không thoải mái khi thấy cậu tiếp xúc quá gần với người khác, đặc biệt là trong những tình huống nhạy cảm như thế này.

Bạch Dương cảm thấy khó chịu với phản ứng của Trịnh Bảo Bình, nhưng cũng nhận ra rằng có thể cô đã đẩy anh vào tình thế khó xử. Cô không muốn mâu thuẫn thêm và quyết định dừng lại cuộc trò chuyện.

- Được rồi, tôi hiểu rồi. Chúng ta về thôi.

Trịnh Bảo Bình gật đầu, không nói gì thêm. Cả hai tiếp tục cuộc hành trình về nhà trong im lặng.

Khi đến nơi, Bạch Dương bước ra khỏi xe, cảm thấy có chút thất vọng về cách buổi tối kết thúc. Trịnh Bảo Bình không thể không cảm thấy chút nuối tiếc khi nhìn theo bóng dáng của cô, nhận ra rằng những hiểu lầm và sự không thoải mái giữa họ có thể cần thêm thời gian để giải quyết.

- Cảm ơn cậu đã đưa tôi về.

Bạch Dương nói, cố gắng giữ sự lịch sự trong lời nói của mình.

Trịnh Bảo Bình mỉm cười nhẹ, mặc dù nụ cười của anh không thể che giấu sự căng thẳng.

- Không có gì. Chúc cậu ngủ ngon.

Bạch Dương gật đầu, rồi bước vào nhà, đóng cửa lại. Cô đứng bên trong, nghĩ về những gì đã xảy ra trong buổi tối hôm nay và cảm thấy cần phải suy nghĩ lại về mối quan hệ của mình với Trịnh Bảo Bình. Cô biết rằng điều quan trọng bây giờ là phải hiểu rõ hơn về cảm xúc của cả hai và cách giải quyết những vấn đề còn tồn tại.

Bạch Dương vừa bước vào phòng, đóng cửa lại thì bất ngờ nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên:

- Kí chủ làm rất tốt. Tôi có thể nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của nam chính.

Bạch Dương giật mình, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại khi nhận ra đó là hệ thống mà cô đã biết trước.

- Hệ thống, mi lại xuất hiện à? - Cô thở dài, giọng pha chút mệt mỏi.

- Đúng vậy, kí chủ. Tôi ở đây để đánh giá và hỗ trợ cô. Buổi tối hôm nay, cô đã làm rất tốt. Trịnh Bảo Bình rõ ràng đã có sự thay đổi trong cảm xúc.

Bạch Dương thả mình xuống ghế sofa, cảm thấy căng thẳng trong người dần tan biến.

- Ta cũng nhận ra điều đó. Nhưng không ngờ anh ấy lại phản ứng mạnh như vậy. - Cô lẩm bẩm, nhớ lại vẻ mặt khó chịu của Trịnh Bảo Bình.

- Điều đó chứng tỏ cô đã tạo được sự ảnh hưởng. Tiếp tục như vậy, cô sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Bạch Dương nhìn lên trần nhà, suy nghĩ về lời của hệ thống. Cô biết rằng để thay đổi cốt truyện và đạt được kết quả mong muốn, cô cần phải kiên nhẫn và quyết tâm.

- Được rồi, ta sẽ tiếp tục. - Cô nói, giọng điệu kiên định.

- Tốt lắm, kí chủ. Hãy nghỉ ngơi và chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo. Tôi sẽ luôn ở đây để hỗ trợ cô.

Giọng nói biến mất, để lại Bạch Dương trong sự tĩnh lặng. Cô quyết định lên giường nghỉ ngơi, tự nhủ rằng sẽ tiếp tục đối mặt với những thử thách sắp tới và sử dụng hệ thống hỗ trợ để đạt được mục tiêu của mình. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô cảm thấy một niềm tin vững chắc hơn trong lòng, sẵn sàng đối mặt với những gì đang chờ đợi phía trước.

Trên sân thượng của biệt thự, Trịnh Bảo Bình đứng một mình, đôi mắt lạc lối trong ánh đèn lấp lánh của thành phố. Gió nhẹ thổi qua, cuốn theo những suy nghĩ không ngừng quẩn quanh trong đầu anh. Hình ảnh Bạch Dương, với nụ cười tươi và ánh mắt tinh nghịch, vẫn hiện lên rõ mồn một.

Câu hỏi của cô tối qua vẫn văng vẳng bên tai anh: “Rốt cuộc cậu xem tôi là gì?”

Anh nhắm mắt lại, cố gắng để những suy nghĩ lộn xộn không làm mình rối loạn. Tình bạn lâu năm, những kỷ niệm chung, những khoảnh khắc thân thiết... tất cả dường như bị đẩy ra khỏi tâm trí anh, nhường chỗ cho một cảm giác khó diễn tả.

*Bạch Dương, câụ có thật sự không hiểu hay chỉ đang muốn thử thách tôi?* anh tự hỏi, nhưng không có câu trả lời rõ ràng.

Bảo Bình cảm thấy mình đang đứng giữa hai thế giới, một bên là tình bạn thuở nhỏ, một bên là cảm xúc mới mẻ và lạ lẫm mà cô mang lại. Anh không thể phủ nhận rằng những cảm xúc ấy đã thay đổi cách anh nhìn nhận cô, nhưng điều đó có nghĩa là gì?

Những suy nghĩ về mối quan hệ giữa họ khiến lòng anh trở nên nặng nề. Tình bạn có thể bị ảnh hưởng, nhưng mối liên kết đó cũng không phải là thứ dễ dàng phá vỡ. Bảo Bình cảm nhận rõ rằng có điều gì đó mới mẻ đang hình thành, nhưng anh chưa sẵn sàng để đối mặt với nó.

Cuối cùng, anh thở dài, đôi mắt mở ra nhìn về phía ánh sáng thành phố xa xa.

- Liệu hai chúng ta rốt cuộc là gì?

Câu hỏi vẫn không có câu trả lời cụ thể, nhưng Bảo Bình biết rằng để tìm ra điều đó, anh cần thời gian và sự suy ngẫm sâu sắc hơn.

* Có lẽ* anh nghĩ, *điều quan trọng nhất là phải đối mặt với cảm xúc của chính mình và không để chúng bị che mờ bởi quá khứ hay những định kiến.*

Với quyết tâm trong lòng, Trịnh Bảo Bình quay trở lại bên trong biệt thự, sẵn sàng để tiếp tục đối mặt với những thử thách mà tình cảm và mối quan hệ với Bạch Dương mang lại.

----------

Cự Giải uể oải đi về phòng sau khi dọn dẹp buổi tiệc. Cô thở dài, cảm thấy mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi. Đột nhiên, một bàn tay to lớn kéo cô vào góc tường, và trước khi cô kịp nhận ra điều gì, đôi môi của cô đã bị cướp lấy bởi một nụ hôn mãnh liệt.

- Ưm... - Cự Giải cố gắng vùng vẫy, nhưng sức mạnh của Hàn Song Tử quá lớn. Anh ép chặt cô vào tường, không cho cô thoát ra.

Hàn Song Tử hôn cô một cách điên cuồng, đôi môi anh càn quét trên môi cô như muốn trừng phạt. Cự Giải cảm nhận được sự giận dữ trong nụ hôn của anh, nhưng cũng có một chút dịu dàng ẩn chứa bên trong.

- Buông... buông tôi ra! - Cự Giải thốt lên giữa những hơi thở đứt quãng, nhưng Hàn Song Tử không nghe, anh càng hôn mạnh hơn, tay anh ôm chặt eo cô, giữ cô lại trong vòng tay mình.

Cự Giải cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh, trái tim cô đập loạn xạ. Nụ hôn của Hàn Song Tử khiến cô như muốn ngạt thở, nhưng đồng thời cũng làm dấy lên những cảm xúc khó tả trong lòng cô.

- Tại sao... tại sao anh lại làm thế? - Cự Giải hỏi khi anh rời môi cô, đôi mắt cô mở to, ngấn lệ.

- Em biết tại sao mà, Cự Giải. Anh giận vì khi nãy em được một đám thiếu gia chọc ghẹo, và em không làm gì để ngăn chặn chúng. - Hàn Song Tử nói, giọng anh lạnh lùng nhưng trong mắt anh có sự lo lắng và đau khổ.

Cự Giải nhìn vào mắt anh, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh. Cô hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

- Em... em không muốn gây rắc rối. Em chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình mà thôi. - Cự Giải nói, giọng cô nhỏ nhẹ.

Hàn Song Tử nhìn cô một lúc lâu, rồi anh cúi xuống hôn lên trán cô một cách dịu dàng.

- Anh hiểu rồi. Nhưng từ nay, em phải biết bảo vệ bản thân, hiểu không? - Anh nói, giọng anh đã dịu lại.

Cự Giải gật đầu, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn. Hàn Song Tử buông cô ra, nhưng ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn cô, như muốn bảo vệ cô khỏi tất cả mọi nguy hiểm. Cự Giải nhìn anh, cảm nhận được sự ấm áp và an toàn khi ở bên cạnh anh.

- Đi nghỉ đi, em đã mệt rồi. - Hàn Song Tử nói, nở một nụ cười nhẹ.

Cự Giải quay về phòng, nhưng tâm trí cô vẫn còn rối bời về những gì vừa xảy ra. Cô ngồi xuống giường, hai tay ôm lấy gối, đầu óc tràn ngập hình ảnh của Hàn Song Tử và nụ hôn mãnh liệt ấy.

* Anh ta thực sự quan tâm mình, hay chỉ đang trêu đùa mình thôi? * - Cự Giải tự hỏi, lòng ngổn ngang những suy nghĩ. Cô không thể phủ nhận cảm giác ấm áp khi Hàn Song Tử bảo vệ cô, nhưng đồng thời, cô cũng không thể bỏ qua sự giận dữ và quyết liệt trong ánh mắt của anh.

Cự Giải thở dài, cố gắng đẩy những suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Cô biết rằng mình cần phải tập trung vào nhiệm vụ của mình, nhưng lòng lại không ngừng rung động vì Hàn Song Tử.

- Không được! Mình phải mạnh mẽ hơn, không thể để bản thân bị dao động như thế này.

Cự Giải tự nhủ, rồi đứng dậy, cố gắng tập trung vào nhiệm vụ để không suy nghĩ lung tung.

Cô nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng lại ở chiếc gương lớn. Cự Giải tiến tới, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình. Cô thấy một cô gái xinh đẹp diễm lệ, nhưng môi cô lại bị vết son đỏ loang ra sau vụ hôn. Cự Giải đỏ mặt, cô cảm thấy có chút ngượng nghịu.

- Nhớ là mình còn có nhiệm vụ phải hoàn thành. Dù cho có chuyện gì xảy ra, mình cũng không được quên điều đó.- Cự Giải nói thầm, như một lời nhắc nhở bản thân.

Những ngày tiếp theo sẽ đầy thử thách, và cô biết rằng mình phải chuẩn bị tinh thần để đối mặt với tất cả. Cự Giải quyết định sẽ không để bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì làm lung lay quyết tâm của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top