XIII. Đề xuất

Theo Liên, mục tiêu tiếp theo của cô đã nghỉ từ năm 3 đại học và đang làm việc tại một nhà hàng Ý ở đây.

Nhưng tôi tự hỏi, làm cách nào mà Liên có được thông tin đó? Tôi đã không xem xét kỹ lưỡng các phương pháp của cô ấy, nhưng không nghi ngờ gì, cô đã dành rất nhiều thời gian để tìm kiếm mọi thứ.

Nhà hàng được bao bọc bởi các bức tường kính, nên bạn dễ dàng có thể nhìn thấy những gì diễn ra bên trong. Ngồi trên một cái ghế dài ở một vị trí hoàn hảo, tôi cố gắng đoán xem người nhân viên nào là mục tiêu của Liên.

Cô ấy đến cạnh tôi sau khi đã thay đồ. Tôi đã bảo Liên làm như vậy, vì lang thang với bộ đồng phục ở một nơi đông đúc như thế này có thể khiến cô bị cảnh sát bắt đi.

"Nhân viên cửa hàng đó có mắt thẩm mĩ đấy chứ"

Tôi nhận xét về trang phục của Liên. Một cái áo một mảnh và một chiếc áo len màu xanh rêu với đôi ủng.

"Cô trông rất trưởng thành trong bộ trang phục đó. Giống như cô có thể đi vào trường cao đẳng vậy."

Lờ đi lời khen của tôi, cô yêu cầu, "Cho tôi mượn cái kính râm đó."

"Cái này?", tôi hỏi, chỉ vào chúng.

"Được thôi, nhưng tôi nghĩ nó sẽ thu hút nhiều sự chú ý hơn.."

"Tôi không quan tâm. Chừng nào cô ta không biết tôi thực sự là ai, vậy là đủ rồi." Liên ngắt lời.

Cô đeo kính lên, nhìn qua tròng đen của cái kính mát và ngồi cạnh tôi, nhìn chằm chằm vào nhà hàng.

"Cô ta kia. Đó là cô ta."

Người mà Liên chỉ vào, cũng giống như ngày hôm qua, đập vào mắt tôi không giống là một người nào đó sẽ đi làm hại người khác. Cô ấy là một cô gái khá xinh mà bạn có thể tìm thấy bất cứ đâu.

Khoảng cách giữa hai mắt của cô ấy có vẻ hơi nhỏ, nhưng khi chúng khép lại, bạn có thể nói rằng chúng có một khoảng cách hoàn hảo.

Mái tóc nhuộm màu nâu sẫm của cô gái được cắt ngắn, mang cá tính riêng của cô khi được đặt cạnh bờ môi dày nữ tính và cái mũi nhỏ.

Cô sôi nổi trong cách nói chuyện và cách di chuyển. Một cô gái vui vẻ mà cả người trẻ và người có tuổi sẽ đều yêu mến. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ấy.

Nhưng chắc rằng, không phải mọi những kẻ xấu đều có ngoại hình xấu.

"Vậy, cô ta sẽ là nạn nhân tiếp theo trong cuộc trả thù của cô."

"Đúng vậy. Hôm nay tôi sẽ gết cô ta", Liên bất cẩn nhận xét.

"Một nhát kéo khác "vào" ruột trong khi nói xin chào?"

Liên khoanh tay lại và nghĩ.

"Không, những phương pháp như vậy sẽ quá nổi bật ở đây. Chúng ta sẽ đợi cô ta hết ca làm. Có một lối vào cho nhân viên ở phía sau, ngay khi nhìn thấy cô ta chuẩn bị ra về, chúng ta sẽ đi đến gặp cô ta."

"Không phản đối. Và tôi chỉ cần đợi trong bóng tối thêm lần nữa à?"

"Đúng vậy. Nếu cô ta cố chạy trốn, làm ơn hãy bắt cô ta bằng bất cứ giá nào."

"Hiểu rồi."

Chúng tôi không biết khi nào ca làm của cô ấy kết thúc, nên chúng tôi vẫn ngồi trên băng ghế dài và theo dõi.

Liên ăn cây kem hai tầng, còn tôi nhồi vào má mình cá rán với khoai tây chiên, lắng nghe âm thanh của những cây ky ngã xuống cách đây không xa ở bãi bowling. Những cô cậu trẻ vừa có một cú blast quanh chúng tôi.

Cá rán có vị như nó được chiên trong dầu cặn, và khoai tây không được làm nóng đều, nên tôi cũng không ăn nhiều, rửa trôi nó xuống bằng nước soda.

Một số lúc Liên bắt đầu không hướng chú ý vào nhà hàng mà là vào cái máy gắp thú ở bên kia đường.

Phía sau tấm kính là một đống đồ chơi nhồi bông toàn là con vật, giống như con của gấu và khỉ. Ngay khi tôi quay mặt về phía Liên, mắt chúng tôi đụng nhau.

"L..lấy cho tôi một con trong số đám đi", cô yêu cầu.

"Dường như cô ta còn làm việc thêm một lúc nữa."

"Tôi sẽ theo dõi, để cô có thể lấy nó", tôi trả lời, đưa ví của tôi cho Liên.

"Tôi sẽ gọi có nếu tôi thấy cô ta làm bất cứ điều gì."

"Tôi sẽ không thể lấy được nó nếu anh không cho tôi một lần. Anh phải làm điều đó."

"Ahh, tôi cũng thực sự tệ trong mấy cái trò gắp gắp này. Chưa bao giờ gắp trúng được gì từ khi tôi sinh ra."

"Chỉ cần làm thôi."

Liên đẩy cái ví về phía tôi và vỗ vào lưng tôi.

Tôi chia nhỏ tờ 500 nghìn tại máy đổi tiền và đứng trước cái cần gắp. Sau khi xác định con khỉ gấu nhồi bông gần chỗ thả và dường như khá dễ dàng để lấy, tôi che giấu sự bối rối của mình và đút vào một xu.

Giá mà Liên đi với tôi, để tôi ít nhất nhìn ngầu tí, tôi thở dài. Một cậu sinh viên cao đẳng buồn tẻ đang cố gắng nguyền rủa làm sao để lấy được một con gấu bông vào giữa một ngày trong tuần, thật là bi thảm.

Sau khi "thổi bay" toàn bộ số tiền tôi đổi khi nãy, tôi yêu cầu người nhân viên đi ngang qua điều chỉnh các vị trí cho tôi, và sau đó dành hơn 200 nghìn để cuối cùng cũng đưa được món đồ chơi đó vào lỗ.

Đó là phần thưởng đầu tiên mà tôi từng giành được từ trò gắp thú trong cuộc đời tôi.

..

Trở lại băng ghế dài, tôi đưa cái túi cho Liên, người đã cộc cằn nhận lấy nó, và sau đó, thỉnh thoảng đưa tay vào túi để xác định sự tồn tại mờ nhạt của con gấu.

...

Ca làm của người phụ nữ kết thúc vào 6 giờ chiều.

Liên đứng dậy, nói với tôi "Nhanh lên!", và rời khỏi khu vực. Tôi đi ngay theo sau.

Đây là một đêm không trăng, lý tưởng để trả thù. Bãi đậu xe phía sau cũng không sáng, nên không cần phải trốn sau bất cứ thứ gì.

Sau một khoảng thời gian dài ồn ào, tai tôi vẫn đang cố gắng hồi phục, và tôi cảm thấy chân mình choáng váng. Gió lạnh mùa thu thổi vào cổ tôi. Cảm thấy ớn lạnh, tôi mặc cái áo khoác trên tay vào.

Liên kéo ra một cái hộp da từ túi của mình và lấy ra cái kéo may mà cô đã sử dụng vào ngày trước.

Nhìn nó theo một hướng khác, tôi thấy nó có một hình dạng kì quái. Những cái lỗ trong phần tay cầm nhìn trông giống một đôi mắt đang cong lên giận dữ.

Người phụ nữ không xuất hiện. Khi tôi bắt đầu tự hỏi liệu chúng tôi có đi đến quá muộn khộng, cánh cửa sau mở ra.

Sau khi thay bộ đồ nhân viên bằng cái áo khoác và chân váy đỏ màu rượu vang, cô gái trông già dặn hơn so với lúc cô ấy làm việc.

Khi cô ta bắt nạt Liên ở trường, tôi nghĩ cô ấy cũng khoảng hai mươi đến hai mốt tuổi, nhưng cô ta trông như trạc tuổi của tôi, hoặc trẻ hơn một chút.

Cô ta nhìn vào cô gái đang run rẩy trước mặt với vẻ ngờ vực.

"Cô có nhớ tôi là ai không?" Liên hỏi.

Người phụ nữ cẩn thận nhìn mặt cô ấy.

"Hm, xin lỗi, tôi chưa thể nhớ ra được cô..." Cô ta đặt ngón tay lên môi trong khi suy nghĩ.

Vẻ mặt của Liên sắc lại. Dường như đang nhắc cho người phụ nữ nhớ lại.

"Ahh, wow. Nếu đó không phải là mày..."

Hai má cô ta thả lỏng ra thành một nụ cười.

Tôi biết vài người cười giống như vậy. Những người coi việc đánh bại người khác là niềm vui lớn nhất của họ.

Mặc cho những nạn nhân kia có thể phản kháng hay không, chúng mặc sức hành hạ những người mà chúng cho là yếu ớt.

Đây là nụ cười của một kẻ đã làm những điều đó để tăng sự tự tin của mình.

Người phụ nữ săm soi Liên từ đầu đến chân. Sẽ có sự khác biệt giữa cô gái mà cô ta nhớ so với cô gái bây giờ, và cô ta đang cố xác định những vẻ khác biệt đó để cô ta có thể dùng chúng như lợi thế của mình.

Cô ta hẳn là đã tưởng tưởng ra cảnh mình sẽ chơi đùa với Liên như thế nào.

"Mày vẫn còn sống à, hửm?", người phụ nữ nói.

Tôi xem xét điều đó có nghĩa là gì. Có phải là "Mày không bao giờ có thứ gì đáng giá để sống vì, nhưng mày vẫn sống hửm?", hay "Tao cho mày nếm trải vô số cảnh sống dở chết dở mà mày vẫn còn sống à?"

"Không, tao chết rồi", Liên lắc đầu nói. "Và tao sẽ đưa mày đi cùng."

Cô không cho người phụ nữ thời gian để phản ứng. Một giây sau, Liên đâm cái kéo vào đùi của cô ta.

Người phụ nữ hét lên một tiếng khô khốc rồi đổ sụp xuống đất. Liên nhìn xuống người phụ nữ đang quằn quại đau đớn một cách khinh bỉ. Tay áo màu caramel của cái áo khoác của cô chuyển sang màu đỏ.

Nhưng tôi không cử động tí cơ nào khi tôi quan sát. Hôm nay, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc đó.

Người phụ nữ hít một hơi thật sâu để cố sức gọi giúp đỡ, nhưng trước khi cô ta kịp thốt ra, Liên đã "đưa" đôi giày loafer vào mũi của cô ta.

Khi cô ta đang bịn mặt mình và phát ra tiếng kêu nghèn nghẹt, Liên lấy ra một công cụ hình dạng giống với cái giũa móng tay và bắt đầu cọ sát nó dọc theo lưỡi kéo. Cô ấy đang mài chúng.

Sau năm lần mài, Liên vứt cái giũa và nắm tóc kéo người phụ nữ lên. Người phụ nữ nhìn một cách kinh sợ, và cô đẩy hai cái lưỡi kéo mở toang ra trước mắt cô ta.

Lưỡi kéo chuyển động trước măt trái của cô, phần lưỡi không chuyển động bên mắt phải. Người phụ nữ hoàn toàn dừng lại.

Đó là một đêm ớn lạnh. Mùa đông chưa đến, nhưng hơi thở tôi lạnh buốt.

"Mày có gì để nói với tao không?", Liên hỏi

Người phụ nữ, khuôn mặt lấm lem máu từ mũi, liên tục cố gắng kêu gào giúp đỡ, nhưng khó có thể phát âm nên những từ thích hợp.

Liên đối xử với cô ta như một đứa trẻ.

Có những từ cô không hiểu.

"Cái gì vậy? "Tao không nghe rõ?""

Liên kéo cái kéo trở lại, và khi người phụ nữ cảm thấy nhẹ nhõm khi những lưỡi kéo đã ra khỏi mắt mình, cô đâm cái kéo thật mạnh vào cổ cô ta.

Mục tiêu của cô ấy không phải là cổ họng, mà là động mạch. Khi Liên rút lưỡi kéo ra, máu chảy ra. Không phải là như trút nước, mà là tràn ra như lũ.

Người phụ nữ điên cuồng đưa hai tay lên như thể cô ta có thể thử và ngăn không cho máu chảy ra, nhưng vài giây sau, cô ta nhắm mắt lại và ngừng thở trong khi tay vẫn vịn cổ.

"...Tôi lại làm bẩn quần áo nữa rồi", Liên nói trong khi quần áo nhuộm đầy máu tươi, quay lại đối mặt với tôi.

"Tôi đã rất thích bộ đồ này."

"Chúng ta chỉ cần mua một cái mới", tôi nói với cô ấy.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về vẻ nhợt nhạt của cô ấy, nhưng sau khi thay bộ đồng phục thường ngày và quay lại tòa nhà, Liên lao nhanh về phía phòng tắm cạnh nhà hàng và không đi ra trong một lúc.

Tôi nghe tiếng nôn mửa ở bên trong. Nhưng cũng đủ chắc chắn, cô ấy đang ói.

Xem xét sự thiếu sự lưỡng lự trong việc giết người, phản ứng sau đó của Liên bình thường một cách kỳ lạ.

Không giống như những kẻ máu lạnh giết người hàng loạt, Liên có sự kinh tởm bẩm sinh dành cho bạo lực. Chắc chắn là như vậy, nếu không cô sẽ không nôn và đôi chân kiệt quệ sau khi cô giết người.

Phải có một sự oán giận cực độ để biến ai đó thành kẻ giết người.

Và về phần tôi. Làm sao tôi có thể bình tĩnh như thế này sau khi chứng kiến một vụ giết người? Tôi có phải là một tên điên loạn không cảm thấy gì khi ở cùng với một tên sát nhân?

Well, ngay cả khi là vậy, những gì đã làm là vấn đề bây giờ đang xảy ra.

Tôi đợi cô trên cái ghế gỗ tơi tả trong hành lang mờ tối. Liên ấy cuối cùng cũng quay lại sau thời gian đủ để hút ba điếu thuốc. Dáng đi của cô trông rất nặng nề, và mắt thì đỏ ngầu.

Cô chắc đã phải nôn ra hết mọi thứ cô đã ăn trong ngày hôm nay. Đặc biệt là nhờ bộ quần áo trắng tinh của cô, Liên trông thực sự giống như là đã mất đi toàn bộ màu sắc, giống một con ma vậy.

"Cô trông khủng khiếp quá đấy", tôi đùa với cô ấy.

Liên trả lời với đôi mắt vô hồn, "Tôi đã luôn như vậy."

"Không phải vậy", tôi phủ nhận.

Nói đúng ra, chúng tôi nên ra khỏi đó ngay lập tức. Chúng tôi đã giấu "nó" vào một số bụi cây, nhưng chỉ là vấn đề thời gian trước khi cái xác của người phụ nữ được tìm thấy, và cái túi của cô ấy chứa những món vũ khí giết người và những bộ đồ đẫm máu của cô.

Quần áo của tôi cũng có vài vết máu khó nhìn, nên chúng tôi sẽ tạch nếu chúng tôi bị kiểm tra.

Mặc dù vậy, những lời này vẫn tuôn ra khỏi miệng tôi.

"Này, tại sao chúng ta không nhân cái cớ của ngày trả thù hôm nay, thay vào đó làm điều gì đó khác? Cô trông có vẻ kiệt sức."

Liên vuốt mái tóc dài ra khỏi mắt và đột ngột nhìn vào mắt tôi.

"...Ví dụ?"

Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ ngay lập tức từ chối ý tưởng đó, nhưng câu trả lời nghe có vẻ đáng ngạc nhiên. Cô ấy đã quá mệt mỏi.

Tôi nghĩ điều này sẽ ghi vài điểm với Liên.

"Chơi bowling đi", tôi đề nghị.

"Bowling?" Liên nhìn chằm chằm qua những làn bowling đối diện chúng tôi, và mắt cô mở to. "Không phải ý anh là, ở đây, ngay lúc này?"

"Đúng vậy. Chúng ta sẽ giữ hung khí gây án và ở lại hiện trường để chơi blowling. Mọi người chỉ nghĩ rằng tên giết người sẽ quay lại hiện trường, nhưng sẽ không ai ngờ rằng chúng vẫn ở lại hiện trường và chơi bowling."

Anh có đang nghiêm túc không?, Liên hỏi tôi bằng mắt.

"Vô cùng nghiêm túc", tôi trả lời.

"Không phải là một đề xuất tệ, đúng chứ?"

"...Không, không tệ chút nào."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top