Chap 6.2: Sợ

Sợ hãi rốt cục là gì? Đó  chỉ là khả năng nhận ra nguy hiểm và chạy trốn khỏi nó hoặc chiến đấu chống lại!? Nếu chỉ có như vậy thôi thì đã chẳng ai cảm thấy sợ hãi. Sợ còn xuất phát từ những lo lắng mà con người tạo ra nhằm trốn tránh những việc làm sai trái của bản thân nữa. 

Nhưng liệu như vậy đã đủ? 

--------------------------------

Song Tử rùng mình, đôi mắt của cô cứ ứa lệ liên tục, cổ họng thì đau rát. Tại sao lại như vậy? Ngày hôm qua, cô vẫn có thể chạy lon ton trên hành lang nhưng bây giờ thì ... Rốt cục thì sắp có chuyện gì vậy?

Sân trường bây giờ đã "ngập" kín học sinh. Song Tử cô đây không muốn cho mọi người nhìn vào bộ dạng thảm hại này của mình lúc này mà cười chê, xì xầm. Bám chặt lấy gấu váy, cô nghiến hai hàm răng thật chặt, nén đi sự khó chịu trong cơ thể, cúi gằm mặt xuống đất để che giấu những giọt nước mắt vô cớ chảy ra từ hàng mi. Sự khó chịu cứ thế chiếm dần vào tâm trí cô.

Bỗng, một bàn tay từ đâu đặt lên vai Song Tử làm cho cô giật mình. Giọng nói trìu mến thì thầm vào tai cùng với ánh mắt ân cần đến đáng sợ, đây chắc chắn là Song Ngư.

- Mẹ có sao không?

Tiếng của hắn ta như tiếng chuông vang trong đầu óc Song Tử. Cô trợn tròn mắt, trong họng như có cái gì đó bóp nghẹn,cơ thể càng lúc càng khó chịu hơn. 

Trong lúc đó, chẳng hiểu vì lí do gì, Song Ngư miệng lại muốn "toạc ra"để cười thật to, cứ như có thứ gì đó đang kích thích các dây tơ thần kinh của hắn. Nín cười, hắn lại khẽ thì thầm một câu nho nhỏ vào tai cô.

- Cái chết luôn đến thật dễ phải không ?

Cô nhíu mày, trái tim như bị ai đó bóp chặt đến nghẹt thở. Bỗng chốc, cảm giác tội lỗi lại nổi lên trong lòng.

Ngay lúc ấy, giọng thầy hiệu trưởng bắt đầu cất lên...

----------------------

Bước xuống chiếc xe ô tô hiện đại của mình, cậu sai người hầu mang hành lí vào kí túc xá hộ rồi đi thẳng về phía cổng trường. Đôi mắt khẽ soi xét xung quanh.

- Cậu chủ Kim Ngưu, chờ em!

Một cô bé xinh xắn, dễ thương hấp tấp chạy theo sau, gọi vọng ra. Đôi mắt to như sắp ngấn nước nhìn thẳng vào cậu. Thở dài một tiếng, cậu quay ra trách móc:

- Tôi đã nói là ở trường thì làm ơn đừng thêm hai từ " cậu chủ " nữa cơ mà. Rốt cuộc cậu có nghe không hả, Thiên Yết?

- Em xin lỗi.

Vừa thở Thiên Yết vừa cố rặn ra từng chữ đáp lại mặc cho sự khó chịu hiện lên trên mặt Kim Ngưu ngày càng rõ rệt. Cô bé đi núp đằng sau cậu từ lúc ở ngoài cổng trường cho đến khi vào trường. Chớp chớp mắt của mình, cô nhìn khung cảnh náo nhiệt xung quanh mà lòng sợ hãi và bất an khó tả. Giật tay áo Kim Ngưu, cô thì thầm:

- Họ chẳng phải là ...

- Cậu nhận ra rồi à? Dù sao bố tôi cũng cố tình " gom " họ ở đây mà. Xíu nữa cậu sẽ hiểu ngay thôi.

Cậu cắt lời Thiên Yết bằng những câu chẳng liên quan gì đến nhau. Cái nụ cười híp mắt đó lại được " phô " trên khuôn mặt trắng ngần. Ánh mắt thu gọn lại trên người của bố cậu - kiêm hiệu trưởng của ngôi trường này như một lời thách thức. Bố cậu dường như đã nhìn thấy nụ cười ngạo nghễ ấy ,ông cất giọng để bắt đầu một năm học mới " vui vẻ " và những lời chúc tốt đẹp.

-  Chào các con học sinh, hôm nay thầy phổ biến cho các con một trò chơi... Cơ mà cũng chẳng biết gọi tên nó là gì nữa.

Ông thầy gãi đầu cười trừ. Tiếng học sinh xì xầm một lúc một to. Họ tò mò không biết thứ gì hay ho đang chờ đợi họ phía trước.

- Thầy xin lỗi vì hôm qua tập chung dưới sân trường mà không phổ biến luôn tới các em. Luật của trò chơi này rất đơn giản thôi: kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu thì chết. Nghe hay đúng không?

Hoang mang. Lo lắng. Là cảm xúc của hầu hết các học sinh ở đây. Rốt cục, thầy đang nói đến trò chơi gì vậy?

Lấy trong túi áo ra một viên bi màu hồng ngọc, dơ lên cho toàn thể học sinh thấy, thấy tiếp tục buổi thuyết trình của mình:

- Trong trò chơi này, những viên bi thực sự quan trọng với các em, cứ mỗi lần hạ được một ai đó thì con số trong viên bi này sẽ tăng lên. Cứ như vậy chúng ta sẽ tìm được trùm trường. Bù lại nếu hòn bi của các em bị dẫm vỡ thì đồng nghĩa với việc các em sẽ chết. Nên nhớ, sinh mạng của các em với hòn bi này với nhau thực sự rất chắt chẽ. Tuy nhiên, nếu các em bị thương mà hòn bi vẫn an toàn thì tỉ lệ hồi phục của các em sẽ nhanh hơn bình thường. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa rằng các em cứ cầm hòn bi thì sẽ an toàn, ví dụ như các em bị thương ở chỗ nào đó quá hiểm thì chắc chắn các em sẽ chết, hòn bi cũng dần trở thành cát bụi và người giết các em cũng sẽ chẳng nhận được số điểm tương ứng cần có. Vì vậy ta cũng không khuyến khích trường hợp này xảy ra. Phải chơi công bằng thì mới vui chứ, đúng không?

Sân trường bỗng nhiên yên ắng đến lạ. Chẳng phải trò chơi này quá đỗi tàn nhẫn với lứa tuổi học sinh như bọn họ sao!? Tại sao lại cứ phải tàn nhẫn đến vậy.

Bạch Dương vội nhìn sang Cự Giaỉ, cậu thật sự muốn biết kẻ tàn nhẫn như cô ta sẽ cảm thấy thế nào. Nhưng tuy nhiên ... cô ta đã lăn ra ngủ gật từ lúc nào không ai hay. Trời ạ! Sao cô ta ngủ đúng lúc vậy cơ chứ.

- Ta cũng muốn trò chơi này kéo dài thật lâu. Cơ mà việc học của các em cũng quan trọng không kém cho nên trò này sẽ bắt đầu từ 10 giờ tối cho đến hết 5 giờ sáng nhé. Những viên bi tối nay sẽ được phát tại phòng kí túc xá của các em. Đừng lo, ngày mai mới là ngày khởi động trò chơi nên cứ tận hưởng nốt hôm nay đi nhé.

Tiếng chuông bỗng vang lên cắt đứt bầu không khí nặng nề lúc bấy giờ. Học sinh đứng dậy đi về lớp của mình, họ bắt đầu nghĩ về những lời nói của thầy hiệu trưởng. Liệu họ có còn tin tưởng vào những người xung quanh mình được nữa không? Câu nói cuối cùng của hiệu trưởng vang lên nhưng hầu như chẳng hề quan trọng nữa. Thầy nói rằng có một số người ngoại lệ không nên đụng vì nếu không, bạn sẽ chết ngược.

Thiên Bình theo dòng người bước vội lên cầu thang về lớp. Không may, cô đụng phải vào ai đó nên ngã bụp xuống đất. Khẽ kêu lên một tiếng đau, cô xoa cái mông ê nhức của mình và nhìn thẳng lên người đằng trước. Một ánh mắt cao ngạo, đầy thu hút nhìn thẳng vào cô khiến một bỗng thoáng  chốc cô ngỡ ngàng, nhìn người đó như ánh mặt trời vậy, tỏa sáng và lấp lánh. Thật sự rất đẹp!

- Dậy đi! Nhìn cái *éo gì, con gái đúng là phiền phức, biến ra dùm.

Thiên Bình giật mình bật dậy, xin lỗi ríu rít, rồi lại tiếp tục đi lên lớp như bao người khác. Vừa nãy cô bị làm sao vậy? Có thứ kì lạ gì đó hấp dẫn cô, một thứ ma lực mị hoặc. Cô thề chắc chắn đó không phải "cảm nắng", từ trước đến nay cô chưa bao giờ cảm thấy kì lạ đến vậy. Hắn ta "tỏa sáng", cô ghét những thứ như vậy, ánh sáng cũng chỉ là thứ giả tạo. Giống như ngôi trường này, ở ngoài thì hoành tráng nhưng bên trong lại thối nát, kinh tởm đến mức không chịu được.

 Ánh sáng chỉ là nền móng để làm nổi bật màn đêm thôi.




8. Hồ sơ thứ tám: ThiênYết : Con rối

Thích: Những thứ đáng yêu

Ghét : Người lớn


9. Hồ sơ thứ chín: Kim Ngưu: Lãnh đạo

Thích: Những lời thách đố

Ghét: những kẻ không tuân lệnh

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top