4.

Bờ vai trắng ngần được bao phủ bởi chiếc khăn lụa mềm mại. Ngón tay thon dài đưa lên vai rồi nhẹ nhàng giữ lấy tấm lụa. Hàng lông mi cong vút run rẩy trước hơi ấm dần lan truyền khắp cơ thể. Hòa vào cơn gió nồng mùi biển cả, lọn tóc đen nhánh không chút tơ vương tung bay theo nền trời xanh thẳm. Song Ngư đứng đó, đôi mắt bồ câu xinh đẹp hướng về đường chân trời xa vô tận, hướng về nơi sinh ra những ngọn gió tao lãng đầy phong lưu.

Tự nhiên cảm thấy nhớ anh...

Làn gió dịu êm nhẹ nhàng hôn lên gò má trắng hồng rồi trêu đùa với tà váy xanh lam, nhưng dường như nó chẳng thể cuốn đi nỗi nhớ nhung đang dần xâm chiếm trí óc của cô gái tương tư. Thật muốn nhanh chóng quay về để gặp anh, thật muốn nằm gọn trong vòng tay anh hưởng thụ mùi hương lavender quen thuộc. Rũ mắt xuống tờ giấy chi chít chữ, Song Ngư không kìm nổi tiếng thở dài, với đống công việc chất cao như núi này thì biết gặp anh thế nào đây.

"Song Ngư, chị mau về đoàn làm phim nhanh lên, quản lí sắp nổi trận lôi đình đến nơi rồi."

Thanh Hân hớt hải từ xa chạy đến, luống cuống thuận lại tình hình bên đấy cho Song Ngư. Không có vẻ gì là vội vàng, Song Ngư thong thả nhấc từng bước chân trên nền cát trắng, tạm gác nỗi nhớ nhung sang một bên mà tiếp tục mớ công việc dài dăng dẳng.

Bóng mây bông xốp lững lờ trôi trên bầu trời bao la, Song Ngư thi thoảng lại ngước nhìn lên, tư tưởng đến những hình thù kì lạ, hòa mình vào hành động chậm rãi của đám mây lười biếng. Nếu được thì cô ước rằng mình có thể thả người trên cát, lắng nghe tiếng sóng, và thả hồn lên tận mây xanh. Một tách trà? Hay một ít bánh quy cùng một cuốn tiểu thuyết ngôn tình dành cho thiếu nữ? Thật tuyệt! Nhiêu đó cũng đủ để giết thời gian cho một ngày.

"Chị Song Ngư, nếu chị không nhanh lên là em lại bị mắng nữa cho coi."

Thanh Hân bên cạnh thật sự sắp khóc đến nơi, cuối cùng nhóc cũng chỉ là một cô gái bé nhỏ chân yếu tay mềm, sao có thể suốt ngày vểnh tai nghe giảng đạo suốt một tiếng chứ.

Song Ngư chẳng có dấu hiệu gì là thoát khỏi đống suy nghĩ vẩn vơ, cái đầu nho nhỏ lơ đễnh gật một cái rồi lại trở về không gian mờ ảo trong trí tưởng tượng phong phú.

Thanh Hân muốn khóc.

Sau một hồi đi bộ, cuối cùng hai người cũng trở về đoàn trước sự phẫn nộ của chị quản lý. Chắc chắn là cô bé Thanh Hân đáng thương tiếp tục bị dần thêm trận nữa, còn đương sự kia vẫn đang trên tận tầng mây nảo tầng mây nào.

Đoàn làm phim thành ra được dịp nhốn nháo một phen. Mọi người phải nói mãi chị quản lý mới thôi cái bài ca bất hủ, mặc dù chẳng một chữ nào lọt vào tai Song Ngư cả.

...

...

"Em đó, thật chẳng ra làm sao cả, để mọi người đợi lâu như vậy, đây là muốn mang tai tiếng vào người sao?"

Song Ngư ngồi sau xe uể oải gục đầu xuống. Cô chẳng có vẻ gì là tiếp thu những lời của chị quản lý, cơ thể vô lực tựa vào lưng ghế, khuôn mặt tái nhợt được che đậy dưới lớp phấn dày nay lại càng khó coi.

Thấy người kia sắp gục ngã đến nơi, chị quản lý lắc đầu chán nản rồi bảo Thanh Hân đưa cho Song Ngư tập lịch trình mới, vừa lái xe vừa phổ biến sơ qua về các hoạt động trong tuần.

"Tạm thời lịch trình của em trống tầm hai ngày, em có thể nghỉ ngơi trước khi công việc một lần nữa ngập đầu."

Song Ngư nghe vậy gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Hai ngày à...

Không biết Cự Giải có bận gì không nhỉ?

Chiếc xe dừng trước khu chung cư quen thuộc. Song Ngư nhanh chóng cầm đồ đạc bước xuống, chào tạm biệt hai người rồi bước vào đại sảnh. Đứng trước cửa phòng 302, cô lấy chìa khóa tra vào ổ rồi vặn tay nắm cửa bằng nhôm.

Cảm nhận hương hoa ly dịu nhẹ toát ra khỏi căn phòng xinh xắn, Song Ngư thoải mái vứt đồ đạc vào một góc. Cô không nhanh không chậm tiến thẳng vào phòng ngủ mà thả người trên chiếc nệm êm ái.

Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

Cô chẳng buồn thay quần áo, cứ thế chìm đắm vào giấc chiêm bao.

Song Ngư có điện thoại! Bé yêu Song Ngư có điện thoại!!

"Alo..."

Song Ngư miễn cưỡng với lấy dế yêu đang lăn lóc đầu giường, cô ngái ngủ bắt máy, thậm chí còn chẳng thèm quan tâm đến danh tính người bên kia đầu dây. Thứ duy nhất tồn đọng trong đầu là giấc mơ đẹp đẽ nơi hoàng tử bạch mã đang ngự trị.

[Em còn đang ngủ?]

Ôi! Hoàng tử phương nào mà lại có chất giọng mê người như vậy, làm siêu lòng trái tim yếu ớt của bổn công chúa rồi.

Song Ngư cười hề hề, ngơ ngác liên tưởng đến một lãng tử tóc vàng oai hùng cưỡi tuấn mã rước công chúa điện hạ hồi cung. Định mệnh sao có thể đưa nhiều mĩ nam đến bên cạnh thế này. Đừng vậy chứ, cô chỉ yêu duy nhất mình Cự Giải, đừng làm cô mất lý trí mà trở thành con người bạc tình.

"Hỡi người ở đầu dây, ta biết ngươi đã say mê vẻ đẹp tuyệt trần của ta nhưng xin thứ lỗi, ta đây là hoa có chủ, trái tim ta chỉ trao cho chàng Cự Giải mà thôi."

Người kia nghe vậy liền phì cười, tự dưng nổi hứng muốn thuận theo kịch bản của Song Ngư mà diễn, tuy nhiên chưa kịp nói câu gì thì ngay lập tức cứng họng bởi phát ngôn rất chi là vô sỉ của cá con.

"Ta sẽ không phiền nếu ngươi đập chậu cướp hoa đâu."

Được rồi.

Cự Giải thực muốn bóp chết cái tên mà Song Ngư đang ve vãn kia, mặc dù đó lại chính là anh. Cô từ đâu mà quen thói trêu hoa ghẹo nguyệt, thả thính một cách mất hết liêm sỉ thế kia chứ?

Thiên Bình!

Chắc chắn tại Thiên Bình.

Song Ngư thấy chẳng có ai trả lời thì nhíu mày, từ sống lưng truyền đến hơi lạnh dựng tóc gáy. Qua điện thoại còn có thể nghe được tiếng nghiến răng ken két.

[Em có vẻ rảnh rang quá nhỉ? Còn có thời gian tán tỉnh người khác cơ đấy.]

Lời vừa rồi thành công thức tỉnh con cá còn đang mơ mộng về với thực tại. Song Ngư định hình được sự việc bèn hoảng hốt than thân trách phận, đúng là một phút ngu muội mà cả đời ân oán.

Song Ngư khóc không ra nước mắt, nhẹ nhàng nâng điện thoại áp lên tai. Cô hết sức nhỏ nhẹ dỗ dành ngọn núi lửa sắp phun trào.

"Cự Giải à, vừa nãy là nói mớ thôi, em không biết là anh gọi nên..."

[Không biết là anh gọi? Vậy cứ không phải là anh thì ai em cũng có thể thả thính như vậy đúng không?]

Lần này chết thật rồi!

Song Ngư luống cuống đến mức nói lắp, mãi mà không nặn ra được câu trả lời tử tế. Lâu lâu ngủ mơ vẹo trai một lần, vậy mà bị bắt gian trực tiếp, cô đâu cố ý. (T^T)

Cự Giải chưa có tí gì là hết giận, mặt khác lại càng bùng cháy trước sự lúng túng của người yêu. Bình thường anh dung túng cô quá đúng không? Bình thường anh cưng nựng cô quá đúng không? Bình thường anh...

"Cự Giải là đồ thối!"

Rụp!

Tút...tút...tút...

Tần số não Cự Giải nhảy theo từng tiếng tút, mặt anh ngơ ra, chưa kịp hiểu bất cứ thứ gì. Ủa? Anh đang giận cô mà. Sao lại biến thành thế này rồi? Ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím nhấn dãy số quen thuộc, chẳng ai nghe máy. Cứ thế hai cuộc, ba cuộc rồi năm cuộc, Cự Giải cảm thấy mình như một trò hề, giận người yêu rồi bị người yêu giận lại, giờ gọi còn không được nói gì đến xin lỗi.

Hết cách, Cự Giải đành phải cầu cứu cô bạn thân của Song Ngư, mặc dù anh biết thể nào cũng bị ăn chửi vì làm phiền người khác lúc đêm muộn thế này.

"Thiên Bình, mày giúp tao với, Song Ngư giận tao rồi."

Không một ai đáp lại...

Rụp!

Tút...tút...tút...

Ok, anh đã quen rồi.

Cự Giải vẫn không bỏ cuộc, mặt dày liên tục nháy máy cho đến khi...

[Cái thằng cua ngang ngạnh này, đêm hôm không để người khác ngủ à? Rảnh cũng rảnh vừa thôi chứ, tao không phải trò đùa của mày nhé, đù má nó! Tức chết mất.]

"Nhưng Song Ngư..."

[Song Ngư, Song Ngư, kiếp trước tao nợ mày hả Giải? Chuyện tình của bọn mày mà cứ lôi tao vào, tao đâu phải bảo mẫu mà đi lo cho hai đứa chúng mày, đúng là cái đám có người yêu, ta khinh."

Thiên Bình phát hỏa, không chút thương hoa tiếc ngọc mà xả giận vào cái tên phá đám. Không để Cự Giải ú ớ thêm câu nào, cô thẳng tay dập máy.

Cự Giải không nhờ được Thiên Bình đâm ra càng lo lắng hơn. Đang loay hoay chưa biết làm gì thì điện thoại đổ chuông. Nhìn cái tên hiện lên màn hình mà anh vui mừng khôn siết.

Song Ngư sau khi cúp máy cũng hối hả gọi cho Thiên Bình tìm cách cứu rỗi. Tuy bị ăn mắng te tua tơi tả nhưng đành vậy, vì tình yêu trường tồn và bất diệt, nhiêu đây đã là gì.

Sau khi Thiên Bình nhận được cuộc gọi từ Cự Giải là lập tức gọi lại cho Song Ngư báo cáo tình hình. Lúc này Song Ngư mới yên tâm nháy máy cho anh người yêu.

[Anh biết lỗi rồi đừng như vậy nữa được không?]

Song Ngư nghe vậy vừa thương vừa buồn cười. Rõ ràng không cam lòng mà vẫn một mực nhún nhường xin lỗi, anh thật đáng yêu chết đi được.

"Được rồi, tha cho anh lần này đấy, giờ nói em nghe đêm hôm anh gọi em có chuyện gì?"

[Anh biết em về nhà sẽ ngủ li bì mà quên ăn tối nên gọi để nhắc, vốn định tầm bảy giờ gọi ai ngờ công việc bận rộn quá nên quên mất]

Cự Giải vừa nhắc đến việc ăn tối là bụng Song Ngư đã đánh trống biểu tình. Bỏ qua chàng trai đang một mực ăn năn kia, cô đi thẳng vào bếp mở tủ lạnh tìm vài thứ lót dạ.

[Tối rồi em đừng ăn linh tinh kẻo đau bụng, anh có làm sẵn vài món để ở ngăn trên tủ lạnh, chỉ cần hâm lại là ăn được rồi.]

Song Ngư hướng mắt lên ngăn trên cùng, quả nhiên có hai chiếc bát nhỏ xinh được bọc ni lông bên ngoài cẩn thận, bên trong là món thịt kho tàu thơm phức và một bát canh bí nấu tôm. Bê hai bát thức ăn ra khỏi tủ, cô mở cửa lò vi sóng, nhẹ nhàng đặt từng bát vào một rồi nhấn nút.

[Trong nồi có sẵn cơm rồi, em muốn ăn nóng thì cắm lại nhé, anh có việc cúp máy trước, yêu em.]

"Yêu anh."

Ngắt máy, Song Ngư đặt điện thoại lên bàn rồi đi cắm nồi cơm. Giờ cô mới để ý, trên nắp nồi cơm điện được dán một tờ giấy nhớ nho nhỏ ghi dòng chữ nắn nót ngon miệng nhé! Cùng hình mặt cười hết sức dễ thương. Thoáng chốc cảm thấy nơi trái tim đập rộn ràng, ngày qua ngày, từng chút một mà yêu anh nhiều hơn. Giữa căn phòng trống vắng đọng vài tầng khí lạnh, không hiểu sao nơi phòng bếp lại tỏa ra sự ấm cúng lạ kì. Là do hơi nóng từ bếp núc hay do tâm tình của con người đang thấm qua cái lạnh mà sưởi ấm cho vạn vật?

***

"Chị Xử Nữ?"

Ma Kết ngạc nhiên nhìn cô gái đứng trước cửa, mái tóc đen dài ngang lưng rối tung rũ xuống khuôn mặt trái xoan, thấp thoáng qua tấm màn che đen óng là đôi mắt bồ câu đã sớm đỏ hoe, trông thật yếu ớt. Vội vã dìu Xử Nữ vào phòng, Ma Kết bất ngờ nhìn chiếc va li lạch cạch được chị kéo đi.

"Chị uống đi, ra ngoài sao lại ăn mặc phong phanh thế này chứ? Nhỡ ốm thì làm sao?"

Đưa cho Xử Nữ cốc nước ấm, Ma Kết lo lắng lấy chiếc chăn bông nhỏ choàng lên bờ vai trần của chị.

Xử Nữ chẳng hề để tâm tới sự bối rối của em gái. Cô đặt cốc nước xuống bàn, đôi mắt chẳng hề dao động mà nghĩ vẩn nghĩ vơ.

Sóng gió nổi lên kéo theo từng cơn bão lòng. Trái tim Xử Nữ lạnh buốt và tê cóng. Cô nhớ về mọi chuyện rồi lại trầm tư nghĩ ngợi.

Điên thật đấy.

Nụ cười ấy méo xệch và ngập ngụa đắng cay.

Ma Kết nhìn chị gái khổ sở như vậy thì không cam lòng, cô nhẹ nhàng choàng tay qua bờ vai run lẩy bẩy mà kéo chị vào lồng ngực ấm áp, bàn tay dịu dàng vỗ về tấm lưng lạnh toát còn vương tí hơi ấm từ chăn bông.

"Bình tĩnh, có em đây rồi."

...

...

Cứ thế mà rơi lệ, cứ thế mà giải tỏa nỗi cô đơn. Giữa chốn đô thị phồn hoa này, cuối cùng cũng có nơi để trở về.

#Nhiên

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top