CHƯƠNG 31:CÔ CHƯA THỂ ĐI
Lương Nặc cùng với Bắc Minh Dục rời khỏi bệnh viện, cô rút điện thoại ra xem mấy giờ rồi, lúc đó đã là 12 giờ trưa.
Buổi chiều, thầy giáo vụ hẹn gặp cô ở trường học.
"Anh à! Phiền anh cho tôi xuống xe ở ngã tư phía trước."
Bắc Minh Dục lạnh lùng ngẩng đầu nhìn cô, rồi quay ra nhìn thẳng về phía trước, không biết là nói với cô hay nói với người lái xe: "Về ngự cảnh viên."
Lương Nặc đang định cự tuyệt thì Bắc Minh Dục liền dựa đầu vào ghế xe rồi nhắm mắt lại tỏ vẻ muốn nghỉ ngơi một lát, thái độ rõ ràng là không muốn nói thêm về vấn đề này nữa, nhìn vẻ mặt cũng có vẻ mệt mỏi của anh nên cô cũng không dám nói gì thêm.
Chiếc xe được lái vào trước một khu chung cư rất đẹp sau đó đỗ ở một gara cũng rất lớn, người tài xế lái tới trước cửa thang máy thì dừng lại, để hai người xuống xe.
"Cô à! Phiền cô đưa thiếu gia chúng tôi lên lầu." Người lái xe nói với Lương Nặc.
"Thế nhưng, buổi chiều tôi còn có việc."
Người lái xe nhăn mặt lại: "Thiếu gia nhà chúng tôi vì cô mà bị thương, hơn nữa lại còn không bắt cô phải thanh toán viện phí, lẽ nào là vô lý khi để cô chăm sóc cậu ấy?"
Bắc Minh Dục nhìn cô có chút tức giận, có vẻ mất kiên nhẫn: "Có việc thì biến đi, đừng có đứng đấy chặn đường tôi."
Nói xong, anh ta kéo tay đẩy Lương Nặc về một bên, đi thẳng về phía cửa thang máy.
Trong lòng Lương Nặc có chút gì đó cảm thấy tội lỗi, đôi môi khô nẻ mấp máy rồi nghĩ thế nào cô lại chạy theo phía sau Bắc Minh Dục, cũng một phần vì thấy dáng đi không mấy thoải mái của anh ta, chắc có lẽ là đùi bị thương thật.
" Thôi để tôi dìu anh lên!" Cô cầm lấy cánh tay anh để đỡ và dìu anh đi.
Bắc Minh Dục liếc nhìn cơ thể nhỏ nhắn của cô, không chút khách sáo hay giữ ý, anh vòng tay qua vai cô, cánh tay và một phần cơ thể dựa vào cô, Lương Nặc có chút bối rối nhưng không biết làm thế nào và cũng chẳng nói được gì, chỉ có thể phối hợp cùng anh, từng bước từ từ tiến vào thang máy.
Từ phía sau người lái xe nhìn thấy toàn bộ cảnh đó, lấy tay bịt miệng khẽ cười không thành tiếng, xem ra thiếu gia có tiến triển mới rồi đây, chả mấy chốc mà thiếu phu nhân có cháu bế!
Căn phòng mà Bắc Minh Dục mua ở tầng 4 của tòa nhà, Lương Nặc rút chiếc chìa khóa từ túi quần của anh ra nhưng mở mấy lần mà vẫn không mở ra được, sau đó cô mới phát hiện ra còn cần mật mã.
Khuôn mặt mướt mồ hôi quay ra nhìn Bắc Minh Dục, đúng lúc đó anh cũng đang tập trung nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đó xoáy sâu nhìn như một cái động đen sì vậy, một khi đã bị lạc vào thì sẽ không có cách nào để tự giải thoát ra, bỗng nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Nặc đỏ lựng lên, có chút lúng túng.
"Anh à! Chiều nay tôi còn có việc, cửa thì anh nhập mật mã là có thể vào được, vậy tôi đi trước đây!"
Nói xong, cô quay người bước đi, thế nhưng Bắc Minh Dục kịp thời nắm chặt lấy cổ tay cô không cho cô đi, anh nói: "Tay tôi đau, tôi nói mật khẩu, cô ấn giúp tôi."
"Anh không phải là chỉ bị thương có tay phải thôi à?"
Bây giờ toàn thân tôi đều thấy đau, hình như bị lan truyền vậy.
Lương Nặc cảm thấy cô là một người phụ nữ đã có chồng mà lại đi vào nhà của một người đàn ông chưa vợ thế này thì không hay, thế nhưng lại nghĩ tới anh ta vì cứu cô mà bị thương, cô suy nghĩ một lát, cắn môi không có cách nào khác là đồng ý, ấn số mật mã theo lời anh ta rồi đỡ anh ta vào phòng khách, đặt anh ngồi ở ghế sô pha.
Căn phòng hướng về phía Nam, ánh sáng chiếu rọi được vào khắp căn phòng, Lương Nặc đưa mắt nhìn bốn phía cách bài trí của căn phòng, cô nghĩ nếu có một ngày cô có thể thoát khỏi nhà Bắc Minh, cô nhất định sẽ mua cho mình một căn chung cư như thế này.
"Lấy thuốc ra đây, rót cho tôi cốc nước nữa." Bắc Minh Dục lạnh lùng nói như ra lệnh.
Lương Nặc cũng không phản ứng lại, cô lấy thuốc trong túi xách của anh ra, rồi đi chắt một cốc nước ấm đưa cho anh ta, tận tình chăm sóc, lấy thuốc đưa anh ta uống.
"Thuốc anh cũng uống rồi, nhìn anh cũng không sao nữa, vậy bây giờ tôi có thể đi chưa?"
"Chưa." Bắc Minh Dục thản nhiên nói.
"Tại sao?"
"Vì tôi đói rồi." Nói rồi anh ta chỉ vào bếp: "Bếp ở đằng đó, trong tủ lạnh cái gì cũng có, làm cái gì đó cho tôi ăn rồi cô hãy đi."
Nói xong anh đặt hai chân lên ghế, vắt chéo vào nhau,cả cơ thể nằm dài lấp kín chiếc ghế sô pha.
Lương Nặc nhìn anh ta mà không biết nói gì, cô còn phải đến trường, cô thật sự rất muốn rời khỏi đây, nhưng nhìn điệu bộ của Bắc Minh Dục, nếu cô đi rồi, anh ta nằm trên ghế không ai chăm sóc, nhỡ có xảy ra chuyện gì thì sao? Nói gì thì nói anh ta đã cứu cô, tiền thuốc anh ta nhất quyết tự trả, cô một đồng cũng không bỏ ra.
Cắn môi suy nghĩ một lát cô tự nhủ, thôi không đắn đo nữa, quyết định nán lại một lúc làm gì đó cho anh ta ăn.
Cô liền đi vào bếp, mở cửa tủ lạnh, kiếm chút gì đó làm cho anh ta tiện thể cũng làm cho mình một phần.
Đã gần một giờ rồi, thầy giáo vụ năm giờ sẽ tan làm, cô không nghĩ tới việc sẽ làm món gì đó ngon ngon mà chỉ nấu hai bát mỳ trứng cà chua, cho thêm ít gia vị, rắc thêm chút hành, cô phủi phủi hai tay vào nhau. Xong.
Khi trước, Lương phu nhân thường xuyên đi đánh bài, cô thường tự phải chăm sóc bản thân, tự nấu đồ ăn cho mình, cho nên trình độ nấu nướng của cô cũng không đến nỗi nào.
Đem bát mỳ đặt trên bàn, Lương Nặc định gọi Bắc Minh Dục dậy, nhưng lúc này cô phát hiện hình như anh đã ngủ say, hơi thở nhẹ nhàng đều đặn, hai hàng lông mi dài không động đậy, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt làm hai hàng mi in bóng mờ mờ xuống dưới mắt anh.
Cô quay ra nhìn bát mỳ đang để trên bàn, rồi quay người đi vào phòng ngủ lấy ra một chiếc chăn mỏng, đắp lên người anh, sau đó lại vào bếp, nấu một nồi cháo nhỏ, cô ăn xong bát mỳ, đợi thêm một lát nữa nồi cháo cũng vừa chín.
Cô viết vài dòng trên tờ giấy nhớ dán vào mặt bàn ăn: "Trong nồi có cháo, anh tỉnh dậy thì đun nóng lại là có thể ăn, hôm nay rất cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi quyết định sẽ quên hết những chuyện không vui trước đây của hai chúng ta". Ý cô muốn nói tới buổi tối ở câu lạc bộ cao cấp Giang Nam anh dùng tiền để sỉ nhục cô.
Xong hết mọi việc cô liền đi ra cửa, trong phòng, người đang nằm trên chiếc ghế sô pha tưởng như đã ngủ say rồi ấy bỗng nhiên mở to đôi mắt nhìn theo bóng cô, trong con mắt ấy hiện rõ sự tỉnh táo, không có chút gì thể hiện sự mơ hồ như vừa mới tỉnh dậy, vừa nhìn có thể nhận thấy từ đầu tới cuối anh chưa khi nào ngủ say.
Anh quay đầu nhìn vào bếp không biết đang suy nghĩ điều gì, rồi nhẹ nhàng thu ánh mắt nhìn về ánh sáng nơi phía cửa.
*
Lương Nặc xuống lầu xong nhìn đồng hồ thì lúc đó đã là hai giờ rưỡi, cô vội vàng chạy ra trước cửa khu chung cư, đúng lúc đó chiếc xe Spyker dừng lại gần cô, cửa kính xe mở ra, ngồi trong xe là người lái xe vừa nãy.
"Cô à, thiếu gia bảo tôi tiễn cô."
"Anh ấy dậy rồi?"
"Thiếu gia chúng tôi đang ngủ á?" Người lái xe giật mình nhìn Lương Nặc, liền lắc đầu nói:
"Trước khi lên lầu, thiếu gia có dặn dò tôi đợi dưới này một lát rồi tiễn cô, thiếu gia sợ cô có việc vội đi sợ cô muộn giờ."
Lương Nặc bỗng cảm thấy bản thân thật ích kỷ trong khi anh ta thì chu đáo cẩn thận, nghĩ thay cả chô cô.
"Vậy thì tốt quá, lát nữa anh giúp tôi nói với thiếu gia các anh tôi cảm ơn nhé! Anh ấy đúng là một người tốt..."
Lương Nặc vừa cười vừa nói, ánh mắt sáng lên vẻ vui mừng.
Người lái xe đưa Lương nặc tới trường, bạn thân cô Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn đang đợi cô trong ký túc, vừa nhìn thấy cô đến, hai người liền hỏi tới tấp: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có chuyện cậu đi ăn cắp bản thiết kế được?!"
"Tớ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!" Lương Nặc lắc đầu vẻ thất vọng nói: "Trong suốt quá trình vẽ bản thiết kế, tớ không hề đưa cho bất cứ ai xem."
Kỷ Sênh nhẹ nhàng vỗ vai cô an ủi: "Yên tâm, chắc chắn là có sự hiểu nhầm gì ở đây, lát nữa tớ cùng cậu đi gặp thầy giáo vụ."
"Tớ cũng đã thăm dò mấy đứa khóa dưới hay buôn chuyện, chúng nói .... hình như lúc kết quả công bố rồi mới có người cầm bản thảo tìm đến." Liễu Tiêu Hàn vừa nói vừa xoa xoa cằm.
"Bản thảo?" Lương Nặc há hốc mồm: "Bây giờ tớ đi tìm thầy giáo vụ, sao lại có thể như thế được, bản thiết kế đó rõ ràng là tớ làm, sao lại có người cầm bản thảo tìm đến được chứ?"
Lương Nặc và Kỷ Sênh đi tới văn phòng thầy giáo vụ, ở đó, ngoài thấy giáo vụ Lương Nặc còn thấy một hình bóng rất quen thuộc, không ai khác đó chính là Lương Vân, họ vừa gặp nhau ở bệnh viện hồi sáng, giờ lại gặp nhau ở đây.
"Nặc Nặc, em đến rồi đấy à?" Lương Vân vừa nhìn thấy Lương Nặc liền vội vàng chạy tới gần, thân mật nắm lấy tay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top