Văn án
Tiết tử
Ngồi trong phòng khách của một tòa nhà cao cấp, hai cha con ngồi trên sô pha.
"Cha muốn kết hôn!"
Đang nói chính là Doãn Tường, bốn mươi tuổi, mặc dù đã là tới tuổi tứ tuần, nhưng vẻ ngoài tuấn tú của y một chút cũng không có giảm, khí chất trưởng thành càng tăng, cả người toát lên vẻ mị lực cương nghị. Vợ y vào mười năm trước vì bệnh mà qua đời. Gần đây, y quen biết một người phụ nữ tên là Lam Vận, hai người nhất kiến như cố (mới gặp đã quen thân), hơn nữa còn là đồng nghiệp, cảm tình rất nhanh tới rồi đi đến bàn chuyện kết hôn.
"A? Cha, cha cuối cùng đã bị lừa rồi? " Doãn Húc nằm trên ghế sô pha trào phúng nói. Doãn Húc, mười bảy tuổi, hoàn toàn kế thừa huyết thống tốt đẹp của cha hắn: khuôn mặt tuấn tú, vóc người cao gầy, tuyệt đối là loại hình khiến nữ giới phải điên cuồng.
"Tiểu tử thối!" Doãn Tường một quyền đánh tới Doãn Húc. "Mày một ngày không móc cha mày mày sẽ chết có đúng hay không?"
"Chết thì chưa chắc, nhưng mà sống sẽ thấy vui! Ha ha..."
"Không thèm nói nhiều với con." Doãn Tường vừa định lên lầu, bỗng nhiên nhớ tới sự kiện quan trọng quên chưa nói.
"A! Thiếu chút nữa đã quên nói cho con, Vận cùng con trai cô ấy sẽ tới ở cùng chúng ta."
"Ồ! Tốt! Có lúc thấy căn nhà to như vậy chúng ta ở có cảm thấy buồn chán, nhiều người sẽ náo nhiệt hơn." Hắn cũng không phản đối, chỉ cần cha thích là được.
"Con có thể nghĩ được như vậy thật là tốt!" Doãn Tường âm hiểm cười cười, Doãn Húc trực giác cảm thấy mùi âm mưu.
Đích xác, rất nhanh Doãn Tường ném về phía con trai mình một quả bom: "Tiểu Kiệt mới mười tuổi, mà cha cùng Vận hiện tại công tác đều bận rộn, dù sao đi nữa con hiện tại cũng đang nghỉ hè, Tiểu Kiệt trong hai tháng này nhờ con chăm sóc, con là anh lớn, nhất định phải chăm sóc em trai thật tốt nha." Hắc hắc, cuối cùng bị y nắm được cơ hội. Bình thường không biết lớn nhỏ, lúc này phải thừa cơ mà trả thù.
"Cha... Cha là cố ý. Vì sao muốn con chiếu cố? Mời bảo mẫu không được sao?" Muốn hắn hai tháng chăm sóc một tên nhóc mười tuổi? Kêu hắn nhảy lầu còn dễ hơn!
"Mời bảo mẫu sẽ làm chúng ta lo lắng, hơn nữa con cũng xem thời sự rồi đó, hiện tại bảo mẫu ngược đãi trẻ em xảy ra rất nhiều. Huống hồ Tiểu Kiệt cũng không phải trẻ con, không cần con thay tã cho uống sưa, chỉ cần ngươi cùng Tiểu Kiệt chơi, dỗ ăn, ngủ là được!" Muốn chạy trốn? Không có cửa đâu!
"Thế nhưng..." Doãn Húc còn chưa nói xong đã bị cha hắn vô tình cắt đứt: "Không thương lượng! Con nếu không đồng ý, chiếc xe thể thao mà con yêu quý sẽ vĩnh viễn ở tại cửa hàng!" Doãn Tường nói lời hung ác.
"Được... Xem như cha lợi hại!" Có loại người cha như y, xem như là hắn không may!
"Ta và Vận không có chuẩn bị mời rượu, sau cuối tuần chúng ta phải đi đăng kí, sau đó bọn họ sẽ dọn tới nhà chúng ta. Lần thứ hai nhắc nhở con, con nhất định phải chăm sóc Tiểu Kiệt thật tốt, nói cách khác..."
"Biết! Biết! Nói cách khác con vĩnh viễn cũng từng mơ tưởng được mua xe thể thao!" Ai, vì xe thể thao yêu quý, hắm chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà làm bảo mẫu hai tháng.
Kì nghỉ hè của hắn a... Doãn Húc lúc này đây chỉ có thể ai oán bản thân sao lại gặp phải một người cha như thế chứ?
Một tuần sau...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top