6 tháng sau
/Happy Birthday to you...Happy Birthday to you...!/
Hôm nay là sinh nhật của Song Tử, cùng tròn một tuần kể từ ngày nàng có thể nhìn thấy lại. Một thời gian ở trong bệnh viện cùng Thiên Yết, nàng cảm giác như thể quay trở lại làm một cô công chúa được cưng chiều khi còn ở với gia đình mình 12 năm trước.
Thiên Yết rất cưng chiều nàng, dường như mọi thứ hắn đều chủ động làm giúp nàng. Nhiều khi nàng tự hỏi, liệu hắn còn thời gian đi làm không hay chỉ nằm ở đây với nàng thôi.
Cơ thể nàng mặc dù chưa bình phục hoàn toàn nhưng vẫn có thể xem là tự di chuyển được. Cũng may tài nghệ của mẹ Xử Nữ vẫn chắc như ngày nào, nàng thầm nghĩ nếu không vì năm ấy Thiên Yết cầu xin cô ấy cứu sống nàng, nàng cũng chẳng thể lành lặn sống như hôm nay.
/Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?/
Thiên Yết chờ nàng thổi nến rồi bâng quơ hỏi
/Anh không nhớ à?/
Song Tử nghiêng đầu khiêu khích
/Ồ...lạ nhỉ, anh không nhớ nữa/
Thiên Yết đứng dậy đi tới trước mặt nàng rồi ôm lấy mặt nàng nói
Song Tử nào dễ dàng để Thiên Yết được nước lấn tới như vậy, thời gian qua để tên này chiếm tiện nghi nhiều rồi, phải đến lúc nàng phản công.
Song Tử mặc một chiếc áo hai dây khá đơn giả làm từ vải nỉ, mái tóc búi cao lộ ra gần cổ thon gọn quyến rũ, sương quai xanh tinh tế lộ rõ dưới dây áo đen mực. Từ nhỏ ngoại hình của nàng luôn được đánh giá là tuyệt sắc giai nhân, ngày từ trước khi dậy thì đã làm rúng động mọi nơi nàng tới, vừa pha lẫn sự quyết rũ, vừa có sự dễ thương. Đôi mắt hai mí to tròn chơm chớm ngước lên nhìn về phía Thiên Yết, sóng mũi cao khẽ khịt khịt tỏ vẻ yểu điệu, bờ môi nhỏ gọn bật lên tiếng nói rung động
/Đủ tuổi...đủ tuổi cho anh ăn rồi đấy!/
Song Tử nháy mắt lém lỉnh, cố tình kéo sát Thiên Yết tới, để lộ ra nửa bầu ngực căng tròn dưới lớp áo mỏng manh, tuy không phải dạng to bự nhưng vẫn gọi là vừa đủ dùng nha
/Ực! Chết tiệt!/
Thiên Yết giật mình quay đi chỗ khác, hắn dùng tay ôm mặt, cả hai tai đỏ ửng lên lộ rõ sự ngại ngùng. Má sao hắn có thể quên chứ, Song Tử nhỏ hơn hắn 2 tuổi, tức năm nay đã 18, đủ tuổi làm nhiều việc trên đời rồ.
/Ai dạy! Ai dạy em hư thế hả!/
Thiên Yết bình tĩnh lại thì quay mặt chỉ trích nàng, tỏ vẻ rất không thể tin vào mắt mình. Con bé nhỏ nhắn dễ thương ngày nào giờ bắt đầu đủ lông đủ cánh cắn ngược lại chồng nó rồi!!
/Plè/
Song Tử thè lưỡi trêu chọc. Trong một khoảnh khắc, Thiên Yết cảm thấy yên bình đến kì lạ. Hắn bỗng ngây người ra cười thất thần khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt. Mọi thứ như ngưng đọng lại vì giây phút này. Chỉ có hắn và nàng, nhưng lại khiến hắn phải đắm chìm trong không khí ấy. Đây là ước mơ cả đời của hắn, nàng là ước mơ của hắn.
/Này, đừng có ngơ ra như vậy, qua đây cắt bánh kem coi/
Song Tử biết Thiên Yết đang nghĩ gì, nàng vẫy vẫy tay kêu hắn lại
*Đoàng*
Là tiếng súng! Thiên Yết cùng Song Tử rất nhạy bén với âm thanh này, cả hai vội vào tư thế phòng thủ. Thiên Yết nhanh tay đi tới khoá cửa phòng, tắt hết điện rồi kéo tay Song Tử vào nhà vệ sinh.
Hắn và nàng đều biết ngày này rồi cũng tới, ngày mà vị trí của hai đứa bị lộ diện.
/Nhanh, chui qua đây/
Thiên Yết nâng bồn tắm lên, bên cạnh ống thoát nước là một cánh cửa thoát hiểm
Song Tử dù bị thương nhưng bản năng nhanh nhẹn vẫn luôn ở đó, nàng linh hoạt di chuyển dưới đường ống, mặc dù tối nhưng vẫn có thể định vị được dựa trên xúc giác.
/Nhắm mắt lại, sắp tới đường ra đấy/
Thiên Yết dặn nàng nhắm mắt lại vì mắt nàng còn yếu, mỗi khi có ánh sáng đột ngột giữa trời tối thì mắt nàng có thể bị đau hoặc thậm chí bị mù vĩnh viễn.
Song Tử theo bản năng nhắm mắt lại, vội vàng di chuyển ra ngoài, cho tới khi tới cổng thì Thiên Yết vội kéo nàng núp vào ngực hắn để từ từ làm quen với ánh sáng.
/Rồi đấy, từ từ mở mắt ra nha/
Thiên Yết dặn dò
*Bíp bíp* tiếng còi xe cất lên, Thiên Yết vội kéo Song Tử ra sau
/Còn đứng đó làm gì? Lên xe!/
Còn ai khác ngoài hai vợ chồng Nhân Mã Xử Nữ. Kể từ khi mẹ Xử chữa bệnh cho Song Tử thì Thiên Yết đã giữ liên lạc với hai người, đề phòng cho những trường hợp thế này.
/Hello!/
/Mày vẫn bám nhiết thế hả Chánh Li?/
Thiên Yết khó chịu lườm Chánh Li ở ghế sau. Mở cửa ép hắn vào một góc rồi đưa Song Tử vào, dù hắn không muốn nàng ngồi giữa nhưng vị trí đó vẫn an toàn hơn.
/...chào/
Song Tử e ngại giơ tay chào Nhân Mã cùng Xử Nữ. 3 năm không gặp, giờ lại hội ngộ ở tỉnh cảnh thế này.
/Ừm...em lớn rồi ha/
Xử Nữ ra dáng người chị khẽ cười
/Em xin lỗi vì không đi dự ngày vui của anh chị/
Song Tử ngại nói
/Xin lỗi gì chứ, em mà tới anh chị còn lo hơn!/
Nhân Mã khách khí nói
Wao, ai rồi cũng lớn và khác thế này ư? Song Tử thầm cảm thán.
--------
/Cẩn thận/
Thiên Yết nhẹ nhàng đỡ nàng xuống xe
/Đây là.../
Song Tử giật mình trước cảnh vật trước mắt, đây rõ ràng là trường học cấp ba của mọi người, nhưng vì sao lại quay về nơi này?
/Nhân Mã cùng anh đã tu sửa một góc của ngôi trường kể từ khi trường đổi sang cơ sở mới, có thể nói giờ đây nó là một pháo đài vô cùng kiên cố/
Thiên Yết vừa dắt nàng vào, vừa nói
/Có công của anh nữa!/
Chánh Li nhanh mồm nhảy vào
/Làm cách nào mà tụi nó biết vị trí của tụi tao sớm vậy?/ Thiên Yết quay sang hỏi Nhân Mã
/...sớm? Với năng lực của Cự Giải tao phải nói là trễ mới đúng đấy! / Xử Nữ trả lời thay
/cũng may có một người bạn cũ của Song Tử giúp đỡ, tụi tao mới tới đây kịp/ Nhân Mã nói rồi nhìn về phía Chánh Li
/Mày hay thật/ Thiên Yết lườm
Cả bọn đi vào một căn phòng trên cùng của sảnh chính, không nơi nào khác ngoài phòng Hội Học Sinh.
Phòng HHS giờ không có điểm nào giống như trước kia, căn phòng cửa kính được thay hoàn toàn bằng cửa sắt hai lớp cùng kính chống đạn, bên trong có 3 cánh cửa bự thông vào một mật đạo nào đó. Dưới bàn làm việc còn có một lối đi và dưới thảm cũng có thêm một lối. Nhưng Thiên Yết bảo hơn một nửa cánh cửa ở đây là bẫy, chỉ có hắn là biết đâu là cửa thật.
Song Tử không hiểu vì sao lại chọn nơi này, nhưng nàng tin tưởng Thiên Yết.
/Nào, qua đây nằm nghỉ xíu đi em/
Thiên Yết vẫy tay kéo Song Tử tới góc phòng, nơi đó có một chiếc nệm nhỏ, xung quanh là cửa gỗ, cảm giác như nó là căn phòng nhỏ trong căn phòng lớn.
Xử Nữ đá mắt với Nhân Mã rồi cười khì, trông hai đứa như đôi vợ chồng mới cưới vậy. Còn Chánh Li thì cứ đi vòng vòng quan sát nơi căn phòng một cách tò mò.
/À quên mất, chúc mừng sinh nhật em nha Song Tử/
Xử Nữ lấy trong giỏ sách một món quà được gói đẹp đẽ, nhẹ nhàng đi tới đưa cho nàng.
Thiên Yết định đưa tay nhận lấy nhưng lại bị Song Tử nhanh tay hơn cầm. Nàng biết hắn lo lắng, nhưng Xử Nữ là người nhà mà. Sau ngần ấy chuyện xảy ra, chị ấy vẫn lựa chọn tin tưởng nàng, đó là điều mà một người như nàng rất trân trọng.
/Em mở ra nhé?/ Song Tử thăm dò hỏi
/Ừm, mở ra đi/
Song Tử cẩn thận xé băng keo, lần theo nếp gấp mà mở giấy gói quà ra.
/Anh đừng căng thẳng vậy/
Song Tử để ý thấy Thiên Yết cứ nhăn mặt lo lắng, nàng nhắc nhở
/À ừ/ Thiên Yết gật đầu
Nói thật thì hắn vẫn còn nghi ngờ tất cả những người ở đây. Ngay từ đầu những người này ngoại trừ Chánh Li ra đều nghi ngờ nàng, thậm chí đã đi đến kết luận là không tin tưởng nàng, nhưng giờ đây chỉ vì nghe một số tin đồn mà quay đầu suy nghĩ lại, hắn vẫn cảm thấy nhưng người này quá ba phải, căn bản là vẫn có khả năng phản bội hắn và nàng.
Giờ đây đối với hắn, Song Tử là quan trọng nhất.
/A! Là một sợi dây chuyền?/
Song Tử ngạc nhiên khi nhìn thấy món quà, nó là một sợi dây chuyền làm từ bạch kim nguyên chất, có hình tròn, mặt trước được khắc một kí hiệu chữ "Tư", mặt sau được khắc chữ "Hoành".
/Tư Hoành Song Tử, đó là họ tên của em/
Song Tử ngạc nhiên cất lên. Nàng khẽ mở mặt dây chuyển ra, bên trông là tấm hình của hai người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng cạnh nhau, từ trái lần lượt sang là Song Bình Nhất Quang, Tư Hành Tử và Hoành Quỳnh Băng Li. Còn mặt còn lại....là hình của Thiên Yết.
Đến cả Thiên Yết khi nhìn vào cũng phải ngạc nhiên, hắn ngước lên nhìn Xử Nữ với đôi mắt khó hiểu. Song Tử cũng vậy.
/Đây là món quà của bố mẹ em dành tặng em khi còn nhỏ, Nhất Quang đã giữ nó hộ em. Họ rất tinh ý chừa lại một khoảng trống, với hi vọng ngoài gia đình nhỏ kia của em, em có thể tìm cho mình một gia đình lớn khác. Và chị nghĩ rằng em đã tìm thấy rồi/
Xử Nữ từ tốn giải thích.
/Chính vì vậy mà anh chị quyết định gắn hình Thiên Yết vào/ Nhân Mã nói thêm
/Ha...món quà này...tuyệt thật đấy/ Song Tử cảm thán
Cả một đời của nàng, có lẽ chỉ được bên gia đình mình 5 năm, sau đó thì nàng cứ phiêu dạt mà sống, cảm giác mọi thứ cửa nửa vời, chưa ai thật sự cho nàng được tình yêu thương như gia đình ấy. Cho đến giờ phút này, giờ phút nàng có Thiên Yết, hắn là ngoại lệ duy nhất, và cũng là độc nhất.
Song Tử kéo tóc lên, ngỏ ý bảo Thiên Yết đeo giúp nàng. Thiên Yết cũng bị thất thần vì ý nghĩa sợi dây chuyền, hắn vẫn luôn muốn cho Song Tử một gia đình hạnh phúc, nhưng không ngờ hắn lại có thể làm được điều đấy.
/Này, ngưng sướt mướt đi, bọn chúng đến rồi đấy/ Chánh Li đang nghịch điện thoại thì cất tiếng nhắc nhở.
Rốt cuộc mục đích của Cự Giải khi tìm đến Song Tử là gì? Liệu nàng có dẫn theo Liên gia mà tới hay không? Và liệu 4 người Mã Xử cùng Yết Li đã có sự chuẩn bị gì cho trận chiến sắp tới chưa? Có lẽ đó sẽ mãi là câu hỏi mà người đời sau luôn thắc mắc mỗi khi nhắc đến trận chiến Diệt Liên, trận chiến đặt dấu chấm hết cho gia tộc Liên gia, và là trận chiến minh oan cho đứa con gái độc nhất, người thừa kế duy nhất của Tư gia và gia tộc Hoành Quỳnh.
Nghe đồn năm ấy, tại ngồi trường AMSTARD, đã diễn ra một trận chiến vô cùng khốc liệt giữa vô vàn gia tộc. Đã có rất nhiều người trong đó đã hi sinh, một trong số họ có một kẻ họ Thiên. Trận chiến ấy mãi không phân định thắng thua cho đến khi có sự xuất hiện của Kết gia và Bảo gia. Nhưng dù có xuất hiện hay không, số phận của một số kẻ đều đã được định đoạt, chỉ mong sao cho sau này khi nhìn lại, không ai phải tiếc nuối vì đã là một phần của trận chiến ấy.
Ngày Song Tử sinh ra, đã định đoạt là cái rủi của hàng vạn người. Ngày nàng 18 tuổi, là thời khắc chấm dứt cho lời nguyền đáng trách đó. Và có lẽ câu chuyện của nàng công chúa tử thần này cũng đã có dấu chấm hết, với kẻ phá lời nguyền là chàng hoàng tử từ thiên giới.
Cảm ơn anh, vì đã tới, và đã được sinh ra.
Cảm ơn em, vì đã kiên trì, đã sống.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top