XVII. Phép thuật gửi đi nỗi đau

Bên ngoài thật là ảm đạm, và còn lạnh lẽo. So với căn hộ chung cư đẫm máu, không khí có mùi như một ngọn núi tuyết.

May mắn thay, thậm chí không có một ai đi ngang qua chúng tôi trên đường đến bãi đậu xe. Nghĩ về việc khi tôi trở về, tôi sẽ đi tắm, băng bó vết thương, và ngủ ngon lành, tôi lấy chìa khóa ra khỏi túi vào đưa vào xi lanh.

Nhưng chìa khóa dừng lại giữa chừng, nó không vừa với tất cả các rãnh.

Tôi nhanh chóng nhận ra tại sao. Khi tôi đâm nó vào chân hắn, nó va chạm với xương và bị biến dạng.

Tôi cố gắng ép nó vào, sau đó cố đặt nó lên cái gờ đường và đạp lên nó để làm nó thẳng ra, nhưng vô ích.

Quần áo của tôi và Liên đều dính đầy máu, và vài vết bầm tím và vết cắt đáng chú ý trên mặt chúng tôi. Ngón tay tôi vẫn đang rỉ máu, và cô ấy đã phải chạy bằng đôi tất đen của mình.

Niềm hy vọng của chúng tôi trong hoàn cảnh này là cái ví và điện thoại di động trong túi áo khoác của tôi. Nhưng chúng tôi không thể bắt taxi trong khi "ăn diện" thế này. Và đồ thay của chúng tôi đều đang mang trên người.

Tôi đá chiếc xe trong tức giận. Run lẩy bẩy vì đau và vì lạnh, tôi cố gắng tìm cách. Trước bất cứ thứ gì khác, chúng tôi phải làm điều gì đó với vẻ ngoài đáng ngờ này của cả hai.

Tôi không thể yêu cầu các vết thâm tím và vết thương được chữa khỏi ngay lập tức, nhưng chúng tôi có thể ít nhất là thay đồ không? Hai người dính đầy máu và thâm tím khắp người như thế đi mua quần áo từ tiệm... Chúng tôi rõ ràng là sẽ bị tóm.

Chúng tôi không thể mua quần áo vì bộ dạng của chúng tôi. Trộm đồ từ nhà của người nào đó? Không, nó quá mạo hiểm khi đến gần một khu dân cư như này.

Tôi nghe tiếng nhạc cách đây không xa. Một âm thanh kì lạ, tuy là một bài hát vui tươi và ngớ ngẩn.

Tôi nhớ lại những lời của người chủ tiệm bánh.

"Hàng ngàn người mặc y phục diễu hành xuống khu mua sắm."

Tối nay là một cuộc diễu hành Hallowen.

Tôi chạm vào khuôn mặt Liên, và dùng máu từ ngón út của mình, vẽ một đường cong màu đỏ lên má của cô.

Liên nhanh chóng đoán ra ý định của tôi. Cô xé ống tay áo và dùng cây kéo để cắt lung tung các đường viền trên vai và chân váy. Tôi cũng dùng cây kéo để cắt cổ áo sơ mi và quần jeans

Chúng tôi trở thành những xác sống.

Chúng tôi nhìn đều ổn. Chính xác như những gì chúng tôi cố đạt được. Với việc bổ sung thêm quá nhiều sự phá hoại, những vết thâm và ngay cả những vết máu chỉ có thể được coi như là thứ trang điểm rẻ tiền

Điều quan trọng bây giờ là biểu hiện của chúng tôi.

"Nếu có ai đó đi về phía cô, hãy làm một khuôn mặt như thể muốn nói: "Dĩ nhiên là tôi biết là mình dị." Tôi giả cười như một ví dụ.

"...Giống vầy, hả?" Liên nhếch môi lên thành một nụ cười gượng gạo.

Phản ứng của tôi đến muộn, bởi vì trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi cảm thấy ảo giác rằng cô ấy đang thật sự cười với tôi.

"Đúng vậy, hoàn hảo," Tôi nói với Liên.

Chúng tôi đi xuống con hẻm dẫn đến phố chính. Âm nhạc dần trở nên rõ hơn. Tiếng ồn chồng chất không ngừng khi chúng tôi bước đến, cuối cùng nó to đến nỗi có thể cảm thấy trong dạ dày của tôi.

Chúng tôi có thể nghe hướng dẫn ở đây và ở đó hét lên từ những cái loa. Mùi kẹo ngọt thoáng qua.

Điều đầu tiên đập vào mắt tôi khi chúng tôi ra khỏi ngõ là một người đàn ông cao lớn có khuôn mặt nhợt nhạt. Trái ngược với nước da của anh, môi anh ta đỏ rực.

Má anh ta bị xé rách, nướu mở rộng. Cặp mắt nằm ở hốc mắt đen hoắm nhìn chằm chằm vào chúng tôi ở giữa nhũng kẽ hở của mái tóc xoăn.

Bộ trang phục tuyệt nhể. Người đàn ông miệng rộng dường như cũng nghĩ như vậy khi nhìn vào chúng tôi.

Anh ta mỉm cười với chúng tôi và hé miệng mình ra, rõ rằng rằng răng và nướu chỉ là được sơn cẩn thận trên má anh ta. Tôi mỉm cười đáp lại.

Chúng tôi cảm thấy tự tin hơn ngay lập tức, và bắt đầu tự hào rảo bước xuống phố. Nhiều người nhìn chúng tôi với vẻ không cởi mở, nhưng tất cả họ đều chấp thuận "trang phục" của chúng tôi.

Có tiếng nói ngưỡng mộ và tán dương ở đây và ở kia. Rất thật, họ nói. Vâng, thường thôi. Nó đều là những vết thương thật, vết bầm tím thật, máu thật. Liên kéo lê chân mình về phía trước trong đau đớn, nhưng thậm chí đó cũng chỉ là diễn dưới góc nhìn của họ.

Cuộc diễu hành hóa trang đã lên đường. Các vỉa hè tràn ngập khán giả, làm cho nó tiến một vài mét cần khá là nhiều quyết tâm, và họ chỉ có thể nhìn thấy một phần của cuộc diễu hành.

Vào lúc này, tôi chú ý một nhóm khoảng 20 người đang mặc trang phục liên quan đến các bộ phim kinh dị.

Dracula, Jack the Ripper, the Boogeyman, Frankenstein, Jason, Sweeney Todd, Scissorhands, cặp song sinh của The Shining... Có những bộ cũ và bộ mới.

Vì lớp hóa trang, tôi không thể nói chính xác tuổi của họ, nhưng tôi có thể nói rằng họ khoảng hai mươi đến ba mươi tuổi. Mặc dù có một vài bộ trang phục có độ chính xác đủ sai với bản gốc, những người khác chỉ đơn giản là giảm thấp nguồn vật liệu.

Dọc hai bên đường là hai hàng đèn lồng dài vô tận, với đôi mắt được thắp sáng và miệng chứa đầy kẹo. Những cái lưới giống mạng nhện được mắc giữa các cây, và một vài còn nhện khổng lồ cũng treo ở đó.

Một nửa số trẻ em ở trên phố đang cầm những quả bóng bay màu cam, đội cái mũ ba sừng màu đen và khoác áo choàng phù thủy.

"Này!"

Quay lại khi bị vỗ vào vai, tôi nhìn thấy một người đàn ông với khuôn mặt quấn băng.

Lý do duy nhất mà tôi không chạy ngay lập tức là vì tôi cảm thấy nó không phải là giọng nói mà tôi chưa từng nghe trước đây.

Người đàn ông tháo băng để chúng tôi thấy mặt. Đó là chủ cửa hiệu bánh, người đã nói cho chúng tôi và cuộc diễu hành Halloween.

"Hừm, cậu không phải là loại người như vậy. Cậu nên nói với tôi nếu cậu tham gia," ông đùa, đẩy tôi một cái nhẹ.

"Chẳng phải ông là người nói vói chúng tôi rằng ông sẽ không tham gia?

"Hm" ông ấy cười với sự bối rối.

"Cậu đã rời khỏi cuộc diễu hành này?"

"Yeah. Còn ông?"

"Đã có thời gian của tôi trong ánh đèn sân khấu. Tôi ngạc nhiên trước tất cả những người này. Tôi đã bước năm bước rồi đấy."

"Năm ngoái có nhiều người coi như vầy không?"

"Không, đây thật sự là một bước tiến lớn. Ngay cả những người dân địa phương cũng khó có thể tin được."

"Tôi luôn nghĩ là Haloween không có nhiều cơ hội ở Việt Nam, nhưng..." Tôi nhìn xung quanh.

"Khi nhìn thấy điều này, tôi nghĩ nó không phải trong trường hợp đó chút nào."

"Mọi người đều thích giao tiếp ẩn danh, cậu biết đấy. Nó phù hợp với bản chất thật."

"Ah, liệu có của hàng quần áo cũ nào ở đây không?", Liên cắt ngang.

"Tôi vô tình để cái túi đựng đồ của tôi trên tàu rồi. Tôi không thể về nhà khi trông như thế này, nên chỉ là tôi cần mua vài bộ khác để mặc. Nhưng thật khó để chạm tay vào những bộ đồ mới với bàn tay dính sơn của tôi, ngay cả khi lớp sơn đã khô, nên tôi thích một của hàng bán đồ cũ hơn..."

"Khá là không may nhỉ," ông ta nhận xét, và suy nghĩ trong khi nghịch dải băng của mình.

"Một cửa hàng bán đồ cũ... Tôi nghĩ nên có một cái cuối con đường có mái vòm ở đầu kia." Ông ấy chỉ vào phía sau chúng tôi.

Liên cúi đầu và kéo tay áo tôi.

"Cậu đang vội à?"

"Vâng, có người đang đợi chúng tôi," tôi trả lời.

"Tôi hiểu rồi, tệ nhỉ, tôi muốn nói chuyện thêm chút nữa..."

Người chủ đưa bàn tay phải quấn băng ra cho một cái bắt tay.Xem xét các vết thương của mình, tôi do dự. Nhưng vẫn kiên quyết nắm lấy tay ông ta. Không một phút chậm trễ, ông ấy mạnh bạo nắm lấy tay tôi, bao gồm cả ngón út.

Máu rỉ qua băng. Tôi chịu đựng và cười giả lả. Liên cũng tình cờ bắt tay với ông ấy.

Con đường mái vòm đặc biệt đông đúc, và mất gần mười phút để đi đến shop quần áo khoảng 12 mét.

Đó là một nơi nhỏ với sàn nhà kêu lên cọt kẹt với mỗi bước đi. Chúng tôi nhanh chóng chọn đồ, đặt chúng vào giỏ, và đi đến quầy thanh toán. Liên không phải chịu đau đớn trong khoảng thời gian này.

Người nhân viên đang đeo một cái mặt nạ trắng dường như đã quen với những người khách như chúng tôi, và hỏi "Anh có phiền không nếu tôi chụp một tấm?"

Tôi đưa ra một số lý do để từ chối anh ta và lấy ví ra, và được nói rằng "Oh, nó giảm nửa giá cho Haloween." Hình như là giảm giá cho khách hàng hóa trang.

Chúng tôi muốn thay đồ ngay lập tức, nhưng trước tiên chúng tôi phải rửa sạch máu trên cơ thể của mình.

Nghĩ về phương hướng hành động tốt nhất sẽ là sử dụng một nhà vệ sinh đa chức năng, chúng tôi tìm kiếm các tòa nhà cho thuê và các cửa hàng bách hóa nhỏ, nhưng chúng đã được sử dụng ở mọi nơi chúng tôi quay lại. Có lẽ mọi người sử dụng chúng để mặc và thay trang phục của mình.

Mệt khi phải bước đi, tôi tự hỏi liệu chúng ta chỉ cần mua một bộ đồ kín đáo và từ từ lau sạch thân mình với nó. Nhưng khi tôi ngước lên, giữa các tòa nhà, tôi nhìn thấy một cái logo lớn trên mái nhà của trường trung học.

Nhảy qua hàng rào, chúng tôi đột nhập vào khuôn viên trường. Một khu vực tắm rửa ở sau tòa nhà, bao phủ bởi cây chết khô và không có ánh sáng, là nơi hoàn hảo để bí mật để làm sạch mình.

Nơi này là đã được coi là một khu lưu trữ, với nhiều tàn dư từ các lễ hội văn hóa nằm rải rác xung quanh. Một sân khấu kịch, trang phục hoạt hình, biển hiệu, lều bạt, những thứ tương tự.

Tôi cuộn áo sơ mi của mình lên và ngâm tay và chân mình trong nước lạnh đến tê cóng. Tôi lấy cục xà phòng hương chanh gần vòi nước, làm nó sủi bọt, và lau chùi vết máu.

Máu khô không thể chà sạch dễ dàng, nhưng tôi kiên nhẫn cọ rửa, và nó sớm đạt đến một mức độ nhất định về sự sạch sẽ. Bong bóng xà phòng thấm vào vết cắt trên ngón út của tôi

Nhìn sang bên cạnh mình, tôi thấy Liên đang cởi áo ra và đang quay lưng lại với tôi. Đôi vai mảnh khảnh chi chít những vết bỏng của cô lộ ra. Tôi vội vàng quay lưng lại như cô ấy và cởi áo sơ mi của mình ra.

Răng tôi kêu lên lập cập bởi cái lạnh của việc phơi bày làn da đẫm nước của mình trước gió đêm. Vật lộn để cục xà phòng cứng sủi bọt, tôi lau sạch cổ và ngực của mình, và mặc cái áo sơ mi của cửa hàng quần áo có mùi giống cây.

Vấn đền cuối cùng là tóc. Máu đã đông lại trong mái tóc dài của Liên, và nước lạnh sẽ không thể rửa sạch nó. Khi tôi đang xem xét chúng tôi có thể làm gì, cô lấy cây kéo ra khỏi túi của mình.

Giống như tôi nghĩ rằng cô sẽ không thể nghĩ ra điều đó, cô ấy cắt ngắn mái tóc dài xinh đẹp của mình. Trông như cô cắt đến 20 centimet ngay lập tức. Liên ném mớ tóc trên tay mình vào gió, và nó nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

Ngay khi chúng tôi hoàn toàn thay đồ xong, chúng tôi đã lạnh đến thấu xương. Cô ấy vùi mặt vào trong cổ áo của cái áo khoác len, còn tôi thì đang run rẩy trong cái áo khoác vải bông với khóa kéo đến tận cổ, chúng tôi rảo bước đến ga tàu.

Trên đường đi, Liên bỏ cuộc vì vết thương ở chân, nên tôi đã đi hết quãng đường còn lại với cô ấy trên lưng.

Trong khi cố gắng mua vé, giữa đám đông, tôi nghe thấy thông báo về chuyến tàu đến. Đi nhanh qua cầu thang, chúng tôi lên con tàu tỏa ra ánh sáng chói lọi.

Đi bộ 20 phút sau và mua vé ngồi ở ga đó, chúng tôi chuyển sang tàu cao tốc. Sau khi ngồi trên tàu khoảng 2 giờ, chúng tôi xuống và lại lên xe lửa.

Đến lúc này, tôi đã đạt đến giới hạn kiệt sức. Không quá ba mươi giây sau khi chúng tôi đi đến chỗ của mình, tôi ngủ thiếp đi

Tôi cảm thấy sức nặng trên vai mình. Liên đang dựa vào vai tôi khi cô ấy ngủ. Tôi cảm thấy nhịp thở nhẹ nhàng của cô, và hương thơm ngọt ngào mờ nhạt. Thật kì lạ, nó thật hoài niệm.

Vẫn còn một chặng đường dài để đến được điểm đến của chúng tôi, và không có lý do nào để buộc cô ấy tỉnh táo. Tôi sẽ giúp Liên không cảm thấy lúng túng khi cô thức dậy, nhắm mắt lại, và tôi giả vờ ngủ.

Trong khi ngăn mình khỏi ngủ gật, tôi bắt đầu nghe các trạm quen thuộc thông báo.

"Chúng ta gần tới rồi", Tôi thì thầm vào tai cô ấy, và vẫn đang dựa vào tôi với đôi mắt nhắm, Liên trả lời ngay lập tức, "Tôi biết."

Cô ấy dậy được bao lâu rồi nhỉ?

Cuối cùng, cô ấy dựa vào tôi cho đến khi tôi đứng dậy khỏi ghế để xuống tàu.

Chúng tôi về đến căn hộ sau mười giờ khuya. Cô ấy tắm trước, mặc cái áo khoác như đồ ngủ của mình, nuốt thuốc giảm đau, và chui vào giường trong khi đội mũ trùm đầu của áo.

Tôi cũng nhanh chóng thay đồ ngủ, thoa sáp lên vết thương và quấn băng bên trên nó. Tôi uống thuốc giảm đau với nước, nhiều hơn so với đơn thuốc, và nằm xuống ghế.

Một tiếng động đánh thức tôi dậy vào ban đêm.

Trong bóng tối, Liên đang ngồi bó gối ở đầu giường.

"Cô không thể ngủ à?", tôi hỏi.

"Như anh thấy đấy, không."

"Đầu gối cô vẫn đau à?"

"Chắc chắn là vẫn còn đau, nhưng đó không phải là một vấn đề lớn. ...Ưm... Tôi chắc bây giờ anh đã biết rõ, nhưng tôi là một kẻ hèn nhát," cô lẩm bẩm, vùi mặt vào đầu gối của mình.

"Khi tôi nhắm mắt lại, tôi nhìn thấy hắn ở phía sau mí mắt tôi. Người hắn đầy máu, đá và đấm tôi. Tôi quá sợ để có thể ngủ... Nó lố bịch quá phải không? Khi tôi là kẻ giết người."

Tôi tìm kiếm những từ thích hợp. Những từ kỳ diệu có thể làm dịu cơn bão lo âu và buồn rầu và giúp Liên có giấc ngủ ngon. Nếu có những từ nào như thế.

Nhưng tôi thật sự không quen với những tình huống như này. Tôi không có tí kinh nghiệm nào trong việc an ủi mọi người.

Hết giờ. Một vài lời thực sự thiếu tế nhị thoát ra khỏi miệng tôi.

"Rượu nhẹ thì sao?"

Liên im lặng nhìn tôi.

"... Không tệ," cô trả lời và kéo mũ trùm đầu ra.

Tôi biết tốt nhất là nên tránh trộn thuốc giảm đau và đồ uống có cồn với nhau, cồn và vết thương cũng không phải là sự kết hợp có lợi.

Nhưng tôi cũng không biết cách nào khác để xoa dịu nỗi đau của cô. Tôi có thể tin tưởng vào đặc tính của hệ thống trung tâm thần kinh gây nên nỗi buồn hơn là lời an ủi của bản thân mình, với những gì tôi thiếu là kinh nghiệm sống và sự cảm thông với người khác.

Tôi làm hai tách hỗn hợp sữa nóng với rượu mạnh và mật ong trên bếp. Tôi hay tự làm cho mình một tách vào những đêm đông khi tôi không thể ngủ được.

Khi tôi đi đến phòng khách và đưa cho Liên cái tách, tôi nhớ lại rằng hắn đã làm tôi phân tâm bằng cách tương tự như vậy.

"Rất ngon," cô lầm bầm sau khi hớp một ngụm.

"Tôi không có ký ức tốt về đồ uống có cồn nhiều cho lắm, nhưng tôi thích thứ này."

Liên nhanh chóng uống cạn tách của mình, tôi đưa cho cô ấy tách của tôi, và cô cũng vui vẻ uống nó.

Ánh sáng duy nhất là của cái đèn đọc sách ở đầu giường, nên tôi không nhận thấy khuôn mặt cô đã đỏ bừng vì say rượu.

Cùng ngồi bên một phía của giường, tôi chỉ đang nhìm chăm chằm vào cái kệ sách khi cô mở lời với tiếng nói ngọng.

"Anh hog hỉu dì cở."

"Yeah, tôi nghĩ có lẽ cô đúng đấy," tôi đồng ý. Đó là sự thật, tôi không thể hiểu những gì Liên nói.

"... Tôi nghĩ đâi nà khi anh lêl gi vài đỉm," Liên nói với tôi, nhìn chằm chằm vào đầu gối của mình.

"Vìa tôi đang càn được ơn ủi, chỉ làn này thui."

"Cô biết đấy, tôi vừa mới nghĩ về nó," tôi nhận xét.

"Nhưng tôi thực sự không biết làm thế nào để làm điều đó. Là một người đã giết cô, chẳng có gì tôi nói sẽ có tính thuyết phục cả. Thực tế, cô sẽ nghe nó như sự kinh tởm hay mỉa mai."

Liên đứng dậy và đặt cái tách lên bàn, nhẹ nhàng vuốt nó bằng ngón trỏ, và trở lại ngồi trên giường.

"Giờ tôi sẽ tạm thời quên vụ tai nạn đi, và trong lúc đó, anh ghi được vài điểm với tôi đấy."

Dường như Liên đang thật sự tìm kiếm sự an ủi từ tôi.

Tôi quyết định liều mình với loại nguy hiểm này.

"Có ổn không nếu là là một cách kì quặc?"

"Được, làm những gì anh thích."

"Cô có thể thề cô sẽ không di chuyển cho đến khi tôi nói là tôi đã làm xong?"

"Tôi thề."

"Cô sẽ không hối hận chứ?"

"...Có lẽ."

Tôi ngồi lên đầu gối của mình trước mặt cô ấy và nhìn gần vào vết bầm trên đầu gối Liên. Thứ lúc đầu là màu đỏ và sưng lên giờ chuyển thành một màu tim tím.

Khi chạm ngón tay vào ngay cạnh vết bầm, cơ thể Liên run nhẹ lên. Tôi nhìn thấy mắt cô có màu cảnh giác. Giờ thì, cô sẽ tập trung vào từng chuyển động của tay tôi.

Sự căng thẳng dần dần giảm đi. Với sự thận trọng về nghĩa đen khi chạm vào chỗ đau của một người, tôi chậm rãi đặt từng ngón tay một lên vết bầm, cuối cùng bao phủ nó bằng cả lòng bàn tay mình.

Bây giờ là một tình huống mà tôi có thể, chỉ cần dùng một lực nhẹ, gửi một cơn đau đáng kể qua đầu gối cô. Lựa chọn đó phải thừa nhận là nó có sức quyến rũ riêng.

Dù cho Liên đang sợ hãi, cô giữ lời hứa của mình là không di chuyển. Cô ấy mím chặt môi mình và quan sát những thứ đang diễn ra.

Đối với cô ấy, nó rõ ràng là những giây phút khó chịu. Tôi mạnh dạn kéo dài nó ra thêm chút nữa.

Khi sự căng thẳng đạt đến mức tối đa, tôi nói ra những lời nó.

"Phép thuật gửi đi nỗi đau.."

Tôi rời tay mình ra khỏi đầu gối cô ấy và vẫy nó về phía cửa sổ.

Tôi làm nó với tất cả sự nghiêm túc mà tôi có thể tập trung được.

Liên nhìn hoài nghi nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nghĩ là mình đã thất bại rồi.

Nhưng sau một thoáng im lặng, cô bắt đầu khúc khích cười.

"Cái gì vậy? Thật ngớ ngẩn," Liên nói, thất bại trong việc giữ một khuôn mặt nghiêm túc. Không có bất cứ sự khinh bỉ nào trong tiếng cười của cô. Cô cười một cách trung thực, hạnh phúc, từ tận tim mình.

"Tôi không phải là một đứa bé gái."

Tôi cười với Liên. "Cô nói đúng, nó thật là ngu xuẩn."

"Tôi đã rất lo lắng về những gì anh sẽ làm. Anh có phần mở đầu dài dòng, và chỉ như thế thôi á?"

Cô ngã ra giường và lấy tay che mình trong khi cười.

Khi tràng cười của Liên kết thúc, cô hỏi "Vậy anh gửi nỗi đau của tôi đi đâu?"

"Tới những người không đối xử tốt với cô."

"Well, thật may mắn."

Cô lúng túng ngồi dậy. Mắt Liên lờ mờ vì cười quá nhiều.

"um, anh có thể làm lại lần nữa không?", cô yêu cầu.

"Lần này là trên cái đầu chứa toàn ký ức khủng khiếp này của tôi."

"Dĩ nhiên. Bao nhiêu lần cô muốn."

Liên nhắm mắt, tôi đặt lòng bàn tay mình lên đầu cô, và dịu dàng đọc lại câu thần chú ngớ ngẩn đó.

Không hài lòng với nhiêu đó, cô ấy yêu cầu tôi thực hiện nó trên mỗi vết thương mà cô trì hoãn. Vết cắt trên lòng bàn tay, vết bỏng trên cánh tay và lưng, vết cắt trên đùi cô ấy.

Khi mà tôi đã niệm phép xong cho vết cắt dưới mắt cô ấy, Liên trông rất thanh thản, tôi có thể hình dung được rằng nỗi đau của cô ấy đã được gửi đi đâu đó. Tôi cảm thấy mình như một phù thủy.

"Ưm, tôi cần phải xin lỗi về điều gì đó," Liên lẩm bẩm.

"Tôi đã từng nói:"không có ai từ tế với tôi, giúp đỡ tôi, không có đứa con trai nào tôi thích hoặc đã từng, không ai cả." Anh nhớ chứ?"

"Yeah."

"Đó là lời nói dối. Đã từng có ai đó tử tế với tôi, cũng giúp đỡ tôi. Một chàng trai mà tôi thực sự yêu."

"Từng? Vậy, không còn nữa à?"

"Hiểu theo cách nào đó, đúng vậy. Và thực ra, đó là lỗi của tôi."

"...Ý cô là gì?"

Nhưng Liên không kể cho tôi phần còn lại. Cô chỉ lắc đầu, như thể nói rằng "Tôi đã nói quá nhiều."

Khi tôi từ bỏ mong muốn cô ấy sẽ nói ra, Liên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi, nói với tôi "Tôi cũng sẽ làm điều đó với anh," và dịu dàng thổi vào ngón út đang quấn băng của tôi.

"Phép thuật gửi đi nỗi đau.."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top