XIX. Lời tỏ tình
Tôi không có ô, nên tôi trùm cái mũ của cái áo khoác của mình lên, đeo cái kính mát khó quên của mình, và rời căn hộ.
Cơn mưa sương mù chầm chậm thấm vào trong áo khoác. Mọi người trên đường đều lái xe một cách cẩn thận với đèn sương mù bật sáng.
Vì không có điểm đến, tôi đứng chờ ở trạm xe buýt và lên một chiếc xe đến trễ 12 phút.
Bên trong xe rất đông đúc, và sự trộn lẫn mùi cơ thể đã tạo nên mùi hôi. Chiếc xe rung lắc dữ dội, và với cái đầu gối yếu ớt của tôi, tôi gần như mất thăng bằng nhiều lần. Những thứ khiếm nhã được vẽ lên cửa sổ bám sương bởi nét vẽ trẻ con.
Tôi xuống xe tại một khu mua sắm, nhưng tôi ít có suy nghĩ về việc sẽ dành ra năm tiếng ở đây, nơi thực ra là chẳng có gì cả. Tôi đi vào tiệm café và nhấm nháp café để nghĩ về nơi mình đi, nhưng chả có ý tưởng nào nào ổn hiện ra trong tâm trí tôi cả.
Dù tôi có làm gì bây giờ, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tôi khi sự trì hoãn hết hiệu lực. Trong thực tế, tôi đã "thực sự" ngồi trong xà lim, hoặc là đã chết từ lâu.
Tôi có thể tích lũy việc tốt hay làm điều xấu, tiêu một khoản tiền lớn, tỏ ra thiếu tôn trọng với sức khỏe của bản thân, và ngay khi cô ấy chết, nó sẽ bị hủy bỏ. Tôi có sự tự do sau chót.
Tôi có thể làm bất cứ gì mình thích, tôi nghĩ. Vậy tôi tự hỏi bản thân mình rằng tôi muốn làm gì?
Nhưng tôi không có câu trả lời. Chả có điều gì tôi muốn làm. Chả có nơi nào tôi muốn đến. Tôi chả muốn gì cả.
Trong quá khứ tôi đã tận hưởng những gì? Những bộ phim, bài hát, sách... Có lẽ tôi hơi hứng thú những thứ đó hơn người bình thường, nhưng không có thứ nào trong số đó làm tôi cảm thấy mê mệt đến mức tôi không thể sống nếu thiếu nó.
Có lẽ tôi tận hưởng những thú vui đó bởi vì, một lúc nào đó, chúng lấp đầy sự trống rỗng rộng lớn trong tôi. Tôi đánh giá cao cách những tác phẩm này giúp ngăn cơn buồn ngủ và sự chán nản, như một liều thuốc đắng.
Nhưng sau cùng, tất cả những gì tôi nhận được từ sự nỗ lực này là sự hiểu biết về sự rộng lượng và chiều sâu của sự trống rỗng của bản thân.
Trước đây tôi nghĩ khi một người nói về việc họ có một lỗ hổng bên trong mình, ý họ là có một khỏang trống bên trong họ cần được lấp đầy, nhưng không.
Nhận thức gần đây của tôi đã thay đổi. Nó là một cái hố không đáy sẽ nuốt chửng bất cứ thứ gì bạn ném vào. Một thứ vô hạn hư vô mà bạn không thể gọi là "không." Đó là thứ tôi có bên trong mình, tôi nghĩ.
Cái suy nghĩa đơn thuần cố lấp đầy nó là vô nghĩa. Không có gì khác tôi có thể làm ngoài đặt những bức tường bao quanh nó và làm mọi cách tốt nhất để không chạm vào nó.
Khi nhận ra rằng, sở thích của tôi đã chuyển từ kiểu "lấp đầy" sang kiểu "xây tường". Tôi đi đến việc đánh giá cao những tác phẩm chỉ hoàn toàn nhắm vào vẻ đẹp và sự dễ chịu, chứ không phải là những tác phẩm nội tâm.
Nó không có nghĩa là tôi có thể hoàn toàn thưởng thức vẻ đẹp và sự dễ chịu, nhưng nó thích hợp hơn so với đối mặt với sự trống rỗng bên trong tôi.
Nhưng giờ, sau khi xem xét rằng tôi có thể chết trong vài ngày tới, tôi không còn cảm thấy như xây dựng bức tường là còn cần thiết. Tôi giống như một đứa trẻ với món đồ chơi mới, liệu tôi có nên thật lòng tận hưởng nó hơn không?
Tôi đã ăn trưa sớm và lang thang quanh khu mua sắm, tìm kiếm thứ gì đó làm cho trái tim tôi nhảy múa.
Tôi chú ý một nhóm sinh viên cao đẳng trên vỉa hè đối diện. Họ thân thuộc với tôi, họ là bạn cùng lớp trong khoa của tôi.
Tôi nhanh chóng đếm họ, hơn 70% thành viên lớp tôi dường như đang ở đây. Tôi nghĩ về loại tụ họp nào có thể xảy ra, và kết luận rằng có lẽ họ đã hoàn thành một báo cáo tạm thời về chủ đền luận án tốt nghiệp. Đấy là khoảng thời gian đó trong năm.
Họ cười đùa với nhau, sự nhẹ nhõm khi hoàn thành gì đó hiện hữu trên mặt họ. Không một người nào chú ý đến tôi, họ có lẽ đã hoàn toàn quên mất tôi trông như thế nào.
Trong khi tôi chôn chân tại chỗ, thời gian vẫn tiếp tục như thường lệ với họ. Trong khi tôi sống những ngày hoán đổi, họ trưởng thành từ những trải nghiện hằng ngày của mình.
Thực tế khi phải đối mặt với một cảnh tượng rõ ràng là gây ra cảm giác cô đơn, tôi hầu như không cảm thấy tổn thương chút nào, như nó chỉ là một vấn đề cơ bản
Tôi đã luôn như vậy. Nếu tôi có thể cảm thấy bị tổn thương vào lúc này như người bình thường, cuộc sống của tôi sẽ ít nhất có một chút phong phú hơn.
Nhưng tôi đã tìm kiếm trong thâm tâm mình một thứ như thế rất lấu rồi, và không có dấu vết nào cả. Chỉ có một vùng đất xám cằn cỗi.
Rút cuộc thì, tôi là một con người không thể mong muốn điều gì. Tôi đã mất các kỹ năng đó từ lâu rồi, tôi không có ký ức nào về việc sở hữu nó. Hoặc có lẽ tôi đã không được trang bị nó ngay từ thuở ban đầu.
Tôi phải làm cái gì... với điều này?
Tôi đi vào một con hẻm và đột ngột đi xuống vài bậc thang hẹp. Tôi tìm thấy quán game thùng mà tôi và Việt thi thoảng ghé chơi.
Như ai đó có thể tưởng tượng từ những dấu hiệu mờ nhạt, đó là một nơi chứa đầy những thùng game mà có lẽ tuổi đời còn già dặn hơn cả tôi, nên thật khó để gọi nó là "định hướng cho tuổi trẻ."
Những cái máy có sự thay đổi bám đầy kẹo xing gum, gạt tàn đen kít, những tấm áp phích sạm nắng, cái thùng game có các cạnh bị mòn với màn hình mờ với tiếng bíp rẻ tiền và tiếng bốp.
Tôi kết hợp chúng thành một tập hợp hoàn chỉnh của những thứ đã đã tồn tại lâu hơn sự hữu ích của chúng và tuyệt vọng giữ hoạt động bằng mọi cách trong một phòng bệnh viện khổng lồ. Không, nhà xác thì giống hơn.
"Cái lý do mà tao chọn đi đến một nơi buồn tẻ như thế này," Việt nói với tôi, "là bởi vì tao không cảm thấy bất cứ điều gì thúc giục mình làm gì đó ở đây."
Tôi cũng thích quán game thùng này vì lí do tương tự.
Tôi đã không đến đây mấy tháng trời. Tôi đứng trước cửa tự động và chờ đợi, nhưng chúng không mở.
Có một thông báo trên tường kế bên cửa.
"Quán game này sẽ được đóng cửa vào ngày 30 tháng 9. Cảm ơn bạn vì nhiều năm lui tới (Giờ đóng cửa vào ngày 30 sẽ là 9 giờ tối.)"
Tôi ngồi xuống cầu thang và châm một điếu thuốc. Tôi nghĩ ai đó đã quên về thứ gọi là gạt tàn, bởi vì có hàng trăm mẩu thuốc nằm rải rác xung quanh.
Đầu lọc thuốc lá, phần màu nâu bộ lọc bị đen dần, nhìn giống những vỏ đạn rỗng khi ngâm mình trong mưa.
GIờ thì tôi thật sự không còn nơi nào để đi. Tôi rời khu mua sắm để đến một công viên ngẫu nhiên.
Khi nhìn thấy một băng ghế không có lưng dựa, tôi quét đống là rụng và nằm nghiêng người xuống, không quan tâm nếu có ai nhìn thấy tôi
Bầu trời toàn những đám mây dày. Một chiếc lá phong chậm rãi khiêu vũ xuống nền đất, và tôi bắt lấy nó bằng tay trái.
Sau khi đặt cái lá rơi lên ngực, tôi nhắm mắt lại và tập trung vào các âm thanh trong công viên. Tiếng gió lạnh, tiếng những chiếc lá mới rơi xuống kết bạn với đống lá dưới đất, tiếng chim hót, tiếng găng tay bắt quả bóng mềm
Một cơn gió mạnh thổi, làm rơi nhiều chiếc là đỏ và vàng lên người tôi. Tôi không muốn làm thêm một bước nào nũa, tôi nghĩ. Tôi sẽ chỉ để bản thân mình bị chôn vùi dưới những chiếc lá này.
Đây là cuộc sống của tôi. Không tìm kiếm gì cả, linh hồn tôi vụt tắt mà thậm chí còn chưa bao giờ được thắp cho một ngọn lửa, một cuộc sống chỉ đang dần dần mục nát.
Nhưng tôi vẫn không để bản thân mình gọi nó là thảm kịch.
Tôi hoàn thành việc mua sắm và trở về căn hộ hơi sớm hơn so với việc tôi được dặn. Tôi đã đi khoảng một giờ trong khi vác trên vai một cái thùng hơn 20 kg, nên tôi đã đổ rất nhiều mồ hôi.
Tôi đặt nó lên sàn phòng khách, và Liên đã nhìn thấy, tháo tai nghe đang nối với cái máy CD, và hỏi tôi, "Cái gì thế?"
"Một cây pino điện," Tôi nói với cô ấy, lau mồ hôi. "Tôi nghĩ nó thật nhàm chán cho cô nếu chỉ ngồi trong nhà."
"Tôi sẽ không chơi nó. Tôi đã từ bỏ piano rồi."
"Oh, vậy mua nó là vô ích, hử?" tôi cau mày. "Cô đã ăn gì chưa từ lúc tôi đi?"
"Tôi chưa ăn."
"Cô nên cho dạ dày cô cái gì đó đi. Tôi sẽ chuẩn bị thứ gì đó ngay đây."
Tôi đi và bếp và hâm nóng hộp súp giống cái mà Liên và tôi ăn vào hôm qua.
Cô ngồi trên giường và nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, sau đó thấy tôi đang cầm cái muỗng đưa về phía mình và nhìn giữa tôi và cái muỗng. Sau khoảng 5 giây mâu thuẫn, cô ngượng ngùng há miệng.
Ngày hôm qua, có vẻ Liên không chống cự với chuyện như này, nhưng dường như nó là một câu chuyện khác khi cô ấy là người đang được chăm sóc.
Khi tôi đưa cái thìa vào trong miệng cô ấy, cô khép đôi môi mỏng nhưng mềm mại lại.
"Tôi sẽ không chơi piano đâu," cô tuyên bố sau khi nuốt muỗng đầu tiên.
"Tôi biết. Cô sẽ không chơi nó." Tôi đưa lên muỗng thứ hai.
Nhưng một tiếng sau, cô ấy đã ngồi trước cây đàn piano. Rõ ràng, việc đó là do Liên không thể chịu nổi việc nghe tôi thử các tầng âm ngay cạnh cô ấy.
Tôi đặt nó ở phía trước giường, và cô nhẹ nhàng đưa ngón tay mình xuống bàn phím. Sau một quãng ngắn thưởng thức khoảnh khác đó với đôi mắt nhắm, cô làm nóng ngón tay mình bằng cách chơi một vài giai điệu quan trọng của piano cơ bản, chính xác đến mức bạn không thể mong đợi gì hơn.
Âm thanh đủ to để phòng kế bên có thể nghe thấy, nhưng nó không phải là vấn đề, khi tôi hình dung ra cảnh cô sinh viên nghệ thuật sẽ chịu đựng loại âm sắc này.
Tôi không có đôi tai tốt, nhưng tôi vẫn có thể nói rằng Liên đã mắc một vài lỗi nghiêm trọng với tay trái của mình. Và tay phải của cô chơi rất tuyệt, nên làm nó nổi bật lên rất khủng khiếp.
Tay trái của cô, bị tê liệt nơi nó bị cắt, chắc phải có cảm giác như là một chiếc găng tay da đối với cô ấy. Dường như cô cũng tự nhận thức được, nên đôi khi cô trừng ánh mắt căm ghét lên bàn tay ấy.
"Thật kinh khủng, đúng không?", Liên thở dài. "Trước khi bị thương, nó là yếu tố duy nhất bù đắp của tôi. Nhưng giờ,đây là cách gọi nó. Tôi cảm thấy như mình đang dùng tay của người khác. Giờ tôi chỉ có thể biểu diễn mà khiến cho nhạc công và thính giả cảm thấy không thoải mái."
Sau khi phạm ba sài lầm bằng tay trái. Cô ngừng chơi.
"Hừm, tại sao cô không thực sự thử dụng tay người khác?", tôi đề nghị.
"...Ý anh là sao?"
Tôi ngồi xuống cạnh cô ấy và đặt tay trái mình lên bàn phím. Cô nghi ngờ nhìn tôi, nhưng với ánh nhìn như muốn nói "Ô, được đấy," bắt đầu chơi bằng tay phải.
May mắn thay, nó là một bài hát mà thậm chí tôi cũng biết : khúc dạo đầu số 15 của Chopin.
Tôi tham gia vào nhịp ba. Tôi đã không chơi piano cả một thập niên, nhưng phím đàn của cây piano điện nhẹ hơn cây piano để biểu diễn, và mấy ngón tay tôi di chuyển khá là mượt trên chúng.
"Vậy anh cũng có thể chơi piano," cô nhận xét
"Chỉ đủ để giả mạo là tôi biết. Tôi chỉ được tập vài tiết khi tôi còn đi học."
Với tay phải bị thương của tôi, và tay trái bị tê liệt của cô ấy, chúng tôi hỗ trợ nhau bàn tay mà chúng tôi thiếu. Và cách chơi của chúng tôi khớp với nhau nhanh hơn tôi mong đợi.
Khi quãng trưởng đổi ở nhịp 28, cô ấy với về phía tôi để chơi những nốt thấp.
Cảm giác đó khiến tôi nhớ lại khi cô ấy ngủ trên vai tôi trêm chuyến tàu hai ngày trước. Dù giờ tôi không mặc ái khoác, nên tôi cảm thấy hơi ấm của cô ấy rõ ràng hơn.
"Chẳng phải cô bị bệnh sao?", tôi hỏi.
"Tôi đỡ hơn rồi."
Trái ngược với âm điệu cùn của mình, những nốt nhạc cô ấy chơi có một loại âm thanh và tương tác chặt chẽ với riêng tôi.
Chơi bài này đến bài kia, ba tiếng đồng hồ trôi qua nhanh như nháy mắt. Chúng tôi bắt đầu nhận thấy sự mệt mỏi của nhau, nên chúng tôi chơi bài Bee Gees của Spicks và Specks như để làm nguội, rồi tắt cây piano.
"Nó ổn để ngăn cơn buồn chán," cô đáp lời.
Chúng tôi đi dạo và ăn tối tại một nhà hàng địa phương. Trở lại căn hộ, tôi làm rượu mạnh và sữa để chúng tôi nhâm nhi trong khi nghe radio, sau đó cả hai đều đi nằm sớm.
Cô ấy không nói gì về việc trả thù ngày hôm đó.
Có lẽ cô ấy đã từ bỏ việc trả thù. Cô tuyên bố là mình sẽ vẫn tiếp tục, nhưng tôi chắc rằng đó chỉ là do cô ấy cứng đầu.
Sâu bên trong, cô ấy không thể thực sự cảm thấy muốn giết thêm ai nữa. Những gì chờ đợi cô sau khi những trải nghiệm khủng khiếp của việc giết người là nỗi sợ làm cho chân cô tê cứng, cơn sốt tệ đến nỗi làm cô tống hết mọi thứ ra ngoài, và cái lỗi đó gây ra chứng mất ngủ. Và có khả năng của một cuộc chống cự không chưa từng xảy ra như hai ngày trước.
Đến bây giờ, cô đã hiểu một cách cụ thể sự vô nghĩa của trả thù.
Hôm nay phải là một ngày cực kì yên bình đối với cô ấy. Liên nằm cuộn tròn trong tấm nệm đeo tai nghe và nghe nhạc suốt cả ngày, chơi đàn piano khi cô thích, ăn uống, uống rượu mạnh, và đi ngủ.
Những ngày như thế dường như khá hiếm trong cuộc đời của cô.
Tôi mong cô ấy có thể chấp nhận loại cuộc sống này, tôi nghĩ. Cô có thể quên phắt đi việc trả thù của mình, và đến ngày tác dụng trì hoãn của cô ấy hết hiệu lực, hãy tận hưởng những hạnh phúc chưa xác định như ngày hôm nay.
Mua quần áo, nghe nhạc, chơi piano, ra ngoài và vui chơi,ăn đồ ăn ngon. Cô sẽ không có đôi chân tê liệt, hay buồn nôn, hay bị đánh đập bởi bất cứ ai
Tôi cũng vậy, sẽ không phải là một kẻ đồng lõa giết người nữa, cà có thể tránh "phải chịu một số phận phù hợp" như là nạn nhân thứ năm của cô ấy.
Có cách nào tôi có thể hướng dẫn cô ấy từ bỏ việc trả thù? Đàn piano, tôi cảm thấy là một ý tưởng tốt. Tôi tự hỏi có gì khác mà cô ấy thích không. Có lẽ tôi có thể nói chuyện với cô sinh viên nghệ thuật về nó?
Khi tôi bầu bạn với trần nhà lờ mờ suy nghĩ về nó, rượu mạnh phát huy tác dụng, và mắt tôi nhắm lại.
Ngay cả khi tôi ngủ, não tôi vẫn tiếp tục suy nghĩ.
Tôi đã bỏ sót vài điều.
Ví dụ, có một cảm giác không đúng trong vài ngày qua mà tôi không thể nào xác định được.
Nó đã đạt đến đỉnh điểm vào ngày hôm qua, khi cô ấy nói: "Sau cùng, như anh nói, trả thù chỉ là một hành động vô nghĩa."
Tôi đáng lẽ phải mong muốn được nghe thấy những điều đó. Thấy Cô trở nên bị động về việc trả thù của mình đáng lẽ phải vô cùng hạnh phúc xảy ra với tôi.
Đáng lẽ phải vậy, đúng vậy
Vậy tại sao tôi cảm thấy thất vọng đến vậy?
Câu trả lời đến tương đối nhanh. Có lẽ tôi không muốn cô ấy trở nên nhút nhát. Tôi không muốn cô ấy nhanh chóng bác bỏ những gì cô đã làm cho đến lúc đó. Tôi không muốn cô ấy dễ dàng từ bỏ niềm đam mê đó, sự mãnh liệt đó đó.
Theo cách nào đó, tôi ngưỡng mộ cô ấy khi cô hành động như một hiện thân của sự tức giận.
Nhưng đó có thật sự là tất cả?, tôi nghe một giọng nói.
"Yeah, đúng vậy, tôi trả lời. Tôi muốn lúc nào cũng cảm thấy niềm đam mê mãnh liệt mà tôi cảm thấy từ cô ấy, bởi vì nó là thứ gì đó sẽ không, không bao giờ rời khỏi tôi."
Sai, giọng nói nói. Đó chỉ là một lời giải thích sau khi mọi việc đã xảy ra. Bạn đã thất vọng vì một lý do đơn giản. Đừng để bản thân cậu nhầm lẫn nữa.
Tôi nghe một tiếng thở dài hướng về phía tôi khi tôi đang lúng túng.
Được thôi, tôi sẽ cho cậu một gợi ý. Đầu tiên và duy nhất. Nếu cậu vẫn không hiểu nó sau gợi ý này, tôi sẽ lãng phí thời gian của mình để nói bất cứ điều gì khác.
Tôi sẽ chỉ nói một lần.
"Có phải "niềm đam mê" mà cậu cảm thấy thật sự đến từ cô ấy?
Đó là tất cả.
Tôi nhắm mắt lại và nghĩ về nó một lần nữa.
Tôi ngửa thấy một hương thơm hoài niệm của những bông hoa.
Tôi cảm ơn Việt
Tôi đã nhận ra điều sai là gì.
Tôi bật dậy vào giữa đêm. Tim tôi đập dữ dội. Có thứ gì đó tràn ngập trong cổ họng tôi, không phải cơn buồn nôn, mà là sự thôi thúc muốn hét lên.
Đàu óc tôi rất tỉnh táo, như tôi vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài hàng thập kỉ. Khi tôi đứng đạy, tôi đạp lên một hộp đựng đĩa CD và nghe tiếng crắc, nhưng giờ tôi không quan tâm.
Tôi đổ đầy ly nước từ bồn rửa và uống cạn nó, bật đèn phòng khách, và đánh thức cô ấy dậy, trong khi đang ngủ với cái chăn trùm quá mặt.
"Anh muốn gì vào giờ này?" Liên kiểm tra đồng hồ cạnh mình, sau đó kéo cái chăn lên để thoát khỏi ánh sáng.
"Chúng ta sẽ thực hiện hành động trả thù tiếp theo," tôi giải thích trong khi kéo cái chăn ra. "Không có thời gian đâu. Thức dậy và sẵn sàng đi."
Cô kéo tấm chăn lại và giữ bằng tay mình "Không thể đợi đến sáng à?"
"Không thể," tôi cố nài. "Phải làm ngay bây giờ. Tôi cảm thấy nếu để đến này mai, cô sẽ không còn là người báo thù nữa. Tôi không muốn điều đó."
Cô quay lưng lại với tôi.
"...Tôi không hiểu tại sao anh lại kích động đến vậy," cô lẩm bẩm. "Chẳng phải nó có lợi cho anh khi tôi từ bỏ trả thù sao?"
"Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình sau khi có hai ngày để ngồi và suy nghĩ về nó. Hoặc tôi đoán có lẽ tôi nhận ra cái cách mình thực sự cảm nhận. Vấn đề là, tôi muốn cô là một tên phục thù tàn nhẫn. Tôi không muốn cô lựa chọn "sáng suốt".
"Điều nói nghe hoàn toàn là ngược lại với những gì anh đã nói. Chẳng phải anh nói trả thù là vô nghĩa ư?"
"Đã lâu rồi, tôi quên nó rồi."
"Chưa kể," cô ngáp, cuộn tròn và ôm chặt cái gối, "sau khi giết mục tiêu tiếp theo, anh có nhận ra anh là người kế tiếp không?"
"Yeah. Nhưng vậy thì sao?"
"Anh đang tuyệt vọng để có được phước lành của tôi à?"
"Không, điều này không liên quan gì đến việc "ghi điểm" với cô cả"
"Okay, vậy là anh điên rồi," cô càu nhàu. "Tôi đi ngủ đây. Anh cũng ngủ đi và làm nguội đầu mình lại. Khi trời sáng và anh bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói về vấn đề này lần nữa...Giờ tắt đền đi."
Tôi suy nghĩ. Làm thế nào tôi có thể giải thích cho cô ấy hiểu đây?
Tôi ngồi trên ghế sofa và chờ đợi những từ thích hợp xuất hiện trong óc tôi.
"Hãy nghĩ về nó, đã có dấu hiệu từ vụ giết người đầu tiên của cô." Tôi lựa lời thật cẩn thận. "Khi mà cô giết chị ta, chân cô đã tê liệt đúng chứ? Thành thật mà nói, tôi đã nghĩ "Thật là một tên giết người hèn nhát."...Nhưng nó không phải là do cô hành động kì lạ, đó là tôi. Phản ứng của cô là bình thường, còn tôi thì không. Làm thế nào tôi có thể giữ được bình tĩnh khi chứng kiến cái chết của một người? Nó không thái quá như phản ứng của cô, thậm chí là chỉ đủ gây mất ngủ do lo lắng."
Cô không nói gì, nhưng dường như đang nghe một cách cẩn thận.
"Sau lần giết người thứ hai của cô cũng vậy, tôi hoàn toàn thờ ờ, không cảm thấy ghê tởm hay tội lỗi gì, thay vào đó, tôi nhận thấy một cảm xúc riêng biệt, chưa xác định mà tôi chưa từng trải qua trước đây. Nó đã làm lu mờ những ấn tượng tiêu cực thông thường mà tôi cảm thấy từ vụ giết người. Ngay khi cô giết người lần ba, tôi nghĩ rằng tôi gần như nhận ra nó là gì. Nhưng tôi đã không hiểu rõ nó cho đến lúc này."
Liên ngồi đậy như thể cô đang rũ bỏ tình trạng tê cóng và nhìn tôi với vẻ bối rối.
"Er, anh đang nói cái quái gì thế?"
Điều tôi đang nói à?
Tôi đang nói về tình yêu
"Tôi nghĩ là tôi yêu cô rồi."
Những từ đó đủ để đóng băng cả thế giới
Tất cả không khí tràn qua các vết nứt trong phòng, để lại sự im lặng rỗng tuếch.
"...Um?", cô cuối cùng cũng thốt lên sau một khoảng im lặng.
"Tôi biết là mình không có cái quyền đó. Và tôi biết mình là người ít phù hợp nhất để cảm thấy theo cách này trên toàn thế giới. Thật trơ tráo. Sau cùng, tôi là người đã lấy đi cuộc sống của cô. Nhưng tôi đang nói ra hết những suy nghĩ trong tâm trí: dường như là tôi yêu cô rồi."
"Tôi không hiểu." Liên cúi và lắc đầu liên tục. "Anh đang mộng du à?"
"Cô phải hiểu theo nghĩa ngược lại. Tôi đã mộng du 22 năm rồi. Và tôi mới chỉ thức dậy. Một chút muộn, tôi biết."
"Tôi không hiểu tí nào cả. Tại sao anh cảm thấy buộc phải yêu tôi?"
"Khi cô lần đầu tiên giết người trước mắt tôi," tôi bắt đầu, "khi cái áo của cô nhuốm máu, và khi cô nhìn xuống thi thể trong khi nắm chặt cây kéo chết chóc, tôi nhìn cô và nghĩ, "cô ấy thật đẹp."...Lúc đầu, tôi thậm chí còn không màng đến sự thật là tôi có cảm giác đó. Nhưng giờ tôi nhận ra đó có là một trong những khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong suốt cuộc đời tôi. Đây là trải nghiệm lần đầu tiên tôi thật sự đổ ai đó, thậm chí, tôi, một người đã từ bỏ việc cầu nguyện và hy vọng với mọt thứ từ rất lâu rồi, đã nghĩ, "Mình muốn trải nghiệm khoảnh khắc đó một lần nữa." Đó là cảnh đẹp tuyệt vời của cô khi trả thù."
"Làm ơn đừng bịa chuyện nữa." Liên ném cái gối vào tôi, nhưng tôi chặn nó lại và bỏ nó xuống sàn.
"Anh đang cố để trở thành thứ gì đó quan trọng với tôi như thế này à? Tôi sẽ không bị lừa đâu," Cô nói với cái liếc mắt. "Tôi không thích nó. Phương pháp của anh là thứ tôi ít ưa thích nhất."
"Tôi không nói dối. Tôi biết cô sẽ không tin. Tôi có lẽ là người hoang mang nhất ở đây."
"Tôi không muốn nghe."
Cô che hai tai lại và nhắm mắt. Tôi nắm cổ tay cô và kéo nó ra.
Mắt chúng tôi chạm nhau ở khoảng cách gần. Một nhịp sau, cô tránh ánh nhìn bằng cách nhìn xuống.
"Nghe này, tôi sẽ nói lại một lần nũa," Tôi thở dài. "Cô thật đẹp khi cô trả thù. Nên đừng nói nó vô nghĩa. Đừng chấp nhận thứ tầm thường đó, sẵn sàng kết luận. Ít nhất là với tôi, nó có nghĩa. Về vẻ đẹp, nó có giá trị hơn bất cứ điều gì. Vì vậy, tôi cầu mong cô hãy trả thù ít nhất là một người nữa. Ngay cả khi bao gồm cả tôi trong đó."
Tay cô gạt tôi ra, và cô đẩy mạnh vào ngực tôi. Tôi ngã xuống đất.
Tất nhiên là cô ấy sẽ phản ứng theo cách này, tôi nghĩ. Nhìn chằm chằm vào trần nhà. Người nào có có thể chấp nhận được việc được nói rằng "Tôi đã đổ cô rồi" từ người đã giết họ?
Thực tế, tôi không có ý định nói quá nhiều. Tôi chỉ muốn nói ở mức độ "Tôi thông cảm với sự trả thù của cô, và tôi đã đúng để làm như vậy, nên tôi không muốn cô dừng ở đây."
Tôi đã nói cái quái gì thế này, "Dường như tôi đã yêu cô rồi"? Tôi chưa bao giờ cảm thấy những cảm giác như thế trong cuộc đợi mình và đã dành nó cho một tên giết người hèn nhát kém tôi năm hoặc sáu tuổi? Liệu tôi có vừa trải qua hội chứng Stockholm?
Tiếng thở dài của tôi chạm vào tay cô ấy, duỗi về phía tôi.
Một lần như thế này đã xảy ra trước đây, tôi nhớ lại. Nó cũng mưa to như vậy.
Có một sự im lăng kéo dài, cô ấy vẫn đang nắm tay tôi. Biểu hiện cô ấy như nói "Mình đang làm cái gì thế này?" Nhìn không rời vào tay chúng tôi, cô dường như đang suy nghĩ rất nhiều về ý nghĩa của hành động tiềm thức của mình.
Đột ngột, những ngón tay cô dừng nắm lại, và cô nhanh chóng kéo tay mình ra.
"Nhanh lên và chuẩn bị đi," cô nói với tôi. "Chúng ta có thẻ bắt được chuyến tàu cưới nếu chúng ta nhanh chóng."
Tôi đã bị choáng, và cô nhìn tôi một cách tự mãn
"Gì thế? Anh thích tôi khi tôi trả thù một cách tuyệt đẹp đúng chứ?"
"...Yeah, đúng vậy," tôi trả lời tường tận.
"Thật khó để cho tôi hiểu," Liên nói với cái nhếch mép. "Được thích bởi anh của tất cả mọi người không cho tôi niềm vui nào."
"Tôi không quan tâm. Cô không có ai khác ngoài tôi để dựa vào, nên tôi biết tôi có thể đồng hành cùng cô dù cô có không thích."
"Chính xác. Tôi vô cùng khó chịu."
Liên đạp lên chân tôi. Nhưng không mạnh để gây đau đớn, và khi chúng tôi đều đang chân trần, cái cảm giác đụng chạm trơn tru dễ chịu ấy, nó hầu như giống một điều mà động vật sẽ làm như một sự thể hiện tình cảm yêu mến với đồng loại.
Bên ngoài đang lạnh như băng, nên chúng tôi đi ra ngoài trong khi mặc áo khoác mùa đông. Dưới má che của căn hộ có đậu một chiếc xe đạp gỉ có lẽ thuộc vè một người thuê nhà. Tôi mượn nó mà không cần cho phép, cô ấy ngồi trên chỗ để hành lí phía sau và cưỡi cái xe đạp ra ga tàu.
Tay tôi trên tay lái nhanh chóng lạnh cóng, mắt tôi bị tổn thương bởi gió khô, và vết thương trên ngón út của tôi đau nhức trong gió lạnh.
Sau khi trèo lên một ngọn đồi dài, có một cái dốc hẹp để đi xuống dẫn tới nhà ga. Tiếng rít của phanh vang vọng khắp khu dân cư im lìm.
Có lẽ cảm thấy nguy hiểm khi tốc độ tăng lên, cô ấy bám vào lưng tôi. Nếu chỉ vì lí do đó, tôi muốn cái dốc này kéo dài mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top