Chương 13

Mặt Khúc Dật Chi không biểu tình nói "Xin lỗi."

Sau đó liền từ một bàn tay ở sau lưng ôm lấy eo nàng nâng mông nàng lên, một cái tay khác dùng lực trực tiếp kéo quần xuống xương hông, đem quần bó sát cởi đến bắp đùi.

"A......"

Hải Uyển Uyển thét chói tai một tiếng, Khúc Dật Chi theo phản xạ tính quay đầu lại xem lại nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác.

Quần bó sát thật chặt, làm qυầи ɭóŧ cũng bị hắn túm kéo xuống dưới.

Hải Uyển Uyển thét chói tai nhanh chóng che khuất hạ thể.

"Thao!"

Khúc Dật Chi trong lòng mắng.

Nàng động tác thực mau, hắn vẫn là thấy được:

Tiểu bức trơn bóng trời sinh vô mao, trắng nõn phì nộn, phồng lên, giống cái tiểu bạch màn thầu.
* Mao là lông í .

" Anh giúp em mặc vào nha." Hải Uyển Uyển thanh âm mang theo khóc nức nở.

"Thực xin lỗi."

Nghe giọng nói của Khúc Dật Chi như không có biểu tình gì, nhìn không ra cảm xúc của hắn, Hải Uyển Uyển cũng là không nghĩ tới vào giờ này, khắc này lại rơi vào quẫn cảnh.

Khúc Dật Chi lôi quần lót trắng quấn vào quần bó sát ra để kéo lên.

Hải Uyển Uyển tay che ở trên mặt, biết cơ hồ không có tác dụng gì nhiều, nhưng vẫn là tự an ủi chính mình, có chút ít còn hơn không.

Lại lần nữa eo nàng Khúc Dật Chi ôm chặt, cánh tay dùng sức, nâng mông nàng cách mặt đất, trực tiếp đem qυầи ɭóŧ hướng lên trên, kéo lại lên trên eo.

"A......" Hải Uyển Uyển lại là một tiếng thét chói tai.

Khúc Dật Chi tập trung nhìn vào, mới phát hiện chính mình làm hơi mạnh tay, trực tiếp kéo quần lót dính vào khe hở tiểu bức.

Qυầи ɭóŧ màu trắng rối rắm xoắn thành dây nhỏ lên tiểu bức, đem tiểu bức chia làm 2 cánh, hai cái cánh thịt phì đô đô, giống cái miệng nhỏ mở ra , vải trắng đã tiến quấn vào tiểu huyệt.

Hải Uyển Uyển vặn vẹo mông, không thoải mái a.

"Thực xin lỗi......"

Khúc Dật Chi lúc này xem như hơi chút có chút cảm xúc dao động, hắn một đại nam nhân cũng nhưng mặt cũng đỏ lên.

" Anh giúp em lôi ra đi."

Hải Uyển Uyển tay lại không thể động, vừa xấu hổ lại vừa tức giận, lại không thể không nhỏ giọng, lời nói nhỏ nhẹ nhắc nhở hắn.

Khúc Dật Chi ho khan hai tiếng, ổn định tâm trạng, lại không biết nên như thế nào xuống tay để lôi ra.

Nói chung không thể trực tiếp cắm vào đến huyệt lôi ra.

Trước mặt vẫn là từ phía sau tiến lên.

Rối rắm một chút, quyết định vẫn là từ bụng nhỏ đem vải dệt lôi ra, so sánh với từ phía sau đụng tới mông, như vậy tốt hơn một chút.

Khúc Dật Chi một ngón tay từ bụng nhỏ cắm vào qυầи ɭóŧ, hơi hơi nâng lên tận lực xuống để làm ngón tay không đụng tới làn da Hải Uyển Uyển.

May mắn quần lót dành cho vận động có thể co giãn hơn quần lót bình thường, có thể kéo rất cao.

Lần này hắn không thể nhắm mắt mà làm, ánh mắt bất đắc dĩ chỉ có thể nhìn vào hạ thể nàng .

Nàng là Bạch Hổ.

Tiểu bức thịt cánh phì nộn, tựa như trên người nàng địa phương nào cũng nhiều thịt, ngực căng phồng, mông cũng tròn lại kiều.

Bị vải dệt ấn vào làm mở ra 2 cánh thịt, bên ngoài trắng nõn, bên trong hồng nhuận, vừa rồi hẳn là ra nước, có cảm giác mền mại ướt át.

Hắn từ bụng nhỏ chậm rãi kéo qυầи ɭóŧ, hiện tại cảnh tượng thật giống như hắn đang kéo qυầи ɭóŧ nàng, làm thành một sợi thừng, cọ xát tiểu huyệt Hải Uyển Uyển .

Sắc tình cực kỳ.

Qυầи ɭóŧ vừa vặn cọ xát đến nàng âm đế phía trước tiểu huyệt, mang đến một tia kɦoáı ƈảʍ.

Hải Uyển Uyển không thể ức chế phát ra than nhẹ.

Nàng thật muốn tại chỗ qua đời.

Nàng xem phim con heo nhìn đến nam nhân đối đãi nữ nhân cũng như vậy.

Trong đầu nảy ra ý tưởng quá kiều diễm, hơn nữa nàng xấu hổ ra tiếng, nàng chỉ có thể đem vùi đầu lên ngực, không muốn hắn nhìn đến biểu tình của mình.

" Anh nhanh lên."

Thanh âm thấp không thể nghe thấy.

Khúc Dật Chi lại lần nữa giọng nói thanh thanh, ngón tay men theo qυầи ɭóŧ, lòng bàn tay dán tiểu bức trắng nõn, một tấc một tấc trượt xuống, quần lót căng chặt một tấc một tấc triển khai, mở ra cánh thịt khép kín.

Hắn sờ đến hạ thể nữ hài chảy ra nước.

Cho đến khi kéo quần lót trở lại đúng vị trí, hắn nhanh chóng rút ra ngón tay.

Vải dệt co giãn phịch một tiếng đánh vào trên âm hộ Hải Uyển, thậm chí bởi vì nàng vừa rồi chảy ra dâʍ ŧɦủy̠, nên hơi phát ra âm thanh mang chút ẩm ướt.

Nàng hít hà một hơi, đem kiều suyễn chôn ở cổ họng.

"Thực xin lỗi." Khúc Dật Chi trừ bỏ ba chữ này, giống như không có gì để nói.

Việc đã đến nước này lại do dự cũng vô dụng.

Khúc Dật Chi không hề chậm trễ, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, đem toàn bộ legging cởi đến mắt cá chân.

Hải Uyển Uyển nhìn đến chính mình đầu gối, hoảng sợ.

Huyết nhục mơ hồ.

Khó trách như vậy đau.

Khúc Dật Chi chấm Povidone nhẹ nhàng cọ qua da thịt, liền làm Hải Uyển Uyển đau hô lên, hắn cơ hồ không hạ thủ được.

Con ngươi màu đen của hắn tối sầm xuống, đối diện Hải Uyển Uyển nói: " Qυầи ɭóŧ em ướt."

A?

Hải Uyển Uyển lực chú ý bị phân tán, hắn nhanh chóng bôi dược lên.

"A...... Đau......"

Hải Uyển Uyển nước mắt sắp tuôn ra, đôi tay nàng đấm lên ngực hắn, bị hắn trở tay ôm lấy phía sau lưng kéo gần vào trong lòng ngực ngăn nàng run rẩy, sau đó bình tĩnh tiếp tục bôi dược.

" Em là cái...... Ân...... nữ nhân bình thường, dưới loại tình huống này...... Có bình thường...... Ân...... phản ứng sinh lý cũng thực bình thường." Hải Uyển Uyển ghé vào trong lòng ngực hắn nhẹ nhàng chầm chậm nói.

Khúc Dật Chi khoé miệng hướng lên cúi mặt xuống , Hải Uyển Uyển không thấy được vẻ mặt của hắn.

Cuối cùng cũng bôi dược xong.

Hải Uyển Uyển còn chôn ở trong lòng ngực hắn, bả vai thường thường dựa sát vào, Khúc Dật Chi ôm lấy nàng, bình tĩnh nói:

"Hoan nghênh tới Đại học A."

Hồi lâu, người trong lòng ngực khẽ động , thấp giọng nói: " Vâng ạ"

Khúc Dật Chi buông nàng ra.

"Dược chờ một chút mới có tác dụng , ngươi ở chỗ này chờ một lát, quá một lát tôi mang em đi phòng y tế trường." Sau đó xoay người rời khỏi.

Hải Uyển Uyển buột miệng thốt ra: " Anh đi đâu thế?" Liền suýt nói ra hai chữ đừng đi .

Khúc Dật Chi đưa lưng về phía nàng, hầu kết lăn lộn, thanh âm hơi có chút mất tự nhiên:

" Tôi đi tìm cho em cái quần."
___
🌟

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top