17
Evangeline Virgo
Người duy nhất từng khiến tôi thấy thực sự có cảm giác được yêu thương là bố.
Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ, sau những buổi học catwalk ở lò đào tạo người mẫu trẻ chuyên nghiệp, bố sẽ là người tới đón tôi về nhà. Trên đường về, chúng tôi sẽ nói đủ thứ chuyện linh tinh, và đôi khi ông sẽ giấu mẹ mua đồ ăn vặt cho tôi. Trong trí nhớ của tôi, bố luôn là người bố tuyệt nhất. Ông thực sự dành thời gian để chơi cùng tôi - điều mà mẹ chẳng bao giờ làm. Mỗi khi tôi và mẹ xảy ra xích mích, bố sẽ là người ở giữa hòa giải. Khi mọi việc đã nằm ngoài sức chịu đựng của tôi, bố sẽ để tôi tựa vào vai mình mà khóc, rồi ông sẽ vừa vỗ vai tôi vừa thì thầm "Mọi chuyện sẽ ổn thôi, con đã cố gắng hết sức rồi. Bố tự hào về con lắm".
Bố mất trong một vụ tai nạn giao thông năm tôi mười bốn tuổi. Ông ra đi đồng nghĩa với việc chỗ dựa tinh thần duy nhất của tôi đã biến mất, và tôi mất kiểm soát từ khi đó. Một mặt, tôi cố gắng đến tuyệt vọng để làm theo đúng những gì mẹ muốn tôi trở thành nhưng mặt khác, tôi không thể nào thôi cảm thấy bị thu hút trước những người đàn ông đứng tuổi, bởi sự trưởng thành và từng trải của họ. Sự ngưỡng mộ từ những người đàn ông ấy khiến tôi cảm thấy như thể mình đang được yêu thương và chăm sóc. Tôi điên cuồng lao vào những cuộc hẹn, đắm chìm trong thứ tình yêu giả tạo cùng những món quà vật chất dù đắt tiền nhưng thực chất lại chẳng có bất kì ý nghĩa gì. Ban đầu, mẹ tôi cố hết sức để ngăn cản những mối quan hệ kiểu đó, nhưng rồi bà cũng nản chí và bỏ cuộc.
Nói gì thì nói, kể từ khi bố tôi mất, chưa ai từng ôm lấy tôi khi tôi đang khóc và thì thầm với tôi rằng họ tự hào về tôi, rằng tôi đã cố gắng hết sức hay rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn cả.
.
"Evangeline." Khi âm nhạc đã nổi lên và khách khứa bắt đầu khiêu vũ, Anthony Capricorn gọi tên tôi.
"Gì?"
"Chúng ta đi khỏi đây đi."
"Gì cơ?" Tôi ngạc nhiên quay lại nhìn hắn. Anthony vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên như thể hắn chỉ mới mời tôi thêm một ly champagne.
"Tôi nói rằng tôi đang định trốn khỏi đây, và không biết là cậu có muốn đi cùng hay không." Như sợ tôi không nghe rõ lời mình giữa tiếng nhạc ồn ào, Anthony ghé lại nói vào tai tôi. Hơi thở của hắn phả vào tai tôi nhồn nhột và ấm áp, khiến tôi vô thức hơi rụt cổ lại.
"Cậu định trốn khỏi tiệc sinh nhật của bố mình đấy à?" Tôi nhíu mày hỏi lại. Chuyện này chẳng có một tí logic nào cả.
"Chứ cậu nghĩ rằng tôi sẽ ở đây khiêu vũ thêm mấy tiếng đồng hồ nữa chắc?" Hắn nhếch mép cười. "Nghĩ nhanh đi, cậu có đi cùng tôi hay không?"
Tôi nhìn nhanh quanh căn phòng. Mẹ tôi đang tươi cười chuyện trò với một quý ông lịch lãm tầm tuổi bà, có vẻ như họ sẽ còn nhảy và nói chuyện với nhau khá lâu nữa.
"Được, tôi đi."
Nụ cười làm bừng sáng cả gương mặt Anthony khi hắn nắm lấy tay tôi kéo đi qua đám đông và rời khỏi phòng tiệc. Tôi có cảm giác chúng tôi như thể một cặp đôi đang cùng nhau bỏ trốn vậy, ngoại trừ việc lý do duy nhất khiến tôi và Anthony phải bỏ đi không phải là vì tình yêu mà là vì đã chán ngấy cái kiểu tiệc tùng hào nhoáng quá đỗi này.
Anthony Capricorn không hề buông tay tôi ngay cả khi chúng tôi đã rời khỏi phòng tiệc, và tôi cũng chẳng buồn thu tay lại. Hắn dẫn tôi đi lòng vòng qua những hành lang nhỏ sang trọng trong tòa dinh thự khổng lồ và xa hoa của nhà mình. Đôi lúc, khi nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ đâu đó trên hành lang, hắn lại kéo tôi nép vào một góc khuất và ra hiệu im lặng, nhưng thế cũng chẳng để làm gì vì ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cả hai đều đã bật cười khúc khích bởi một lý do ngu ngốc mà chẳng ai biết là gì.
"Trời ạ, vỡ tim mất." Thở phào một hơi nhẹ nhõm, Anthony cuối cùng cũng chịu buông tay tôi ra. Giờ thì chúng tôi đã ở dưới tầng hầm, trước mặt là chiếc xe Lamborghini Aventador quen thuộc. Tim tôi vẫn còn đang đập thình thịch trong lồng ngực bởi chưa đầy một phút trước thôi, chúng tôi còn cứ tưởng mình bị phát hiện bởi ông đầu bếp của nhà Capricorn rồi.
"Ta đi đâu đây?" Tôi hỏi khi ngồi vào ghế phụ lái và đóng cửa xe.
"Ăn tối nhé? Tôi đang đói lắm đây."
"Ừ." Tôi gật đầu, dù bản thân không đói lắm.
Trước sự ngạc nhiên của tôi, Anthony đưa tôi tới nhà hàng kiểu thập niên tám mươi mà cuối tuần trước chúng tôi đã ngồi cùng mấy người bạn.
"Đây là chỗ ăn uống yêu thích của tôi." Hắn giải thích. "Với lại đang là giữa tuần, chỗ này cũng không đông lắm."
Tôi cũng chẳng có ý kiến gì. Tôi sẽ chỉ làm một phần salad và thế là xong việc.
Hai chúng tôi ngồi vào một buồng riêng để tránh gây sự chú ý không cần thiết. Tôi gọi salad còn Anthony gọi cả một phần ăn hoàn chỉnh gồm burger, khoai tây chiên, thêm một ít thịt gà sốt cay nữa.
"Bia không?" Khi gọi món xong, hắn ngẩng lên nhìn tôi.
"Thôi khỏi." Tôi lắc đầu. "Tôi uống đủ champagne rồi."
Dù thế, hắn vẫn gọi thêm hai chai bia.
"Ăn đồ cay mà không có bia thì chán lắm." Khi tôi hỏi, hắn chỉ nhún vai. "Mà uống một mình thì không vui nên tôi gọi thêm cho cậu. Cậu nhấp một ít thôi cũng được, không say được đâu."
"Cậu đánh giá tôi cao quá rồi." Tôi cười. "Tửu lượng của tôi kém lắm, và cậu sẽ không thích khi tôi say đâu."
"Thế cơ à?" Hắn nhướn mày. "Tin tôi đi, tôi giải quyết được Oscar Leo thì cũng sẽ giải quyết được cậu thôi."
"Oscar Leo khi say tệ đến mức nào?"
"Đừng bảo với cậu ta là tôi kể với cậu nhé." Hắn nói nhỏ. "Nhưng khi say, Oscar sẽ đu bám ôm hôn bằng được những người xung quanh thì thôi."
Tôi bật cười.
"Thế cũng đâu có tệ."
"Vậy hả?" Hắn nhìn tôi. "Cậu thì sao?"
Tôi mím môi một lát, cuối cùng cũng quyết định kể.
"Khi say, tôi sẽ khóc. Chỉ khóc thôi. Khóc đến khi nào lăn ra ngủ mới thôi."
Anthony tròn mắt.
"Đời cậu lắm chuyện đáng buồn đến thế cơ hả?"
"Đời ai chẳng có chuyện buồn." Tôi nhún vai.
Đúng lúc đó, đồ ăn được dọn lên. Hắn nhìn phần ăn của tôi một lát.
"Đó là chế độ ăn của mọi người mẫu à?"
"Không phải tất cả." Tôi trả lời. "Tôi đã từng gặp nhiều người vẫn ăn pizza và chicken nuggets khi họ muốn."
"Vậy sao cậu không ăn?"
"Thứ nhất là vì tôi không nghĩ là bụng mình sẽ chứa được cả một phần pizza hay chicken nuggets ở đây. Thứ hai là vì nếu tôi ăn mấy thứ đó xong, mẹ tôi sẽ giết tôi mất. Bà kiểm soát cân nặng của tôi gắt gao lắm. Từ hồi vào đại học đến giờ, cân nặng của tôi tăng chưa đến một trăm gam."
"Chúa ơi." Hắn nhìn tôi, lẩm bẩm. "Cậu không thèm đồ ăn nhanh à?"
"Có chứ, nhưng thèm thì cũng có được ăn đâu."
"Ai bảo là không được?" Chỉ trong chớp mắt, môi hắn đã nở nụ cười ranh mãnh. "Nếu cậu ăn một vài miếng ở đây, làm sao mẹ cậu biết được?"
Tôi còn chưa kịp đáp lời thì hắn đã cầm lấy cái dĩa còn chưa được sử dụng của tôi để xiên một miếng thịt gà và đưa ra trước mặt tôi.
"Thử đi."
Ở khoảng cách gần, mùi thịt gà xộc vào mũi tôi và khiến tôi thèm kinh khủng khiếp. Nhưng nếu bây giờ tôi ăn một miếng và nó quá ngon, tôi sẽ ăn miếng thứ hai, rồi miếng thứ ba, rồi mất kiểm soát thực sự.
"Không." Tôi phải cố gắng lắm mới thì thào được câu từ chối. "Đừng có dồn tôi vào bước đường cùng thế chứ."
Ở phía đối diện, Anthony Capricorn vẫn đang mỉm cười, đôi mắt hắn nhìn tôi với đầy sự chờ mong và thuyết phục.
Được rồi, một miếng thôi đấy Evangeline.
Và tôi cầm lấy cái dĩa, bỏ miếng gà vào miệng.
"Có thế chứ." Anthony toét miệng. "Ngon không?"
"Ngon." Tôi gật đầu. Mẹ nó, ngon quá, lại thèm ăn nữa rồi.
"Ăn nữa nhé?"
Tôi lừ mắt nhìn hắn.
"Cậu đang dỗ trẻ con đấy à?"
"Thế có ăn không?"
"Không."
"Chắc chắn chưa?"
Mẹ cuộc đời.
Vẻ sụp đổ hoàn toàn trên mặt tôi làm Anthony phá ra cười, rồi hắn đẩy cả đĩa thức ăn của mình sang phía tôi.
"Cứ ăn đi, tôi gọi thêm phần nữa. Đừng có lo béo làm gì, những người mẫu khác ăn được pizza thì cậu cũng ăn được burger với thịt gà thôi."
Dù biết thừa là câu an ủi của hắn sai bét, tôi vẫn không kìm lòng được mà cầm dĩa lên ăn miếng thứ hai, rồi thứ ba. Anthony Capricorn mở bia cho tôi rồi gọi thêm đồ ăn. Trong lúc chờ, hắn vừa uống bia vừa bốc khoai tây chiên từ cái đĩa trước mặt tôi.
"Kể cho tôi nghe về lần gần nhất cậu được ăn một bữa như thế này đi." Khi phần đồ ăn mới đã được dọn ra, hắn cởi áo vest khoác ra sau ghế, bỏ cà vạt và hai cúc áo đầu tiên rồi xắn tay áo lên, vừa ăn uống vừa hỏi chuyện tôi.
"Đó là lúc tôi dự tiệc sinh nhật của Elsie Gemini. Con bé làm cả một buổi tiệc BBQ ngoài trời, đầy đủ cả bia rượu các thứ. Đêm đó tôi ăn rất no, uống say rồi vừa ôm Elsie vừa khóc rưng rức. Cả tuần sau đấy tôi chỉ có mỗi việc nghe con bé với mẹ tôi càm ràm. Elsie cáu vì tôi làm nó phải bỏ cả một đêm đi đàn đúm bạn bè, còn mẹ tôi bực vì lý do gì thì cậu biết rồi đấy."
"Biết gì không, tôi sắp phục cậu sát đất rồi." Hắn nói trước khi lại bốc thêm khoai chiên từ đĩa của tôi. "Tin tôi đi, tôi sẽ chết nếu không ăn đồ ăn nhanh trong một tuần."
"Ít ra thì chẳng có ai ép cậu chuyện cân nặng cả." Tôi nhún vai, rồi đập nhẹ lên tay hắn một cái khi thấy tay hắn lại vươn sang lấy khoai chiên từ đĩa của mình. "Này, sao cậu cứ ăn của tôi thế?"
"Quen tay." Hắn đưa ra cái lý do nhảm nhí nhất trên đời. "Thích thì lấy phần của tôi đây này."
"Thôi, chẳng cần." Tôi bĩu môi, lấy chai bia uống một ngụm để át đi vị cay của thịt gà.
"Này, về chuyện Milan tháng sau." Khi đã ăn xong cái burger, Anthony vừa lau tay vừa hỏi. "Cậu thật sự không cho tôi đi lậu vé vào xem show thời trang được à?"
"Thôi đi đồ điên." Tôi đạp chân hắn dưới gầm bàn. "Sao cậu không tự đi mà kiếm vé?"
"Nhà tôi có quen ai trong giới thời trang đâu."
"Vậy sao cậu có hứng thú với thời trang thế?"
"Chẳng biết nữa." Hắn nhún vai. "Đi cho vui, với lại để ủng hộ cô bạn Evangeline Virgo đây."
Tôi bật cười.
"Đồ điên. Nhìn thấy cái mặt cậu khéo tôi lại thấy chán đời hơn thì có."
"Cậu đối xử với người vừa đưa cậu đi ăn thế đấy hả?"
"Là cậu rủ tôi đi mà."
Nghe đến đấy, Anthony chỉ bĩu môi, không cãi được nữa. Tôi cúi đầu ăn thêm mấy miếng bánh hamburger, đoạn ngẩng đầu lên nhìn hắn và bật cười.
"Cậu biết gì không? Chúng ta toàn cãi nhau mấy vấn đề linh tinh như hai đứa trẻ con mẫu giáo vậy."
Hắn nhìn tôi, cũng cười theo.
"Ừ, nhưng thế cũng đâu có tệ, phải không?"
"Tệ kinh khủng khiếp thì có." Tôi bĩu môi. "Cãi nhau với cậu làm tôi đau cả não."
"Xin chào, không biết ở đây ai là người có một hàng điểm A thẳng tắp từ bậc tiểu học đến đại học ấy nhỉ?"
"Tất nhiên là tôi rồi, hỏi thừa."
Thêm vài câu cãi vã linh tinh ngu ngốc nữa trôi qua trước khi tôi buông dĩa và phủi tay.
"Cậu ăn có thế thôi hả?" Anthony hỏi.
"Xin lỗi đi, tôi đã ăn cả cái hamburger và một nửa chỗ thịt gà rồi đấy. Đã bảo cậu là tôi không ăn hết được cả một phần ăn khổng lồ ở đây rồi mà."
"Chán cậu ghê." Hắn lầm bầm, song vẫn kéo đĩa của tôi sang phía mình. Tôi nhìn hắn tập trung ăn uống, nhăn mặt.
"Sao cậu ăn nhiều thế mà không béo?"
"Trên đời có một thứ gọi là 'phòng tập gym' đấy, cô gái ạ."
Giá mà đời chỉ đơn giản như thể ăn xong rồi tập gym là lại gầy được.
------
Mỗi lần đọc đoạn hai anh chị kéo nhau đi khỏi phòng tiệc là tớ lại nghĩ đến Romeo và Juliet =))))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top