Chương 22
Khoảng một tuần sau đó bọn nó lại bình thường như ban đầu. Dường như sự im lặng đối với chúng là không thể nào xảy ra lâu dài. Vẫn la hét om sòm cả dãy hành lang, vẫn đùa giỡn trong canteen, vẫn chọc phá thầy cô nhưng có vài con người chưa chịu mở miệng nói chuyện với nhau câu nào và từ hôm đó thì Huỳnh Sư Tử không đến trường nữa. Rồi, sau những tháng ngày lặng gió chúng đã nghĩ ra một trò chơi mới.
"Đậu xanh rau má, nước đâu ra vậy?"
"Hahahahahahahahaha..."
"Á. Ướt hết quần áo rồi."
"Hahahahahahahahaha..."
Bọn nó cho nước vào bong bóng và thổi lên. Đi ngang lớp nào thấy khó ưa thì vứt vào vài (chục) cái cho bỏ ghét. Những thanh niên nào đứng trên bục giảng, ngồi gần cửa sổ, vân vân và mây mây, nói chung gần cửa lớp chắc chắn sẽ dính. Trương Nhân Mã cảm thấy như thế chưa vui. Nó xách cả xô bong bóng nước chạy vào nhà vệ sinh, thấy phòng nào có người liền nhảy vào phòng kế bên rồi đứng lên bồn cầu và...đổ hết cả xô từ trên đầu xuống. Tội nghiệp bạn trẻ này, vừa hứng hết của bạn Mã thì phải chịu thêm của thằng Vũ Thiên Yết. Hai thằng cố mím môi nhịn cười chuồn ra ngoài trong lúc bạn trẻ kia đang khóc không ra nước mắt vì ướt từ trên xuống dưới. Và từ đó trào lưu bong bóng nước được toàn trường hưởng ứng.
Rồi, một ngày nọ...
"Thằng chó Song, tao giết chết mày!" - Bảo Bình cầm hai cái bóng rượt theo thằng Song.
Tụi nó chạy quanh sân trường, cuối cùng lại chạy đến phòng giáo viên ở tầng trệt khu B. Lúc này hắn chạy không nổi nữa, dừng lại thở không ra hơi đưa tay vẫy vẫy ý bảo không chơi nữa. Ấy thế mà con Trương Ngọc Bảo Bình thiếu muối kia không hiểu, quăng cho hắn một cái. Thấy vậy, Phong Thái Song Tử né đầu sang phải, quả bóng màu xanh xinh đẹp bay vào phòng giáo viên và đáp trên cái ti vi Sony bốn mươi hai inch của các thầy cô nghe một tiếng "bịch". Nhỏ sợ quá không di chuyển nổi nữa, cũng may trước khi ông thầy dạy Toán chạy ra thì Song Tử đã nhanh chóng bịt miệng, kéo nhỏ đi.
"Suỵt!"
Hai đứa nấp trong góc tường gần chỗ Ngô Cự Giải thường leo tường trốn học. Nhỏ được hắn giữ lấy, khoảng cách giữa cả hai quá gần khiến Trương Ngọc Bảo Bình có phần hơi ngượng. Khi thấy đã an toàn, hắn mới thả nhỏ ra bỏ đi một cách vô cùng tỉnh. Nhỏ vừa chạy ra định chửi hắn thì:
"Ê em kia! Có phải em ném bóng nước vào phòng giáo viên không?" - Ông thầy Hiển từ đâu chui ra làm nàng Bảo thót tim.
Lần này là trúng tim đen rồi. Nhỏ cười gượng ấp úng:
"Em...em đâu có."
"Không có vậy em trốn đây làm gì?"
"Em...à...em chơi trốn tìm."
Ông thầy lấy cây thước kẻ gõ vào đầu nhỏ:
"Nói dối không có tí gì là giống thật. Về phòng giám thị."
"Ông này nói cũng như không nói." - Bảo Bảo ngậm ngùi lết lên phòng giám thị còn không quên quay lại nhìn một cách lưu luyến.
===== Phòng giám thị =====
"Thưa thầy em...Ủa sao mày ở đây?"
Bảo Bình vừa đẩy cửa đi vào thì bắt gặp ngay Trần Phương Thiên Bình đang đứng khoanh tay. Nó thấy mình có đồng bọn vui quá, mừng rơn kể lại câu chuyện mình quăng bóng nước trúng ngay đầu thầy cho nhỏ nghe:
"Nãy tao định chọi con Xử mà thấy thầy đi ngang tao chuyển mục tiêu chọi thầy cho vui ai ngờ trúng phóc ngay đầu. Cuối cùng là xuống đây chơi nè."
"Ủa ủa? Ông nào nhọ vậy?"
"Ông Thành nè chứ ai."
Đột nhiên có giọng đàn ông trả lời. Nó quay sang nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của thầy Thành mà nuốt nước bọt không dám nói thêm lời nào.
"Hay quá ha. Xuống đây rồi mà còn ở đó nói chuyện như đúng rồi ha." - Nói đoạn quay sang Bảo "Xuống đây làm gì?"
"Dạ không có gì."
Nhỏ trốn tội chạy ra khỏi cửa thì va phải ai đó. Ngước lên đã thấy khuôn mặt hắc ám của ông Hiển, nhỏ bị xách vào không thương tiếc:
"Em này tội phá hoại tài sản nhà trường, thầy xử giúp tôi."
"À, phạm lỗi còn định trốn, viết kiểm điểm nhanh lên."
Thiên Bình cười ha hả bị thầy Thành lườm cho cháy mặt. Còn Bảo Bình đau lòng nghĩ thầm "Tại sao ông lại xuống đây?"
"Thì tôi sợ em trốn nên xuống."
Nhỏ giật mình trước câu trả lời của ông thầy. Ông này có sức mạnh siêu nhiên nghe được tiếng lòng à? Thế sau này phải cẩn thận với ổng mới được. Và thầy Hiển dạy Toán chính thức bị Trương Ngọc Bảo Bình liệt vào "sổ đen" của nó.
Ngồi được một lúc, Thiên Bình thấy buồn miệng, quay sang hỏi:
"Thầy, thằng Sư cúp cua cả tuần nay sao nó không bị gì vậy?"
Thầy Thành ngước lên nhìn nó, đưa tay ra. Nó biết ý cười hì hì đặt tờ giấy kiểm điểm lên tay ông.
"Nó bị đình chỉ thì sao mà dám lên trường?"
"Ủa thật hả thầy?" - Nhỏ Bảo từ đâu chen vào hỏi.
"Không lẽ tôi giỡn. Nhìn tôi giống giỡn lắm hả?"
Bảo Bình gật gù. Ra là nó bị đình chỉ chứ không phải cúp học. Sướng nhể? Được nghỉ học ở nhà ngủ ngay lúc ôn thi giữa kỳ. Nó thầm ước ao được vậy. Nhưng nhiều khi ước mơ cũng chỉ là mơ ước. Học ở mức độ trung bình như nó mà nghỉ vài ngày rồi vào chắc lạc trôi nơi nào luôn mất.
"Ê vậy chiều nay mình qua nhà nó chơi."
Trần Phương Thiên Bình khều vai con Bảo, thì thầm.
"Tôi chỉ sợ là bây giờ nó đang sắp chết rồi ấy."
"Sao thầy nỡ trù nó?"
"Tôi nói không đúng à? Chiều nay mấy người gặp nó chắc lúc đó nó đang hấp hối cũng không chừng." - Ông thầy độc ác nhất năm vỗ đùi bôm bốp khi nghĩ đến tương lai bạn trẻ Huỳnh Sư Tử biến mất và mình không cần phải quản lí cái thằng không chịu "tiếp thu" đó nữa. Mà, nghĩ lại thì mình hắn đi chưa đủ, tập thể 12D5 đều đi hết thì vui biết mấy. Đến đó, thầy Thành cười man rợ làm cho hai đứa con gái kia phải cố gắng lắm mới không bật cười thành tiếng trước vẻ đẹp hiếm thấy này. Với tốc độ bàn thờ, Trương Ngọc Bảo Bình lôi cái smartphone của mình ra, nhấn chụp vài tấm và đăng lên Facebook trong vòng hai phút mười tám giây bốn mươi ba tích tắc.
===== Nhà Sư Tử =====
Trước cánh cổng to đùng màu đen, có một đám nhí nhố liên tục bấm chuông nhà Huỳnh Sư Tử. Đám nhí nhố giống hệt đám khỉ trong sở thú. Đu qua đu lại trên cánh cổng nhà người ta. Nhất là Tống Bạch Dương, cậu ta ôm cái cây bàng lớn ngày gần đó, leo lên leo xuống quan sát tình hình bên trong.
"Ê tụi bây ơi, có khi nào nó đang hấp hối giống ông Thành nói không?" - Thiên Bình đẩy Ma Kết và Dương Kim Ngưu ra, phán.
Bị đẩy muốn chúi cả đầu, Kim Ngưu hung dữ đá vào chân nhỏ:
"Mày tin tao đấm phát gãy sống mũi rồi u thêm cục trên trán nữa không?"
Bọn nó bấm chuông thêm vài lần thì có người ra mở cửa. Người mở chính là Sư Tử. Tất cả trố mắt ra nhìn. Ơ sao mới mấy ngày nhìn nó tàn tạ thấy thương. Khi đã được mời vào nhà, yên vị trên chiếc ghế sofa bọn nó mới phát hiện ra nhà thằng này rộng, rất rộng, rất rất rộng. Bạch Dương nhìn quanh, buông câu hỏi khá liên quan:
"Hồi đó ông bà mày đi cướp đất của người ta hay sao mà nhà mày rộng vậy?"
Ngay lập tức, hắn cầm chiếc dép lê lên, nhắm giữa mặt cậu mà quẳng vào.
"Mày mà còn xàm ngôn nữa thì bố tán cho sml nhé!"
"Ủa rồi nào mày mới đi học lại?" - Học trưởng hắng giọng tỏ vẻ nghiêm túc.
Hắn chẳng buồn trả lời câu hỏi của anh. Đi thẳng lên lầu. Khoảng mười phút sau, Sư Tử bước xuống với bộ mặt tươi tỉnh hơn, quần áo cũng tươm tất. Hắn ngồi xuống ghế, đan hai tay vào nhau không nói gì. Lúc lâu sau đó hắn mới chịu trả lời:
"Chắc tao bị đưa vào trường cải tạo."
"Mày yên tâm. Bọn tao sẽ giúp mày mà."
Huỳnh Sư Tử chỉ sợ không được học cùng bọn điên này nữa, không được cùng quậy, cùng cười với cả lớp. Khoảng không trầm lắng bao trùm lấy không gian trong phòng khách. Lâu lâu, có ngọn gió thổi vào mát rượi. Xanh mát như những năm tháng còn là những cô cậu học trò mới vào trường cấp ba, mới quen biết nhau,...tất cả đều mới mẻ. Năm tháng trôi nhanh, giờ mới đã là cũ. Học sinh cuối cấp sắp phải xa kỉ niệm về mái trường ghi lại dấu ấn ba năm trưởng thành, ba năm học hỏi và yêu thương đang ngày càng gần. Mặc dù chưa đến nhưng cảm tưởng như là đã đến khi bọn nó vừa đặt chân vào lớp Mười hai.
Sáng hôm sau...
Đầu giờ lớp đã khá ồn ào. Vì hôm nay phải kiểm tra Hóa. Ngô Cự Giải đập đầu lên quyển vở nằm trên bàn. Khổ nỗi bài này nó học mãi vẫn không thuộc. Đang say mê lẩm nhẩm học bài thì thằng Yết ngồi vào cái ghế đối diện nó, từ từ rút quyển vở Hóa ra, và:
"Á! Đau quá!"
Vũ Thiên Yết cười sằng sặc. Hắn vừa rút quyển vở ra để nó đập đầu thật mạnh xuống mặt bàn mà không cảm thấy tội lỗi. Cười xong nhìn lại đã thấy không ổn. Nó nhào đến cáu xé hắn, đánh mấy mươi cái lên lưng nghe mà đã tai. Đột nhiên phía cuối lớp nhao nhao lên.
"Ê bọn mày, Xử Nữ lớp mình bị bóc phốt trên confession này."
Bài trên là Ko Ko Bop của EXO.
Các bạn nào là EXO - L thì nhớ vote đều đặn cho EXO tại MAMA 2017 nha!
By: Huyuka
To be continue...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top