Chương 1

Thiên đình

"Bẩm báo Ngọc hoàng, Vương mẫu nương nương đã tìm thấy kiếp sau của Lục đại công chúa và lục đại chiến thần rồi ạ"

Phía trên ngọc hoàng đang ngồi xem các công việc hiện nay của thiên đình bất ngờ rơi cả bút đứng phắt dậy

"Sao? đã tìm thấy các con gái của ta sao? chúng ở đâu? có khỏe không? còn nữa yêu nhau chưa? ha hả chắc rồi chứ gì.......hehe" @_@

Ngọc hoàng nhất thời kích động hỏi một loạt miệng cười toe toét khiến tên lính bối rối không biết trả lời sao. Ôi trời đây có phải là ngọc hoàng không vậy.

"Dạ....dạ...." còn đang không biết trả lời sao thì đã nghe thấy giọng nói uy nghiêm vang lên.

"Ngồi xuống" Ngọc hoàng nghe vậy ngồi im tại chỗ cấm có dám hohe nửa lời, Đây đích thị là giọng nói uy nghiêm của Vương mẫu nương nương.

"Đi gọi nguyệt lão và Hồng nương lại đây"

Tên thị vệ nhận lệnh vội vàng chạy đi gọi Nguyệt lão và Hồng nương.

...........................................................................................

Một lát sau:

"Hồng nương (Nguyệt lão) tham kiến Ngọc hoàng đại đế, Vương mẫu nương nương"

Hồng nương và Nguyệt lão đồng thanh xong lại quay lại lườm nhau, nghiến răng ken két ai trong đầu cũng có suy nghĩ" Được lắm cái lão già( bà già) kia dám bắt trước ta nếu không phải có Ngọc hoàng và vương mẫu ở đây thì bà già (lão già) kia chết chắc rồi. Hừ"

" Nguyệt lão, Hồng nương các ngươi biết ta hôm nay gọi các ngươi đến là có việc gì rồi đúng không?"

"Dạ bẩm nương nương..........."

"Sao?"

Nguyệt lão cùng Hồng nương liếc nhìn nhau nhưng không ai dám lên tiếng. Hồng nương tiện tay đẩy Nguyệt lão ra khiến lão mất đà đâm dầm chúi chụi ngay xuống phía chân Vương mẫu nương nương.

Nguyệt lão đáng thương ngước mặt lên thì bắt gặp ngay bộ mặt lạnh như tiền của vương mẫu, quay sang bên thì thấy ngay khuôn mặt như muốn nói" thử nói không biết về các bảo bối của ta xem. Hừ ta chém chết"

Nguyệt lão đau khổ quay qua nhìn Hồng nương như đang không có chuyện gì bên cạnh thì không khỏi bực tức.

"Nhanh" Giọng nói của ngọc hoàng như mất hết kiên nhẫn khiến Nguyệt lão toát mồ hôi lạnh.

"dạ" Đáp dạ một tiếng rồi vung tay một cái, trước mặt mọi người hiện nên một khung cảnh trường học.

Trong căng-tin trường học:

"Xử Nữ chị ăn gì" Cự Giải lên tiếng.

"Cho chị một sanwich với một nước cam ép đi"Xử Nữ vừa kéo ghế ngồi vừa lên tiếng.

"Còn mọi người" quay sang bên cạnh

"Mình ko ăn"Song NGư

"Mình một capuchino"Kim NGưu

"Một nước lọc" Thiên Bình

"Cho mình một khoai tây chiên, 2 sanwwich, 3li kem,........" Nhân Mã lên tiếng làm cả bọn há hốc còn cô nàng thì cười xòa.

"Chị ơi cho em..........."

..........................................................................

"Hức hức các bảo bối của tôi" Ngọc hoàng vừa xem vừa nhìn mấy nàng qua tấm màn hình bằg đôi mắt âu yếm.

"Còn Lục đại chiến thần đâu" Vương mẫu nhíu mày khi không nhìn thấy điều ,à đáng nhẽ phải thấy.

Nguyệt lão toát mồ hôi lạnh, hít vào thật sâu nghĩ "thôi dù sao cũng chết liều vậy"

Nguyệt lão lại vung tay lên một lần nữa khung cảnh trước mắt bỗng dưng thay đổi phía trên màn hình hiện nên một khung cảnh cổ đại.

..................................................

"Bẩm hoàng thượng, không tìm thấy Song vương gia đâu cả"

"Hừ lại bỏ đi chơi rồi. Mau sai người đi tìm về đây cho trẫm" nam tử tuấn mĩ mặc hoàng bào nói.

"Vâng" tên thị vệ cung kính rời đi.

.....................................................

"Song Tử a huynh mau nghĩ cách giúp ta đi" Nam tử mặc lục y khuôn mặt nhăn nhìn nam tử bạch y bên cạnh.

"Haha Sư Tử huynh không phải nên vui vẻ sao huynh sắp được thành thân đó haha"

"Huynh...........Hừ"

"Hahahaha..."

.........................................................

"Báo tướng quân, quân địch đang đóng quân ở sườn núi phía nam"

"Được rồi, gọi Tôn đại tướng vào đây cho ta" Nam tử được gọi là tướng quân lên tiếng.

Tên lính đáp "dạ" một tiếng rồi cũng thối lui.

............................................................

"Mọi chuyện sao rồi" nam tử tuấn mĩ lạnh giọng lên tiếng.

"Minh chủ ta đã điều tra nhưng không tìm được tung tích, có lẽ...."

"Không có lẽ gì cả tiếp tục tìm..........."

..............................................................

"Hừ lũ tham quan này ta sẽ thay trời hành đạo"trên mái nhà một hắc nam tử không ngừng nhìn xuống phía dưới, khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận.

................................................................

"Ba"

Ngọc hoàng đang xem đột nhiên đập tay xuống bàn khiến Nguyệt lão và Hồng nương toát mồ hôi,

"Đây rốt cục là chuyện gì, tại sao lại mỗi người một nơi như vậy chứ hả?"

Biết Ngọc hoàng nổi giận Nguyệt lão và Hồng nương đều im phăng phắc không ai dám lên tiếng.

"Sao? Nói mau" Ngọc hoàng hét lên, Nguyệt lão khi nãy chịu thiệt giờ được lúc phục thù. Thế là chẳng còn mảy may nhớ đến việc đang bị Ngọc hoàng dọa tinh thần Nguyệt lão vội đẩy Hồng nương ra" hé hé cho bà nếm thử cái cảm giác đó nha"

Ngọc hoàng nhướng mày, vương mẫu nương nương bên cạnh thì vẫn bình thản.

Hồng nương quay sang lườm nguýt Nguyệt lão bên cạnh đang cười thầm rồi vội vàng lên tiếng.

" Bẩm ngọc hoàng, vương mẫu nương nương có lẽ...có lẽ...do lúc đưa các vị công chúa và các vị chiến thần đi chuyển kiếp cánh cổng,,,,,cánh cổng thiên giới gặp...gặp....chút vấn đề ạ"

Hồng nương trả lời xong hốt hoảng chờ đợi cơn thịnh nộ của ngọc hoàng và không nằm ngoài dự đoán của bà Ngọc hoàng đã nổi giận thực sự.

" Sao? Hồng nương ngươi nói lại , ngươi nói các con gái của ta và các vị chiến thần lại mỗi người một nơi như vậy? Làm sao chúng có thể thực hiện cái Duyên Tiền Kiếp trong khi không biết nhau là ai, thậm chí không thể gặp mặt nhau."

"Dạ...dạ...".Hồng nương và Nguyệt lão suýt chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ, ai mà biết được Ngọc hoàng thường ngày hiền lành, ngày ngày cười đùa vậy mà lại nổi giận như vậy. Còn vương mẫu mặt lạnh vẫn ngồi yên bên cạnh không nói năg gì.

"Nguyệt lão, Hồng nương ta không biết làm cách nào hay phải làm sao, ta cho các ngươi 3 ngày. Trong vòng 3 ngày phải đưa được các công chúa và các chiến thần gặp nhau để chúng thực hiện cái chữ "duyên" qua bao nhiêu kiếp của chúng. Hừm được rồi lui ra đi"

"Nàng nói gì vậy? còn các con của ta a" Ngọc hoàng bất mãn.

"Yên nặg và chờ đi"

"nhưng...."

"Không nhưng gì cả"

Đúng là vương mẫu nương nương lên tiếng đố ai dám cãi ngay cả ngọc hoàng cũng phải im re à. Nguyệt lão Hồng nương cùng tạc lưỡi. Đáp "dạ" một tiếng rồi vội vàng bay cái "vèo" như gió ra khỏi điện nguyên tiêu, "Gì chứ ngu à mà ở lại lát Ngọc hoàng và nương nương đổi ý có mà chết luôn chứ chả chơi. Mau mau đi nghĩ cách thôi" Nguyệt lão hồng nương cùng nghĩ chẳg mấy chốc đã biến mất chẳg thấy tăm hơi đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: