Khi những đường thẳng giao nhau (1)
Lớp 6, năm đầu tiên của bậc trung học cơ sở, là thời điểm mọi thứ bắt đầu thay đổi. Những đứa trẻ dần lớn lên, các mối quan hệ bạn bè phức tạp hơn, và môi trường học tập không còn đơn giản như trước nữa. Lê Xử Nữ và Dương Thiên Bình là hai cô gái với tính cách trái ngược nhau như hai đầu của một con đường, dường như không có điểm giao nhau.
Lê Xử Nữ lặng lẽ ngồi ở góc lớp, cuốn sách dày cộp trên tay che kín gương mặt không bao giờ thể hiện cảm xúc. Đôi mắt cô chăm chú đọc từng dòng chữ, nhưng tâm hồn lại lạc vào thế giới riêng của mình.
Ngược lại, vào ngày đầu tiên của lớp 6, cả lớp ngay lập tức chú ý đến Dương Thiên Bình với nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân, dễ dàng kết bạn với mọi người xung quanh. Đôi mắt long lanh và nụ cười tươi tắn của cô khiến mọi người cảm thấy dễ gần và vui vẻ. Thiên Bình nhanh chóng trở thành trung tâm của nhóm bạn, trong khi Xử Nữ vẫn chọn sự im lặng và giữ khoảng cách.
Một ngày nọ, Dương Thiên Bình bắt gặp Lê Xử Nữ lặng lẽ ngồi một mình, và lần đầu tiên cô cảm thấy sự tò mò với cô bạn ít nói này. "Cậu đang đọc gì thế?" – Thiên Bình hỏi với giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự tò mò. Xử Nữ ngước lên, đôi mắt chạm vào ánh nhìn tò mò của Thiên Bình, nhưng lại nhanh chóng cúi xuống, khẽ nói, "Chỉ là một cuốn sách thôi."
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi ấy đã là sự khởi đầu cho một mối quan hệ đầy bất ngờ giữa hai cô gái tưởng chừng chẳng bao giờ thân thiết.
Từ lần bắt chuyện đầu tiên đó, Thiên Bình không còn e ngại trước sự im lặng của Xử Nữ. Mỗi ngày, cô đều cố gắng tìm cơ hội để tiếp cận Xử Nữ hơn. Giờ ra chơi hôm đó, Thiên Bình tiến lại bàn của Xử Nữ, đôi mắt đầy sự quyết tâm và đôi tay cầm chặt cuốn sách trinh thám mới mua từ hiệu sách gần nhà. Cô kéo ghế ngồi xuống cạnh Xử Nữ, không chút do dự.
"Cậu thích đọc sách lắm nhỉ? Tớ cũng thích lắm." Thiên Bình nói, giọng hồ hởi và ánh mắt rạng rỡ. Cô hy vọng rằng sự nhiệt tình này sẽ phá tan bức tường im lặng giữa hai người.
Xử Nữ thoáng ngạc nhiên, đôi lông mày nhướng lên nhẹ, nhưng ánh mắt không rời khỏi cuốn sách trên tay. Cô im lặng vài giây, đôi tay vẫn lật giở từng trang sách một cách chậm rãi, rồi chỉ khẽ gật đầu. Không có lời nói, chỉ là một cử động nhỏ, nhưng với Thiên Bình, đó là dấu hiệu của một bước tiến.
Sau lần đầu tiên Thiên Bình bắt chuyện, Xử Nữ vẫn giữ thói quen ít nói của mình. Mỗi khi Thiên Bình đến gần, Xử Nữ chỉ lặng lẽ ngồi im, đôi mắt nhìn vào cuốn sách hoặc quyển vở trước mặt, hiếm khi đáp lại những lời mở đầu của cô bạn. Thiên Bình không nản lòng, ngày ngày vẫn tìm cách đến gần, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Xử Nữ vào giờ ra chơi, hoặc nhẹ nhàng bắt chuyện mỗi khi có dịp. Đôi khi là những câu hỏi đơn giản như, "Cậu đọc truyện gì vậy?" hay "Tớ có bài tập toán khó quá, cậu có thể chỉ giúp tớ không?"
Ban đầu, sự im lặng của Xử Nữ khiến Thiên Bình đôi lúc cảm thấy bối rối. Cô thường ngồi chờ một chút sau khi nói xong, nhìn sang Xử Nữ với hy vọng nhận được một câu trả lời dài hơn vài từ. Nhưng đáp lại cô thường chỉ là một cái gật đầu nhẹ hoặc một câu nói ngắn gọn. Dù vậy, điều này không làm Thiên Bình bỏ cuộc. Thay vào đó, cô xem đó như một thử thách – phải tìm ra cách để Xử Nữ cởi mở hơn, để thấy được con người thật ẩn sau vẻ ngoài trầm lặng.
Dần dần, sự kiên nhẫn của Thiên Bình cũng được đền đáp. Xử Nữ bắt đầu cho phép Thiên Bình ngồi cạnh mà không tỏ ra khó chịu, đôi khi còn không ngẩng lên nhìn, nhưng không phản đối sự hiện diện của cô bạn. Có những lúc, Thiên Bình sẽ mang theo một cuốn sách hoặc bài tập, ngồi cạnh Xử Nữ và cả hai cùng làm việc trong im lặng. Sự im lặng ấy không còn nặng nề như trước, mà dường như đã trở thành một sự đồng điệu ngầm giữa hai người.
Một ngày nọ, Thiên Bình mang đến một hộp bánh nhỏ mà mẹ cô đã làm vào buổi sáng. Cô đặt hộp bánh xuống bàn Xử Nữ và nhẹ nhàng nói: "Mẹ tớ làm nhiều bánh quá, cậu có muốn ăn thử không?"
Xử Nữ liếc nhìn hộp bánh một lúc, ngón tay cô khẽ di chuyển trên bìa cuốn sách như thể đang do dự. Cuối cùng, cô mở nắp hộp ra, lấy một chiếc bánh và nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."
Sau khi Xử Nữ nhận chiếc bánh và nói "Cảm ơn", Thiên Bình không thể giấu được nụ cười rạng rỡ, cảm thấy như mình đã mở được cánh cửa đến với thế giới của cô bạn trầm lặng này. Cô cố giữ vẻ bình tĩnh, tiếp tục câu chuyện nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết. Đó là lần đầu tiên Xử Nữ tự nguyện nói điều gì dài hơn một từ đơn lẻ, một dấu hiệu rằng cô đã bắt đầu mở lòng một chút.
Từ ngày hôm đó, hai cô bạn bắt đầu tương tác nhiều hơn. Tuy vẫn chưa có những cuộc trò chuyện dài, nhưng không khí giữa họ không còn gượng gạo hay im lặng căng thẳng như trước. Thiên Bình thi thoảng ngồi xuống cạnh Xử Nữ vào giờ ra chơi, kể cho cô nghe vài câu chuyện nhỏ về lớp học, những trò đùa của các bạn trong lớp hay những cuốn sách thú vị cô vừa đọc. Mỗi lần như thế, cô đều chú ý tới phản ứng của Xử Nữ.
Xử Nữ, tuy vẫn giữ vẻ trầm lặng, đã không còn chỉ đáp lại bằng những cái gật đầu hay những tiếng "ừm" ngắn gọn. Có lúc, cô sẽ nhẹ nhàng trả lời bằng một câu hoàn chỉnh, đôi khi hỏi ngược lại Thiên Bình, chẳng hạn như: "Tiết sau có học bài không vậy?" hoặc "Bài kiểm tra lần này làm được không?" Những câu hỏi này tuy đơn giản, nhưng đối với Thiên Bình, đó là dấu hiệu rằng Xử Nữ đang dần thoát khỏi vỏ bọc kín đáo của mình, bắt đầu quan tâm và chú ý đến những điều Thiên Bình nói.
Có một lần, Thiên Bình kể về một cuốn sách trinh thám mà cô đã học xong. Cô say sưa kể về cốt truyện lắt léo, những chi tiết gây bất ngờ. Lúc ấy, Xử Nữ, thay vì chỉ lặng lẽ nghe, đã hỏi thêm: "Cậu thích đọc thể loại trinh thám à?" Thiên Bình giật mình, ngạc nhiên vì lần đầu tiên Xử Nữ chủ động đặt câu hỏi về sở thích của cô.
"Ừ, tớ thích lắm! Đặc biệt là mấy vụ án bí ẩn. Còn cậu thì sao? Cậu có đọc trinh thám không?" Thiên Bình đáp lại, mắt sáng rỡ.
"Thỉnh thoảng... nhưng tớ thích viết hơn," Xử Nữ thừa nhận, đôi mắt thoáng chút ngại ngùng.
"Viết truyện? Thật à? Tớ không biết cậu thích viết truyện đấy!" Thiên Bình ngạc nhiên, cảm thấy một niềm vui nho nhỏ khi phát hiện ra một khía cạnh mới của Xử Nữ.
"Tớ chỉ viết cho vui thôi. Văn phong vẫn còn non lắm," Xử Nữ nhún vai, nhưng Thiên Bình nhận ra trong giọng nói của cô có chút khiêm tốn, pha lẫn chút tự hào thầm kín.
"Trời ơi, tớ rất muốn đọc thử một truyện của cậu! Cậu nhất định phải cho tớ xem đó nhé!" Thiên Bình khích lệ, ánh mắt đầy hào hứng.
Xử Nữ thoáng đỏ mặt, khẽ cúi đầu: "Để tớ xem đã..."
Cả hai dần dần trở nên thân thiết hơn, mỗi ngày lại thêm một chút. Những câu hỏi, những lời đáp qua lại không còn là những cuộc đối thoại ngắn ngủi mà đã trở thành những cuộc trao đổi thực sự.
Cứ thế, sự hiện diện của Thiên Bình trở nên quen thuộc đến mức Xử Nữ không còn cảm thấy xa lạ hay phòng bị. Thậm chí, có những ngày chính Xử Nữ là người đầu tiên nhấc ghế xuống để Thiên Bình ngồi xuống, một hành động nhỏ nhưng lại nói lên nhiều điều về sự thay đổi trong lòng cô bạn ít nói này.
Vào đầu học kỳ 2 khi cô giáo giao bài tập nhóm thuyết trình về một chủ đề, Thiên Bình quyết định bắt đầu bằng một câu hỏi nhẹ nhàng: "Xử Nữ ơi, cậu có muốn làm cùng tớ không? Tớ nghĩ cậu rất giỏi văn, còn tớ thì... thuyết trình cũng không tệ lắm."
Thoáng chần chừ, Xử Nữ lặng im suy nghĩ một lúc, ánh mắt thoáng qua chút lưỡng lự. Cô không thường hợp tác với người khác, nhưng có điều gì đó trong cách hỏi của Thiên Bình – sự chân thành, tự tin nhưng không hề ép buộc – khiến Xử Nữ cuối cùng gật đầu nhẹ, đồng ý.
Thiên Bình vui vẻ mỉm cười, không giấu nổi sự phấn khích trong giọng nói: "Tuyệt quá! Mình sẽ làm thật tốt!"
Bắt tay vào công việc, Xử Nữ vẫn giữ thái độ im lặng, chỉ tập trung vào phần việc của mình. Tuy nhiên, Thiên Bình nhanh chóng nhận ra rằng cô bạn ít nói này lại có vô số ý tưởng độc đáo.
Trong một lần, sau khi cả hai đã thảo luận về dàn bài cơ bản, Xử Nữ bỗng đề xuất: "Cậu nghĩ sao nếu chúng ta thay đổi kịch bản một chút? Thay vì chỉ nói, chúng ta có thể diễn lại một đoạn tình huống để minh họa. Nó sẽ làm phần thuyết trình sinh động hơn."
Thiên Bình ngạc nhiên đến mức dừng tay, nhìn chằm chằm vào Xử Nữ: "Cậu nói gì cơ? Diễn lại á? Ý tưởng này... tuyệt đấy!" Cô chưa từng nghĩ rằng Xử Nữ lại có khả năng sáng tạo đến vậy.
Xử Nữ vẫn điềm nhiên, tay tiếp tục viết nháp kịch bản, giọng nói đều đều nhưng đầy tự tin: "Ừ, tớ nghĩ nếu chúng ta chỉ nói thôi sẽ không tạo ấn tượng mạnh. Đưa ra ví dụ bằng cách diễn sẽ giúp mọi người dễ hiểu và chú ý hơn."
Nhìn vào ánh mắt tập trung của Xử Nữ, Thiên Bình như nhận ra một điều mới mẻ. Cô cứ nghĩ rằng Xử Nữ chỉ là cô bạn trầm lặng và ít giao tiếp, nhưng hoá ra khi học tập, Xử Nữ lại thể hiện một sự tinh tế và hiểu biết đáng kinh ngạc. Không phải là lạnh lùng khó gần, cậu ấy chỉ đơn giản là chọn cách giấu đi sự sáng tạo của mình.
Trong khoảnh khắc ấy, Thiên Bình mỉm cười đầy thán phục: "Tớ không ngờ cậu lại có nhiều ý tưởng như vậy đó."
Xử Nữ thoáng mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhưng đầy tự nhiên, khẽ nhún vai: "Tớ chỉ nghĩ làm sao để thuyết trình không nhàm chán thôi."
Từ sau lần hợp tác đầu tiên trong bài thuyết trình, mối quan hệ giữa Xử Nữ và Thiên Bình dần thay đổi một cách tự nhiên. Mỗi khi cả hai gặp nhau, thay vì chỉ trao đổi về bài tập, Thiên Bình bắt đầu mở ra những câu chuyện ngoài lề. Ban đầu chỉ là những câu hỏi đơn giản: "Cậu thích đọc sách gì không?" hay "Ngày nghỉ cậu thường làm gì?" Xử Nữ, dù vẫn ít nói, bắt đầu trả lời nhiều hơn thay vì chỉ gật đầu như mọi khi.
Có lần trong một giờ giải lao, Thiên Bình đã không kìm lòng được mà nói: "Xử Nữ này, tớ cứ nghĩ cậu ít nói vì không thích giao tiếp... nhưng càng nói chuyện với cậu, tớ càng thấy cậu thú vị thật đấy. Cậu biết nhiều hơn tớ tưởng."
Xử Nữ ngẩng đầu nhìn cô bạn, hơi bất ngờ nhưng không lộ ra ngoài nhiều cảm xúc. Cô mỉm cười nhạt và chỉ đáp lại nhẹ nhàng: "Tớ không giỏi giao tiếp lắm thôi."
"Không sao mà, tớ cũng thấy cậu thế này rất đặc biệt. Giống như trong lần làm bài thuyết trình đó, nếu không có cậu, chắc chúng ta không được khen nhiều thế đâu."
Cả hai ngồi cạnh nhau, một bên là Thiên Bình ríu rít, một bên là Xử Nữ thỉnh thoảng thêm vài câu ngắn gọn nhưng luôn khiến Thiên Bình thấy thú vị.
Một ngày nọ, sau giờ học, Thiên Bình chợt rủ Xử Nữ: "Cậu có muốn qua nhà tớ không? Tớ vừa mới mua một vài cuốn sách tiếng Anh khá hay. À, tớ cũng có bộ bút chì màu mới, chúng ta có thể vẽ gì đó cho vui."
Xử Nữ thoáng lưỡng lự, rồi gật đầu: "Được thôi, nhưng tớ không giỏi vẽ đâu."
"Không sao! Tớ chỉ cần có người vẽ cùng tớ là vui rồi." Thiên Bình đáp với một nụ cười tươi.
Tại nhà Thiên Bình, Xử Nữ nhận ra cô bạn này có sở thích sưu tập sách vẽ và dụng cụ mỹ thuật rất phong phú. Thiên Bình say mê nói về màu sắc và cách cô thích vẽ những nhân vật mà cô tưởng tượng trong đầu. Xử Nữ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng thêm một vài câu nhận xét, nhưng Thiên Bình nhận thấy điều đó đã đủ để làm cô cảm thấy mình được lắng nghe.
"Xử Nữ, cậu nghĩ gì khi nhìn những bức vẽ này?" Thiên Bình hỏi, đôi mắt sáng ngời chờ đợi câu trả lời.
Xử Nữ dừng lại, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào một bức vẽ của Thiên Bình, khẽ đáp: "Tớ thấy chúng rất sống động... Như thể mỗi nhân vật đều có câu chuyện riêng."
Thiên Bình cười khúc khích: "Cảm ơn cậu! Cậu cũng vậy mà, câu chuyện của cậu... Tớ vẫn nhớ cậu từng nói rằng cậu thích viết truyện, phải không?"
Xử Nữ ngượng ngùng gật đầu: "Ừ... nhưng tớ không giỏi như cậu đâu."
"Đừng nói thế! Tớ chắc chắn cậu sẽ viết được những câu chuyện tuyệt vời đấy nha"
Xử Nữ cảm nhận được sự khuyến khích từ Thiên Bình. Đó không phải là áp lực, mà là một sự động viên ấm áp, khiến cô cảm thấy tự tin hơn về sở thích của mình. Từ hôm đó, cả hai bắt đầu chia sẻ với nhau nhiều hơn về những đam mê. Những câu chuyện của họ ngày càng kéo dài, không còn là những lời xã giao ngắn ngủi nữa, mà trở thành những cuộc trò chuyện đầy ý nghĩa và gần gũi.
Thiên Bình bắt đầu phát hiện ra một khía cạnh hoàn toàn mới của Xử Nữ – cô bạn không chỉ giỏi văn, sáng tạo mà còn có những suy nghĩ sâu sắc, đôi khi hài hước và đầy tinh tế. Còn Xử Nữ, cô cảm nhận được sự đồng điệu từ Thiên Bình, một người bạn không chỉ hòa đồng, vui vẻ bên ngoài mà còn có tâm hồn cô đơn, khao khát có một người bạn hiểu mình.
Cứ thế, hai cô bạn càng ngày càng thân thiết hơn, từ những lời nói, hành động nhỏ nhặt cho đến những chia sẻ chân thành.
Lên lớp 7, cả hai ngày càng thân thiết hơn. Thiên Bình bắt đầu nhận ra những mặt khác của Xử Nữ qua các sự việc hàng ngày. Dù Xử Nữ không phải là người luôn thể hiện sự chăm chỉ ra ngoài, nhưng trong nhiều khoảnh khắc, Thiên Bình cảm nhận rõ tính cách trách nhiệm và tinh thần cầu tiến của bạn mình và cả những tật xấu mà cô muốn Xử Nữ bỏ nhưng vẫn không có cách nào để làm được.
Một buổi sáng thứ hai đầu tuần, trong khi cả lớp nhốn nháo vì bài kiểm tra Văn sắp tới, Thiên Bình nhìn thấy Xử Nữ đang thong thả ngồi ở góc lớp. Trong khi nhiều bạn vùi đầu vào sách vở, cô chỉ lặng lẽ đọc một cuốn tiểu thuyết dày cộp. Thiên Bình thấy lạ lùng, nhưng nghĩ có lẽ bạn đã ôn bài từ trước.
Hôm kiểm tra đến, Thiên Bình ngồi ngay sau Xử Nữ. Thiên Bình lo lắng dò lại từng dòng ghi chú của mình, còn Xử Nữ thì không hề tỏ ra chút căng thẳng nào. Khi đề kiểm tra được phát ra, Thiên Bình nhìn lướt qua đề, tim đập nhanh khi thấy câu hỏi khó. Cô nhanh chóng cầm bút và bắt đầu viết, trong khi Xử Nữ vẫn bình thản nhìn đề bài thêm vài phút.
Thiên Bình không thể không liếc sang Xử Nữ một chút, thấy bạn ấy bắt đầu viết mà không có vẻ gì là gấp rút. Bút của Xử Nữ di chuyển chậm rãi trên giấy, nét chữ rõ ràng và điềm tĩnh, không hề có vẻ vội vàng như những bạn khác. Thời gian trôi qua, Thiên Bình cảm thấy tim mình đập mạnh hơn vì không chắc liệu mình có đủ thời gian để hoàn thành bài hay không. Còn Xử Nữ, vẫn nhẹ nhàng viết từng dòng. Cuối cùng, khi thời gian gần hết, Xử Nữ mới cất bút, nộp bài với gương mặt điềm tĩnh.
Sau bài kiểm tra, Thiên Bình không nhịn được nữa, vội chạy đến hỏi Xử Nữ: "Xử Nữ, sao cậu không lo lắng gì hết vậy? Cậu đã ôn bài trước chưa?"
Xử Nữ chỉ cười nhạt và đáp: "Tớ chưa ôn gì nhiều đâu. Chỉ là tớ thích đọc và viết thôi, cứ viết những gì mình nghĩ."
Thiên Bình trố mắt ngạc nhiên: "Nhưng cậu viết trông điềm tĩnh lắm! Không căng thẳng chút nào sao?"
Xử Nữ nhún vai, mỉm cười nhẹ nhàng: "Tớ quen rồi. Cứ bình tĩnh là được."
Thiên Bình không biết nói gì thêm, nhưng trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Đến khi bài kiểm tra được trả, kết quả lại làm cô bất ngờ hơn nữa. Xử Nữ đạt điểm tuyệt đối, bài làm được cô giáo khen ngợi vì cách viết sâu sắc và tư duy sáng tạo. Điều này khiến Thiên Bình không khỏi suy nghĩ. Xử Nữ không hề khoe khoang về khả năng của mình, nhưng rõ ràng là cô rất có năng lực.
Một sự kiện khác khiến Thiên Bình càng hiểu rõ hơn về Xử Nữ là vào một buổi chiều gần cuối học kỳ. Cô giáo giao bài tập văn yêu cầu viết một câu chuyện ngắn, hạn nộp bài là sáng mai. Thiên Bình đã hoàn thành bài từ trước, nhưng Xử Nữ thì vẫn chưa động tay vào. Chiều hôm ấy, Thiên Bình rủ Xử Nữ đi thư viện cùng để làm bài, nhưng Xử Nữ chỉ lắc đầu: "Tớ làm sau cũng được."
Tối hôm đó, khi Thiên Bình đang ngồi hoàn thiện bài vẽ của mình, cô nhận được tin nhắn từ Xử Nữ: "Tớ chưa làm bài văn, chắc sẽ thức khuya viết đây."
Thiên Bình ngạc nhiên, cô không nghĩ Xử Nữ lại để nước đến chân mới nhảy như vậy. Sáng hôm sau, khi vào lớp, Thiên Bình thấy Xử Nữ ngồi tại bàn, tay cầm bút viết một cách bình tĩnh dù chỉ sắp vào học và tiết ngữ văn là tiết đầu tiên. Cô không thể không hỏi: "Xử Nữ, cậu làm kịp không? Sao cậu chưa làm sớm?"
Xử Nữ ngước lên, ánh mắt thoáng chút đùa cợt: "Tớ quen rồi, lúc áp lực mới có cảm hứng."
Khi nộp bài, Xử Nữ vẫn kịp giờ và thậm chí còn có một nụ cười nhẹ nhõm khi đưa bài cho cô giáo. Sau đó, kết quả bài tập lại khiến mọi người trầm trồ, bài viết của Xử Nữ không chỉ hoàn thành mà còn được khen ngợi là sáng tạo và giàu cảm xúc. Điều này Thiên Bình cảm thán rằng cô bạn thân của mình mặc dù nước đến chân mới nhảy nhưng lại lần nào cũng nhảy qua.
Một ngày đẹp trời đầu tháng Mười, khi nhà trường thông báo tổ chức cuộc thi vẽ chủ đề môi trường cho học sinh toàn trường, Thiên Bình như tìm thấy một sân chơi dành riêng cho mình. Cô đã yêu thích hội họa từ nhỏ, và đây là cơ hội để cô thể hiện tài năng của mình trước mọi người. Đặc biệt hơn, cuộc thi còn có một phần thi nói bằng tiếng Anh về chủ đề môi trường – một kỹ năng mà Thiên Bình cũng rất tự tin.
Những ngày trước cuộc thi, Thiên Bình dành hết buổi tối để hoàn thiện bức tranh của mình. Cô chọn vẽ một cảnh quan thành phố trong tương lai, nơi mà thiên nhiên và con người sống hòa hợp, cây xanh bao phủ các tòa nhà chọc trời. Bức tranh thể hiện một khát vọng về môi trường bền vững, nơi công nghệ và thiên nhiên cùng nhau phát triển. Khi tô màu, Thiên Bình cảm nhận từng đường nét như hòa vào tâm hồn mình, màu sắc sống động của bầu trời xanh, những dải cây cối mềm mại và ánh sáng mặt trời rực rỡ.
Xử Nữ, với thói quen bình thản của mình, thường ngồi bên cạnh Thiên Bình trong giờ nghỉ trưa, thỉnh thoảng quan sát bạn mình làm việc. Cô thả một câu hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng: "Cậu thật sự rất yêu vẽ, nhỉ?"
Thiên Bình ngước lên, mỉm cười: "Ừ, khi vẽ, tớ cảm thấy như mình đang tạo ra một thế giới riêng. Nó giúp tớ bộc lộ những điều mà đôi khi không thể nói bằng lời."
Xử Nữ gật đầu, lắng nghe một cách chăm chú. Cô không nói gì thêm, nhưng từ ánh mắt của cô, Thiên Bình cảm nhận được sự ủng hộ và thấu hiểu từ người bạn này.
Cuộc thi diễn ra vào cuối tuần, không khí phòng tranh náo nhiệt với hàng loạt tác phẩm đầy màu sắc của các thí sinh khác. Thiên Bình cảm thấy một chút lo lắng khi nhìn những bức tranh xung quanh, nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh và tự cổ vũ cho bản thân mình. Ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua từng góc bức tranh được treo trên tường với những nét tinh tế mà chỉ có người thực sự yêu nghệ thuật mới có thể cảm nhận.
Ngay sau đó, phần thi tiếng Anh cũng đến gần, yêu cầu học sinh đứng lên nói bài tiếng Anh về chủ đề "Bảo vệ môi trường và vai trò của thế hệ trẻ". Thiên Bình đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, cô đã học từ vựng và viết bài luận một cách cẩn thận, học thuộc và nói một cách trôi chảy mạch lạc và rõ ràng.
Xử Nữ không tham gia cuộc thi này, nhưng vẫn luôn theo dõi bạn mình. Sau khi bài thi kết thúc, cô đến gần và hỏi với giọng điệu điềm tĩnh quen thuộc: "Sao rồi? Cảm giác thế nào?"
Thiên Bình cười tươi, cảm thấy hài lòng với bản thân: "Tớ nghĩ tớ đã làm hết sức mình. Hy vọng là kết quả sẽ tốt."
Một tuần sau, kết quả cuộc thi được công bố, và Thiên Bình đứng đầu thành phố với bức tranh vẽ và bài nói xuất sắc. Thiên Bình cảm thấy vừa tự hào vừa bất ngờ khi cô nhận được giải nhất.
Lần này, Xử Nữ đứng bên cạnh Thiên Bình với một ánh mắt tự hào thực sự. "Cậu thật sự là một người toàn diện đó. Không chỉ vẽ giỏi mà còn giỏi cả tiếng Anh. Cậu làm tớ ngưỡng mộ đấy."
Thiên Bình cười, cảm xúc dâng tràn: "Cậu lúc nào cũng ủng hộ tớ. Nhưng tớ nghĩ điều quan trọng nhất là cậu phải tin vào khả năng của mình."
Xử Nữ gật đầu, nụ cười nhẹ thoáng hiện: "Tớ nghĩ vậy. Cậu là một tấm gương cho tớ học hỏi."
Xử Nữ càng nhận ra rằng Thiên Bình không chỉ đơn thuần là một cô gái tài năng mà còn là một nguồn cảm hứng mạnh mẽ. Xử Nữ nhìn thấy sự kiên trì trong từng nét vẽ, sự quyết tâm trong từng câu chữ mà Thiên Bình viết. Những lần gặp nhau trong giờ học, những cuộc trò chuyện vô tình giữa hai người càng giúp Xử Nữ thấu hiểu hơn về tính cách của Thiên Bình. Cô thấy được niềm đam mê, sự chăm chỉ, và tinh thần không bao giờ bỏ cuộc trong mọi việc Thiên Bình làm.
Vào tháng 4, các trường học háo hức chuẩn bị cho cuộc thi múa giữa các trường. Dương Thiên Bình, đội trưởng đội múa của trường, rộn ràng trong bộ trang phục múa đầy màu sắc, ánh mắt tràn ngập sự phấn khích và hồi hộp. Cô cảm thấy như thời gian trôi chậm lại khi cuộc thi sắp bắt đầu.
Trong những ngày tập luyện, Xử Nữ dù không tham gia đội múa nhưng vẫn thường xuyên đến trường để theo dõi và ủng hộ Thiên Bình. Cô ngồi ở một góc sân trường, ánh mắt chăm chú và sự tập trung tuyệt đối.
"Cậu sẽ làm rất tốt thôi," Xử Nữ nói, giọng nói trầm ấm nhưng kiên định, khi thấy Thiên Bình có phần lúng túng trong một động tác khó.
"Cảm ơn cậu! Nhưng mình vẫn còn hơi lo lắng," Thiên Bình thừa nhận, ánh mắt lấp lánh giữa sự lo lắng và phấn khích.
Xử Nữ nhìn thấu sự hồi hộp trong ánh mắt của bạn mình, và điều đó càng khiến cô cảm thấy muốn động viên nhiều hơn.
Cuộc thi múa diễn ra trong không khí rộn ràng của một buổi sáng đẹp trời. Thiên Bình đứng trên sân khấu lớn, dưới ánh đèn rực rỡ, trong lòng cô như có một cơn sóng dâng trào.
"Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?" cô hỏi những người bạn trong đội múa, nỗ lực làm dịu bớt sự căng thẳng.
"Chúng ta sẽ cùng nhau tỏa sáng!" một bạn trong đội hô to, tạo thêm động lực cho cả nhóm.
Khi tiết mục của đội Thiên Bình được gọi tên, tất cả ánh mắt đều dồn về phía họ. Cảm xúc hồi hộp khiến tay cô đổ mồ hôi.
"Mọi người, cùng nhau cố gắng nào!" cô thầm nhủ, quyết tâm đẩy lùi mọi nỗi lo lắng.
Dưới ánh đèn sân khấu, từng điệu múa của họ như hòa cùng nhịp đập của trái tim khán giả. Thiên Bình và các bạn đã tỏa sáng với những bước nhảy uyển chuyển, hòa quyện giữa âm nhạc và động tác.
Xử Nữ đứng ở hàng ghế khán giả, ánh mắt trầm tĩnh nhưng không kém phần chăm chú. Cô cảm thấy trái tim mình như hòa cùng từng nhịp múa của Thiên Bình.
"Cậu ấy thật sự tuyệt vời," Xử Nữ nghĩ, lòng tràn đầy tự hào và phấn khích.
Khi tiết mục kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội, tiếng reo hò và sự cổ vũ nhiệt tình của khán giả lan tỏa khắp sân trường.
"Xuất sắc! Thật tuyệt vời!" Xử Nữ nghĩ trong lòng, vui mừng trước thành công của Thiên Bình cũng như cả nhóm.
Thiên Bình, khi nghe tiếng vỗ tay, cảm thấy như mình đang bay bổng trong không gian của sự chúc mừng. Cô quay sang tìm kiếm Xử Nữ giữa đám đông, và khi ánh mắt họ giao nhau, cô thấy Xử Nữ đứng yên, ánh mắt vẫn dõi theo mình. Trong khoảnh khắc đó, cảm xúc vỡ òa trong lòng cô.
"Mình đã làm được!" Thiên Bình nghĩ, trái tim cô ngập tràn hạnh phúc và tự hào.
Sau khi kết thúc buổi thi, Thiên Bình chạy đến ôm Xử Nữ. "Cảm ơn cậu đã đến ủng hộ mình! Nếu không có cậu bên cạnh, mình không biết mình sẽ như thế nào," cô nói, ánh mắt rạng ngời.
Xử Nữ mỉm cười, nét mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt ấm áp, đáp lại, "Mình luôn tin cậu sẽ làm tốt mà."
Những lời nói không quá nhiều nhưng chất chứa sự ủng hộ và tình bạn chân thành của Xử Nữ đã giúp Thiên Bình vượt qua mọi nỗi lo lắng. Họ cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào của sự thành công, hứa hẹn rằng sẽ còn nhiều kỷ niệm đẹp phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top