XI. Lý do

Quan sát cẩn thận tốc độ giới hạn. Tôi chọn đi một con đường mà càng ít người càng tốt. Hai bàn tay tôi đổ đầy mô hôi trên bánh lái.

Nhận thấy tôi thường xuyên kiểm tra gương chiếu hậu, Liên nói với tôi "Không cần phải lo lắng về điều đó. Ngay cả khi chúng ta bị bắt vì những gì xảy ra ở đấy, tôi tin rằng mình có thể hoàn tác nó. Tôi có thể tránh mọi điều tồi tệ bằng cách đó."

Tôi vẫn im lặng, thậm chí còn không thừa nhận sự tuyên bố của cô ấy.

"Có điều gì anh muốn nói không?", Liên hỏi.

"... Cô có thực sự cần giết cô ta không?", tôi hỏi, quên luôn việc phải xoa dịu cô ấy. "Tôi biết cô nói rằng cô ta đã làm điều gì đó khủng khiếp với cô. Nhưng liệu cô ta có xấu xa đến mức cần phải giết không? Cô không thể chỉ gây ra cho cô ta một vết thương giống như vậy trên lòng bàn tay của cô ta à? Tôi chỉ muốn một lời giải thích thỏa đáng."

"Để tôi hỏi anh điều này. Liệu anh có cho phép giết người với lý do chính đáng không?", Liên nhấn mạnh. "Chẳng hạn, giả sử khi cố gắng ngăn chặn cuộc chiến giữ mẹ và chị gái, tôi đã bị cắt bằng dao, khiến tôi không thể chơi piano, điều quan trọng nhất đối với tôi. Hoặc những người mà chị gái tôi mang về nhà mỗi tuần bắt tôi phải uống rượu nồng độ cồn cao, và bất cứ khi nào tôi nhổ nó ra, họ dí súng bắn điện vào người tôi. Hoặc người cha say rượu đốt tóc tôi bằng thuốc lá đang cháy, nói với tôi rằng sự sống của tôi chỉ tổ thêm chật đất, đáng ra tôi nên tự tử đi mới phải. Hoặc ở trường, tôi bị đẩy đi và phải uống nước bẩn, bị siết cổ chỉ để tiêu khiển, mái tóc và quần áo bị cắt đúng như sự diễn tả của từ "mổ xẻ", bị đẩy xuống một cái hồ lạnh như cắt vào mùa đông với chân bị cột chặt... Nếu tôi nói với anh tình huống là như vậy đấy, liệu anh có ít nhất tán thành cái yêu cầu trả thù nhỏ nhoi này không?"

Nếu Liên nói với tôi điều này vào một lúc khác, thì nó thật khó tin. Tôi có thể coi nó là một lời nói dối rỗng tuếch, hoặc ít nhất là một sự cường điệu quá mức.

Nhưng mới không lâu, nhìn cô hạ sát bạn của mình, tôi dễ dàng chấp nhận nó như một chân lý.

"...Tôi lại lôi nó ra. Tôi xin lỗi. Tôi đoán là mình vừa gợi lại những kỉ niệm không tốt."

"Tôi không có nói là tôi đang thực sự nói về bản thân mình."

"Ừm, hoàn toàn là một giả thuyết."

"Tôi không trả thù vì mong muốn trừng phạt họ. Nỗi sợ mà họ thấm nhuần trong tôi chỉ có thể biến mất khi họ hoàn toàn biết mất khỏi thế giới này. Nó giống như một lời nguyền vậy. Tôi sẽ không bao giờ có một giấc ngủ yên bình nếu lời nguyền còn ở đó, và tôi không thể hoàn toàn tận hưởng mọi thứ. Tôi trả thù để chinh phục nỗi sợ hãi của bản thân. Ít nhất một lần trước khi tôi chết, tôi chỉ muốn có một giấc ngủ ngon trong một thế giới mà không có họ."

"Tôi nghĩ là mình hiểu rồi", tôi gật đầu.

Liên lắc đầu phủ nhận, như để giũ sạch tâm trí mình, cô lấy một điếu thuốc từ bao thuốc đặt trên bảng điều khiển, châm lửa, và.. ho.

"Nói tôi nghe, chân cô đỡ hơn chưa?"

"...Tôi nghĩ là vẫn rất khó để đi được", Liên nói trong khi thở ra khói thuốc, cau mày lại. "Kế hoạch là sẽ đi thẳng đến mục tiêu trả thù tiếp theo, nhưng giờ tôi vô vọng rồi. Thật bất tiện, nhưng hãy quay lại căn hộ."

Tôi đột nhiên nhận ra. "Cô không thể trì hoãn cái gì đó nhỏ nhặt như vầy à?"

Liên nhắm mắt để cẩn thận lựa lời nói. "Nếu đây là một vết thương hay bệnh tật đáng kể, tôi có thể trì hoãn nó. Nhưng sẽ rất khó để trì hoãn những thứ sẽ tự khắc phục chính nó. Mong muốn của tôi là quá yếu trong trường hợp đó. Linh hồn tôi cần phải hét lên "Tôi không thể chịu đựng được chuyện này xảy ra."

Tôi chấp nhận lời giải thích đó. Một tiếng hét của linh hồn,hm..

Phải mất một lúc để nhận ra mùi máu đã tràn ngập trong xe. Máu đã bắn lên người cô ấy.

Tôi mở cửa sổ để mùi bay ra, nhưng cái mùi giống như dây đàn guitar gỉ nấu sôi với cá thối tỏa khắp chiếc xe và không rời khỏi.

Cô đã xé toạc bụng của bạn mình. Có lẽ không chỉ có mùi máu mà còn là mùi của sự pha trộn chất béo và dịch tủy sống và dịch tiêu hóa.

Dù sao đi nữa, một mùi hương chết chóc.

"Nó lạnh", Liên nói.

Tôi từ bỏ việc loại bỏ mùi hôi, đóng cửa sổ, và bật máy sưởi.

Đối với một đêm mà tôi đã chứng kiến một vụ giết người ở khoảng cách gần, các ngôi sao thực sự quá lấp lánh.

May mắn thay, chúng tôi trở lại căn hộ mà không bị ai chặn lại. Nhanh chóng lên cầu thang bám đầy bụi, tôi cố gắng mở cửa dẫn vào phòng của tôi, nhưng gặp khó khăn khi đưa chìa khóa vào lỗ cắm. Đúng lúc đó, tôi nghe thấy có ai đang lên cầu thang.

Nhìn xuống cái chìa khóa, tôi nhận ra là mình đang cố nhét chìa khóa xe vào ổ khóa cửa. Tôi tặc lưỡi, đổi chìa để mở cửa, và đẩy Liên vào trong.

Người đang lên cầu thang là người hàng xóm của tôi, một sinh viên mỹ thuật. Khi nhìn thấy tôi, cô yếu ớt đưa tay lên chào.

"Tự mình ra ngoài hử? Điều đó thật bất thường", tôi tình cờ nhận xét.

"Cô gái đó là ai vậy?", cô hỏi.

Ngay cả khi một lời nói dối có thể giúp tôi thoát khỏi tình huống này, nhưng trường hợp đó chỉ có làm mọi thứ sau đó tệ hơn. Nên có một câu trả lời để lừa qua tình huống này là một lựa chọn đúng đắn bây giờ.

"Một cô gái mà tôi không biết tên". Sau khi nói thế, nó cũng xảy ra với cô gái trước mặt tôi. Ưm, tôi biết là mình đã nghe tên cô ấy một hoặc hai lần, nhưng nó chỉ hoàn toàn trượt ra khỏi trí nhớ tôi.

Tôi đã luôn tệ trong khoảng nhớ mấy cái tên. Vì tôi hiếm khi có cơ hội sử dụng chúng.

"Hửm", cô sinh viên nghệ thuật khinh bỉ cằn nhằn. "Tôi hiểu rồi. Vậy quý ông giam-mình-trong-phòng mang trẻ vị thành niên vào phòng của mình?"

"Cô nắm thóp được tôi rồi. Ừm, tôi nên giải thích thế nào đây..."

"thèm khát máu của một cô gái trẻ?", cô đoán với nụ cười nhẹ.

"Chỉ cần... lắng nghe lời giải thích của tôi."

"Nói đi."

"Nó có chút phức tạp. Cô ấy cần giúp đỡ ngay lúc này, và tôi là người duy nhất cô ấy có thể dựa vào."

Sau vài giây im lặng, cô nói nhỏ: "Điều này có liên quan đến 'tai nạn' đó không?"

"Có. Giúp cô ấy sẽ bù đắp mọi thứ... Có lẽ vậy."

"Huh", cô gật đầu. Cô vẫn luôn là loại người hiểu chuyện. "Vậy tôi sẽ không can thiệp nữa. Nhưng hãy nói với tôi nếu anh gặp rắc rối. Dù tôi nghĩ là mình chẳng giúp được gì nhiều."

"Cảm ơn cô."

"Nhân tiện, vết bẩn gì kia?"

Cô sinh viên nghệ thuật nhìn xuống chân tôi. Có một vệt màu đỏ thẫm khoảng 4 centimet trên đầu gối của cái quần jeans bạc màu của tôi. Tôi đã không nhận ra cho đến khi cô ấy chỉ ra nó.

"Vết bẩn đó là gì thế? Anh dính nó lúc nào vậy?"

Sự ngạc nhiên của tôi là là điều hiển nhiên. Nhưng tôi đã cố giả vờ như không biết làm thế nào nó lại ở đó. Mặc dù vậy, tôi biết phản ứng của mình đã nói lên toàn bộ cậu chuyện.

"À, dù nó là vết bẩn nào, anh cũng nên nhanh chóng rửa nó đi. Gặp anh sau."

Nói xong, cô sinh viên nghệ thuật quay về phòng.

Tôi nhẹ nhõm vuốt ngực mình và mở cửa vào phòng. Đèn đã bật sáng.

Liên nói từ phòng giặt quần áo. "Anh để thuốc tẩy ở đâu thế?"

Có vẻ như cô ấy đang giặt cái áo dính máu của mình, tôi nghe thấy tiếng cái chậu đổ đầy nước.

"Nó đáng ra nằm dưới chân cô", tôi nói đủ lớn để cô ấy nghe. "Cô có quần áo để thay không?"

"Không, cho tôi mượn đồ đi."

"Chỉ cần lấy bất cứ thứ gì đã khô. Nó gần như là mọi thứ."

Tôi nghe thấy tiếng xả nước, sau đó là tiếng cửa phòng tắm.

Trong khi cô ấy tắm, tôi nằm xuống giường và nghĩ lại những thứ xảy ra mới chỉ vài giờ trước.

Ngay khi cô ấy đâm bạn mình bằng kéo, tiếng ho yếu ớt của người phụ nữ bị đâm vào ruột, cái áo đính dầy máu, mùi hôi từ lục phủ ngũ tạng của cô ta, vũng máu đỏ sẫm chảy khắp sàn, và màn đêm yên tĩnh kì quái.

Nó bùng cháy trở lại trong tâm trí tôi. "Lạnh sống lưng" cũng không hoàn toàn đúng, có lẽ là thích hợp, có lẽ không. Dù thế nào đi nữa, tâm trí tôi đã bị chấn động đến tận tâm can khi phải chứng kiến, lần đầu tiên trong đời, những chuyện riêng tư của một người bạn cũ.

Điều kỳ lạ là, không nhất thiết là một cảm giác khó chịu. Tôi tôn trọng những người làm phim kinh dị, nhưng tôi nghĩ nếu mình thực sự đối diện với những cảnh quay đẫm máu như trong một trong những bộ phim của họ, tôi sẽ buồn nôn và ngất mất.

Nhưng thực tế là gì? Tôi không thực sự cảm thấy băn khoăn, sợ hãi hoặc tự đổ lỗi nhiều cho lắm, thay vào đó, tôi cảm thấy sự phấn chấn giống như tôi đang xem động vật ăn thịt đang thưởng thức con mồi của nó, hay là một cảnh thiên tai trầm trọng.

Mặc dù tôi nhận ra nó là một cái gì đó phải xấu hổ.

Tôi không biết cách nào để bản thân bình tĩnh lại ngoài trừ việc uống rượu. Tôi đổ nửa ly Whiskey, thêm vào cùng một lượng nước, và uống. Tôi không làm bất cứ điều gì sau đó, chỉ lắng nghe tiếng tíc tắc của đồng hồ

Liên trở lại sau khi sấy khô mái tóc của mình, mặc một trong những những bộ áo của tôi và một cái áo xám dài quá khổ. Nó thậm chí còn quá lớn đối với tôi, và nó cũng dài đến đùi cô ấy, như là cái áo một mảnh đối với cô ấy.

"Hãy chắc rằng sấy khô quần áo của tôi", Liên nói với tôi. "Tôi đi ngủ đây."

Cô ấy thực tế là ngã lăn ra giường, nhưng rồi ngồi dậy như nhận ra gì đó, lấy ra thứ gì đó từ cặp của mình, và rúc sâu vào chăn.

Chắc chắn là con gấu bông. Giữ chặt nó dưới cằm mình, cô nhắm mắt lại.

Tôi lấy cái áo của Liên ra khỏi phòng tắm, giặt nó thật sạch sẽ và sấy khô nó bằng máy sấy tóc. Tôi có thể dùng máy sấy ở tiệm giặt là, nhưng đi lòng vòng bên ngoài với một cái áo mà máu trên nó chưa hoàn toàn biến mất coi bộ ... thật nguy hiểm.

Tôi nghĩ sẽ sáng suốt hơn khi mua cho cô ấy một vài bộ quần áo vào ngày mai. Có lẽ cô sẽ còn trở nên "đẫm máu" hơn nữa

Trả thù. Tôi hoàn toàn không hiểu Liên cảm thấy như thế nào. Tôi chẳng bao giờ giận đến mức muốn giết bất cứ ai. Cuộc sống của tôi từ lâu đã bị hủy hoại, nhưng không phải bởi người khác. Người hủy hoại cuộc sống của tôi không ai khác ngoài chính tôi.

Trên hết, tôi vô cùng kém trong việc biểu lộ cảm xúc "tức giận" ngay từ khi còn nhỏ. Và tôi không ngụ ý nó là sự tự kiềm chế mạnh mẽ, chỉ là tôi không tin sự biểu lộ cơn giận của tôi sẽ có bất kì ảnh hưởng nào đến người khác.

Bất cứ khi nào tôi tức giận, tôi tự động bỏ cuộc và tự thuyết phục mình rằng kích động là không tốt, nhiều lần tôi kiềm bản thân mình lại trong những tình huống mà đáng lý ra tôi phải tức điên.

Mặc dù thói quen đó hữu ích trong việc tránh những rắc rối, nhưng về lâu về dài, tôi nghĩ nó góp phần làm cuộc sống của tôi khuyết đi niềm vui.

Tôi ghen tị với những người có thể thể hiện sự tức giận mà không một chút do dự. Theo nghĩa đó, dù chỉ một phần, tôi cảm thấy có chút ghen tị với Liên.

Dù rằng, tôi cũng thông cảm với hoàn cảnh của cô, và cảm thấy may mắn là mình đã không phải sống một cuộc sống như vậy

Khi tôi đã hong khô cái áo của cô ấy, tôi gấp nó lại và đặt nó cạnh giường.

Quay trở lại phòng tắm. Tôi thay bộ áo ngủ, nhưng cảm thấy quá tỉnh táo để ngủ. Run lẩy bẩy trong cái lạnh, tôi ra ngoài hiên đợi cô sinh viên mỹ thuật xuất hiện.

Nhưng những ngày như thế này, cô ấy sẽ không ra ngoài. Cách đây không xa, tôi nghe tiếng còi xe cứu thương

Đúng lúc tôi quyết định quay lại bên trong, điện thoại trong túi tôi rung lên với thứ âm thanh buồn tẻ.

*ring ring*

Cô gái ở bên trong đang ngủ, còn Việt thì đang online game, nên dường như không có ai sẽ gọi tôi ngay lúc này.

"Xin chào?", tôi bắt máy.

"Anh đang ở đâu vậy?", cô sinh viên nghệ thuật nói.

"Cô không nhìn thấy tôi trên hành lang à? Tôi đang ở trong căn hộ của mình. Còn cô?"

"Dĩ nhiên là tôi cũng đang trong căn hộ của mình."

Vậy là chúng tôi nói chuyện qua điện thoại mặc dù đang ở trong phòng kế bên nhau

"Thôi ra ngoài hiên rồi nói chuyện. Tôi vừa mới ra ngoài hút thuốc đấy."

"Không, cảm ơn. Trời lạnh lắm."

"Cô không nghĩ rằng điều này lãng phí tiền điện thoại của cô à?"

"Tôi thích nói chuyện với mọi người qua điện thoại. Nó thật thư giãn. Bạn có thể nhắm mắt lại và chỉ cần lắng nghe giọng của họ. Tôi cũng thích giọng nói của anh qua điện thoại như thế này."

"Chỉ thích giọng tôi thôi à, huh."

Cô sinh viên mỹ thuật cười khúc khích.

"Mọi thứ có tiến triển tốt với cô gái anh mang về nhà không?"

"Tôi nghĩ là cô đang hiểu nhầm ở đây, vậy để tôi nói này...", tôi bắt đầu nhấn mạnh. "Tôi chắc chắn không làm gì mờ ám với cô ấy. Chúng tôi hoàn toàn trong sạch."

"Tôi chỉ trêu anh thôi. Dĩ nhiên tôi có thể nói với anh rằng anh không có những thứ như thế."

Tôi nhướn mày nhìn cô ấy, mặc dù cô ấy không có ở đây.

"Vậy cô gọi tôi chỉ để trêu tôi thôi à?"

"Thật vậy. Nhưng tôi cũng đang trong tình trạng tâm trạng không được tốt đây."

"Nó như thế nào?"

"Tôi chẳng muốn gặp ai cả, nhưng tôi lại muốn nói chuyện với ai đó

"Thật phiền phức.", tôi thở dài

"Dù chỉ khi đó tôi mới làm phiền anh. Tôi có thể nhận ra anh cũng đang bận."

"Vậy xin lỗi". Tôi cuối đầu về phía bức tường. "Ý tôi là, tôi cũng hay chán muốn chết lắm."

"Yeah, ừm, lỗi của tôi khi cảm thấy cô đơn không đúng lúc. Nhưng... Tôi vẫn không thích nó."

"Không thích gì?"

"Tôi nghĩ mình nên nói sao đây... Ờ, ừm, anh trông không giống như anh vào ngày hôm nay". Sau một vài giây trầm tư im ắng. "Ừm, mắt anh thường nhìn như thể anh chả muốn đi đâu cả. Ánh mắt như không hoàn toạn tập trung vào bất cứ điều gì, cả hai tròng mắt anh đều nhìn vào mọi thứ và không nhìn vào bất cứ điều gì, một đôi mắt lơ đễnh. Đó là lý do tôi có thể thư giãn khi ở gần anh. Nhưng... Khi chúng ta gặp nhau ở hành lang, đôi mắt anh nhìn không giống vậy."

"Vậy nó nhìn như thế nào?"

"Tôi không thể trả lời anh", cô vội vã đáp lời. "Cô ấy vẫn đang ngủ, phải không? Nếu anh làm ồn quá, anh sẽ làm cô ấy thức dậy đấy. Vậy nên dừng ở đây thôi. Mặc dù tôi sẽ gọi lại nếu tôi thay đổi ý định. Ngủ ngon."

Rồi cô dập máy.

Tôi vẫn ở ngoài hiên khoảng một tiếng nữa. Nhưng khi tôi quay vào phòng, Liên vẫn chưa ngủ say.

Liên không khóc đêm nay, nhưng thay vào đó, cô đang run rẩy. Cuộn tròn trên giường, ôm chặt gối và con gấu bông, nhịp thở không đều đặn. Và rõ ràng là không thể đổ lỗi cho thời tiết lạnh

Nếu Liên sợ hãi, tôi nghĩ cô ấy không nên giết người ngay từ đầu. Nhưng nó sẽ không biến mất. Như cô ấy nói, cô sống mà không nghĩ đến gì ngoài việc đó.

Không chỉ là Liên muốn trả thù. Chỉ là cô không có gì khác để làm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top